Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90
Khiđóbàipostvàdiễnđàncủatrườngđanghot,từsaukhikhaigiảnglớp10, cái tên Tưởng Việt Linh xuất hiện nhiều nhất, muốn không rêu rao cũng khó.
Khôngkhácnhiềusovớidựđoáncủacô,NgữVănbìnhthường,Toánđược 140, cản trở chủ yếu là hai môn Tiếng Anh và Vật Lý.
ThẩmDựchờhữngcầmcuốnsáchgiáokhoaTiếngAnhcủacôrồitùyýlậtqua lật lại, lồng ngực phập phồng: “Cách em nhớ từ chưa chuẩn lắm.”
LầnthithángnàyKhươngDưDạnglàmbàitrongtrạngtháimơhồ,saunày nhớ lại mới thấy tinh thần uể oải đến nỗi nhìn sai mấy câu trong đề thi.
Không ưa cô như vậy thì còn đến nhục nhã cô làm gì?
Thực tế thì, viên kẹo này đã sớm bị người ta quên sạch sẽ luôn rồi.
Máitócđentrêntráncủachàngtraiđượccắtngắnhơn,đườngnétgóccạnhtrở nên nổi bật hơn, đôi mắt sâu thẳm tỏa sáng trong đêm tối.
Dì giúp cô tắt đèn bàn, bóng đêm dần dần tràn ngập không gian.
Đươngnhiên,nhữngngườinhưvậyđềulànhữngngườitựtinvàothànhtích của mình.
KhươngDưDạngkhẽcắnmôidưới,hơithởtựnhiêntrởnêngấpgáp,muốnnói gì đó nhưng lại phát hiện trong cổ họng giống như bị kẹt bông, một chữ cũng không nói nên lời.
Nữsinhlầntrướcnémbóngchuyềnkhiếncôbịthươnghiệnđangchơivới Tưởng Việt Linh.
KhươngDưDạngchộtdạsờmũi,lạicảmthấyThẩmDựclàconcưngcủatrời, người phàm như cô sao mà so được chứ?
Hai người dính nhau như sam, có muốn tách cũng không được.
Giống như đang tập trung dạy cô phát âm vậy.
Đôimôicôđỏbừng,mắthươulonglanhnhìnanh,thànhtâmnói:“AnhThẩm Dực, lần trước, cảm ơn anh…”
Côđượcphânđếnphòngthikhoahọc,phònghọcrấtcũ,trongkhôngkhícòn tràn ngập mùi bụi bặm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vềđếnnhà,côngaycảcơmtốicũngkhôngăn,uốngxongmấyviênthuốccảm rồi trực tiếp đi ngủ.
Tóccôấycómàuhơivàngnhưbánhgio,hơnnữalàxoăntựnhiên,giáoviênkỉ luật nhiều lần kiểm tra còn cho rằng là cô ấy tự làm xoăn, lão Chu cũng từng khuyên cô ấy là đi duỗi thẳng và nhuộm đen lại tóc đi.
Mấybuổitốisauđó,KhươngDưDạngđềulênsânthượnghọcthuộctừvựng luyện phát âm.
KhươngDưDạngkhóhiểughémìnhvàobànhọc,épmìnhtậptrungtinhthần nghe phân tích bài thi khô khan kế tiếp.
Trong khi kiễng chân, Khương Dư Dạng mất thăng bằng và bổ nhào về phía trước,mũiđậpvàobộngựcrắnchắccủathiếuniên,cơnđaukhiếnđôimắtcô bất giác rưng rưng.
Vừađếntrênsânthượng,tấtcảphiềnnãogiốngnhưmâybịgióthổiđi,tâm trạng của cô mới bình tĩnh hơn.
KhươngDưDạngnghĩTrầnDụcVănbiếtđượctinnàychắchẳnrấtvui,không cần làm bạn cùng bàn với cô thì chắc chắn sắc mặt cũng không khó chịu như trước.
