Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Con Mồi

Hắc Khiết Minh

Chương 16-2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16-2


Vincent cười hỏi.

Thế nhưng, cái kẹp tóc này rất đẹp, quảthậtdễ thương hơn so với cái kẹp tóc trước đây củacôrất nhiều. Nhìn đóa hoa kia,cônhịnkhôngđược bắt chướcanh, bấm để hai cái kẹp bật ra rồi lại đóng lại kêu tách tách hai cái, sau đó tự nhiên cười khẽmộttiếng.

Nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi, trong cơn hoảng loạn,cômuốn bật đèn lên, lại tìmkhôngđược phương hướng.

không!

"Chúng takhôngphải..."côthở phì phò, hoảng sợ tranh cãi: "Tôi vàanhkhônggiống nhau!khônggiống nhau!"

Chương 16-2

Em cho rằng em vừa g·i·ế·t ai? Thợ săn? Hay là con mồi?

côđangbị thợ săn truy đuổi, g**t ch*t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côgắt gao ôm lấy chính mình,khôngthể nhúc nhích.

hiệntại, em vàanhcũngđãlà thợ săn.

côkhôngđể ý tớiâmthanh của tên đàn ông đó, lục lọitrênsàn nhà, mong tìm được vách tường, nhưng ánh chớp lóe lên, tiếng sấm lại ầm vang, trong đầucôtoàn tiếng vọng kêu khóckhôngngừng của mọi người,côsợ tới mức co lại thànhmộtcục, muốn tiếp tục tìm công tắc bật điện nhưng cứ thế nào cũngkhôngtìm thấy.

Ngoài trừ việc vội vàng lấp đầy bụng,anhcòn giúpcômúc canh, thậm chí lúccôngẩng đầu liếc trộmanhthìanhcòn cười vớicômộtcái.

côkhôngđợianhtanóixong, tức giận nổ s·ú·n·g bắnanhta.

côlui lạimộtbước, mặt trắng bệch, nghiêm mặtnói:"không... Tôikhôngphải... Tôikhôngphải..."

Ban đầu là khuôn mặt xa lạ, nhưng lạikhônghề xa lạ, người thợ săn kiakhôngphải là ai khác, chính là A Phong.

Bởi vì có thêm ba người mới trở về này, thựcsựrất có sức chiến đấu, trong phút chốc làmcôyên tâm, can đảm hơn, khiếncôcòn ăn thêm vài miếng.

" A lô?"

côbiếtcôđangở Hồng Nhãn, cònđangở Hồng Nhãn.

Trước nửa đêm,côngủ cũngkhôngtệ lắm, nhưng ngủ thẳng giấc đượcmộtnửa,côlại mơ thấy ác mộng.

côphải trốnđi, trốnđimớikhôngbị pháthiện.

côtheo phản xạ chạy tới nhặt s·ú·n·g, quay đầuthìpháthiệnVincentđãbị thương, đánhkhônglại tên kia, kêu to lên vớicô. Nổ súngđi! Em còn chờ cái gì? Giếthắnđi! Giếthắnem rồi em mới có thể sống! Giếthắnđi!

A Phong.

Bão đêm, gió giật mưa to.

Nghe đượcâmthanh củaanh, cổ họngcônghẹn ngào, trong nháy mắt nước mắt chảy tràn mi.

Nỗi đau khó có thể tiếp nhậnđangchiếm lấy cơ thểcô, làmcôquỳ rạp xuống đất,khôngcó cách nào khống chế tiếng khóc thétđangphát ra.

Tia chớp lại lóe lên, tiếng sấm ầm vangđitheo, lúc nàycôngồi xổm xuống, che lỗ tai lại.

Tôikhôngmuốn, tôikhôngmuốn c·h·ế·t, mau cứu tôi với!

"Vật kỷ niệm cho em đó."anhnhỏgiọngnói.

Trong lúc đó,côgiống như lại nghe thấy được tiếng kêu khóc của những người vô tội trong trò chơi.

khôngđược tránh! Công kích là cách phòng thủ tốt nhất!

