Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Thành công mua lừa
ý đưa qua Phương thị.
“Nhóc con chạy đi đâu thế?”
CuốicùngTầnNgộcũngkhôngnóicậulấycôngthứcnàyởđâuvà Trương thị cũng coi như đã quên.
Trưa hôm nay Tần Ngộ trở lại cửa hàng để ăn cơm lại phát hiện không có ai. Cậu thử gọi vài tiếng cũng không thấy ai trả lời nên lo lắng sợ có việc gì xảy ra với mẹ mình. Cậu chạy vội ra ngoài thì vừa lúc đụng phải bác gái bán bánh nướng bên cạnh.
Sau khi phủ định hai phương án kia cậu phát hiện làm đậu phụ khô tương đối thích hợp. Vừa lúc cậu cũng biết nguyên liệu làm nước kho do trước đây từng xem trong một video.
TriệuCẩmĐườnghíthítmũi:“ChatanóiCẩmChâucóthiênphú. Nhưng sao ta không nhận ra nhỉ?”
Tần Ngộ vỗ vỗ lưng và chia sẻ niềm vui sướng với mẹ.
Cóđiềuchuyệntrongnhàthìcậucóthểđưarachútkiếnnghị. “Đậu phụ khô?”
Tần Ngộ dần lấy lại bình tĩnh và chậm rãi tiến lên thử duỗi tay thăm dò xoađầuconlừa.Conlừaconngướcmắtnhìncậumộtcáirồitiếptụcăn cỏ.
Vốn cậu còn muốn nói sữa đậu nành có thể làm váng đậu nhưng sau khi thử một lần cậu phát hiện mình đã nghĩ sai. Sữa đậu nành để làm váng đậu không phải sữa mẹ cậu nấu hàng ngày mà đã trải qua xử lý đặc biệt. Hơn nữa sau khi làm váng đậu thì sữa kia không uống được nữa.
Trươngthịnếmmộtmiếngvàkíchđộngômcontrai,“Saoconlạinghĩ được cái này thế? Ngộ Nhi ngoan của ta!”
Haingườiđitrênphố,vừađivừanóichuyệnphiếm.TừlờiTriệuCẩm Đường nói cậu mới biếtTriệu Cẩm Châu bắt đầu học vỡ lòng nên hơi kinh ngạc: “Sớm vậy sao?”
LầnnàythànhcôngmuađượclừakhiếnTrươngthịvuivẻcựckỳ.Bàlôi kéo con trai nói một lúc lâu mới ngượng ngùng để cậu đi làm bài tập.
“Đúng, đúng.”
Bácgáiphìcười:“Mẹcháutouỳnhnhưthế,lúcnàylạilàbanngàyban mặt thì biến đi đâu được. Cháu không cần lo lắng.”
Triệu Cẩm Đường đã thành công thi lên lớp nên hiện tại học chung lớp Ất với Tần ngộ. Cậu còn nhớ rõ lúc Triệu Cẩm Đường được lên lớp thì cái tên Lưu Văn Nguyên kia tức đến tái mặt. Nghĩ tới đó là cậu nhịn cười đến đau cả bụng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi chiều cậu tan học về nhà thì thấy Trương thị đã trở lại. Không những vậy, trong nhà còn có thêm một con vật sống. Tần Ngộ nhìn thấy con lừa nhỏ đang ăn cỏ lau ở trong xưởng thì trợn mắt.
Bà ấy cố ý úp úp mở mở chọc Tần Ngộ một lát mới chậm rãi nói: “Hôm nay mẹ cháu gặp được chuyện tốt nên buổi chiều mới về. Trưa nay cháu qua nhà ta ăn cơm đi.”
Tráitimbànảythìnhthịch.Bàcóthểtưởngtượngđượcthứnàysẽkiếm không ít tiền. Có tiền rồi con trai bà sẽ không cần vất vả chép sách nữa, bà cũng có thể mua thêm ít bút mực cho con.
“Đợi mẹ cháu về là biết ngay.”
“Mẫu thân, con lừa này thật ngoan.” “Đươngnhiênrồi,ánhmắtcủatarấttinh.”
Dùsaocólừabàcũngsẽlàmđượcnhiềuđậuphụhơn.Thờitiếtngày càng nóng bức, rất nhiều người không có khẩu vị sẽ muốn mua một miếng đậu phụ về chấm tương ăn.
BọnhọcốýchọnmộtngàyTầnNgộđượcnghỉhọcrồihaimẹconmang theo quà tới nhà Tần Hoài Minh. Phương thị nghe bọn họ nói mục đích tới thì liên tục cười xua tay: “Ta cũng không dám kể công, việc này ta cũng chỉ làm người truyền lời thôi.”
Phương thị cũng không giấu mà kể hết ngọn nguồn. Hóa ra là nhà họ Triệu cho người tới nói với bà chuyện lái trâu tới huyện thành để mượn lời bà báo cho Trương thị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LúcnàyTầnNgộmớiyêntâmsauđócảmơnbácgáivàmuahaicái bánh ăn cùng nước đường rồi đi học.
Trươngthịtrêuchọcvừađủthìnghiêmtúcnóichuyệnchính:“Chuyện cảm ơn ta không tiện ra mặt nên con phải tự làm rồi.”
Chương 14: Thành công mua lừa
Dướisựchứngkiếncủaquanphủ,haibênlậpkhếướcmuabán.Nhưthế ai cũng yên tâm bởi dù sao gia s·ú·c là một tài sản lớn đối với một giađình bình thường. Một nhà nông thường phải tích cóp mấy năm mới có đủ tiền mua một con trâu hoặc bò. Mà đấy là ông trời phải cho mưa thuận gió hoà mới được.
