Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Con Mồi

Hắc Khiết Minh

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


"Tôikhôngsao, dokhôngcẩn thận ngủ quên thôi."

côphụ trách kiểm tra lầu 3, đến phòng củaanh, lại kiềmkhôngđược ở lâu hơnmộtchút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lúc đó A Phong có khỏekhông, bình thường tôi nấu cái gì,anhấy liền ăn cái đó, ănkhôngthích cũngkhôngnóigì nhiều."

Khả Phi hé miệng mỉm cười,nói: "Vậythìtốt rồi, A Phong trước khi ra ngoài còn dặn tớ là nếu tới buổi tối mà cậu còn chưa ra ngoàithìđưa ít đồ ăn tới cho cậu đấy."

Nghe vậy,côngẩn người, vội vã quay đầu hỏi: "A Phongđira ngoài à?"

cônhẹnhàng thở ra, bước nhanh tới trước. Người trong Hồng Nhãn nhiều, công việc lại khác nhau, mọi ngườikhôngphải lúc nào cũng có thể ăn cơm với nhau, nên Khả Phi luôn để lạitrênbếpmộtnồi canh hoặc cháo, phòng ngừa vạn nhất có người đói bụng.

"Tôi vốnkhôngthích đồ ăn còn bị thừa lại."

rõràng trước đâycôđều thu xếp đồ gọn gàng rồi mới để lên giường, nhưng cáchanhxếp chính là đem quần áocôđãxếp đem nhét vào trong tủ quần áo, đến lúc cần lấy đồ lại xoay trái quay phải tìm, kết quả quần áo trong tủ cũng lộn tùng phèo. Hạicôdọn xong tủ đầu giường xong kiềmkhôngđược lại dọn phòng tắm, dọn phòng tắm xong đem dây thắt lưng cho vào tủ quần áo, thấy tủ quần áo rối bời, lại kiềmkhôngđược sắp xếp lại nốt.

Đối với hành vi của mình,côthậtkhôngbiếtnóigì,côngồi ởtrêngiườnganh, đem khuôn mặtnhỏnhắn úp vào trong đống quần áođãđược sắp xếp gọn gàng, r*n r*.

Người trong Hồng Nhãn hầu hết đều về quê chơi, còn lại vài người ở lại trực, nên nhà trọ trở nên vắng vẻ.

Sau đó, trời mưa.

Khả Phi mạnh mẽ gật đầu, cườinói: "thậtđấy. Mẹ A Chấn ở quê mở quán ăn, cho nên đàn ông nhà họ Đồ đều biết nấu ănmộtchút, Tiểu Hoanthìngược lại, bởi vì mẹ vàanhtrai luôn nấu ăn, nêncôấy chỉ biết mấy thứ gia vị cơ bản mà thôi. A Lỗithìdo baanhấy là Mạc Sâm, cho nênanhấy cũng nấu ăn rất ngon. Lần sau có cơ hội, chúng ta cùng nhau về nhà chơi nhé."

Đến buổi chiều, lòng xấu hổkhôngchống lại được cảm giác đói bụng,cômang thaiđãba tháng,côcàng ngày thèm ăn hơn, lần trướccôcó nhờ Khả Phi giúpcômua đò ăn dự trữ, từ mấy giờ trướccôtrong lúc quá lo âuđãăn sạch,cônhẫn nại đến hai giờ chiều, ruốt cục quyết định mở cửađixuống lầu tìm đồ ăn.

Đều là bị người đàn ông kia làm hại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoài An cũng cười,côcó thể cảm thông được loại cảm giác này, nhưng vẫnkhôngkiềm đượcnóigiúpanh.

"Tớ cũng vậy." Khả Phiđãtìm đượcmộtngười đồng cảm với sở thích củacôấy, cườinói: "Tớ khổ cực nấu ăn như vậy, thế màanhta mới ănđãchê này chê nọ, có đôi khi tớthậtsựmuốn lấy cái chảo gõ đầuanhta."

Nhưng mà, cơ thểcôlại nóng đến như bị thiêu cháy.

thậtraanhđãđóng kỹ cửa sổ, nhưng màn che cửa sổthìkhôngkéo lên, ban đầucôchỉ định giúpanhkéo rèm cửa sổ lên, lại thấytrêntủ đầu giườnganhđể tán loạn nào cái bật lửa, bút,mộtlọ vitamin cònmộtnửa, còn cómộtchai nước cạo râu đáng lẽ ở trong phòng tắm,khôngbiết tại sao lại bịanhmang ra đây, vàmộtcái thắt lưng.

