Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thuận Thiên

Quân KaKa

CHƯƠNG 304: ĐÁNH GIÁ THẤP NGƯỜI KHÁC

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 304: ĐÁNH GIÁ THẤP NGƯỜI KHÁC


Lấy tình huống vừa rồi để xem xét. Cách làm đúng nhất là phải đảm bảo sự an toàn của bản thân trước. Hắn không bao giờ đề cao hay tuyên dương cái chuyện đổi mạng lấy mạng. Muốn cứu người, trước tiên phải cứu mình. An toàn của chính mình còn không thể lo thì có thể cứu được ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Liên Y vừa hiện thân thì liền chậm rãi đi xuống bậc thang. Miệng thì không cần cảm thán.

Những suy nghĩ này chỉ lóe lên ở trong lòng. Ngoài mặt, hắn vẫn tỉnh bơ như không. Nghe Thanh Liên Y nói xong thì liền ôm quyền, không mặn không nhạt đáp

Hoàng Thanh Cốc cũng không có đi theo. Hắn chỉ hơi tiến lên, đứng chặn ngay lối đi. Rõ ràng, đây là đề phòng Trần Minh Quân tháo chạy.

Độc hành giả nào có thể lấy ra loại thuốc chữa thương thần kỳ kia?

Nếu là vũ trụ bên ngoài, chỉ cần có trường sinh giả chân chính biết được, vị vương giả dỏm này chỉ có kết cục diệt vong. Vương Giả có uy nghiêm của Vương Giả. Đâu thể để cái loại c·h·ó mèo nào cũng xưng hô là Vương Giả được.

Song song đó, hắn cũng biết người đến là ai. Chính là cái vị nửa bước trường sinh giả kia. Chưa bước vào lĩnh vực trường sinh mà cũng dám xưng Vương. Cái người này đúng là không biết sống c·hết là gì. Cũng may, nơi này không phải vũ trụ bên ngoài.

Thanh Liên Y đã bị kẹt ở cái nửa bước trường sinh giả này quá lâu rồi. Người ngoài gọi bà ta là nửa bước trường sinh, nhưng chỉ có bà ta là biết rõ, bà ta chỉ mạnh hơn linh sĩ cửu tinh đỉnh phong một chút mà thôi.

Một nguồn linh hồn uy áp vô cùng cường đại ầm ầm phủ xuống. Vừa cảm ứng được lực lượng linh hồn khổng lồ này, Trần Minh Quân đã thu hồi toàn bộ thần niệm về. Cũng ngay trong sát na đó, một lá chắn thần niệm đã hình thành và che chắn trên đỉnh đầu của hắn và người kia.

Hắn biết, ngụm máu kia cũng không phải máu thường mà là tâm huyết. Tâm huyết cũng không phải máu đang ở trong tim mà là tinh hoa máu huyết thuần túy nhất. Một khi hắn phun ra ngụm máu đó, thân thể hắn sẽ trở nên suy nhược cực độ trong thời gian ngắn.

Một tiếng ồ kinh ngạc từ trong linh hồn uy áp truyền tới. Sau đó, hai bóng người liền xuất hiện ở lối ra vào của nhà giam.

Độc hành giả nào có thể bình tĩnh đứng nói chuyện với bà ta? Lại còn nói bản thân mình tuyệt đối an toàn nữa chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm, đúng là không tệ. Tuổi trẻ tài cao, gan cũng rất lớn. Nhất là tâm tính, lại càng thêm trầm ổn. Chàng trai trẻ, có thể nói cho Bổn Vương biết, thế lực nào mà có thể đào tạo ra người như ngươi không?”

Trong tình huống vừa rồi. Đáng lý ra, ngay sau khi đám người bắt đầu kích phát phù chú thì hắn cũng phải kích phát phù chú ngay. Thậm chí, tốt nhất là sau khi đám người này uống liệu thương dịch và cầm lấy đan dược và phù chú thì hắn phải đi ngay.

“Tiền bối quá lời rồi, nếu ta có tài thì đã không làm xấu trước mặt tiền bối rồi. Với lại, ta chỉ là một gã độc hành giả, chẳng có tổ chức nào ở sau lưng cả. Còn tâm tính trầm ổn thì lại càng không dám nói tới. Sở dĩ ta không sợ là vì ta biết mình an toàn mà thôi”

Tuổi thọ của bà ta đã không còn nhiều. Nếu không thể chân chính bước vào lĩnh vực trường sinh. Bà ta chỉ có thể ôm hận mà c·hết già.

