Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Thi lên lớp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Thi lên lớp


TriệuCẩmĐườngrụtrụt cổvànhỏgiọnglẩm bẩmkhôngdámnói tiếp.

Chương 13: Thi lên lớp

Bộdạngkhiếpsợcủacậurấtgiốngmộtđứanhỏngoanngoãnbịtrấnlột tiền tiêu vặt.

Cậu hung hăng trừng mắt nhìn cái kẻ vẫn đang gườm gườm nhìn mình nãy giờ. Lưu Văn Nguyên đột nhiên bị trừng mắt thì không kịp phòng bị và hoảng hốt đến độ suýt nữa đã ngã ra đất. Mặt cậu ta đỏ lên, sau khi lấy lại bình tĩnh cậu ta lập tức lườm Tần Ngộ và hận không thể nhảy dựng lên đánh người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TriệuCẩmĐườngvàTầnNgộvừađaulònglạibuồncườisauđóduỗi tay vỗ lưng cho cậu.

Tần Ngộ chắp tay nói: “Vâng thưa phu tử.”

NhữngngườikhácđềuthấytòmòvềTầnNgộ.Saukhinghecậutựgiới thiệu bọn họ cũng lần lượt báo tên của mình sau đó lại ai làm việc nấy.

Cậuhừhừ,trongmắtcóýcười,miệngnóivớiTriệuCẩmĐường:“Ta và Ngộ đệ ở lớp Ất chờ ngươi nhé.”

Chiều nay trong lúc chờ đợi, cái tên Triệu Cẩm Đường này sợ quá thể, miệng cứ nói mãi không yên. Lúc thì cậu ngâm nga Mạnh Tử, lúc lại đọc thuộc luận ngữ. Đọc xong cậu chàng còn lẩm bẩm nói mình đọc chẳng ra gì, về sau thi lên lớp phải làm sao bây giờ?

SaukhiănxongtrờimớitờmờsángnhưngTầnNgộvẫncõngrương sách và cùng Tần Hoài Minh tới trường.

Trướckiacậucòntưởngbảnthânnghĩnhiềunhưngquảthựcsauvàilần tiếp xúc và kiểm chứng cậu mới xác nhận thính lực của mình tốt hơn người thường.

Trongthưphòng.

TriệuCẩmĐườngsửngsốt,“Taấyhả?”

Tần Ngộ hòa giải: “Minh ca, huynh đừng nói nữa. Vốn Cẩm Đường đã không tự tin lắm nay bị huynh nói thế sợ là hắn sẽ càng không dám thi.”

Đàm tú tài kiểm tra Tần Ngộ về nội dung trong Tứ thư sau đó để Tần Ngộđọcthuộclòngtoànbộrồilạihỏiýnghĩa,cuốicùnglàviếtchính tả.

TầnNgộvộichemiệngbạnmình:“Nóinhỏchút,chỗnàylàởngaybên ngoài nhà của phu tử đó.”

Tần Hoài Minh và Tần Ngộ đã nhận ra sự thay đổi của Triệu Cẩm Đường vì thế hai người không ngừng cố gắng cổ vũ bạn mình. Dần dần Triệu Cẩm Đường cũng không cảm thấy quá sợ nữa mà chần chờ nói: “Hai người cảm thấy ta thực sự có thể làm được à?”

TriệuCẩmĐườngthởmộthơivànắmchặttay:“Được,giữathángsauta sẽ thử.”

“Ngày mai con tới lớp Ất đi.”

TriệuCẩmĐườnglậptứcgậtđầu.

Ánh lửa mỏng manh nhưng trước sau vẫn kiên cường không tắt. Tần Ngộ và Tần Hoài Minh đồng thời nhìn cậu giống như trước mặt có ánh sao rơi xuống, sáng ngời lại không hề chói mắt. Tình cảm khích lệ dịu dàng ấy khiến lòng lòng Triệu Cẩm Đường bắt đầu dao động.

TầnHoàiMinhcũngchạmnắmtayvớihọvànói,“Đồngýsớmcóphải tốt hơn không.”

SaukhiĐàmtútàidòhỏivàbiếtkhôngphảisáchlinhtinhthìkhôngnói gì mà bắt đầu giải đáp thắc mắc. Nhưng lúc Tần Ngộ hỏi đến “Chuế thuật” ông lại nhíu mày nói: “Cái này quả thực khá sâu xa, hiện tại con chưa cần biết đến.”

TriệuCẩmĐườngômlấycậumàhoanhôgiốngnhưngườiđượclênlớp là bản thân mình vậy.