Hoài An gật đầu, cườinói: "Ừ, hạt tiêu,mộtít là được rồi."

côtrốn học.

Năm phút sau,cômở cửa lần nữa, len lén cầm cái gối của mình đổi lấy cái gối củaanh.

"Cái gì chứ." Khả phi vừa bực mình vừa buồn cườinói: "Tớđãnóilàanhta có vị giác rất kém,anhấy cònkhôngchịu nhận, thiếu cómộtít tiêu mà thôi,anhta nửa ngàykhôngnóira lý do được. Tuy nhiên, quả nhiên Đào Hoanóiđúng, cùngmộtmón ăn, mỗi nhà nấu lên đều có vịkhônggiống nhau. Cho nên mẹ nấuthìba rất thích, nhưng người đàn ông rất ngốc,khôngbiết bởi vì có vợ nên mới có thể mỗi ngày được ăn ngon như vậy."

Ăn cơm chiều đượcmộtnửa,côđãnhìn thấy người đàn ông đóđivào phòng khách.

"Đúng vậy, sáng sớm nayanhấy vàanhVõ lên máy bayđiCampuchia."

Ngày đócônghe tiếnganhra khỏi cửa,côcònnhẹnhàng thở ra, ai ngờ mấy ngày nay, ngày ngày đêm đêmkhôngthấyanh, cả người khó chịu, trong đầu tất cả đều là cái hôn đêm hôm đó.

"Làanhấy nấuthậtsao?"côlặngđimộtchút.

cômúcmộtchén, chuẩn bị ăn, liền nghe được tiếng bước chấn,côsợ đến mức quay đầu lại nhìn, may mắn chỉ là Khả Phi.

côcứ thế ôm chặt cái gối củaanh, rồi lạiđira ngoài, giúpanhđóng kỹ cửa lại.

"Bởi vì..." Khả Phi cười hì hìnói: "khôngphải cậu nấu chứ sao."

côkhôngđitập,anhcũngkhôngtìm đến.

Tin tức này làmcôthấy bất an, nhưngcôcố gắng đè nó xuống.

Nghecôấynóinhư vậy, Hoài An bật cười,nói: "Tôikhôngcó bí quyết đặc biệt gì cả, chỉ làanhấy thích ăn cay, nên tôi thường thêm ít hạt tiêu mà thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thìraanhđira ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trênthực tế,côtránh cả hai nơi.

C·h·ế·t tiệt,côthậtsựrất nhớanh.

Buổi sáng lúc quét dọn trong phòng khách,cômở ti vithìnghe thấy tin thờisựbáo rằng buổi chiềusẽcó bão đổ bộ.

"khôngcần,khôngphải tôi có kinh nguyệt đâu."côcụp mắt, có chút chột dạnói: "Chắc do mệt mỏi quá nên ngủ quên mà thôi."

Có vài đêm, thậm chícôcòn mơ thấyanhleo lên giườngcô, l*m t*nh vớicô, nhưng đến lúc quan trọng nhất,anhlại bỏ chạyđilàm việc khác, khiến khi tỉnh lạicôchỉ cảm thấy toàn thân càng thêm khô nóng, may mắnanhđãđira ngoài, nếukhôngthìnóikhôngchừngcôsẽkích động, bước vào phònganh, leo lêntrênngườianh.

"Thêm hạt tiêu à?" Khả Phi há hốc mồm, ngây người nhìncô.

"Sao lạinóithế?" Hoài An tò mò hỏi.

Mỗi ngàycôhoạt động dựa theo lịch nghỉ ngơi trước đây, bởi vìkhôngcó việc gì làm, cho nêncôgiúp Khả Phi quét dọn khu nhà từtrênxuống dưới. Làm việc nhà có thể làm giảm bớtsựlo âu và bất an trong lòngcô, nhưng mấy ngày sau đó, việc gì cần làm đềuđãđượccôlàm hết.

cônhẹnhàng thở ra, thế rồi mới bưng chén canh, ngồi vào bên cạnh bàn từ từ ăn.

Nếu có thể,côhy vọng cả đời mình có thểkhôngcầnđira ngoài gặp mặtanh.

mộtngười phụ nữđimộtđôi giày lính,mộtbộ đồ rằn ri bằng kaki và áo trong màu đen,mộtmái tóc ngắn xinh xắn, trang điểmnhẹnhàng nam tính, nhưng nhìn tổng thể lại làmộtngười congáicó khuôn mặtnhỏnhắn xinh đẹp.

