Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Lần nữa xuống hồ
"Đợi ta trở lại."
Cảm giác khi hai luồng năng lượng này không còn bài xích mà thay vào đó là phục tùng khiến Trần Phàm càng thêm yên tâm.
Tuy nhiên, nếu như có thể giải độc cho Độc Cô Bác, lão sẽ thiếu ân tình, sau đó lại dùng Độc Kinh mời chào, kiểu gì Lão Độc Vật này cũng sẽ cắn câu thôi.
"Nghe nói, nơi này là do Băng Long Vương và Hoả Long Vương sau khi c·hết mà biến thành, cũng không biết có đúng không." Trần Phàm âm thầm suy nghĩ.
Chương 112: Lần nữa xuống hồ
Nhưng Trần Phàm lại nhanh chóng rút lui, để lại nàng đứng đó với hơi thở r·ối l·oạn, gò má phiếm hồng đầy mê hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vấn đề này Trần Phàm cũng không lo lắng, bởi vì trong tiểu thuyết Đường Tam giải độc cho Độc Cô Bác xong, sau đó hai người còn trở thành bạn mà.
Nếu Độc Cô Bác nhận đồ mà không làm việc thì sao?
"Còn kêu sư phụ? Làm gì có tên đệ tử nào như ngươi, đến sư phụ cũng không buông tha!"
Liễu Nhị Long ban đầu còn muốn giãy giụa, nhưng cảm giác nóng rực từ đôi môi của hắn khiến nàng toàn thân mềm nhũn. Lửa nóng trong lòng bị châm lên.
"Quả nhiên... đã hoàn toàn dung hợp được."
Ngược lại còn xen lẫn chút hờn dỗi cùng bất lực. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ lên, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Phàm âm thầm suy nghĩ, đồng thời tiếp tục quan sát những khu vực khác. Liệu còn gì bí ẩn đang chờ đợi hắn khám phá hay không?
Nếu có thể lợi dụng Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn để tu luyện, thực lực của hắn chắc chắn sẽ đột phá nhanh hơn nhiều so với trước.
Nàng biết rõ hồ này quỷ dị thế nào, một khi bước vào, thân thể sẽ chịu sự giằng xé của hai luồng năng lượng đối lập.
Trần Phàm không tiếp tục tập trung vào những biến đổi bên trong cơ thể nữa. Hắn biết rõ rằng với tình trạng hiện tại, hai luồng năng lượng băng hỏa đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát, không cần phải lo lắng quá nhiều. Điều khiến hắn quan tâm hơn lúc này chính là hoàn cảnh xung quanh.
Đến lúc đó, Trần Phàm sẽ chiêu mộ Độc Cô Bác, dựa theo tình huống bình thường, muốn Lão Độc Vật này về dưới trướng là không thể nào.
Dưới làn nước trong suốt mà u tối, hai nguồn năng lượng băng và hỏa giống như hai con mãnh thú hoang dã, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn từ mọi lỗ chân lông. Chúng như những dòng lũ dữ, không chút kiêng nể mà xâm nhập vào kinh mạch, lao vào đan điền của hắn như muốn càn quét tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta sẽ xuống Hồ Băng Hỏa một chút, sư phụ cứ đợi ở phía trên."
Nếu như có người hỏi hắn vì sao tốn công mời chào Độc Cô Bác như vậy?
Trần Phàm nghe vậy thì bật cười thành tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc. Hắn tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy nàng thật chặt.
Sương mù mỏng manh lượn lờ trên mặt hồ Băng Hỏa, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ dung nham và băng tuyết, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Hơi nóng và cái lạnh đan xen, khiến nhiệt độ xung quanh trở nên kỳ dị, vừa như thiêu đốt, vừa như đóng băng da thịt.
Hắn thử vận dụng hồn lực, nhẹ nhàng di chuyển qua lại trong dòng nước nóng lạnh đan xen này. Càng đi sâu xuống, Trần Phàm càng có thể cảm nhận được sự đặc biệt của nơi này. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vốn là một vùng đất kỳ dị, hiếm có nơi nào trên đại lục có được loại môi trường độc đáo như thế này.
Hắn thử vươn tay chạm vào một trong những phiến đá màu đỏ kia. Cảm giác nóng rát truyền đến tức khắc, nhưng với khả năng kiểm soát Băng Hỏa thuộc tính, hắn nhanh chóng dung hòa được luồng nhiệt này, khiến nó không thể gây tổn thương đến cơ thể mình.
