Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Bất hối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Bất hối


“Phong thư mà ta nhận được, chính là do chính tay nàng gửi đến”

Trong đó, một nam một nữ, nam cầm dây cương kéo ngựa đi, nữ mỉm cười tựa ở trên lưng ngựa, tay ôm chặt lấy hòm thuốc.

Liễu Y Tiên biết được bản thân có c·hết cũng không đủ đền tội, cho nên hắn mới thở dài, sau đó nghiêm mặt hỏi lấy Trường Dạ:

Ta xin lỗi nàng, cuối cùng không thể cùng ngươi sống cả đời được.

Ban đầu, nhiệm vụ chỉ là g·iết những kẻ ác, cứu sống người tốt, Liễu Y Tiên cũng khảng khái hoàn thành chúng, nhận được vô số phần thưởng khiến thực lực tăng mạnh.

Liễu Y Tiên lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, cuối cùng mắt hắn trở nên thông suốt hơn bao giờ hết, từng đạo kiếm ý bao quanh thân thể, linh lực tỏa ra bốn phía, khiến mặt đất như muốn chấn động.

“Trời đã đêm khuya, không biết liệu Y Tiên có nhã hứng đi dạo với ta chứ?”

Ban đầu, thứ này chỉ ban bố nhiệm vụ cho Liễu Y Tiên, hắn có thể làm, cũng có thể không, nhưng không có trừng phạt.

Trường Dạ không có ý định giải thích gì cả, cho nên, hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhìn về phía Liễu Y Tiên, sau đó mới nói:

“Thất bại ư?”

Khung cảnh vô cùng đầm ấm, lại có vẻ hạnh phúc.

Trên đường đi, hắn g·iết c·hết rồi nhiều kẻ ác, dọn sách ma quỷ, cũng gặp được một người trẻ tuổi rất thú vị.

Trường Dạ bước vào bên trong phủ, hắn nở một nụ cười ôn hòa, bình thản cất tiếng nói:

Chỉ là nhiều năm làm thành chủ, cây Liễu như thể không có ai ngồi ở dưới gốc cây nữa, chỉ đành c·hết héo, không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi nữa.

Trường Dạ cười nhẹ, hắn đưa tay lấp lại cát, cũng chôn đi hai bộ tro cốt của cặp vợ chồng dưới gốc cây liễu, đoạn nói:


Hóa ra, người này chính là Liễu Y Tiên.

Một mảnh vỡ bay ra, Trường Dạ đưa tay tóm lấy nó, chợt có một khung cảnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Liễu Y Tiên khoanh chân ngồi nhắm mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi mặc cho bản thân chỉ ngồi yên như thế. Cứ như thể hắn đang giao chiến với ai đó đáng sợ lắm.

Thế gian có rất nhiều âm mưu, nhưng không giống như trong tiểu thuyết vô cùng phức tạp, nhiều khi nó cực kỳ đơn giản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tương lai của Liễu Thành nằm trong tay ngươi, không phải là ta”

“Quả nhiên, ngươi vì vợ mình mà sẵn sàng ra tay g·iết c·hết con dân.”

Nàng không phải mỹ nữ, nhưng hắn yêu nàng.

Nhưng, xét trên góc nhìn của một vị phu quân, thì Trường Dạ lại cực kỳ máu lạnh.

Nhưng, càng đơn giản, lại càng khiến người dễ mắc, bởi vì quan niệm của bản thân, rằng “ta sẽ không mắc phải”.

“Hệ Thống nhỉ? Nhưng vẫn chưa sinh ra trí tuệ”

[Chủ thể đ·ã c·hết! Xác định mối hiểm họa trước mắt!]

Trường Dạ chỉ cười cười mà nói, chợt hắn nắm chặt tay, từ chiếc ô dầu giấy tức khắc xuất hiện vô số áp lực phá vỡ những quy tắc do bóng đen tạo ra, đồng thời chấn nát lấy nó ngay lập tức.

