Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Thay đổi tư tưởng
Sau khiTần Ngộ vào nhà thấyTrương thị vẫn đang khâu quần. Công việc của bà ấy là việc phí sức nên quần áo luôn bị mài mòn rất nhanh.
Trươngthị:“Hả?”
Lúcnàycậunắmlấychănvànhìntrầnnhàtốiomnhưmực.Trongđầu cậu là rất nhiều suy nghĩ nhưng lại chẳng nghĩ được gì ra hồn.
Sau khi trở về nhà Trương thị cúi đầu nhìn con trai và nói, “Hôm nay mẫu thân đã nói chuyện với người ta rồi, qua hai ngày nữa là bàn học củaconsẽđượcmangtới.Đếnlúcấyconkhôngcầnngồixổmtrênmặt đất viết chữ nữa.”
Trương thị chả còn biết nói gì. Bà nên sớm nghĩ ra chuyện này không bình thường. Hiện tạiAMinh đã đi học, nhất định không giống đám trẻ cùngtuổiấyvậymàcứcáchmộtthờigianthằngbélạitớitìmNgộNhi, quá kỳ lạ.
NgàytiếptheoTrươngthịhiếmkhinghỉbuônbán.Bàdặndòcontrai vài câu rồi vội vàng ra cửa.
Tần Ngộ nhìn mẹ mình và đáp: “Mẫu thân có hỏi đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng ta là mẹ con thì cần gì phải nói cảm ơn.”
ChỉmỗihaicuốnsáchvỡlònglàTamTựKinhvàThiênTựVănđãtốn một lượng 300 đồng.
TrướckiabànghĩchỉcầnthânthểTầnNgộkhỏemạnhlàđược.Bàsẽnỗ lực làm việc tích cóp tiền, chờ cậu trưởng thành sẽ mua một ngôi nhà rồi hỏi cưới một cô vợ có thể làm việc cho con trai.Tới lúc đó hai vợ chồng trẻ sinh hai đứa nhỏ, cả nhà sống hạnh phúc.
Cậuxoatránđểxóađiủrũvàlạingẩngđầuưỡnngựcđivềnhàmình. Cậu không thông minh nhưng có thể lấy cần cù bù thông minh.
“Hơn 2 tháng rồi.”
“Ừ.”Lúcchạngvạngnhiệtđộhạxuốngrấtnhiềunênvệtnướctrênmặt đất không tan đi nhanh chóng. Trương thị mơ hồ phân biệt và nhận ra mấy chữ ấy.
Tần Ngộ ngửa đầu: “Mẫu thân xong việc rồi à?”
Tần Ngộ gật gật đầu và nói thêm hai câu mới chậm rãi đi về.
TrươngthịvừađểđồxuốngvừadôngdàivớiTầnNgộ.Cậuyênlặng nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp vài lời.
TầnNgộkhôngphảitrẻconthựcthụnêncầncókhônggianđộclậpcủa mình.
Bàkinhngạc:“Conviếtđượcchữà?” “Là Minh ca dạy con.”
TrươngthịrũmắtnghĩtớinhữnglờimìnhnóivớiPhươngthịhômnay. Ngộ Nhi cực kỳ có thiên phú trong việc đọc sách, vì thế bà ấy khuyên nên đưa đứa nhỏ tới trường càng sớm càng tốt.
Tần Ngộ thấy hơi áy náy nhưng vẫn không thay đổi ý kiến của mình. Mộtlàvì bản thân cậu là người lớn, mặt khác cậu cũng không muốn bị mẹ mình ảnhhưởngvàkhốngchếquánhiều,dùcậurấtyêuthươngmẹ.Vậynên từ nhỏ cậu phải cho mẹ một cảm giác vô hình rằng cậu rất độc lập, có thể tự quyết định mọi thứ.
LúctrướcTầnNgộkhônghiểulắm,lúcnàymẹcậuvôtìnhnóiranhững quy hoạch với tương lai cậu mới hiểu lý do và trong lòng thấy chua xót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Ngộ giữ tay bà: “Mẫu thân rất chu đáo. Là con không tốt, lúc nào cũngnghĩbảnthânhọchànhchưaragìnêncũngngượngkhôngdámnói với ngài.”
VốnmẹcậukhôngđồngýchuyệnnàynhưngTầnNgộlạichẳngthểnói rõ vì sợ bà ấy nghĩ nhiều. Cuối cùng cậu đành dùng hạ sách đó là đợi mỗi sáng bà ấy thức dậy làm đậu phụ cậu cũng xoa mắt thức dậy luôn. Cứthếquamấyngày,khuônmặtvốngầyyếucủacậulạicànglõmvào.