Nhưng từ đầu đến cuối,anhđềukhôngnóithêmmộtcâu nào, tuy rằng khả năng này rất ít,côvẫn hy vọng bởi vì chuyếnđira ngoài này,anhvội vã đến quên cả chuyện kia, sau đó trong lòngcôthầm cầu nguyệnanhkhôngpháthiệncái gốiđãbịcôthay đổi.

côấy vàcôbắt tay ngắn gọn nhưng có lực, rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Điện thoại vangmộttiếngđãbị nhận.

Cả ba người đều có vẻ phong trần mỏi mệt,trênngười đều có vệt bùn văngz lên.

Phía bên kia điện thoại nhận được tiếng khóc nức nở yếu ớt của củacô.

anhhoảng sợ, sau đó nghe được tiếngcôrun rẩy,âmthanh rấtnhỏrấtnhỏ, lắp ba lắp bắp,cômở miệngyêucầu.

Trong lòngcôphát lạnh,côquay đầu nhìn lại, nhìn vào thợ săn bịcônổ s·ú·n·g bắnđangnằmtrênmặt đất.mộttia chớp chợt lóe lên, lại mất, đủ chiếu sáng lên khuôn mặt của tên thợ sắn.

Đối với các loại kẹp tóccôcũngkhôngquan tâm lắm, chỉ cần có thể đem tóccôkẹp gắp lên là được rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mới đầuanhkhôngthấycôở đâu cả,anhnghĩcôcầm điện thoại di độngđivào phòng tắm, nhưng trong phòng tắmkhôngcó ai,anhđangđịnh mở miệng gọicô.

Là giường.

Em là thợ săn, em vàanhđãgiống nhau, trời sinh chúng ta làmộtđôi!

Nhớ tới việcanhtừng chê mấy cái kẹp tóc củacô,côthậtkhôngnghĩ tớianhsẽđưacôcái này.

Nhưngmộtgiây kế tiếp, dưới mặt bàn,anhnhétmộtvật vào taycô.

côkhôngcần,côkhống muốn, nhưng tên b**n th** này đưa ngón tay đâm vào miệng vết thương của Vincent, làmanhta gào to.côthấy tên thợ săn rút ra con dao, đâm vào Vincent..

Sau đócôđụng phải giường.

côgiật mình tỉnh lại,trênngười toàn là mồ hôi,trênmặt đều có nước mắt.

Trong phòngcôtối đenmộtmàu, trước tiênanhbật đèn, chỉ thấytrêngiườngkhôngcó người, nơi nào cũng hỗn loạn, chăn củacôrớttrênmặt đất, gối đầu chẳng biết tại saođãchạy đến bên cửa sổ, điện thoại từ đầu giườngđangởtrênmặt đất,khôngthấy điện thoại di động, ghế dựa chũng bị dựng ngược, đèn bàn cũng lăn xuống đất.

Cả buổi tốianhcó biểuhiệnrất bình thường, cứ bình thường giống như trước đây.

anhcúp điện thoại, nhảy khỏi giường, chạy tới cửa đối diện, cửacôđãkhóa,anhkhôngchịu khó gõ cửa, chỉmộtphát đạp cửa phòng ra, vọt vào.

Người Vincent chảy máu,mộtbước rồimộtbướcđivề phíacô, cúi đầu hôn môicô, cườinói.

"Em là Diệp Hoài An phảikhông?"khônggiống hai người đàn ôngđanggiống quỷ c·h·ế·t đói mới đầu thai kiađangcàn quét đồ ăntrênbàn, người phụ nữ đó ngồi xuống phía đối diệncô, vươn tay hướng phíacô. "Em khỏe chứ, chị là Phong Thanh Lam, vợ củaanhHàn, em có thể gọi chị là chị Lam."

Em muốn c·h·ế·t phảikhông?khôngthể bật đèn, đèn sáng emsẽbị pháthiện, em nghĩ emkhôngphải là con mồi à?

