Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Tần Ngộ bái sư
Nhưng bà cũng không nói cụ thể họ đang đi đâu.
Tần Ngộ ngây người, sau đó vui mừng đáp: “Đa tạ tiên sinh.”
TầnNgộôntồnđáp:“Tròhiểumộtchút.”Sauđócậuchậmrãinóira suy nghĩ của mình.
TrươngthịrũmắtnghĩnếuĐàmtútàikhôngưngNgộNhithìlúcvềbà còn có cớ để nói.
Trươngthịchọcchọccáitráncậu vànói,“Ăncơmrồilại viết.”
Lớp học ở sân trước, vốn có bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh. Lớp Đinh vốn làlớpvỡlòngnhưnghiệntạiđãđóngcửanênTầnNgộtrựctiếphọclớp Bính.
cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.
Cơm trưa là thịt kho tàu, dưa xào và một bát canh đậu phụ rau xanh. Trương thị quen tay gắp thịt cho con nhưng Tần Ngộ lại vin vào cớ mà đạiphunóitrướcđâyrằngcậukhôngthểănquánhiềuthịt,sẽkhôngtiêu hóa được.
Nhưngcũngcóngườighenghét:“Mộtconmaốmcóthểsốngthành niên đã không tồi thế mà còn mơ tưởng đọc sách. Nhà này không sợ mệnh cũng chẳng còn à?”
TầnHoàiMinhlẩmbẩm:“Tacũngkhôngbiếtchanghĩthếnào.Biếtrõ không có bao nhiêu hy vọng lại vẫn bảo đệ tới thử, lỡ không được thì thật mất mặt.”
Tần Ngộ hơi hơi rũ mắt. Vị tiên sinh này quả nhiên là người nghiêm khắc,đúngnhưTầnHoàiMinhkể.Ôngấykhôngchỉnghiêmkhắcvới người mà cả với mình.
Chacậubiếtmẹcậuđãthổiphồnglinhtinhvớithímnêncònvềnhàcằn nhằn vợ một trận.
ĐàmtútàinhìnvềphíaTầnNgộvànói:“SùngÂnđãnóiquavớilão phu về tình huống của ngươi.”
TronglúcấyTrươngthịlạitớinhàTầnHoàiMinhvìchuyệnbáisưcủa Tần Ngộ.
Đầu ngón tay bà có giọt nước nên mang tới cảm giác hơi lạnh choTần Ngộ.ĐứanhỏthấythếthìtheobảnnăngrụtrụtngườithếlàTrươngthị bật cười.
TầnNgộcũngmởmiệngchàohỏithếlàTầnSùngÂnxuaxuatay: “Không có gì, đi thôi.”
Đàmtútàixuaxuatayvàngồixuốngghếchủnhà,TầnSùngÂnngồi xuống bên cạnh, Tần Ngộ và Trương thị thì được người hầu mang ra ngoài.
“Hừ,ngàythườngbánđậuphụkiếmđượcíttiềnthìsao,đềulàđáném trên sông thôi.”
TầnNgộcảmthấyngườibáchọnàylàthươngnhânnêncólẽcóvàiviệc ông ấy nhìn xa hơn bản thân cậu.
………
Vốncậuchorằngviệcbáisưsẽkhôngquákhónhưngkhôngngờtrong đó còn rất nhiều cong vẹo. Hiện nay ngẫm lại quả thực thấy phức tạp.
Nhưng nếu quả phụ vẫn luôn ở vậy thì phải chú ý rất nhiều, chỉ cần hơi cógióthổicỏlaylàsẽbịngườitamắngchửikhôngngẩngmặtlênđược.
“…Tròviếtkhôngtốtlắm.”
Nói thật, Đàm tú tài không quá hứng thú vớiTần Ngộ.
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
TamTựKinhlàsáchvỡlòngvìthếtầmquantrọngcủanórấtlớn.Mỗi lần đọc lại nó sẽ mang tới cảm giác mới mẻ cho người đọc và nhận ra
TầnNgộngửađầunhìnmẹmìnhnóichuyệnvớingườikhácvànắm chặt tay bà. Mặc kệ thế nào cậu cũng dốc hết toàn lực.
Dưới sự chứng kiến của Trương thị và Tần Sùng Ân, Tần Ngộ chính thứcbáiĐàmtútàilàmthầy.SauđóTrươngthịđưaquànhậphọcvàlễ choĐàmtútài.Lễnàygồmraucần,hạtsen,táođỏ,đậuđỏ,longnhãn, thịt khô.