NóithậtlòngthìKhươngDưDạngmuốnđổi.NếucứngồicạnhTrầnDụcVăn như thế thì cô có cảm giác như mọi hành động của mình đều đang làm phiền cậu ta học vậy.
AimàcótầmnhìnthìcònchạythẳngđitìmchủnhiệmlớplàlãoChu,tìmhiểu xem lần này mình làm bài thế nào.
ĐiểmchuẩntiếngAnhcủatrườngchuyêntrựcthuộcđạihọcrấtcao,tronglớp có rất nhiều người đạt trên 130 điểm, số điểm 100 trở lên của cô thực sự lạc lõng giữa biển người bao la, cũng trở thành một trong những người kéo điểm xuống thấp nhất.
Đến thứ hai tuần sau, tất cả thành tích và xếp hạng đều được công bố.
TrầnDụcVănlàngườiđứngđầulớplầnnày,cóvẻnhưlầnphêbìnhvừarồi của lão Chu đã khiến cậu ta hừng hực ý chí, lao vọt lên như thế.
Haingườicứnhưnhữngngườixalạsốngchungdướimộtmáinhàchứđừng nói tìm cơ hội để nói chuyện với nhau.
Anhngướcmắt,mímắtmỏngtạothànhnếpnhănhơicongnhẹ:“Từnàyem phát âm chưa đúng.”
Mấyhômnay,côkhônggặpThẩmDựcởtrường.
Chươngtrìnhhọccủalớp12vôcùngnặng,màvìtrờimưanênởThủđôcũng không cần tập thể d·ụ·c. Còn ở nhà thì Thẩm Dực cũng về rất muộn, thường là lúc cô đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì anh mới về.
Nếu như có thể bỏ qua một tiếng cười khẽ lúc nãy đi.
ThẩmDựccàlơphấtphơ,cụpmắtnói:“KhươngDưDạng,cóchuyệngìthì nói, đừng có sà vào lòng tôi như thế được không?”
Yêuthầmlàsựtìnhnguyện,nhưngcảmgiácnàygiốngnhưtốitămvắngánh mặt trời vậy.
Thẩm Dực tiếp lời, hỏi lại cũng vô cùng hiểm.
Sauđó,TưởngViệtLinhcàngngàycàngnổiloạnhơn,cònđilàmmóngtay, thỉnh thoảng mặc váy ngắn đến trường học.
KhươngDưDạngvốnmuốntắtđènđingủsớmmộtchút,nhưngvừanghĩtới mấy câu làm sai ẩu và xếp hạng thứ ba mươi thì lại không cam lòng ngồi dậy.
Khôngngờsaukhitanhọc,TrầnDụcVănlạichủđộngnóichuyệnvớicô:“Cậu muốn đổi bạn cùng bàn không?”
Mộtlýdokhácđểchọnnơinàylàcôcóthểluyệntậphàngtrămlầntrongthế giới của mình mà không cần lo lắng về cách phát âm.
Đột nhiên có tiếng cưỡi khẽ từ phía sau vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếumuốnxembảngxếphạngchungcủalớpvàkhốithìcóthểtớivănphòng ông ấy để xem.
QuýDaolầnnàyđànhphảixếpthứhai,điểmsốcũngsátnútvớiđiểmcủaTrần D·ụ·c Văn.
Hàngmàyrõnét,cóthểthấyrõlôngmàyanhcaulạisaukhinghexongcâunói ấy.
TưởngViệtLinhnghetaitráirataiphải,khôngnghekhuyênthìthôi,cácthầy cô cũng hết cách với cô ấy.
Tronglớplạixônxao.
KhươngDưDạngvẫntưởngrằngtronglớpcóbốnmươihaingười,sauđómới phát hiện ngày đầu tiên đi học Tưởng Việt Linh không đi.
