Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chờ Gió, Đợi Em

Tống Cửu Cận

Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20


Sau khi Thời Cấm nói xong, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn lên.

“… Không đau.’’

“Vậy còn em?’’ Đây là lần đầu tiên Kỷ Hoài hỏi một câu có liên quan đến việc học của cô.

Kỷ Hoài lặng lẽ mỉmcười một tiếng, anh ngước mắt nhìn sang quán mì thịt bò ở bên kia đường.

Hai người đứng dưới mái che chờ đợi rất lâu, nhưng xe buýt dường như đang muốn chống lại bọn họ vậy, càng chờ thì lại càng không đến.

Kỷ Hoài vô thức nhìn cô, Thời Cấm hơi xấu hổ, cô đưa tay che bụng mình, tầm mắt nhìn xa xăm, không dám nhìn sang Kỷ Hoài ở bên cạnh, gò má hơi ửng đỏ.

Khi đến bến xe buýt, Kỷ Hoài cúi xuống nhìncái đầu nhỏ vẫn còn vùi sâu vào trong bả vai mình, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, anh đưa tay kéo Thời Cấm ra khỏi người mình.

“Hai người quen biết nhau sao?’’

Cô cầm lấy đôi đũa, lại nhìn những cọng hành tươi xanh trong tô, dùng đũa chọc chọc mấy cái, nuốt nước miếng mấy lần, cuối cùng vẫn kẹp một miếng thịt bò.

Bàn tay trắng nõn nổi bật trên mặt ômàu đen, đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng lúc này cô lại vô tình nhìn thấy màu đỏ nhạt trên mu bàn tay anh.

"Có ô không?"

Nghe thấy âm thanh dịu dàng của anh, không hiểu sao trong lòng Thời Cấm bỗng cảm thấy vô cùng chân thật, cánh tay vô thức siếtchặt hơn.

Kỷ Hoài cười một tiếng.

Kỷ Hoài trầm mặc một hồi, “Không phải, tôi tin tưởng em.’’

“Sao vậy, anh không tin sao?’’ Thời Cấm liếc anh.

Kỷ Hoài thấy động tác của cô, bàn tay vốn đang khoác trên bả vai đột nhiên đặt lên đầu, ngay khi Thời Cấm còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía sau gáy đã cảm nhận được một lực đẩy nhẹ, khuôn mặt cô thuận theo đó mà dựa vào hõm vai của anh.

Vết bỏng của cô dường như còn nghiêm trọng hơn cả anh, mu bàn tay anh đã nhạt đi rất nhiều, nhưng của cô vẫn còn có thể nhìn thấy một màu đỏ chói mắt.

“Xin chào, hai người muốn ăn gì?’’ Ông chủ nhiệt tình hỏi, trong giọng nói mơ hồ mang theo khẩu âm của phương Bắc.

“Không phải.’’

Vừa lúc nãy khi Thời Cấm chạy về đến đây, anh đã nghiêng chiếc ô của mình về phía cô, cho nên một bên bả vai đã bị ướt hơn một nửa, bởi vì quần áo trên người màu đen, anh lạikhông nói, Thời Cấm dĩ nhiên không phát hiện chuyện này.

‘’ Vâng.’’

“Xin chào thầy Cao.’’ Thời Cấm vội vàng khom người chào hỏi.

Dẫu sao Cao Minh cũng là một người từng trải, hắn nhìn thoáng qua Kỷ Hoài, lại liếc nhìn Thời Cấm ở bên cạnhrồi mỉm cười.

Thời Cấm nhìn những cọng hành tươi xanh được thái nhỏ nổi lềnh bềnhtrên mặt nước, sửng sốt ngẩn người trong chốc lát, vừa rồi côđã quên nói với ông chủ.

Thịt bò mềm mềmtươi ngon, nhưng vẫn hòa lẫn với mùi vị đặc biệt của hành, cô cứ thế cố gắng nuốt xuống.

Thời Cấm nghẩng đầu nhìn anh, sắc mặt người này vẫn vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn thấy dẫu chỉ là một gợn sóng nhỏ, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi nản lòng.

Trên khuôn mặt dính đầy nước mưa đều được chất liệu quần áo thoải mái của người đàn ông bên cạnh lau khô, trong hơi thở tràn ngậpmùi hương tươi mát thư thái.