Ba mươi phút sau người hầu lại đi tới mời họ về phòng khách. Mẹ con haingườigầnnhưđứngdậyđồngthời.Lầnnàytrởlạiphòngkháchbọn họ thấy càng lo lắng hơn.
ChờđếnkhisắctrờikhôngcònsớmhaingườimớibànxongvàPhương thị tự mình tiễn khách.
Giờphútnàycậuchẳngdámgiấudốtmàcógìnóiđó.ChỉcầnĐàmtú tài hỏi cậu sẽ nói hết suy nghĩ của mình.
TầnNgộđọcthuộcTamTựKinhvàThiênTựVănmộtcáchlưuloátthế là Đàm tú tài vuốt râu hỏi: “Vậy ngươi có hiểu nghĩa trong đó không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phươngthịlậptứctrấnan.TronglúcấyTrươngthịcũngkhenTầnHoài Minh mấy lượt. Bản thân Phương thị nói vài lời khiêm tốn, nhưng nụ
TrươngthịbántínbánnghinhưngthấyTầnNgộkiênquyếtnênbàđành nghetheo.Haimẹconăncơm,tronglúcấyTrươngthịsẽnóitớichuyện buôn bán buổi sáng. Cảnh tượng này vừa yên tĩnh vừa hiền hòa.
Tần Ngộ trầm mặc.
Lần này Phương thị cẩn thận hơn nhiều.
Cậu là người giỏi nhẫn nại, chắc chắn hơn hẳn những đứa nhỏ cùng tuổi.
Trương thị thẹn thùng nói: “Dù tỷ chê cười nhưng muội vẫn cảm thấy trongmắtngườilàmmẹthìconmìnhchỗnàocũngtốt.CóđiềuNgộNhi có thể đi học hay không vẫn do Đàm tú tài đánh giá. Thằng bé có lòng cầu học thì người làm mẹ như muội chẳng thể giúp gì, chỉ có thể hỗ trợ mấy việc tỉ mỉ này.”
Chútbấtmãntronglòngôngấylậptứctanđi.Đàmtútàinghĩluyệnhơn một tháng đã được thế này cũng không tồi.
Bọnhọchờtrongphòngkháchchừngnửakhắcthìthấymộtngườiđàn ông tuổi hơn 40, đầu đội khăn vuông, mặc áo dài vạt chéo. Thời tiết nóng bức nhưng đối phương không đi guốc gỗ mà đi giày vải.
TầnNgộkếtthúclễbáisưlàTrươngthịvàTầnSùngÂnrờikhỏiđócòn cậu thì theo người hầu tới lớp học.
ÔngấyvuốtrâuđánhgiáTầnNgộkhiếncậucăngthẳng,đầutrốngrỗng. Không biết qua bao lâu mới có tiếng thở dài truyền tới: “Trò ở lại đi.”
Hai người luôn cố ý giữ khoảng cách. Lúc trên đường gặp người quen hỏibọnhọđiđâu,Trươngthịsẽcườiđáp:“Đứanhỏngàymộtlớnnên muốn học một ít chữ để về sau cũng biết nhiều hơn chút.”
TầnNgộrũmắtnghĩnghĩ,chỉmộtlátđãđoánramanhmối. “Thử một chút cũng khá tốt.” Cậu cười nói.
“Được rồi, ngươi nói bớt vài lời đi.”
Về chuyện tới chỗ Đàm tú tài bái sư, sau đó Tần Hoài Minh có từng lơ đãngnóivớicậu:“Phutửlàngườicóhọcvấntốt,nhữnggiađìnhquanh đóđềumuốngửiconchoôngấydạy.Màhọcsinhnhiềuthìphutửcũng không dạy hết được……”
Lớpnàycótámngười,phầnlớnđềukhoảng10tuổi.Bànghếhọdùng khá giống hiện đại, vừa vặn chia hai dãy.Tần Ngộ là cây đậu lùn nên vừa vào lớp đã tạo cảm giác khác biệt.
Thành triều cho phép quả phụ tái giá. Đương nhiên sẽ có kẻ nói nhảm nhưngviệcnàycũnglàviệcđànghoàng,nếulàngườicótínhtìnhđanh đá có thể đánh cái kẻ nói năng linh tinh kia.
Trương thị là một quả phụ nên có nhiều việc bà phải để ý hơn những người phụ nữ khác. Đó là lý do bà mới tới tìm Phương thị để bàn bạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Saukhiănxong,TầnNgộhoạtđộngnhẹnhànggiúphỗtrợtiêuhóa. Vừa tập cậu vừa tự hỏi chuyện luyện chữ vào buổi chiều.