“Mẫu thân.”
“Concảmthấyrấtthúvị.”TầnNgộgiảvờlơđãngnói:“Ítnhấtnhưvậy con cũng có việc để làm khi chỉ có một mình.”
BuổitốiấyTrươngthịlănqualộnlạimãikhôngngủđược,trongđầu đều là chuyện đi học của con trai.
TầnNgộnhìnsắcmặtbàvànghĩcáigìđó.SaukhiănxongTrươngthị rửa bát thế là cậu nói: “Mẫu thân muốn đưa con tới chỗ Đàm tú tài để học à?”
Bà tin tưởng ánh mắt Phương thị. Nếu Ngộ Nhi muốn đọc sách thì tốt nhấtlàđưatớichỗĐàmtútài.Nhưngôngấylàmngườinghiêmkhắc, muốn nhập học sợ không đơn giản.
TầnNgộkhôngcònbiếtnóigìmàđểyênchomẹmìnhtrảtiền.Chỉmới mộtlátbọnhọđãtiêuhếtmộtlượng800đồng.Màđólàhọđãchọnthứ rẻ nhất rồi đó. Đống nghiên mực hơi tốt hơn chút cũng phải vài lượng.
Bởivìmụctiêunàymàmấynămnaytuytrongnhàdưdảbàvẫntiết kiệm với chính mình, cái gì giảm được là giảm.
Cậucốsứcngẩngđầulên,vừađịnhnóinếuquyhoạchtươnglaiđãcó thay đổi thì về sau bà phải đối xử với bản thân tốt một chút.
TầnHoàiMinhcáotừthếlàTầnNgộtiễnrangoàicửakhiếnđứanhỏ ngượng ngùng, liên tục thúc giục cậu trở về.
TrươngthịcònmuốnmuabútmựcchocontrainhưngbịTầnNgộngăn lại. Hiện tại cậu còn chưa dùng tới những thứ đó, dùng gậy gỗ chấm nước viết trên mặt đất là được.
“Đầuthángsauchúngtađithôi.”TầnNgộnóinhưvậy.Ánhsángnhàn nhạtcủangọnnếnchiếulênkhuônmặtnhỏcủacậutạoranhữngmảng sáng tối và không thấy rõ cảm xúc, “Con cũng cần chuẩn bị một chút.”
“Mấykim”nghecóvẻnhanhnhưngcăncứvàokinhnghiệmquákhứthì hẳn Trương thị còn phải bận thêm 15 phút nữa.
Tuy bọn họ là cô nhi quả phụ nhưng lại có cửa hàng đậu phụ, có tay nghềvìthếtiềnkiếmđượccũngnhiềuhơnkẻkhác.Thếnênchiphíđi học giai đoạn đầu hẳn không thành vấn đề. Trương thị tính kỹ từng khoản như quà nhập học cho thầy giáo, tiền sách vở, bút mực.
TầnNgộngồitrênghếnhỏvàthấtthầnnhìnváchtường,trongđầuhồi tưởng lại những thứ Tần Hoài Minh dạy mình buổi chiều.
“Đi, mẫu thân nấu cơm cho con nhé!”
TầnHoàiMinhnhìnbóngdángcậuthìthấycáilưngnhỏthẳngtắp,bước chân chậm rãi, bình thản, hoàn toàn khác hẳn đám trẻ con vui đùa tí tởn bên cạnh.
Trươngthịnghethếthìlậptứcmuamộtbộnghiênmựcvàbútmựcsau đó nói với con trai: “Mấy thứ này sớm muộn gì con cũng phải dùng.”
Trươngthịcúiđầunhìnánhmắttrongsuốtcủacontraivàthấytrongđó chỉ có bóng mình. Bà cảm thấy trái tim mình mềm nhũn và lập tức hôn đứa nhỏ.
“Cảm ơn mẫu thân.”
Tuyhaimẹconhọđãsớmcóchuẩnbịnhưngvẫnkinhngạc.TầnNgộ cúi đầu thở hắt ra một cái mới khôi phục bình thường.
TầnNgộcũngnằmởtrêncáigiườngnhỏvàtựhỏinhiềuthứ.Tuycăn phòng này nhỏ nhưng hai mẹ con họ đã tách ra ngủ riêng từ hai năm trước.Giữacănphòngcómộtváchngăn,coinhưtáchlàmhaiphòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậuđoánđượcmẹmìnhmuốnlàmgìvìthếantâmởnhàhọcthuộcsách và luyện chữ.
