Chờ Gió, Đợi Em
Tống Cửu Cận
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19
“Được rồi, vậy em đi trước đây.’’Vừa dứt lời,cô đãxoay người đi xuống tầng.
Thời Cấm cảm thấy hơi mất mặt, cho người ta đồ còn đưa sai người, đưa sai người không nói, còn bị người trong cuộc hiểu lầm, nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy vừa mất mặt vừa tức giận.
Động tác của Thời Cấmdừng lại trong nháy, cô ngẩng đầu lên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, rất nhanh đã nhìn thấy một bóng dáng không thể nào quen hơn được nữa ở trong đoàn người đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô khoát khoát tay với hắn, “Không được rồi, hôm nay tớ còn phải đi học thêm.’’
Ra khỏi hội trường, bên ngoài trời vẫn còn mưa, những giọt mưalách tách đập trên ô cửa kính, một luồng khí lạnh lập tức đập vào mặt khiếnThời Cấm vô thứcôm chặt cặp sách trước ngực.
Hai người cùng nhau đi vào trong,nhưng còn chưa đi đến cửa chính thì điện thoại của Lương Hòa bỗng nhiên vang lên.
“Được.’’
Lương Hòa bước sang một bên nghe điện thoại, Thời Cấm nhìn thấysắc mặt anhhình như hơi thay đổi.
“Thời Cấm, rốt cuộc bây giờ em đang làm cái gì vậy?’’
Cô chạy một mạch đến tầng ba, chính là lớp của Kỷ Hoài.
*
“Thời Cấm học muội, có thể em phải đi vào một mình rồi,bây giờ anh có việc gấpnhất định phải đi.’’
“Em điên rồi sao?’ Kỷ Hoài vội vàng đẩy ô về phía cô.
Trời đang mưa tầm tã, cô lại không mang ô, cứ thếchạy vào trong màn mưa mù mịt.
Sau khi người dẫn chương trình thông báo xong, Kỷ Hoài từ phía sau bức màn sân khấu màu đỏ bước ra.
“Vậy được, chúng tớ đi trước đây.’’
Vì buổi tối Lâm Tịch còn có lớp học thêmnên phải đi trước,Thời Cấm nhanh chóng sắp xếp sách vở gọngàng vào trong cặp sách rồi chạy như bayvề phía tòa nhà đối diện.
Người ấy vẫn mặc một bộ quần áo như ở trên sân khấu lúc nãy, trong tay cầm một chiếc ô, anh đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt tựa như một hồ nước mùa thu lạnh lùng sâu thẳm, thấp thoáng chút cảnh cáo.
Trịnh Tư Nhã khẽ mỉm cười, “Xem cậu nói kìa, ngày mai chúng tacùng đi?’’
Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, mặc dùchưa đầysáu giờ nhưng sắc trời đã dần tối lại.
Cô đột nhiên hơi tủi thân, tiếp tục nói:
Trường đại học S?
Trời nóng như đổ lửa trong mấy ngày liền, buổi chiều hôm đó rốt cuộc cũng đổ một trận mưa lớn.
“Được, thành giao, vậy tớ đi trước đây, tạm biệt.’’
Trong hội trường đông nghịt người, cả khán phòng có đến bảy tám trăm ngườinhưng không một ai nói chuyện với ai, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường, tất cả chỉ còn lại tiếng đàn dương cầm du dươngvang lên trên sân khấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừ, nếu như gặp đượcKỷ Hoài thì giúp anh nói với cậu ấymột chút.’’
“Khôngphải em thích Lương Hòa sao, tại sao vẫn còn muốn….’’
“Thời Cấm?’’
“Lương…’’ Trịnh Tư Nhã từ trong lớp đi ra đã thấy Lương Hòa đứng ở đó, vừa mới mở miệng gọi lại thì thấy cậu ta và một nữ sinh cùng nhau xoay người đi xuống cầu thang.
Một látsau, cô không đợi được Kỷ Hoài nhưnglại nhìn thấy Lương Hòa.
Đôi chân đã hơi mỏi, ngay khi đang địnhngồi xuống dựa vào trường để nghỉ ngơi một látthì đúng lúc này cô lại nghe được một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc vang lên.
Khó khăn lắm mới có thể chịu đựng chođến lúc tan học, cơn mưa ngoài kia cũng dần dần nhỏ lại.
“Em tới đây làm gi?’’
“Kỷ Hoài, cậu quen người đó sao?’’ Nam sinh bên cạnh hỏi.
Từ khoảnh khắc Kỷ Hoài bước ra sân khấu trở đi, tầm mắt của Thời Cấm chưa từng rời khỏi hình bóng ấy.