Nếu hắn làm vậy, cho dù đối phương có ra tay thì hắn cũng đã đi xa rồi. Đâu phải bị rơi vào tình huống bị giữ chân như bây giờ.

Đáng tiếc, liều thuốc mà bà ta c·ướp được không đủ nhiều. Nên thương thế tích lũy bao năm chỉ thuyên giảm chứ không hoàn toàn khỏi hẳn.

Thanh Liên Y bước rất chậm rãi, nhưng khi lời nói vừa hết thì chân đã chạm tới địa lao. Cái này đã có chút ý vị xúc địa thành thốn, cần phải có trình độ hòa nhập với thiên địa ở một mức độ nhất định thì mới có thể làm được.

Cái tên Thanh Liên Y này chỉ có vài người trong Bắc Thành là biết đến. Nếu nói ra ở bên ngoài, sẽ chẳng ai biết đó là ai.

Lúc này mà hắn làm ra chút động tác gì. Chắc chắn đối phương sẽ ra tay ngay. Cũng không phải dùng linh hồn uy áp mà sẽ trực tiếp ra tay.

Khi những lời này vang lên, linh hồn uy áp cũng được giải trừ. Trần Minh Quân không còn cảm nhận được uy áp, nên cũng dứt khoát thu hồi thần niệm lại. Hắn biết, hắn đã đánh giá thấp lão bà thủ hộ giả này rồi.

HỰ

Trần Minh Quân đã trải qua mấy lần thiên nhân giao cảm. Nhưng khoảng cách tới khi thực sự thiên nhân hợp nhất còn rất xa vời. Vì hắn là chủ nhân của Khởi Nguyên Châu nên mới có cơ hội trải nghiệm. Nếu là người khác, không đến linh sĩ cửu tinh đỉnh phong thì đừng mơ đến.

Nếu bà ta có thể có cách chế tạo loại thuốc này. Chẳng những kéo dài được tuổi thọ, mà ám thương cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Lúc đó, bà ta tự tin mình có thể dễ dàng lĩnh ngộ thiên địa hơn.

Trần Minh Quân suy tính trong lòng. Nếu là ở bên ngoài, trong tình huống này, thời gian mà hắn cần để Khởi Nguyên Châu đem hắn vào trong là khoảng nửa giây.

Đứng đầu là một nữ phụ nhân, nhìn vẻ ngoài khoảng hơn 70 tuổi. Tuy làn da nhăn nheo thấy rõ, nhưng tóc mai thì vẫn đen tuyền.

Do đó, bà ta không thể để Trần Minh Quân trốn thoát. Cho nên, lúc mấy người Tư Mễ Ngã được dịch chuyển đi, bà ta mới chậm chạp không ra tay ngăn cản. Chỉ khi đến lượt người cuối cùng sắp đi, bà ta vẫn không tìm thấy bóng dáng Trần Minh Quân, nên mới quyết định phủ linh hồn uy áp xuống.

Trần Minh Quân không nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn. Đầu óc không ngừng ong ong hỗn loạn. Cổ họng truyền tới cảm giác buồn nôn, một ngụm máu suýt bị nôn ra. Trần Minh Quân cưỡng ép nuốt ngụm máu ở trong cổ họng xuống. Rồi cường thế chống lại sự đè ép của cỗ linh hồn uy áp khổng lồ kia.

Trừ phi đối tượng gặp nguy là người chí thân, trong trường hợp biết chắc chắn có thể lấy mạng đổi mạng thì có làm cũng không phải không thể. Còn nếu không chắc chắn, rất có thể sẽ bồi thêm mạng mình mà vẫn không cứu được ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến khi người cuối cùng sắp bị dịch chuyển thì sự cố phát sinh.

Độc hành giả nào có thể ẩn thân trước mắt nửa bước trường sinh giả như bà ta?

Thanh Liên Y quan sát thấy Trần Minh Quân không có ý định làm gì, cứ bình tĩnh đứng đó chờ bà ta xuống. Thần sắc trong ánh mắt bà ta vô cùng ngạc nhiên.

Khi bà ta phục dụng một phần liệu thương dịch lấy được từ tay Tư Mễ Ngã. Bà ta lại cảm nhận được tuổi thọ có dấu hiệu kéo dài, còn là kéo dài không ít. Hơn nữa, rất nhiều ám thương, minh thương tích tụ qua vô số năm đều giảm bớt rất nhiều.