Trường Dạ chỉ gõ thước gỗ thôi, mà tiêu diệt hết bốn mươi sáu cỗ thi khôi mai phục ở bên ngoài, bốn cỗ ở trong khách sạn sao?

Chỉ là sau này, nhiệm vụ ngày càng tà đạo, như là bắt hắn g·iết người, đồ thành, hạ độc, tạo ra các d·ịch b·ệnh,... Những thứ nhiệm vụ ma quỷ đó, dĩ nhiên Liễu Y Tiên sẽ không làm.

Vị thứ năm đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm, chính là Trường Dạ.

Trường Dạ im lặng, hắn chỉ ngậm lấy chiếc tẩu thuốc và rít một hơi, mới đáp lại:

“Tiên sinh, liệu thê tử của Liễu Y Tiên cũng yêu hắn chứ?”

Lúc đó, Liễu Y Tiên đã làm ra một lựa chọn, lần đầu tiên, hắn đụng vào nhiệm vụ quái ác đó.

“Ngài và ta trái ngược nhau, ta có thể làm mọi cách để cứu vớt vợ của mình, còn ngài…”

Đã từng, Liễu Y Tiên không đành lòng, nhưng hắn đã dần học được cách vứt bỏ những thứ cảm xúc phiền phức ấy, nguyên nhân cũng chỉ có một.

Liễu Y Tiên ngẩn người nhìn “thứ đó” trước mắt mình, bất chợt trầm mặc, trong lòng cảm giác phức tạp.

“Tại sao lúc đó ngài không ra tay giúp họ?”

Bây giờ, nàng đang phụ giúp lấy Trường Dạ đào ra một cái hố ở dưới gốc cây, sau đó đặt hai hũ tro cốt vào trong đó.

Liễu Y Tiên cũng chỉ cười khẽ, chợt hắn bước tới, tung ra một kiếm.

Rất nhiều tu chân giả sợ hãi người thứ năm, không dám nhắc đến hắn, cũng bởi vì thế nhân không chấp nhận cách làm của Trường Dạ, cũng bởi vì hành động trước đó của hắn nữa.

Chỉ là dần dần cây Liễu héo khô, hắn cũng không còn là chính hắn.

Nhưng rồi, mọi thứ kết thúc, không khí trở lại yên tĩnh, Liễu Y Tiên chợt ho ra một ngụm máu, hắn đưa tay che miệng và thở dốc nặng nề, thân thể run rẩy, giọng nói còn có vẻ bất đắc dĩ:

Trường Dạ nghe thế, hắn liền ngừng bước chân lại và ngắm gốc cây liễu này, không khỏi cười nhạt.

Họ héo khô, chờ đợi c·ái c·hết của mình bởi Hắc Độc Môn trong vô vọng mà bất lực.

Xoẹt!

“Hẳn là ngươi chưa từng hối hận, đúng không?”

Liễu Y Tiên lẩm bẩm, hắn chợt cắn răng, không tin tưởng nổi thứ mình đang nghĩ đến.

Thậm chí cho đến cuối cùng, Trường Dạ đột phá tới Cửu Phẩm, cũng chính là vì hắn g·iết c·hết thê tử của mình.

Bóng đen đó mở tay ra, tức khắc vô số quy tắc áp xuống đè nặng lên thân thể Trường Dạ, nhưng hắn chợt cười nhạt, tay mở dù ra, thả nó bay lên trên bầu trời.

Liễu Y Tiên thở dài nhìn gốc cây này, chợt có vẻ tiếc nuối mà nói:

Thứ từng khiến cuộc đời Liễu Y Tiên chìm xuống vũng bùn, cứ thế mà bị tiêu diệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liễu Y Tiên mỉm cười, cũng đứng dậy và bước đi, giọng nói không có chút gì sợ hãi trong đó:

Đoạn, hắn lắc đầu:

Hắn không ra mặt trực tiếp, chỉ đơn thuần sử dụng linh lực bảo hộ các đòn hiểm yếu của Hắc Độc Môn lên thân thể của Liễu Y Tiên, cũng như lẳng lặng giúp tên nhóc con này giải độc.

