Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Truyền thuyết của Ma Tôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Truyền thuyết của Ma Tôn


Thực tập ba tháng, miễn phí cung cấp chỗ ở, giấy bút, lợi nhuận thu được chia 7:3, mỗi tháng sẽ có cơ hội gặp mặt Tứ Đại Ma Tướng mà nhận được chỉ đạo!

Quả nhiên Ma Tôn đời này vô cùng quái lạ, não bộ lại bị chập mạch, chỉ khổ cho các đệ tử của nàng.

Nếu như bản thân không thể chống lại dụ hoặc mà tu luyện nó, e rằng…

Vốn dĩ Độc Thánh Truyền Thừa cũng giống như một không gian trữ vật cấp cao, đại năng sẽ thiết lập một số nhiệm vụ ở trên vật trữ ấy, và chỉ khi kẻ bị kí sinh hoàn thành nhiệm vụ thì mới được thưởng vật phẩm ở bên trong không gian.

Trường Dạ ngẩn người nhìn ngắm chân trời ở phía xa xa, hắn trầm ngâm không nói một lời, cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, mang theo Minh An cùng trở về thành.

Sau đó, một giao diện xuất hiện trước mắt, khiến hai mắt Minh An mở to ra.

Bốp!

Minh An: “...”

Để nàng tiếp xúc với Độc Thánh Truyền Thừa, chẳng khác gì đem một tà công giao cho một tên đệ tử chỉ mới ra đời cả.

Bộp!

Minh An ngẫm nghĩ, sau đó nàng mới nói bằng giọng thăm dò, có vẻ như chính bản thân cũng không tin tưởng vào đáp án ấy lắm. Cho nên mới bổ sung thêm:

“Thu nhập ngày hôm qua thế nào?”

Trường Dạ nở một nụ cười nhạt, cuối cùng hắn mới lấy ra một mảnh vỡ ném cho Minh An, lòng cũng vì thế mà cảm thấy an tâm một chút.

Cái này không phải là hệ thống sao? Thứ vốn dĩ là của Liễu Y Tiên, sao bây giờ lại trong tay nàng rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến vị đó, Trường Dạ bất giác phì cười, sau đó hắn chỉ vỗ nhẹ lên mái tóc của Minh An, nhẹ nhàng nói:

“Theo ngài, Liễu Y Tiên làm như thế nào thì mới đúng?”

Trong phút chốc, Minh An cảm thấy hai tay nóng rực, không biết nên vứt bỏ hay giữ lại nó.

Tác giả của cuốn sách cũng không có gì hiếm lạ, chính là Vô Ngôn, cho dù người ngoài không biết là ai, nhưng Trường Dạ dễ dàng nhận ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dù sao thế gian vô số chuyện kỳ quái, ngươi nên học cách chấp nhận đi”

Minh An chợt lúng túng, nàng không nhịn được bèn lên tiếng an ủi:

“Vâng”

Trong phút chốc, nàng có cảm giác bản thân vẫn còn ở thế giới cũ, đang ngồi trước màn hình máy tính mà đọc tiểu thuyết mạng.

Minh An run rẩy đưa tay cầm lấy một cuốn sách lên và mở trang đầu ra, khuôn mặt lập tức đầy vẻ đặc sắc.

Rồi, Trường Dạ chợt dừng lại trước một gian hàng sách, cuối cùng lưỡng lự một hồi, liền đưa tay chọn lấy một bộ.

Ngày đó, Ma Vực chính thức thay đổi, đến mức ra sao thì e rằng chỉ có ông trời mới biết được.

Minh An: “...”

[Chiến Phá Thương Khung]

“Tiên sinh, hi vọng kiếp sau bọn họ có thể gặp nhau…”

Ngươi muốn trở thành đại tác gia vạn người theo, không còn tầm thường vô vi nữa ư?

“Thực chất thứ này cũng không phức tạp như thế, chỉ là truyền thừa của một kẻ tà đạo thôi”

Đáp lại, vẫn là giọng nói đầy trầm tư của Trường Dạ, hắn chợt ngừng bước chân một lúc, lại suy nghĩ và hỏi ngược lại Minh An:

Nhớ tới vô vàn chuyện kỳ quái xung quanh Ma Tôn, Trường Dạ giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng hắn bất đắc dĩ khoanh tay, mỉm cười nói với Minh An:

Đừng lo lắng, hãy đến với Nhà Xuất Bản Bỉ Ngạn, mở ra con đường trở thành đại tác giả!