Tiếng sấm lại vang lên,anhnghe thấymộttiếng sợ hãi buồn bực thở gấp.

Bên ngoài gió giật từng cơn, mưa rất lớn.

anhđangnằm ngược sáng, gương mặt tái nhợt, nằm ngay ngắn, tóc gọn gàng, dính đầy nước mưa.

Đâykhôngphải làsựthật,khônggiống vớihiệntại, chỉ là giấc mơ cònđangđeo bámcôthôi.

Vincent cười nhìncô.

côkhôngcó cách nào ngủ tiếp, chỉ có thể xuống giườngđiquađilại.

Cánh hoa màu trắng ôm lấy nhụy vàng, vừa sang trọng vừa đẹp, làmcôcó cảm giác rất dễ chịu, Hoài An ôm ấy gối đầu củaanh, rất nhanhđivào giấc ngủ.

Bầu trời bỗng ầm lênmộttiếng sấm,côsợ tới mức cứng đờ cả người, cả người đứngmộtchỗkhôngdám di chuyển.

Nhưng mặc dù biết vậy,côvẫn sợ.

"A Phong..."

Sau khi trở về phòng,côtắm rửa, gội đầu, leo lên giường, đem hai cái kẹp hoa đặttrênđầu giường.

Cứu tôi với! Đừng mà! Đừng g·i·ế·t tôi!

Bọn họ sau khi vào trong liền hướng thẳng tới bàn ăn, người đàn ông kia lại đặt mông ngồi bên cạnhcô, khiến toàn thâncôcứng đờ.

côđột nhiên đỏ mặt, vội vàng rút ngắn tầm mắt, còn tưởng rằnganhsẽhỏi lại chuyện đêm hôm đó.

Nhớ tới bên giường có điện thoại,côba chân bốn cẳng bước tới, cầm điện thoại lên, nhưng vìkhôngcầm chắc nên làm nó rơi xuống đất,côhốt hoảng s* s**ng phía dưới,thậtvất vả mới tìm thấy nó, tiếp theo ấn dãy số nội tuyếncôđãsớm thuộc lòng.

Elise! Elise! Đừng bỏ tôi lại! Đừng bỏ tôi lại!

"Chào chị."côvươn tay, chần chừmộtchút, mớinói: "Chị cứ gọi em là Hoài An."

Trong bóng đêm, quá khứ vàhiệntại chồng chéo lên nhau, trong cơn mưa rền gió dữ,côkhôngnhận ra được phương hướng, phân biệtkhôngđược mìnhđangở đâu.

côgiếtanhta rồi!

Đó chỉ là giấc mơ thôi, là mơ.

côsẽsống sót,côphải còn sống, nhất định phải sống.

Bảo bối, em làm tốt lắm.

Trong lòngcôbỗng cảm thấy rất ấm áp.

"anhqua ngay đây."

côdùng sức che hai lỗ tai mình lại, nhưngkhôngngăn được tiếng gió rít, tiếng mưa rơi, cả tiếng sấm chớp nữa, còn cả tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.

côcầnanh,cômuốnđitìmanh, nhất định cánh cửađangởmộtnơi nào đó, chỉ cầncôtrấn tĩnh lại có thể pháthiệnđược, có thể thấy,côthử đứng dậy s* s**ng, nhưng tia chớp lại lóe lên, tiếng sấm lại ầm vang.

côđương nhiên có thể vận động,côcó thể, cái nàykhôngcó gì phải sợ, nhưng trước mắt tối đen, tiếng mưa gió giống như ở trong trò chơi, giống như đêm hôm đó, lần đầu tiêncôbị bắt phải g·i·ế·t người.

cônổ s·ú·n·g, tên thợ sănđãchết.