Tu vi: Thất Phẩm]

Dù lơ lửng trên không trung, chợt tỏa ra muôn vàn sợi chỉ vàng bao phủ lấy nơi này, tạo thành một lồng kết giới khổng lồ.

Ôn nhu, dịu dàng, lại có phần yếu đuối, nhưng ẩn chứa sau dáng vẻ ấy lại là một trái tim mạnh mẽ, kiên cường, khiến Liễu Y Tiên vừa thấy đã yêu.

“Không đúng, mỗi lần vị kia gõ thước gỗ lên bàn…”

Người trẻ tuổi am hiểu y thuật, lại có tu vi không tầm thường. Trường Dạ gặp hắn vào lúc kẻ này muốn diệt Hắc Độc Môn, bảo vệ người dân trong Liễu Thành.

Xung quanh Liễu Thành có rất nhiều bãi cát, lại ít cây cỏ, thành ra chốn này trông rất hoang vu. Nhưng nếu đi xa xa ra phía Tây, không khó để tìm thấy một gốc liễu rất to.

Dù sao, trên người hắn có “thứ đó” không ai sẽ bỏ qua cả.

“Nếu ta không giúp, e sợ lúc đó người bỏ mạng phải là ngươi”. Trường Dạ cười cười, đáp lại.

Tựa như trăm năm trước, Liễu Y Tiên mở mắt ra, chợt nhận thấy trên người xuất hiện thứ này, thần không biết quỷ không ai, nó cứ bám hữu lấy hắn suốt cuộc đời còn lại.

Liễu Y Tiên gật đầu, sau đó hắn mới hỏi, dường như trong lòng còn ẩn chứa thắc mắc:

“Giữa người với người, luôn luôn không hiểu được nhau”

Thành Phủ Liễu Thành.

Chương 10: Bất hối (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu như vậy, cho dù chính bản thân Liễu Y Tiên tới, e sợ cũng sẽ chỉ bị liệp sát trong nháy mắt.


Kỳ lạ thay, cho dù biết kế hoạch của bản thân bị thất bại, nhưng Liễu Y Tiên không hề cảm thấy sợ hãi hay tức giận, hắn chỉ run rẩy đưa tay pha một tách trà, tỉ mỉ từng li từng tí, đôi mắt vẩn đục nhìn vào hình ảnh của bản thân phản chiếu trong tách trà.

Ánh kiếm v·út qua, tước đi tính mạng của Liễu Y Tiên, thân thể hắn chỉ khuỵu xuống, cuối cùng mất đi sinh mệnh, trên tay vẫn nắm chặt thanh liễu kiếm.

Nhưng mà, tất cả đều đã mất đi tăm tích, hơn nữa đáng sợ hơn là, Liễu Y Tiên không phát hiện Trường Dạ ra tay khi nào cả.

[Tiến hình triển khai tiêu diệt!]

Kết hôn, cưới gả, cuối cùng hai người nên vợ nên chồng, đời sống yên ấm, hạnh phúc, cho tới khi… Liễu Y Tiên phát hiện, nàng mắc phải một căn bệnh quái ác.

“Được thôi, dù sao ta cũng muốn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh Liễu Thành lần cuối”

Đã từng, cây Liễu nở rộ trông rất rực rỡ, tạo ra một chốn mát mẻ ở giữa sa mạc oi bức, cho nên Liễu Y Tiên mới ngồi dưới gốc cây hành y.

Liễu Y Tiên lấy tính mạng của nhân dân trong Liễu Thành để luyện chế đan dược, giả vờ như nó rất bình thường mà đưa cho thê tử uống, cuối cùng nàng sống sót.

Đúng, tự tay g·iết c·hết vợ của mình, dựa vào đó mà chứng đạo, trở thành vị thứ năm đối đầu với Đông Nhạc Ma Đế.