Quầnáohaingườicọvàonhau,mànđêmxenlẫnánhsángvàbóngtối,chiếc bóng của hai người đạt đến khoảng cách gần gũi chưa từng có.
Trongkhoảnhkhắc,ảomộngđượcxâydựngtrongmộtlâuđàitrênkhôngsụp đổ và tan vỡ.
Quảnhiên,cứkhiđốimặtvớiThẩmDựclàcôsẽbiếnthànhmộtconchimnhỏ vô cùng nhút nhát.
KhươngDưDạngquấnchăn,nhắmmắt,cốgắngnhanhchóngthoátkhỏisuy nghĩ trong đầu.
KhươngDưDạngkhôngđihỏi,cốgắngchịuđựngcơnchoángvángđểlậtxem hết bài thi, tự mình đánh giá điểm số trong lòng.
TưởngViệtLinhnhétđiệnthoạivàotrongcùngcủangănkéo,dùngsáchvởche lại, sau đó lại như không có việc gì gấp sách học thuộc lòng thơ cổ.
Ánh trăng treo cao, ánh sáng trong trẻo tràn vào trong phòng.
Côthậtlàvôdụng,nghethấytênThẩmDựcthôimàđãmấttựnhiênthếrồi,cứ như sợ bị ai nhận ra không bình thường ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phảirồi,ánhmắtcôchợtlóelên,nghĩtớiviệcgiảivâytrênsânbóngrổcủa Thẩm Dực mấy ngày trước.
Anhmặcáosơmivàquầntây,ốngquầndàiđếnmắtcáchân,xươngmắtcá chân trắng sáng, mang lại cho anh vóc dáng gầy đẹp của một chàng trai trẻ.
Nhưngcôthìsao,cứnhưnhặtđượckẹovậy,còncảmthấyđólàviênkẹongọt ngào nhất thế giới này. Nhung nhớ lâu như vậy.
LãoChutuyênbốthànhtíchxongthìbắtđầutổngkếttìnhhìnhtổngthểcủakỳ thi tháng này.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, Khương Dư Dạng bắt đầu ho khan không ngừng.
“Lần nào cơ?”
Aibảobacôấylànhânvậtcómáumặt,giáoviênkỉluậtcũngkhôngdámquản cô ấy chứ.
Khương Dư Dạng cúi mặt, nhất thời không nói gì: “...”
Dìgiúpviệctâmsự:“Họcởtrườngchuyêntrựcthuộcđạihọcchắcáplựclắm hả?”
TrầnDụcVănthảnnhiêngấpsáchgiáokhoalạirồicầmcốcđirangoàirót nước.
Dướiánhtrăngmờảo,côtiếptụcđọctonhữngtừvựngcủabàimớingàyhôm đó.
Nếutheođuổichủđềnàyđếncùngthìcuốicùngchắcchắnvẫnbịanhchêcười thôi.
KhươngDưDạngcứngđờtạichỗ,ômcuốnsáchvàongựcnhưmuốnkhángcự vị khách không mời mà đến.
Dìgiúpviệcnửađêmthứcdậy,thấyđènphòngcôcònsángmàsắpmộtgiờ sáng nên đã nhẹ gõ cửa một cái.
Bởivìẩnnấptrongbóngtốinênchiếcmũisắcbéncũngđượcẩnbớtđiphần nào.
Khương Dư Dạng thành thật đáp: “Dạ vâng, các bạn đều rất giỏi ạ.”
Chương 90
Bật đèn bàn lên, cô nghiêm túc ngồi đọc sách giáo khoa.
Trênsânthượngkhôngaiđếnquấyrầy,còncóthểquansátkhungcảnhxung quanh khi đêm về.
ĐếnkhiChuTuânđixa,TưởngViệtLinhmớicườicười,nụcườixinhđẹp động lòng người.