“Hơn nữaanh là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng em thích anh sao? Nếu như em thích Lương Hòa, tại saovẫn luôn lẽo đẽochạy sau anh? Em ăn no rửng mỡ sao?’’
Xem ra những gì mà cô vẫn luôn lo lắng quả nhiên thật sự xảy ra.
Phần trình diễn đãkết thúc, ánh đèn dưới sân khấu bỗng rực sáng, nhưng tiếng đàn kia dườngnhư vẫn còn lãng vãng đâu đây không không khí khiếntất cả mọi người bao gồm cả Thời Cấm phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần.
Rốt cuộc cũng chờ đến được phần thi của Kỷ Hoài, Thời Cấm vội vàng ngồi thẳng người, không hề chớp mắt chăm chú nhìn lên sân khấu.
“Em cảm thấy mình hai lòng ba dạnhư vậy thật sự tốt sao?’’
Klúc Thời Cấm và Lương Hòađến trường đại học S đã gần sáu giờ.
Trong đầu cô bây giờ tất cả đều là hình ảnh của Kỷ Hoài.
“Cậu đừng lo lắng, không phải cô Vương đã nói vết bỏng của anh ta không nghiêm trọng rồi sao.’’ Lâm Tịch lấy tay che miệng,thấp giọng nói với cô.
“Đúng lúc anh cũng muốn đi đến đó, chúng ta cùng đi đi.’’ Lương Hòa bước nhanh đi tới bên cạnh cô.
Thời Cấm nhìn cánh cửa hội trường đang đóng chặt, “Không sao, anh có chuyện thì đi trước đi, em có thể vào một mình mà.’’
Trên người anh mặc một bộ tây trang màu đen lịch sự, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ.
Thời Cấm dừng lại ở hành lang, quyết định không chen chúc về phía trước mà đứng đâyđợi Kỷ Hoài đi ra.
Đi đôi với tiếng đàn là hơi thở của thứ ánh sáng diễm lệ lan tỏa đến tất cả mọi người ngồi dưới khán đài.
Kỷ Hoài nhìn hắn gật đầu, “Các cậu đi trước đi, lát nữa tớ đến.’’
Bàn tay đang nắm tay cán ô của Kỷ Hoài bỗngnhiên siết chặt.
Sau khi Lương Hòa rời đi, Thời Cấm một mình đi vào bên trong, lúccô bước vào thì cuộc thi đã được bắt đầu.
“Đi đến trường đại học S tham gia cuộc thi dương cầm.’’
Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy một vị trítrống khá tốt ở những hàng ghế đầu tiên, cô nhanh chóng ngồi xuống rồi mở danh sách những tiết mục được trình diễn trong ngàyhôm nay ra, tiết mục của Kỷ Hoài được trình diễn sau cùng, cho nên cô không cần lo lắng mình đã đến trễ.
Chỉ cần nghĩ đến bàn tay xinh đẹp dùng để chơi đàn dương cầm kia vì mình mà bị phỏngtrong lòng cô lại vô cùng áy náy và khó chịu.
Thời Cấm nhìn biểu cảm của Kỷ Hoài, trong lòng lập tức hiểu rõ tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện đó… Kẹo cay và sữa canxi kia… Vốn dĩ em muốn đưa cho anhnhưng lại đặt nhầm hộc bàn…’’
Lớp bọn họcũng vừa tan học, còn chưa bước đến gần đã nghe được một tràngâm thanh ồn ào, ngay sau đó là tốp ba tốp năm học sinh đi ra từ bên trong.
Thời Cẩm ngẩn người.
Những hạt mưa nhỏ lách tách rơi đánh vào cửa sổ, trên bầu trời mù mịt dệt nên một màn mưa lớn, chỉ sau một lát liền lộp độp rơi xuống đấttựa như cánh cửa thiên hà đang mở rộng, bắn tung tóe vô số những giọt nước xuống trên mặt đất.
Thời Cấm ôm cặp sách,khom người men theovách tường đi về phía trước.
Chương 19
Lâm Tịch thấy dáng vẻ mất hồn mất vía suốt cả buổi của Thời Cấmngay lập tức hiểu rõ bây giờ cô đang suy nghĩ về chuyện gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ đây chính là người trước kia mỗi ngày đều lén lút bỏ những gói kẹo cay và hộp sữa canxi vào trong hộc bàn của Lương Hòa sao?
Nhưng anh chỉ mới bước được mấy bước đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nhìn lạithì nhìn thấy Thời Cấm đang chạy về phía mình.
“Lương Hòa.’’ Thời Cấm mở miệng gọi anh lại.
“Vâng.’’
Thời Cấm cau mày nhưng vẫn gật đầu một cái.