Đúng lúc này,mộtviên đ·ạ·n được b*n r*, trúng vào bả vai của Vincent,anhta thuận thế ngã xuống đất, tên thợ săn vừa nổ s·ú·n·g kia cầm s·ú·n·g lao tới xem xem, lại bị Vincentđanggiả c·h·ế·t nhấc chân đá rớt súngtrêntay tên kia xuống, hai người đàn ông quần nhautrênmặt đất.

Khắp nơi đều có tiếng kêu la thảm thiết,âmthanh của tiếng khóc, tiếng van xin xem lẫn với tiếng sấm chớp, tiếng khóc lóckhôngngừng vang lên,côkhôngcho phép mình để ý đến, chỉ kiên định, chạy ngược với hướngâmthanh đó phát ra.

không,côkhôngcó điên,côchỉ là bị giật mình,côcó thể phân biệt đượcsựthậtvà ảoanh,anhnóicôcó thể tỉnh táo lại,côcó thể tỉnh táo tại,côchỉ cần... Cần...

không, tên khốn kiếp kiađãchết,anhtađãchết!

Cảm giác đượcanhdựa rất gần,côtự nhiên nín thở, chỉ cảm thấykhôngyên, khẩn trương, còn tưởng rằng trước mặt bao nhiêu người,anhlàm gì vớicô.

Sau đó,anhăn xong rồi,cômới thởnhẹmộthơi, nghĩanhsẽđilên lầu tắm rửa,anhlại tiến tới bên taicô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May mắn thayanhkhôngpháthiện, cứ thếđichỗ khác,cômới có thể hô hấp lại bình thường.

Nhưng cả bữa cơm, ngoài việc vùi đầu vào bát cơm, có chocôcũngkhôngdám liếc người đàn ông bên cạnhmộtcái.

Trờiđangmưa rất to,côđangở trong rừng rậm chạy như điên, sợ hãikhôngdám dừng lại dưới tán rừng, thậm chíkhôngdám té ngã,côsử dụng tất cả các giác quan để cảm nhận, toàn lực chạy về phía trước.

Gió mưakhôngảnh hưởng tớicôđược,côtựnóivới mình,côđangở nơi rất an toàn.côđãrời khỏi trò chơi, Vincent cũngđãchết,anhtađãchết,côđãtự tay g·i·ế·t tên đê hèn khốn kiếp đó.

mộtthợ săn vọt ra, tấn côngcô,côtheo phản xạ né tránh.

Đâykhôngphải là hoathật, nhưng thoạt nhìnkhôngnhận ra được hoa giả, hoa chỉ là trang sức,thậtra nó là cái kẹp tóc.

Phía sau Vincent vọt ra, đạp người thợ săn, hét lớn lên vớicô.

Hơi thở nóng bỏng thổi lên lỗ taicô, luồng nóng đó theo hơi thở củaanhquét vào lỗ tai, chui vào lòngcô, làm cho toàn thâncônóng lên, đến cả ngón chân cũng co cuộn lạimộtcục.

Bản năng bảo toàn tính mạng làmcôlui lại về chỗ cũ.

Gió thổi, càn quét, mưađitheo.

Máu và mồ hôi lẫn lộn với nhau, nước mắt và mưa quấn lấy nhaukhôngphân biệt được.

anhđãcảnh cáo em. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng Vincent lạnh lùng vang lên, cảnh cáocô.

côdùng hết sức để ráng nhịn xuống tiếng r*n r* sắp phát ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngphảianhđãnóivới em sao? Quy tắc đầu tiên của con mồi,khôngnên tin bất cứ kẻ nào. Quy tắc thứ hai của con mồi,khôngphải tin bất cứ người nào. Quy tắc thứ ba của con mồi, tuyệt đối tuyệt đốikhôngnên tin...

Đến khi hoàn hồn lại,côcúi đầu mới nhìn thấy, pháthiệnanhchocôhai đóa hoa, hai cái kẹp tóc hình hoa.

"anh, làm ơn.... Em...Em có....khôngthể... Emkhông...khôngthể làm được...."

Ha ha ha ha... Bé ngốc, em đương nhiên giốnganhrồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16-2