Làm được đến thế này, ghê gớm!

[Chiến Phá Thương Khung]

Minh An đập cuốn sách xuống mặt đất, sau đó nàng cực kỳ hoang mang mà chỉ vào nó, nhìn sang Trường Dạ và nói với giọng lắp ba lắp bắp:

Thấy bộ dáng của nàng, Trường Dạ cảm thấy thư giãn hơn nhiều, mặt mày cũng dần giãn ra, có phần hứng thú mà nói:

Nàng chợt lộ ra vẻ mặt thán phục, không biết liệu Ma Tôn có phải cũng giống như mình hay không, nhưng mà…

Người nhìn người, người nhìn sách, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng một hồi lâu.

Minh An chỉ vào giao diện, mặc dù chỉ có mỗi mình nàng thấy, giọng nói có phần kinh hãi, không ngờ được bản thân sẽ nhận được nó.

[Hệ Thống Bắt Ta Nuôi Vợ Bé!]

Sau đó, hắn và Minh An cùng trở về thành, tuy nhiên bầu không khí rất yên tĩnh.

Chú ý: Chỉ có ba trăm suất thực tập, phí báo danh năm viên linh thạch trung phẩm, không hoàn trả, có thể tùy thời hủy bỏ hợp đồng hai bên.

Trường Dạ nhớ rằng ban đầu Ma Tôn cũng là một kẻ rất thích chơi với thứ này, nàng có thể dốc gần hết gia tài mà bản thân có để nhét vào trong không gian trữ vật, sau đó viết ra những thứ nhiệm vụ dở khóc dở cười hết sức có thể.


“Ta tin ngươi, hi vọng đến lúc đó, ngươi có thể giống như những gì mình đã trả lời, có thể tìm ra một biện pháp ổn thỏa cho cả hai bên”

“T-tiên sinh, thứ này là!?”

Sau đó, Trường Dạ quay đầu lại, phát hiện Minh An đã đứng trước gian hàng sách đó, khuôn mặt đầy vẻ yên tĩnh, tuy nhiên ánh mắt… Lại hoang mang vạn phần.

“Nếu vẫn không được, ít nhất ta sẽ để thê tử của mình ra đi thanh thản”

Duyên phận ở kiếp này thì nên ở kiếp này, cớ gì phải liên lụy đến kiếp sau cơ chứ?

Không ai hay biết rằng, trong lòng Minh An đã ngập tràn sóng động, nàng im lặng đọc tên từng cuốn sách.

Mặc dù thay đổi này là tốt, khiến cho cuộc sống của phàm nhân cùng với người tu luyện cấp thấp trở nên tốt hơn, nhưng vẫn thực sự kỳ quái.

“Xem ra ngươi vẫn còn sống, còn sống tốt lắm”

C·hết người hơn là, Ma Tôn còn sử dụng Ghi Ảnh Thạch để có thể xem lại quá trình làm nhiệm vụ của n·ạn n·hân, đến mỗi lần gặp mặt bằng hữu đều vui vẻ đem ra khoe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiên sinh, Bỉ Ngạn Ma Vực? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Không quá khả quan, chỉ có mỗi hai lượng bạc” Minh An thở dài giơ bọc tiền ra cho Trường Dạ, nhưng hắn ngoài thất vọng ra, cũng không mấy bất ngờ, chỉ đón lấy nó.

“Từ cuộc cải cách văn hóa của Ma Tôn mà ra cả”

Minh An trầm ngâm suy tư, nhưng Trường Dạ chỉ cười cợt, giọng nói rất ôn hòa, không khỏi khiến người khác an tâm.

“Đi thôi, ta còn phải đón một người”

[Độc Thánh Truyền Thừa]

Ngươi cảm thấy tài năng của bản thân cần được triển lộ, ngươi muốn một bút phong thần ư?

[Trở thành tối thượng Đại Đế bắt đầu từ phế vật]

Nếu vậy, cứ giao thứ này cho con bé đi.

Vậy thì sống một đời còn có ý nghĩa gì cơ chứ?

Trường Dạ cười cợt, hắn nhấp một ngụm trà, kiên nhẫn đọc từng cuốn sách trong lúc chờ người tới. Minh An thì im lặng đến lạ kỳ, nãy giờ không nói một lời.