“Em còn muốn dựa bao lâu nữa?’’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Cấm nhìn Kỷ Hoài, khóe miệng không nhịn được mỉm cười, ngay cả khi anh nghiêm túc nói rằng anh tin tưởng cô cũng thực sự rất quyến rũ.

Vừa nói, cô vừa tiến sát vào gần anh, Kỷ Hoài không chút khách khí chỉatay vào đầu cô.

Kỷ Hoài đứng bên cạnh chăm chú nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi người con gái bên cạnh mình, ánh mắt trong trẻo long lanh, hàng mi dịu dàng, cong vút.

"Vâng.’’

“Vậy còn không đến gần một chút, nếu bị cảm thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.’’

“Được, cóngay.’’

Thời Cấm mỉm cười lắc đầu, “Không…. Không sao.’’

‘’ Được, vậy thầy đi trước đây, ngày mai đến trường chúng ta nói chuyện tiếp.’’

“Không.’’ Cô buồn bực trả lời.

Trường đại học S là trường đào tạo nổi tiếng nhất trong thành phố của bọn họ, đồng nghĩa với việc điểm sốtrúng tuyển cao đến đáng sợ, nhưng những sinh viên hàng năm muốn thi vào trong đó vẫn giống như cá diếc qua sông vậy.

“Kỷ Hoài.’’ Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ xa.

“Đi thôi, đi ăn mì.’’

Mặc dù chỉ dạy thay bọn họ một tiết họcnhưng cô bé này vẫn để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc.

Cô nói người mà cô thích là anh?

“Thời Cấm.’’

Cô nhìn sangtô mì của Kỷ Hoài, giống hệt với cô, nhưng anh vẫn thản nhiên ăn nó, xem ra anh ấy không hề ghét bỏ mùi vị của hành.

Một chút cũng khôngăn được, cô không chịu nổi mùi vị của loại rau thơm này.

Hai người bọn họsánh vai nhau bước đi trong mưa, Thời Cấm thậm chí còn có thểnghe rõ tiếng mưa rơi trên chiếc ô phát ra âm thanh lộp bộp.

“Tay anh không sao chứ?’’

Hắn vui vẻ hài lòng vỗ vỗ bả vai Kỷ Hoài, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt.

Cô không thể ăn được hành.

“Còn đau không?’’

Trên khuôn mặt Cao Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, tựa như đang tự hỏi tại sao hai người này lại đang ở cùng nhau.

(Vũ Long Môn: Được lấy từ câu Cá chép vượt Vũ Long Môn hóa rồng.)

“Em muốn thì vào Học viện Điện ảnh Nghệ thuật thành phố S.’’

Anh vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa hết những gì Thời Cấm vừa nói.

Có một lần anh đi đến văn phòng trường, đi qua bàn làm việc của giáo viên dạy toánthì vô tình nhìn thấy bài kiểm tra của cô nằm ở trên đó.

Hai người cùngnhau bước vào quán mì, toàn bộ không gian đều tràn ngậpmùi thơm hấp dẫn của thịt bò.

Thật ra thì Thời Cấm cũng không thích ăn cay cho lắm, nhưng bởi vì vị cay có thể át đi mùi vị của hành, có như vậy thìcô mới có thể nuốt xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ Hoài cúi đầu nhìn Thời Cấm tự nhiên tựa vào người mình, anh nhìn mái tóc mềm mượt của cô, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại d*c v*ng muốn chạm vào.

“Trường đại học S.’’

“Kỷ Hoài, anh định thi vào trường nào?’’ Cô đột nhiên thu tay về, hứng thú dạt dào hỏi anh.

Bởi vì chuyện buổi sáng,buổi trưa cô không hề có khẩu vị ăn uống chút nào, cơm trưa cũng chỉ gắp mấy đũa rồi thôi, buổi chiều ngoại trừ uống một chút nước thì không có cái gì vào bụng cả, cứ như thế cho đến bây giờ đã là hơn tám giờ tối, dạ dày không kháng nghị mới là lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gạt người, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh cũng có thểbiếtrõ anh hoàn toàn không tin em.’’ Thời Cấm khoanh hai tay trước ngực.

Cho đến khi bóng lưng Cao Minh biến mất ở trong sân trường, Kỷ Hoài mới mở miệng hỏi cô.

Anh không biết làm thế nào để định nghĩa một nữ sinhtốt hay không tốt, nhưng những lúcở bên cạnh Thời Cấm trong lòng anh bỗng cảm thấy thoải mái lạ thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Cấm theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài, nhưng bàn tayanh vẫn giữ chặt lấy gáy cô, “Ngoan ngoãn một chút, rất nhanh sẽ đến bến xe buýt thôi.’’