“Chatacũngkhôngnóithế.”TầnHoàiMinhnhìncậuvànói:“Chavẫn ủng hộ đệ thử một lần.”
Đàmtútàilạihỏi:“ĐâyđềulàHoàiMinhdạyngươi?” Tần Ngộ đáp: “Đúng vậy.”
NóicáchkhácthìvớiđiềukiệncủaTầnNgộlúcnàymàtớichỗĐàmtú tài bái sư sợ không có nhiều hy vọng.
TầnNgộnghiêmtúcnghethếlàTầnHoàiMinhnói:“Mấynămgầnđây phutửđãkhôngnhậnhọcsinhvỡlòng.Ôngấyquảthựccoitrọngcơsở nhưng chỉ miệt mài tập trung ở tứ thư ngũ kinh và kinh nghĩa.” Giọng TầnHoàiMinhkhôngnhịnđượcnhỏhơn,“Nếucóhọcsinhmớivừavỡ lòng ông ấy sẽ kiến nghị qua chỗ đồng sinh học một khoảng thời gian.”
ĐàmtútàidodựmộtlátmớiquyếtđịnhtựmìnhkiểmtraTầnNgộ.Nếu đúng là hạt giống tốt thì ông ấy sẽ phá lệ một lần.
Ngườitacócâuônnhiềusẽhiểusâuvàpháthiệnrakiếnthứcmới.Tam TựKinhlàsáchnhậpmônnhưngdùđãđọcrấtnhiềulầnĐàmtútàivẫn sẽ ngẫu nhiên hỏi học sinh về nội dung trong đó để xem bọn họ có quên kiến thức đã học hay không.
BởivìcómụctiêunênbuổisánglúcTrươngthịbánđậuphụTầnNgộ không theo ra ngoài nữa mà ở trong nhà luyện chữ.
Tần Ngộ cúi đầu, bộ dạng cung kính.
TầnNgộviếtchínhtảTamTựKinhtrướcmặtĐàmtútàinhưngôngấy lại nhíu mày hỏi: “Ngươi luyện viết bao lâu rồi?”
Cậunhìnvệtnướcdầnbiếnmấttrênmặtbànthìthởdàivàtiếptụcchấm bút lông vào nước và luyện.
Cứ thế tới giữa trưa lúc nào không hay.Trương thị vào nhà cậu cũng khôngđểý,mãitớikhicócáibóngphủlênngườicậumớingẩngđầu gọi mẹ.
“Ngộđệ,chỗnày,chỗnày.”TầnHoàiMinhkíchđộnggọi.
TầnSùngÂnthởdài:“Trướccửanhàquảphụnhiềuphiềntoài.Người đã từng chịu khổ đương nhiên sẽ nhớ kỹ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ĐàmtútàiđưacậutớithưphòngcònTrươngthịvàTầnSùngÂnthì ngồi lại phòng khách để chờ.
Lúc này người hầu chuyển một bộ bàn ghế tới và đặt ở sau cùng. Tần Ngộngồixuốngvàlôisáchvở,bútmựctừrươngđựngsáchra.Chỉchốc lát sau cậu đã hòa vào lớp học.
Trươngthịcũngbiếtchuyệnbáisưkhôngdễdàng.BànghĩTầnHoài MinhđãđượcĐàmtútàinhậnvàohọcvàmuốnnhờTầnSùngÂnra mặt giúp đỡ, như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn.
“Bẩm tiên sinh, được hơn một tháng.”
Bỗngnhiêncậuthấycóánhmắtnhìnmìnhthếlàcậuliếcmắtnhìnqua thì vừa lúc nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mẹ.
Chương 4: Tần Ngộ bái sư
“Tiênsinh.”TầnSùngÂnchắptayhànhlễthếlàTầnNgộvàTrươngthị cũng chào hỏi.
ĐàmtútàikiểmtraTầnNgộvềmộtchútkiếnthứcdễhiểu.Tronglúcấy chỉ có giọng Tần Ngộ non nớt vang lên. Khuôn mặt Đàm tú tài cũng không lộ vui buồn.
Trươngthịngượngngùngnói:“Đểngàiphảichờlâurồi.”
nhữngkiếnthứcmới.LúcTầnNgộluyệnchữsẽđọcvàilần,sauvàilần đọc cũng nghiệm ra lý giải của riêng mình.