*
Ngón tay người thiếu niên lướt nhanh trên những phím đàn đen trắng, đôi mắt khẽ khép hờ như đang phiêu diêu trong những nốtnhạc, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu sáng trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Tạm biệt.’’
“Em…’’
“Thành tích của cậu tốt như vậy còn muốn đi học thêm làm gì nữa, cậu cũng phải để những người như chúng tớ sống với chứ?’’ Vương Chi nói.
Cô đã đứng đợi ở bên ngoài cửa hội trường khoảng chừng mười phút, nhưng vẫnkhông thấy Kỷ Hoài đi ra.
Kỷ Hoài nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm rồi, sao cô có thể thích anh được chứ, rõ ràng cô ấy là ngườitặng đồ cho Lương Hòa, lần trước cũng vì Lương Hòa không chở cô mà tỏ ra đáng thương…
“Kỷ Hoài đâu?’’ Thời Cấm ngó nghiêng nhìn sau lưng anhmấy lần.
Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ giống như không đứng vững của cô, không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày.
Kỷ Hoài mở mắt ra, sau đó bước đến chính giữa sân khấucúi người chào tất cả khán giả dưới khán đài.
Thời Cấm bị anh làm cho nghẹn lời, anh hỏi thẳng như vậy làmcô thực sự không biết phải trả lời thế nào mới phải.
Tiết học cuối cùng là tiết ngữ văn, lúc này trong lòng Thời Cấm hoàn toàn không thể nào tập trung nổi, những nội dung mà Trình Thục Mẫn đang nói trên bục giảngmột chữ cô cũng không thể nghe lọt.
Mấy phút sau, Lương Hòa cúp điện thoạiđi đến bên cạnh cô, trên mặt mang theo chút áy náy.
Mái tóc ngắn bị nước mưa thấm ướt, trên khuôn mặt trắng nõn đều là những giọt nước li ti, Thời Cấm ngẩng đầu lên, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo anh.
Lương Hòa nghe thấy tiếng gọi dáo dácnhìn xung quanh một lượt, lúc này mới thấy Thời Cấm đang đứng bên mép hành lang, anh nhanh chóngsải bước đi về phía cô.
“Kỷ Hoài, anh đừng đi.’’
Lương Hòa sau lưng mang cặp sáchthongthả đi ra ngoài, bên người anh ta không có Kỷ Hoài.
“Xem xong rồi đi về sớm một chút đi.’’ Vừa dứt lời, Kỷ Hoài đã xoay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Hoài bình thản “Ừ” một tiếng, mấy nam sinh xung quanh liền rời đi.
Có vẻ như Lương Hòa rất quen thuộc với ngôi trường đại học S này, thông thuộcdẫn Thời Cấm vòng qua mấy khu giảng đường, nhanh chóng tìm được hội trường chính của ngôi trường.
“Em muốn đi đến đại học S sao?’’
Câu nói Thời Cấm vừa bật thốt lên đã thành công ngăn chặn những lời nói chuẩn bị phát ra của Kỷ Hoài, anh nhìn cô, dường như vẫnchưa thể kịp thời phản ứng lại.
Mặc dùbản nhạcnày cô đã từng nghe anh đàn qua trước đó nhưng ở trong bầukhông khí trang trọng như lúc này, cô ngồi ở dưới khán dài tối om nhìn lên, trái tim vẫn bị anh làm cho rung động, bị anh chinh phục.
“Em chờ ở đây một chút.’’
Anh ngồi trước cây đàn dương cầm, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khóe miệng phác họa một đường conglạnh nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên những phím đàn, ánh đèn rực rỡ trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, rọi vào trên người anh.
“Hai lòng ba dạ?’’ Cái gì gọi làhai lòng ba ý?Cho đến tận bây giờ cô vẫnmột lòng một dạvới anh mà.
“Đi thôi, vào bên trong thôi.’’ Lương Hòa nói.
“Đi? Đi đâu?’’
“Em thích anh.’’
“Em tới đây làm gì vậy?’’
Thời Cấm cứ thế chăm chú nhìn anh,người thiếu niên mà cô yêu sâu đậm.
Cô không chắc chắn Kỷ Hoài tham dự xong cuộc thi này có trực tiếp rời đi hay không, vì thếliền cẩn thận ôm cặp sách đi ra hội trường.
Thời Cấm vội vàng đứng thẳng người, cô nhìn anh rồi nhỏ giọng đáp : “Chuyện này… Em đến xem anh.’’
“Xem tôi làm gì?’’
Hầu hết những nữ sinh màLương Hòa quen cô đều biết cả, nhưng cô gái này nhìn rất lạ mặt, hình như cô chưa từng thấy qua cô ấy bao giờ.
“Tư Nhã, cùng đi đi.’’ Vương Chi bước ra khỏi lớp học.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.