“Trăm năm trước ghé qua nơi này, ta cũng cảm thấy nhân dân Liễu Thành giống như vậy”

“Ngài sẽ không hiểu được đâu”

Đó đã từng là nơi mà Liễu Y Tiên hành y cứu người.

Dĩ nhiên, hắn biết rằng hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp bản thân tìm ra thứ tà pháp nào đó giúp thê tử sống lâu hơn, nhưng như thế sẽ khiến bản thân mình lún càng sâu xuống vũng bùn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, hắn làm Liễu Thành Thành Chủ, cứu vớt được rất nhiều người, cũng chọn ở lại nơi đây bảo hộ muôn dân.

“Ngài thấy ta làm thế là sai ư?”

Nghĩ đến đây, Liễu Y Tiên chợt ngẩng đầu, từ xa xa đã có một bóng người áo xám xuất hiện, và dẫu cho trời đang đêm tối, kẻ này lại cầm theo một chiếc ô.

Nhìn thấy khuôn mặt còn có vẻ như muốn hỏi, Trường Dạ mới ngẩng đầu hướng lên mặt trăng, cuối cùng chỉ thấp giọng nói:

Thời gian dần dần mài mòn bản thân hắn, khiến cho Liễu Y Tiên sững sờ, nhất thời không nhận ra kẻ mà mình đang nhìn thấy là ai, sau đó chỉ nở một nụ cười đầy chế giễu.

Cho đến một ngày, Liễu Y Tiên gặp phải một vị cô nương.

Dĩ nhiên, thê tử đã chờ c·hết, nhưng Liễu Y Tiên sao có thể cam lòng cơ chứ?

Lúc đó, Trường Dạ cũng cho rằng bản thân sẽ c·hết, chút danh tiếng đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Ta nghĩ là có”

Trường Dạ thu lại mảnh vỡ, cuối cùng mới nhìn xuống xác của Liễu Y Tiên, chợt nỉ non một câu:

Hắn sợ con dân trong Liễu Thành c·hết, càng sợ vợ của hắn phải t·ử v·ong.

Từ đó, đêm đêm Liễu Thành đỏ lửa nấu cơm, tiếng nói cười ráo rít vang lên sinh động, cảnh tượng hôm đó đã khắc ghi một dấu ấn sâu đậm không thể nào quên trong lòng Liễu Y Tiên.

Hắn diệt Hắc Độc Môn chỉ bằng một thân một kiếm, âu cũng nhờ vào thứ đó.

“Nhưng mà, dù sao thê tử của ngươi cũng mang nguồn dịch trong người, ta không thể để nó l·ây l·an cho người trong thành được”

Nhưng thê tử càng sống lâu, Liễu Y Tiên càng sợ phải chứng kiến c·ái c·hết của nàng.

Bởi vì, Trường Dạ tàn nhẫn, mà lý tính, hắn không phải thiên tài, sinh ra đã chú định bước lên cảnh giới Cửu Phẩm như những người khác, mà là đạp lên từ trên vũng máu.

Hắn đã điều động toàn bộ Thi Khôi tới, tất cả trà trộn ở trong khách sạn mà hai người nọ trú ẩn, sau đó thử mọi cách để g·iết c·hết Minh An.

Kỳ thực, không giống như trong chuyện xưa, chỉ có bốn người tru sát Đông Nhạc Ma Tôn, mà là năm người.

Lần đầu tiên, Liễu Y Tiên dùng y thuật của bản thân không phải để cứu người, mà là g·iết người.

Nhưng, hắn đã tự nhủ rằng “Chỉ một lần thôi, để cho nàng có thể chứng kiến Đông Thổ”.

Trường Dạ vỗ vỗ đầu nàng, hai người, một lớn một nhỏ nhìn dưới gốc cây liễu, hai người không nói một lời.

Hắn còn trẻ, chí khí càng lớn, tinh thần hiệp nghĩa rất cao, chỉ một lòng hướng tới chính đạo, sao có thể làm những chuyện ác tày trời như vậy chứ?