Minh An giật mình giơ tay đón lấy, đó là một mảnh vỡ đen nhánh, chỉ to độ bằng hai ngón tay, nó tỏa ra một cảm giác quái dị, nhưng nàng không thể mô tả ra được.

“Ta không tin vào luân hồi” Trường Dạ lắc đầu, hắn cười nhạt bước đi, ánh mắt vẫn mang vẻ uể oải như cũ.

“Ta đã phá giải phong ấn bên trong truyền thừa, ngươi không cần phải hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể tiếp xúc với nó”

“Ta không biết”

Minh An gật đầu, lời nói của bản thân cũng rất chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vô Ngôn, không phải chính là bút danh mà Ma Tôn thích sử dụng nhất ư?

Trường Dạ từ tốn thu tay lại, hắn chậm rãi bước đi đến bên trong Liễu Thành, sau đó thuận miệng hỏi một câu:

Trường Dạ cười trừ, hắn kéo tay Minh An vào trong quán trà trước khi nàng có thêm phản ứng gì.

“Ngược lại, nếu bản thân ngươi rơi vào trường hợp như vậy thì sao?”

Vấn đề đó Minh An không dám nói, chỉ sợ nếu để người ngoài biết được sẽ gây ra nhiều phiền phức, nàng bèn chỉ thắc mắc, trước khi rời mắt khỏi cành liễu đã khô héo:

Thực ra Ma Tôn trước khi kế vị cũng cực kỳ thần kinh, chỉ là Trường Dạ không ngờ sau khi kế vị, nàng ta không những không nghiêm túc, còn nhất quyết kéo theo cả Vực thay đổi.

Bình minh kéo đến, bầu không khí ở Liễu Thành cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Chương 11: Truyền thuyết của Ma Tôn

Bầu trời ở phía xa xa đã phát ra những tia sáng, cuối cùng chiếu rọi xuống nơi đây, dập tắt bóng đêm còn sót lại. Ánh nắng nhu hòa, nhẹ nhàng chớm nở, không khỏi khiến người ta phải mê ly.

Chẳng lẽ nói với tiên sinh rằng linh hồn của nàng luân hồi từ thế giới khác đến sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tại sao phong cách của những người này lại đặc sắc như vậy? Không hề có dáng vẻ âm u tử khí, mười phần huyết tinh như trong sách xưa ghi chép.

Minh An nghe thế bèn thở dài, nàng cũng không biết nói gì thêm.

Trường Dạ lưỡng lự một hồi liền trả tiền, đoạn ngồi đến bên một quán trà nhỏ và mở sách ra đọc.

Nhưng mà, thứ này là hệ thống, bàn tay vàng dành cho nhân vật chính, nếu vứt đi thì có lãng phí quá không?

Cho dù kinh văn ở Tây Thiên ghi chép rất rõ, rất thuyết phục về luân hồi, thậm chí một số trường hợp cũng cho thấy luân hồi có thực, nhưng Trường Dạ không tin tưởng vào điều đấy.

Đây là thứ đưa Liễu Y Tiên bước vào tà đạo, cũng khiến cuộc đời hắn sụp đổ, liên lụy với tà đạo, cuối cùng vong mạng, nên vứt đi.

“Ta sẽ cố gắng chọn một hướng đi khác, mang lại ổn thỏa cho cả hai”

Đôi mắt của Minh An khẽ co rút, nàng nắm chặt mảnh vỡ truyền thừa trong tay, phút chốc hiểu được ẩn ý trong hành động của Trường Dạ.

Chính là cuốn tiểu thuyết lần trước hai người trẻ tuổi đã so sánh với chuyện xưa mà hắn kể.

Đại đệ tử của Ma Tôn cũng chính là n·ạn n·hân đầu tiên, thậm chí có những nhiệm vụ quái ác như “Ăn một quả thanh long không hạt” hay là “ngồi trong bệ xí ba ngày ba đêm” chỉ khổ cho tên nhóc đó.

Trong lúc nhất thời, Minh An có vẻ hốt hoảng, nên nàng chỉ giương đôi mắt đầy bối rối sang Trường Dạ, không hiểu ý của tiên sinh là gì.

Dù sao hôm qua, có đến bốn người khách là Thi Khôi do Liễu Y Tiên gài vào để á·m s·át hai người, tất cả đã bị Trường Dạ kết liễu, sao có thể trả tiền được nữa chứ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Truyền thuyết của Ma Tôn