Chương 3: Thay đổi tư tưởng
Tần Ngộ để ý thấy hôm nay mẹ mình mặc một bộ quần áo tám phần mới,tócđượcbúigọnchỉnhtề,chânđigiàyvải,bướcchânnhanhhơn hẳn ngày thường.
Trươngthịchỉthấyđầuongong,cảmgiácquákhôngchânthật.Bà choángmộtlátmớiđộtnhiênngồixổmxuốngômchặtlấycontrai, “Ngộ Nhi của ta. Sao lúc trước mẫu thân không nghĩ ra nhỉ?”
Đây có lẽ chính là phong thái của người đọc sách, không nhanh không chậm,liếcmắtmộtcáiđãthấykhácngười.Rồihắnlạiliêntưởngđếnbộ dạng Tần Ngộ nhẹ nhàng đọc thuộc Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn và không thể không thừa nhận có vài người trời sinh đã thích hợp đọc sách.
Ai biết Trương thị lại cướp lời: “Ngộ Nhi, ta nghe nói đọc sách là việc vất vả, con ….” Nghĩ đến sức khỏe của con trai bà lại do dự. Bà ấy khôngcầncontraicóthànhtựugìtolớn,chỉmongđứanhỏkhỏemạnh lớn lên là tốt rồi.
“Không sao, ăn cơm đi.”
Trươngthịchẳngngẩngđầulênđãnói:“Conngồichơiđi,tacònmấy kim nữa là xong rồi.”
LúcăncơmchiềuvẻmặtbàcứmuốnnóilạithôithếlàTầnNgộkhó hiểu: “Mẫu thân, sao vậy?”
TrươngthịđaulòngquáthểnênchẳngcầnTầnNgộnóinhiềubàđãchủ động ngăn phòng tạo một cái phòng nhỏ cho con trai. Mỗi lúc thức dậy làm việc bà cũng cố gắng khẽ khàng hết mức có thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàhơisầulonêncơmchiềucũngchẳngănbaonhiêu.Bànghĩkhông biết có nên chờ thêm một thời gian hay không. Có điều chờ thêm một ngày sẽ khiến lòng bà khổ sở, luôn cảm thấy như thế là cản trở con đường của con mình.
NếuTầnNgộbiếtTầnHoàiMinhnghĩthếthìcậunhấtđịnhsẽháhốc mồm. Cậu đi chậm vì sức khỏe chứ không phải lý do nào khác.
Trươngthịlậptứcđỏmắt.TầnNgộvôtìnhchọcvàonỗiđaucủabàthì vội chuyển đề tài: “Vừa rồi Minh ca nói con học tạm được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chủ hiệu sách ôn tồn khuyên bảo: “Này cậu nhóc, bút lông khác cànhcâynhiềulắm.Nếucháuquendùngcànhcâythìsaunàyviếtbút lông sẽ phải chịu khổ đó.”
Bà ảo não gõ gõ đầu mình, “Là mẫu thân nghĩ không chu đáo.”
Bà sống ở đây nên ngẫu nhiên nhàn hạ sẽ nghe người ta bàn tán và hiểu để có thể nuôi một người đi học không phải chuyện dễ dàng. Nếu một đứaconnhànôngmuốnđihọcthìcảnhàsẽphảidồnsứclàmviệckiếm tiền, đồng thời thắt lưng buộc bụng mới đủ tiền chi phí.
“Còn nhỏ mà thở dài cái gì?”
Trươngthịquảnhiênbịlờinàydờilựcchúývàlậptứcnínkhócsauđó mỉm cười: “Con học vớiAMinh bao lâu rồi?”
TớigiữabuổichiềuTrươngthịtrởvề,mặtmàymangtheovuimừng.Bà không nói hai lời đã mang theo Tần Ngộ tới hiệu sách.
Nghĩnghĩthếlàcậucầmmộtcâygậygỗsauđóchấmnướcviếtviếttrên mặt đất. Có vài chữ sai nhưng cậu không biết sửa đúng thế nào. Nếu có sách vở để đối chiếu thì tốt.
Trươngthịxoaxoađầucậuvàdỗi:“Saoconkhôngnóigìvớita?Mẫu thân còn tưởng hai đứa chỉ đang chơi linh tinh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.