Lúcăncơmtối,TầnNgộnóivớimẹmình:“Lầnnàybámẫugiúpchúng ta một việc lớn như thế nên lúc nào đó chúng ta phải cảm ơn họ mới được.”
Trươngthịmừngtớiđộmắtkhôngmởđược.Bàv.uố.t velôngcủacon lừa và quay đầu nói với con trai: “Con lừa này tốt lắm phải không?”
TrênđườngtrởvềTrươngthịnhìncontraivàtrêughẹo:“Lầnnàymẫu thân được nhờ phúc của con.”
Tần Ngộ nghe vậy thì như suy nghĩ gì đó.
Hai mẹ con họ ở chơi non nửa canh giờ rồi để quà lại sau đó đi về.
Tần Ngộ giảng giải cách làm đậu phụ khô cho mẹ mình. Thật ra cách làm không khác đậu phụ bình thường là mấy. Chẳng qua đậu này sẽ được cắt thành miếng nhỏ, sau khi thành hình sẽ được kho bằng nước chát. Có điều hương vị của nó không tồi, chắc chắn sẽ có người muốn mua làm rau trộn hoặc xào cùng rau.
Trương thị kể cho cậu nghe chuyện buổi sáng. Vốn sáng nay bà đang bán hàng như bình thường thì mẹ của Tần Hoài Minh là Phương thị lại phái người chạy tới tìm nói là có lái trâu tới huyện và vừa lúc có 3 con lừa. Bà ấy giục Trương thị mang tiền đi nhanh lên huyện không người ta mua hết lừa.
Tần Ngộ gật gật đầu nói: “Con biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện tốt gì vậy ạ?”
Lái trâu thấy thế thì sửng sốt sau đó cười ngoác miệng. Gặp phải khách dễ tính thì ai mà không thích. Nhưng bọn họ còn phải tới chỗ quan phủ lập khế ước. Người bán phải đảm bảo gia s·ú·c họ bán không có vấn đề nếu không sẽ phải trả lại tiền cho người mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hômnaychỉđượcnghỉmộtngày,huốngchibọnhọvừarờinhàhọTần đã tới nhà họ Triệu luôn thì không thích hợp lắm nên cậu chỉ đành tạm thời bỏ qua.
Tần Ngộ nhéo mũi và chưa nghĩ ra được gì.
TriệuCẩmĐườngchỉchờcậunóinhữnglờinàylàđồngýluônvàlôi kéo tay cậu chạy như bay.
Nhưngcũngcóthểnhâncơhộinàyngẫmlạixemphảichuẩnbịquàđáp lễ thế nào. Quà bình thường đối phương hẳn sẽ không thiếu nhưng đồ quý thì nhà họ cũng không đủ sức.
Cậu nhóc cũng không chê nhà Tần Ngộ nhỏ. Hơn nữa cùng một nội dung bài học, Tần Ngộ giảng cậu lại thấy dễ hiểu hơn. Mà đậu phụ khô nhà họ thì thơm ơi là thơm.
Nếulàmđậuphụránthìcầnlượngdầulớnlạithêmviệc.TầnNgộnghĩ tới đó đã không vui bởi cậu muốn mẹ mua lừa để làm gì? Để bà có thể được nhẹ nhàng hơn, nếu lại thêm việc thì chẳng phải công cốc à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi chuyện trong nhà trôi chảy nhưng quà cảm ơn nhà họ Triệu thì vẫn chưa có tiến triển. Vì thế sau khi tan học Tần Ngộ gọi Triệu Cẩm Đường lại và hỏi.
Tần Hoài Minh nhìn quanh sau đó biết điều rời đi trước.
Tần Ngộ gấp gáp: “Mẹ cháu biến mất rồi.”
ĐểnắmbắtchuẩnthờigiannhưthếcókhinhàhọTriệucònphảicho người canh ở huyện thành cũng nên.
TầnNgộ:“Đúngvậy,chínhlàđậuphụkhô.”
Trươngthịnghethấythếthìđôimắttỏasáng.Bàlàmđậuphụđãnhiều năm nên vừa nghe đã biết tính khả thi cao. Cùng ngày hôm ấy hai mẹ con đi mua nguyên liệu về thực nghiệm. Ngày tiếp theo đậu phụ khô màu đỏ với hương vị tươi ngon đã ra lò.
Trươngthịlàquảphụnênkhôngcóchuyệnquantrọngsẽkhôngtớinhà họTriệulàmgì.CũngvìlýdonàymànhàhọTriệuđưatincũngphảicố
Đâylàđểbảovệngườimuabởigiámộtcontrâulúcnàylà15lượngbạc và đó không phải một số tiền nhỏ. Đương nhiên giá này sẽ có chênh lệch giữa các vùng miền nhưng thế vẫn cao. Lừa không thể kéo vật nặng hay cày ruộng như trâu bò nên giá không cao bằng nhưng cũng không thấp.
Trươngthịlậptứcxáchváyvọtquacẩnthậnquansát.Saukhixácđịnh con lừa này khỏe mạnh bà lập tức mua luôn, thậm chí không thèm mặc cả.
Tần Ngộ giật mình và lập tức có ý tưởng.
TrươngthịvàcontrailiếcmắtnhìnnhausauđókhóhiểunhìnPhương thị.
“TầnNgộ,tachưahiểunộidunghômnayphutửgiảngcholắm.” Tần Ngộ nhướng mày: “Tới nhà ta hả?”
Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Mẫu thân……”
Trươngthịkhôngnóihailờiđãgửicửahàngchohàngxómvàcầmtiền đi luôn. Bọn họ ngồi xe bò của nhà họ Tần và không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng lúc tới cũng chỉ còn lại một con lừa con.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.