Đàmtútàihừmộttiếng:“Lúcnódạyngươithìnóihaythế,đếnkhita kiểm tra nó lại lắp bắp mãi không rặn được chữ nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn có một việc mà Tần Sùng Ân chưa nói cho con trai. Có lẽ vì trong nhà có điều kiện nên tuy Tần Hoài Minh cũng rất nghiêm túc đọc sách nhưng ông vẫn cảm thấy thằng nhóc này chưa dốc hết toàn lực. Nếu có thêm Tần Ngộ cùng học chung hẳn sẽ k.ích th.íchTần Hoài Minh. Mà Tần Hoài Minh cũng có thể chăm sóc choTầnNgộyếuớt,miễnchothằngbébịbắtnạt.Việcnàymàthànhthì đúng là đẹp cả đôi đàng.
Đảo mắt đã tới đầu tháng.Từ sáng sớmTrương thị đã thức dậy và thay mộtbộquầnáotươngđốimớirồimangtheoquàđirangoài.TầnSùng Ân đã chờ sẵn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
CóTầnHoàiMinhchàođónthếlàkhôngkhílậptứcnhẹnhànghơn. Tần Ngộ cảm kích liếc anh họ một cái.
“Đứanhỏnàyngốcnghếch,chẳngbiếtcólọtđượcvàomắttiênsinhhay không. Lòng ta không nắm chắc nên cố ý nhờ vả bá phụ củaTần Ngộ đi cùng.”
SaukhibọnhọrờiđinhữngngườiquenbiếtcủaTrươngthịlậptứcbàn tán sôi nổi. Đa phần đều cầu mong Tần Ngộ có thể thuận lợi bái sư.
Đàm tú tài là người có thanh danh rất tốt vì thế rất nhiều người đều muốngửicontớiđâyhọc.Bọnhọcũngkhôngmangthamvọngđứanhỏ sẽ có công danh, đa phần chỉ mong con biết chữ, hiểu đạo lý và sau này tìm được công việc tốt.
TớitốiTầnSùngÂntrởvề.Bàvừacởiáochochồngvừakểchuyệnnày, “Mẹ của Tần Ngộ đúng là người cẩn thận.”
TầnNgộrũmắtvàkhôngnhìnngangdọcquánhiều,cũngkhôngtòmò đánh giá.
SắcmặtĐàmtútàihơigiãnravàhỏichuyệnkhác:“Chữviếtthìthế nào?”
Tần Hoài Minh thấy thế thì lo lắng hỏi: “Ngộ đệ, đệ…”
TầnHoàiMinhvừanóivừanhìncậuthếlàTầnNgộbậtcười:“Minhca có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi, đệ không yếu ớt đến thế đâu.”
Đây là bà đang giải thích lý do một quả phụ như mình mang theo con traiđitheoTầnSùngÂn.Đồngthờibàcũngtỏvẻkhiêmtốn,đểphòng trường hợp Tần Ngộ không được nhận……
TầnHoàiMinhgãigãiđầuvàcườingâyngô:“Đệđoánđượcrồià?Đây là cha nói với ta và trước kia ta cũng không để ý tới.”
“Bá phụ nói thế nào? Ông ấy cũng đề nghị đệ tới học với đồng sinh ư?”
NhưngTầnSùngÂnnóivớiôngrằngnhữnggìTầnNgộhọcđượcđều doTần Hoài Minh dạy. Cái này khiến Đàm tú tài để ý thế làTần Sùng Ân vội thêm mắm thêm muối để miêu tả. Ông ấy là người làm ăn nên mồm mép rất giỏi, kể chuyện cũng vô cùng thú vị.
Ba người xuyên qua con phố chính và càng lúc càng tới gần khu nhà giàu.Từxahọđãnghethấytiếngtrẻconđọcsách.Rốtcuộctrướcmặt cũng hiện ra một căn nhà nhỏ.
Tayđứanhỏmềmmạikhôngcósức,bútlôngcũngmềmnênchữTần Ngộ viết ra không những không tinh tế mà còn lớn nhỏ không thống nhất.
Tần Sùng Ân cảm thấy Tần Ngộ có thiên phúc đọc sách mà kiến thức của đồng sinh lại có hạn, không thể dạyTần Ngộ bao lâu.Tới lúc ấy cậu lạiphảibáingườikháclàmthầy,quáphiềntoái.NếucóthểhọcvớiĐàm tú tài ngay từ đầu thì bớt việc nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.