CHƯƠNG 304: ĐÁNH GIÁ THẤP NGƯỜI KHÁC (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như một phản ứng dây chuyền. Tư Mễ Ngã vừa được dịch chuyển đi thì từng đạo bạch quang khác cũng nối tiếp xuất hiện. Sau đó, lần lượt từng bóng người bị bạch quang bao phủ rồi biến mất theo.

Còn lão bà oai nghi kia, chính là người thần bí nhất Bắc Thành. Vị nửa bước trường sinh giả mà rất ít ai nhìn thấy, cũng là thủ hộ giả của Bắc Thành, Thanh Liên Y.

Câu nói này là câu nói chân tâm thật ý của hắn. Nếu hắn có tài thì đã không đánh giá thấp năng lực của người khác. Cuối cùng chính là bại lộ bản thân mình. Hơn nữa, sau khi bị bại lộ, Trần Minh Quân còn thấy bản thân sai lầm rất nhiều chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Cho dù đã được hắn che chắn, người đang được dịch chuyển cũng nhận lấy tổn thương không hề nhỏ. Trần Minh Quân nhìn thấy rất rõ ràng, trước khi bạch quang kéo người kia xuyên qua không gian thì người kia đã phun ra một ngụm máu.

Thanh Liên Y rất chắc chắn suy đoán của mình. Nếu Trần Minh Quân không phải loại người không não thì chính là thực sự có ác chủ bài bảo mệnh. Mà nhìn Trần Minh Quân nào có phải thằng ngu. Cho nên, đối phương có ác chủ bài giữ mạng là chắc rồi.

“Bổn Vương đúng là già quá rồi mà. Thật không ngờ ở Bắc Thành này còn có người có thể ẩn thân trước mắt Bổn Vương. Vậy mà Bổn Vương còn không thể nhìn thấu.”

Thời gian nửa giây tuy là rất ngắn. Nhưng đó là đối với người bình thường thôi. Với loại cường giả đã nửa chân bước vào lĩnh vực trường sinh như lão bà trước mắt mà nói. Có lẽ chỉ cần chưa tới một cái chớp mắt là bà ta đã xử lý hắn xong rồi.

Tuy có vẻ lớn tuổi, nhưng phụ nhân này rất chú ý tới ăn mặc và trang điểm. Toàn thân trang phục sặc sỡ, đầu đội thêm phượng mão. Nhìn sơ qua sẽ thấy rất giống một vị nữ hoàng đế.

Trần Minh Quân nghe Thanh Liên Y nói mà cũng cảm thấy ngượng ngượng trong lòng. Nói hắn tuổi trẻ tài cao thì hắn có thể miễn cưỡng nhận. Nói hắn gan lớn, cũng có thể miễn cưỡng hơn để nhận. Nhưng nói tâm tính hắn trầm ổn. Mặt mo hắn có dày tới đâu cũng không dám nhận.

Loại ác chủ bài nào mà có thể đảm bảo tính mạng trước mặt bà ta cơ chứ? Thanh Liên Y thực sự rất muốn lập tức ra tay thăm dò. Nhưng bà ta cố gắng kìm nén ý nghĩ này lại. Bà ta cũng thực sự sợ, sợ Trần Minh Quân có thể thoát khỏi tay bà ta.

Độc hành giả nào có thể có được loại phù chú dịch chuyển không gian quý hiếm kia?

Khoảng giây trôi qua, Tư Mễ Ngã trở thành người đầu tiên kích phát được phù chú. Một đạo bạch quang phát ra từ lá phù, bao trùm thân thể Tư Mễ Ngã rồi biến mất.

Bởi vì phải duy trì lá chắn thần niệm. Ẩn thân thuật của hắn cũng tự động bị giải trừ. Lúc này, thân hình của hắn đã không còn cách nào che giấu.

Thanh Liên Y cũng không vì những lời nói của Trần Minh Quân mà thay đổi suy nghĩ trong lòng. Theo bà ta, loại người như Trần Minh Quân chắc chắn phải có nguồn gốc lớn. Còn chuyện hắn nói hắn là độc hành giả, bà ta chỉ nghe cho vui vậy thôi. Còn tin ư? Tin thế nào được cơ chứ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 304: ĐÁNH GIÁ THẤP NGƯỜI KHÁC