Tiếng kêu phát ra từ trong bụng Thời Cấm.

Bởi vì chiều cao của hai người quá mức chênh lệch, cơn gió thổi nghiêng khiến nước mưa vẫytạt vào khuôn mặt Thời Cấmkhiến cô nhất thời không thể mở mắt ra được, không thể không đưa tay che kín mặt mình.

“Thầy Cao.’’

‘’Thầy Cao, thời gian không còn sớm nữa, thầy cũng nhanh về sớm đi.’’ Kỷ Hoài thản nhiên lui về sau một bước.

“Có bôi.’’ Thời Cấm bình thản đưa tay ra phía sau che giấu.

Động tác gấp ôcủa Kỷ Hoài chợt dừng lại trong giây lát, “Không sao.’’

Học viện Điện ảnh Nghệ thuật thành phố Sđược biết đến với khoa Nghệ thuật múa, ước mơ lớn nhất của cô là trở thành một vũ công chuyên nghiệp trong tương lai, có thể đứng trên sân khấu nhảy múa, xoay tròn, múa đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đợi cô.

Đập vào mắt anh là chi chít những dấy gạch chéo bỏ đi, cây bútđỏ viết chữsố bốn mươi sáu điểm thật to ở trên ô chấm điểm.

Thời Cấm cười hì hì, “Dựa một lát nữa thôi.’’

Gió thổi mưa nghiêng, rõ ràng hai người đang dưới mái che của bến xe buýt nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhữnghạt mưa nhẹ nhàng rơi vào trên mái che, rồi chảy xuống tạo thành những vòi nước tí hon.

Đợi khoảng gần năm phút sau, hai tô mỳ thịt bò nóng hổi đã được bưng lên.

Thời Cấm sửng sốt một chút, sau đó lại chợt ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trên khóe môi dần dần rạng rõ, môi đỏ răng trắng, hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện.

Vóc dáng không cao nhưng giọng nói không nhỏ.

Ngưỡng cửa trường đại học S được ví như cánh cổng VũLong Môn*, chỉ cần vượt qua nó, bạn có thể nhìn thấy một thế giới mới và tương laitươi sáng của chính mình.

*

“Ùng ục.’’

Kỷ Hoài nhậnra được Thời Cấm đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô còn chưa động đũa, bèn hỏi, “Sao vậy?’’

Mà lúc này trái tim của Kỷ Hoài dường như chệch đi nửa nhịp, anh cúi đầu nhìn cô, bàn tay đang bỏ trong túi quần vô thức siết chặt.

*

Cô vội vàng đi đến gần Kỷ Hoài , hai cánh tay cũng vô cùng tự giác quấn quanh eo anh, nắm chặt bộ áo phục bên hông.

Thời Cấm không nhịn đượcđưa tay ra phe phẩy những giọt nước mưa mát rượi.

Cuối cùng Kỷ Hoài một tay cầm ô, một tay nắm lấy bả vai gầy gò mong manh của cô.

Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía đó thì lại nhìn thấy Cao Minh đang đi về phía hai người bọn họ.

Thời Cấm nhìn thoáng qua Kỷ Hoài, không biết phải trả lời như thế nào.

Tiếp đó anh cũng nhìn thoáng qua mu bàn tay cô.

Thời Cấm bĩu môi, sau đó đứng thẳng người nhìn anh gấpô lại.

“Trường đại học S sao?’’ Nụ cười trên khuôn mặt Thời Cấm lập tức trở nên cứng ngắc, cô cau mày, đôi môi gần như có thể treo lên một chai dầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Minh gật đầu, ‘’Vậy sao, rất tốt, rất tốt, đúng rồi, lúc nãy thầy có xem em biểu diễn, quả nhiên không làm thầy thất vọng, rất giỏi.’’

“Em có bôi thuốc không?’’

“Đừng lộn xộn, cònphảithu ô lại đấy.’’

“Hai tô mìthịt bò.’’ Kỷ Hoài nói với anh ta, sau đó tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Chương 20

Cuối cùng quả thực không thể chịu nổi được nữa, cô cầm ống cay ở bên cạnh, múc mấy muỗng bỏ vào trong tô, điều này khiến Kỷ Hoài vẫn luôn yêu thích những món ăn thành đạm ngây ngẩn, cô có thể ăn cay đến như vậy sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20