Nói rồi, Trần Phàm cúi xuống, không cho nàng cơ hội né tránh, trực tiếp hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Nhưng ngay khi xâm nhập vào trong, chúng đột nhiên trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn đến mức khó tin, như những linh thú hoang dại bỗng nhiên bị thuần hóa trước một chủ nhân mạnh mẽ.
Trong tình cảnh đó, hắn căn bản không có tâm tư để quan sát kỹ nơi này, chỉ có thể chuyên tâm luyện thể.
Chỉ có mỗi Độc Cô Bác là hoang dại Phong Hào Đấu La, không mời lão thì mời ai?
Lần trước nhảy xuống dưới nàng đã suýt c·hết, nếu không phải có Trần Phàm cứu, có khi bây giờ nàng cũng không đứng ở đây.
"Thứ này... có vẻ là một loại khoáng thạch đặc biệt, không biết có thể dùng để rèn binh khí không nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Trần Phàm thu hồi suy nghĩ, hướng ánh mắt về phía Liễu Nhị Long. Hắn chậm rãi lên tiếng:
Giọng nói nàng pha lẫn chút bực bội, nhưng nàng cũng không phải thật sự tức giận.
Vì vậy hắn cũng không lo lắng nhân phẩm của lão độc vật, đương nhiên, nếu lão thật sự muốn nhận đồ mà không làm việc, hắn cũng không sợ, đến lúc đó lại cho lão biết, Gậy Như Ý vì sao lại cứng như vậy.
Đặc tính đó không chỉ giúp hắn thích ứng với môi trường kỳ dị này mà còn tạo ra một loại cân bằng đặc biệt trong cơ thể, giúp hắn có thể kháng cự và dung hòa hai luồng năng lượng đối lập.
Lúc này, hắn quan sát thật kỹ những gì tồn tại dưới đáy hồ. Những lớp trầm tích lâu năm lắng đọng tạo thành những mảng đá kỳ lạ.
Lúc này, không chút do dự, hắn trực tiếp nhảy xuống hồ. Ngay khi vừa tiếp xúc với làn nước, một cảm giác mát lạnh cùng với hơi nóng bỏng rát cùng lúc ập đến, như muốn thiêu đốt và đóng băng da thịt hắn trong nháy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên là vì thành lập thế lực, muốn thành lập thế lực đương nhiên cần thành viên, mấy tên Phong Hào Đấu La khác trên đại lục đều có thế lực hết rồi.
Nhưng lần này thì khác, với khả năng dung hòa hai nguồn sức mạnh đối lập, hắn có thể tự do hoạt động ở đây mà không gặp trở ngại gì.
Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh về phía hồ Băng Hỏa.
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua xung quanh. Làn nước trong suốt nhưng có chút mơ hồ do sự giao thoa giữa khí tức băng hỏa. Từng luồng sương trắng nhè nhẹ lượn lờ trong nước, đôi khi tạo thành những xoáy nước nhỏ, giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động mặt hồ.
Liễu Nhị Long vừa nghe thấy Trần Phàm nói muốn xuống Hồ Băng Hoả thì liền cau mày, ánh mắt lộ ra chút lo lắng.
Dựa theo tiến độ giải độc hiện tại, chỉ cần vài lần nữa là có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể Độc Cô Bác.
Nàng định lên tiếng ngăn cản, nhưng chợt nghe hắn gọi mình là "sư phụ" đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, tức giận nói.
Một lát sau, Độc Cô Bác rời khỏi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, để lại không gian tĩnh lặng chỉ còn Trần Phàm và Liễu Nhị Long.
Lần trước, khi hắn nhảy xuống hồ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, nhờ vào hai loại tiên dược kia, miễn cưỡng có thể thích ứng với sự cuồng bạo của hai dòng năng lượng nên hắn chỉ có thể tập trung hấp thu năng lượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Phàm đứng giữa làn nước nóng lạnh giao hòa, cảm nhận sự chuyển biến này mà trong lòng không khỏi hài lòng. Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
"Nếu đã không buông tha, vậy thì phải làm cho triệt để một chút."
Trần Phàm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị.
Có những phiến đá màu xanh đen, lạnh lẽo đến mức ngay cả trong môi trường này cũng có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương. Ngược lại, có những tảng đá đỏ rực như than nóng, phát ra nhiệt lượng hừng hực như dung nham bị nén lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.