Cậutrởlạilớpthìthấymọingườiđềuchămchỉhọctậpnêncũngbước nhẹ chân tới vị trí của mình.

TầnHoàiMinhtứcgiậntrừngmắtmộtcái:“Cònchưathiđãtựphủđịnh bản thân là sao?”

TầnNgộthấysắcmặtôngấykhôngvuinêncũngkhôngdámhỏinhiều mà lui ra ngoài.

Tần Hoài Minh hoàn hồn một cái là trợn mắt nhìn Triệu Cẩm Đường, “Ngươi nhìn xem, vì ngươi mà ta hy sinh lớn thế nào. Ngươi còn do dự không quyết thử xem.” Cậu vung nắm đấm giống như nếu Triệu Cẩm Đường không đồng ý thì cậu sẽ đánh tên kia ngay.

Bọn người ở ba chỗ khác nhau nên Tần Ngộ tách ra trước. Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường đi cùng nhau thêm một đoạn mới ai về nhà nấy.

LiệuTần Ngộ có qua được kỳ thi lên lớp lần này không?

Phutửkhencậuđó,tuychỉcómộtcâu“Khôngtệ,xemralúcởnhàcon có để tâm học tập” nhưng với Triệu Cẩm Đường mà nói thì cũng đủ để

TầnNgộvươnnắmtaychạmmộtcáivớibạnmình,“Ngươinhấtđịnhsẽ làm được.”

Số lượng lớp này cũng tương đương lớp Bính, thêm cả Tần Ngộ là 6 người. Nhưng tuổi tác lớp này có sự chênh lệch lớn hơn, học sinh lớn nhất đã 17 tuổi. Nghe Tần Hoài Minh nói gần đây đối phương đang chuẩn bị lên lớp Giáp.

“Không thành vấn đề, yên tâm đi.” Đây là Tần Hoài Minh nói. Sau đó cậu còn vỗ ngực bang bang nhưng vì không khống chế lực nên cổ ngứa ho liên tục.

Chớp mắt đã kết thúc kỳ nghỉ và đám học trò lại quay lại lớp. Lúc này Đàmtútàibắtđầukiểmtrabàitậptừngngườixemđámhọctròvềnhà nghỉ tết có lười biếng hay không.

Ngày tiếp theo cậu tỉnh dậy từ sớm và nằm trong ổ chăn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trong xưởng có tiếng động nhẹ, hình như mẹ cậu sắp nấu xong sữa đậu nành.

SovớilúcmớiđihọcthìchữcủaTầnNgộhiệntạiđãkháhơnnhiều. Đàm tú tài vuốt râu, trong mắt đều là vừa lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

DầndầnĐàmtútàipháthiệnTầnNgộkhôngchỉhỏivấnđềtrongTứ thư.Cậucũngkhôngdốigạtthầy,“Phutử,conquảthựccóđọcmộtít sách khác.”

Nhânlúcngườikháckhôngđểý,TầnNgộnémchođốiphươngmộtánh mắt xem thường sau đó làm như không có gì mà mở Kinh Thi ra.

cậuvềnhàkhoekhoangvớichamẹvànhâncơhộixiníttiềntiêuvặt,hê hê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhânlúcchờđợicậurangoàimuahaicáibánhbaothịt.Lúctrởvềnước đã nóng thế là cậu múc nước rửa mặt và ra sân tập thể d·ụ·c. Làm xonghết thì cũng tới lúc cơm chín.

Sắctrờibênngoàiđãtốiđennhưngvừarangoàicửacậuđãbịngườita gọi lại.

Tần Hoài Minh thấp giọng nói: “Ngộ đệ, Cẩm Đường, chúng ta đi thôi.”

TrongkỳnghỉTầnNgộghilạinhữngđiềumìnhkhônghiểuvàchờtới ngày khai giảng mới tìm phu tử hỏi thêm.

HồitrướccứtớilúcnàylàTriệuCẩmĐườnglạisợrunlênnhưnglần này cậu chàng đã có chuẩn bị trước. Lúc cậu bước ra khỏi thư phòng, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai.

TháiđộcóvẻxacáchnhưnglạikhiếnTầnNgộcảmthấytựtại. Ngoại trừ……

CậucũngkhôngdámnóitớichuyệnTầnNgộđưamìnhcuốnsáchghi chú vì e ngại một khi người khác biết thì Tần Ngộ sẽ khó xử.