Kết quả chờ đến khicôhoàn hồn,côđãthu dọn tủtrênđầu giườnganh, chà rửa phòng tắm, thayanhsắp xếp lại tủ quần áođãlộn xộn.

anhđira ngoàimộttuần lễ vẫn chưa về.

"Nghe vậy còn được, lần trước tớ thấyanhấy có bộ dạng như mất hồn, siêu đáng thương, tớ mới hỏianhấy muốn ăn gì,anhấy ăn xong tâm trạng cũng tốt hơn chút, tôi cố hỏi,anhấy mớinói." Vừanói,côấy nghiêng người giơ tay che miệng, đỏ mặtnhỏgiọngnói: "TớđangnóiA Chấn nhé."

côgạt câu nhắc khẽ trong đầu kiađi, sợ cứ nghĩ rồi tiếp tụcđivào ngõ cụtsẽlàm lòng càng bất an hơn.

Hoài An ngẩn người, khuôn mặt đột nhiên lại đỏ bừng, nóng lên.

Sau đó, gió nổi lên.

Dù sao chỉ là cơn bão thôi, cũngkhôngphải gì lớn, trước đâycôcũngđãtrải qua vài cơn bão.

Trời ạ, có phảicôbị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồikhông?

Lời này làmcômặtcôửng đỏ, lỗ tai nóng lên.

Vừanói, Khả Phi đứng lên, vui vẻnói: "Tớđixuống trước làm vài việcđã, Hoài An, cảm ơn cậuđãchia sẻ bí quyết nấu món vịt om dưa chua, để lần sau tớ nấu xem sao."

Ý nghĩ này làmcônhớ tới đêm hôm đó, khiến cho cả mặt và lỗ tai đều lại đỏ bừng lên.

côthận trọng mở cửa, xác định bên ngoàikhôngcó ai, rồi mới bước nhanh qua hành lang, tầng lầu cũng yên ắng nhưkhôngcó ai, nhưngcôcó thể nghe thấyâmthanh của máy giặtđangchạy ở phòng giặc áotrênlầu truyền tới,côđoán là Hạ Vũ.

Buổi chiều, Khả Phi tìmcôđể cùng nhau kiểm tra tất cả các cửa sổ, cửa phòng trong khu nhà đềuđãđóng lại.

Bởi vìcôkhôngdám đối mặtanh, cho nên trốn học vớianh.

Lớn đến chừng này, lần đâu tiêncôbiết cái gì gọi là tựđitìm bất mãn.

Khả Phi cườinhẹrồi rời khỏi bàn ăn, lại kiềmkhôngđược quay đầu lạinói: "nóithế nhưng tôi thấy, cho dù ngày nào đáo tôithậtsựcho thêm hạt tiêu vào nồi, có lẽ A Phong cũngsẽcảm thấy hương vịkhônggiống như cậu nấu đâu."

Dù sao, coi nhưcôthay Khả Phi giúpanhdọn dẹp lại phòng thôi.

Chương 16

cônghỉ họctrênsân thượng và phòng tập thể thao.

Cắn môi,côđứng dậy đem những bộ quần áo này cất vào trong tủ quần áo, trước khiđivẫn còn ngứa tay giúpanhgấp gọn chăn lại, thế rồi mới đóng cửađira ngoài.

Nhưng người đàn ông kiathậtsựđãtrở lại, ngoàianhra, còn có Hàn Võ Kỳ vàomộtngười phụ nữcôchưa từng gặp mặt.

Khả Phi vừa rửa ly, vừa sáp lại gần,nhỏgiọng quan tâm hỏi: "Có phải dì cả hàng tháng lại đếnkhông? Có cần tớ nấu canh gừng cho cậukhông?"

Hoài An ngẩn người, chỉ thấy Khả Phi vừa bực mình vừa buồn cười ngồi thẳngnói"anhấythậtsựyêucầu rất nhiều, miệng lại kén chọn, tuy nhiên cũng bởi vì như thế, khả năng nấu ăn của tớ mới có thể tiến bộ nhiều như vậy. Cậu đừng thấyanhấy lạnh như băng như vậy,thậtraanhấy có tài nấu nướng cực tốt, lúc tớ mới tới, có khi doanhấy dạy tớ nấu ăn, có đôi lúc tớ quá mệt mỏi,khôngdậy được, bữa sánganhấy cũng làm cho tớ, mấy hôm trước trứng cuốn đúng chuẩnanhấy làm, cậu ăn thấy rất ngon đúngkhông?"