Nếu có kiếp sau…

“Cũng đúng”

Hắn không hề có ý định chạy trốn, không nói Trường Dạ đang tiến tới đây, cho dù Liễu Y Tiên có trốn thoát, e rằng hắn cũng bị sự truy bắt của các thế lực khác.

[Độc Thánh Truyền Thừa

Trường Dạ chỉ gật đầu, cuối cùng hắn chợt gấp ô lại, nắm nó như một thanh kiếm trên tay, sau đó cười nhạt:

Cái này, không phải là mảnh lưu lại ký ức của Liễu Y Tiên sao?

Trường Dạ ngừng lại, cuối cùng hắn mới bật cười, cũng chẳng nói gì thêm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Minh An cũng đã tỉnh giấc, trên đường đi đến dưới gốc cây liễu, nàng cũng đã được Trường Dạ kể lại tất cả mọi chuyện.

Thậm chí, có kẻ còn cho rằng hắn chỉ muốn đột phá Cửu Phẩm, chứ không hề có ý định tru sát Đông Nhạc Ma Đế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cây Liễu này mọc ở hoang mạc, lâu ngày không có ai chăm sóc, rồi chỉ đành c·hết khô”

Hắn không có lựa chọn, vì Liễu Y Tiên không thể trơ mắt nhìn thê tử của bản thân c·hết, vì hắn yêu nàng.

Những năm đó, hắn không còn chút hi vọng sống nào, chờ đợi c·ái c·hết của mình, chỉ lẳng lặng lang thang khắp chốn, bằng cách nào đó, bản thân lại du đãng đến nơi đây.

Xét trên góc nhìn của thiên hạ, hắn đã cứu vớt thương sinh, công lớn vô cùng, dĩ nhiên phải được kính nể.

Liễu Y Tiên cười nhạt, sau đó hắn lấy ra một thanh liễu kiếm, đoạn ngẩng đầu nhìn Trường Dạ, ánh mắt cũng không còn vẩn đục nữa, chợt bật cười:

Minh An gật đầu, nàng thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ cặm cụi lấp lại mảnh đất, sau đó mới đứng dậy.

“Dù sao cũng đã sẵn sàng để c·hết, cớ sao phải hối hận?”

Tên người sở hữu: Liễu Y Tiên

Thế là, hắn lừa dối vợ mình, lừa dối nhân dân trong Liễu Thành, bán rẻ con dân, luyện chế ra những viên đan dược dính đầy máu người, để cho c·ái c·hết của nàng bị trì hoãn, để nàng có thể sống sót.

Quả nhiên, Cửu Phẩm cường đại như thế, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, thì những trò ruồi muỗi của hắn không thể làm được gì.

Chợt, từ trên thân thể của Liễu Y Tiên bắt đầu tỏa ra vô số luồng khí đen, đoạn nó cuộn lại thành một thân thể người cao lớn, với những ký tự kỳ quái liên tục hiện ra trước mặt.

Hi vọng, ngươi không gặp được một kẻ tồi tệ như ta.

“Mỗi người một cách nhìn, ta không có quyền phán xét ai”

Ngược lại, nếu hoàn thành nhiệm vụ của thứ đó, hắn sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt. Tốt đến không ai có thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ thê tử của Liễu Y Tiên đã biết hết tất cả, nàng không muốn nhìn hắn vì mình mà bán đứng con dân, cũng không muốn Liễu Y Tiên phải khổ sở, cho nên mới gửi lấy phong thư, tỏ rõ ý nguyện cùng c·hết với hắn.

Trường Dạ nắm dù, dùng nó như một thanh kiếm mà bước tới, trầm mặc không nói gì.

Cho dù là thiên tài, nhưng e sợ rằng người trẻ tuổi không thể một mình đối chọi với Hắc Độc Môn, cho nên Trường Dạ đã âm thầm sử dụng linh lực giúp đỡ người tuổi trẻ diệt gọn kẻ thù.

Cuối cùng thì vợ chồng bọn họ cũng có thể trọn đời bên nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Bất hối