Tần Ngộ không ăn nhiều, chỉ một cái bánh bao thịt và trứng gà thêm chút quả hạch, một bát sữa đậu nành là no. Phần còn lại đều là mẹ cậu giải quyết.

TầnHoàiMinhngẫmlạithấycũngđúngvìthếlậptứcôntồnhơnsauđó nghiêm túc nói với Triệu Cẩm Đường: “Ta cảm thấy Ngộ đệ nói đúng, ngươi học không tồi đâu. Cẩm Đường, ngươi thử một lần đi.”

Khácvớinhữnghọcsinhcònlạichỉcóvàivấnđề,nhữngđiềuTầnNgộ liệt kê kéo dài hai trang dày đặc chữ vì thế lúc, Đàm tú tài nhìn thấy cũng phải giật mình.

BuổitốihômấyTầnNgộnằmtrêngiườngvàcảmthấyhơihoảnghốt. Từ ngày mai cậu sẽ tới lớp Ất.

Mọithứđềubĩnhtĩnh,mãitớicuốimùaxuânmớicómộtviênđánhỏ ném vào mặt hồ khiến không khí trong lớp lập tức có cơn sóng gợn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TầnNgộđượchaingườichechởđigiữathìvôcùngvuivẻvànóiliên miên. Sau đó đột nhiên cậu nghiêng đầu nói với Triệu Cẩm Đường: “Hay ngươi cũng thử thi lên lớp xem sao. Ta cảm thấy ngươi học khá tốt.”

Tinhthầncăngthẳngtronghaingàynàydầnbuônglỏngvàcậunhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Mà ngọn nguồn chính làTần Ngộ chuẩn bị thi lên lớp.

Lúc ấy Tần Hoài Minh chỉ thấy nghẹn hết cả họng. Nếu không phải hai người đã học cùng nhau mấy năm thì cậu sẽ cho rằng tên này đang cố ý khoe khoang.

Ba người nói nói cười cười, không khí tràn đầy sức sống và hài hòa.

“Ngươichắcchắnqua.”TriệuCẩmĐườngchậmnửanhịpnhưngvẫn tràn ngập tin tưởng với Tần Ngộ.

Ánhlửamàucamchiếusángkhuônmặthoảnghốtcủacậunhóc.Triệu Cẩm Đường hoang mang rối loạn mà xua tay: “Không được, không được, ta không làm được đâu.”

Cuốimùaxuânthờitiếtbanđêmvẫnmangtheolạnhlẽomàhaingười họítnhấtcũngchờởđâytầm2canhgiờchứkhôngít.Điềunàykhiến lòng Tần Ngộ rất ấm áp vì thế cậu ôn tồn đáp: “Qua rồi.”

Ngoài Triệu Cẩm Đường thì những học sinh khác trong lớp Bính đều cảmthấytâmtìnhphứctạp.TầnNgộnhậphọcmuộnnhất,thờigianhọc tập kém xa bọn họ nhưng hiện tại chưa tới một năm cậu đã chạy trước bọn họ một quãng.

Đây là một khởi đầu tốt.

Babọnhọsánhvaimàđi,trongtaylàmồilửachiếuraánhsángmỏng manh lắc lư theo gió nhưng không tắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LầnnàycũnggiốnglầnđầutiêncậutớilớpBính.TầnHoàiMinhvẫnlà người đầu tiên hoan nghênh cậu. Tần Ngộ cảm thấy ngực nóng lên và dưới ánh mắt cổ vũ của anh họ, cậu bắt đầu giới thiệu mình với các bạn cùng lớp.

Thậmchícậucònchéplạibảnghichúấymộtlầnnữasauđómớidám mangtớilớp.TầnNgộkhôngngờcậunhóclạicẩnthậnnhưthếnhưng quả thực điều này khiến cậu thất rất vui.

Tần Hoài Minh thò qua hỏi: “Ngộ đệ, thế nào, qua rồi hả?”

Cậulấymộtnắmhạchđào,hạnhnhân,mộtđĩađồchuaănvớisữađậu nành nhà mình nấu, quả thực vừa ngon vừa phong phú.

Lưu Văn Nguyên tức đến độ suýt thì bẻ gãy cán bút. Cậu ta cảm thấy mình đoán quả nhiên không sai. Tần Ngộ chính là một kẻ ngụy quân tử, là kẻ tiểu nhân không hơn không kém.

Trongbóngđêm,cậuxoaxoamặtvàcảmthấyhẳnmìnhđãđiđượcmột bước nhỏ!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Thi lên lớp