Khả Phi giúpcôgọt hoa quả, ngồi vào đối diệncô, hỏi: "Hoài An này, tớ hỏi cậu cái này nhé, lần trước lão a Phongnóita nấu món vịt dưa chuakhôngngon bằng cậu, tớ hỏianhta là kém hơn ở chỗ nào,anhta lạinóinóinên lời được nguyên do, chỉnóilà hương vịkhônggiống nhau, món này cậu có gia vị gì đặc biệt à?"

thậttốt quá.

Đợt học thêm hèđãhết,cônhớrõnhững người phụ nữ khác sáng naysẽcùng những đứanhỏđến nhà ông bà, chỉ có Hạ Vũ và Khả Phi do còn bận việc nên ở lại.

"Hoài An, cuối cùng cậuđãra khỏi giường rồi." Khả Phi bưngmộtcái khay và mấy cái ly thủy tinhđitới bồn rửa chén,nói: "Buổi sáng tớkhôngthấy cậu, cònđanglo lắng cậu có phảikhôngthoải mái haykhông."

Cửa phòngcôtừ sáng sớm tới giờ chưa có tiếng động gì, sau khi trở vềcôliền trốn,anhkhôngtới gõ cửa.

rõràng, việc gìcôcũngđãtrải qua vớianhhết rồi,côrất quen thuộc với con ngườianh. Cũngkhôngphảicôchưa từng hônanh,khôngphải chưa hônanhlần nào,khôngphải chưa ở cùngmộtchỗ vớianh.

Chỉ làmộtcái gối thôi,cômượnmộtchút mà thôi, chờ bãođiqua rồicôlấy trả lại, dù sao cũngsẽkhôngcó ai biết.

Bước nhanh đến lầu hai rồicôđichậm lại, nhìn thăm dò. Phòng tập thể thaokhôngcó ai, phòng kháchkhôngcó người,thậttốt.

Ôm lấy cái gối củaanh,côhítmộthơithậtsau, mùi hương quen thuộc củaanhtràn vào trong tim phổi, làmcôan lòngmộtchút.

côhá hốc miệng, cằm thiếu chút nữađãrơi xuống.

Khả Phi rửa sạch cái khay rồi đến mấy cái ly, đem khay tráng lạimộtlần nữa, đứng lên,nói: "Chị Lam ở bên đó gặp chút việc,anhVõ cùnganhấyđihỗ trợ."

cônghe xong, hỏi: "Cậuđãnấu như thế nào?"

Nhưng vài năm nàyanhđều ở cạnhcô.

côcòn chưa kịpnóithêm điều gì, Phả Phiđãche miệng, cười chạy trốn.

Tại saoanhkhôngchịu sắp xếp đồ đạc trong phòng lại chứ?

Dù saocôkhôngthừa nhận,anhcũngkhôngthểnóicôđãgiúpanh.

côchạy tới cửa phòng khách nhìn vào phía trong, phòng bếp cũngkhôngcòn người.

côkhôngbiếtanhđangnghĩ cái gì, cũngkhôngbiết mìnhđangnghĩ điều gì.

anhđãtrở lại.

côkhôngthích bão, rấtkhôngthích, vì nó khiếncônhớ đến những ngày còn ở trong trò chơi đó. Lúc có bãocôluôn tự giam mình ở trong nhà, tự giác xin nghỉ,khôngra ngoàiđilàm.

"Món đó có dưa chua, thịt vịt, còn có gừng nữa." Khả Phi mở to đôi mắt to,nói: "Món vịt nấu dưa chuakhôngphải có những thứ như thế sao? Tớ còn đặc biệt dùng dưa chua còn thêm hoa đào tự chế nhé, hoa đào ướp dưa chua bản chất vẫn dùng loại rau cải mọi người vẫn dùng đấy thôi, như vậy màanhta còn cho rằng hương vịkhôngđúng, khiến tớ nghi ngờ đầu lưỡianhấy có vấn đề mới đúng ý. Sau đó tớ lấy nước dưa chua này để làm dấm choanhta ăn, tên kia có vị giác ngu ngốc đó ăn xong lại có biểu cảm rất bi thương,thậttình làm tớ hết biếtnóigì nữa."

trênbếp kia chắc làmộtnồi canh gà nấu mướp đắng thơm nức, ngửi mùiđãkhôngnhịn được

Áp suấtkhôngkhí rất thấp, bệnh thấp khớp lại nặng, làm chocôcảm thấy toàn thân nhưđangbị ngâm trong nước, bực bộikhôngthở nổi.

anhtrở về làm gì? Tại sao có thể trở về lúc này?côcòn tưởng rằnganhsẽđợi ở Campuchia ít nhất hai ngày nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16