Dì vỗ bả vai cô, tươi cười thân thiện: “Không hiểu thì thì hỏi, không phải ngại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dìlạiđưavídụ:“CháunhìnanhThẩmDựccủacháuđấy,chưatừngthấyhọc qua đêm như vậy.”
KhươngDưDạngcụpmắt,lướtquathànhtíchmỗimôncùngvớithứhạngcuối cùng trên tờ giấy.
KhươngDưDạngtựđộngphânchianhữngngườinàythànhcácnhómtránh không gặp, không muốn sau này xuất hiện cùng một chỗ với bọn họ.
“Không có gì ạ.” Cô dụi mắt, giả vờ như bị bụi bay vào mắt.
KhươngDưDạngkhẽcắnmôi,nhóngót,muốnlấylạisáchgiáokhoacủa mình.
Đôimắtchàngtraiđenláy,nụcườitrêuchọcvẫntiếptục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lớp chúng ta có khá nhiều bạn học lệch đấy nhỉ.” Chu Tuân nói sâu xa, đẩy kínhrồinghiêmtúcnói:“Saunàythầysẽnghĩcáchđểmọingườilấythừabù thiếu, hai hôm nữa thầy sẽ lập danh sách chỗ ngồi mới.”
ChuTuânsợđọcralàmtổnthươnglòngtựtrọngcủahọcsinhnênđãinkếtquả của từng người, mỗi người có một bảng điểm riêng.
NếuTrầnDụcVănchủđộngnóinhưthếthìđãnóilênđượcphầnnàotâmtrạng của học sinh giỏi rồi. Thà là ngồi với một người không quen không thân còn hơn là ngồi với một người xa lạ đáng ghét.
Nhưngcônàocaobằnganh,dùcónhảynhótcỡnàothìThẩmDựcvẫnung dung siết chặt quyển sách giáo khoa trong tay.
Vạch xuất phát đã thua xa thì chỉ có thể cố gắng, phấn đấu không ngừng thôi
MũiKhươngDưDạngcaycay,cũngbiếtđólàchỉlàhứngthúnhấtthờicủa anh, sau khi giúp thì cũng chẳng để vào trong lòng.
Sau khi quay lại thì cô ấy đã ngồi một mình một bàn rồi.
“Vậythìcũngnênhọctậpvớinghỉngơiđiềuđộ,cháuđangtuổilớn,nênchăm sóc bản thân cho tốt.”
Cuộcthithángnhốnnhanhốnnháođãkếtthúc,chắcchắncónhàvuithìcũng có nhà buồn.
Hoặc có thể, anh ra mặt cũng chẳng phải vì giúp cô.
Sốngườikhôngmuốnđổibạncùngbànnhiềuhơnsốngườimuốn,dùsaothìhọ cũng vừa đến một môi Tr**ng X* lạ, một tháng là đủ để nam nữ làm quen với nhau, lúc này đổi bạn cùng bàn thì lại ảnh hưởng đến các mối quan hệ vừa tạo được trong lớp.
Cô gật đầu: “Cháu đi ngủ luôn đây ạ.”
ThẩmDựcđitừchỗtốiđếnchỗsáng,màudacủaanhdướiánhsánglạicàng trắng trẻo hơn.
XétvềsựnổiloạnthìTưởngViệtLinhcũngkhôngkémaicả.
Tronglòngcôoánthầm,ngoàimặtvẫnngạingùngtừchối:“AnhThẩmDực bận học như vậy, cháu không quấy rầy anh ấy nữa đâu ạ.”
Tốc độ chấm bài thi của trường chuyên trực thuộc đại học nhanh vô cùng. Các giáoviêntranhthủtăngcasaugiờdạybuổitối,kếtquảcủacáckhốilớpđềuđã có, giờ chỉ chờ được đưa ra để xem thôi.
Cô khéo léo đáp lời: “Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu."
Khương Dư Dạng xỏ dép lê, mở cửa ra, thấy vẻ mặt lo lắng của dì: “Dạng Dạng,mấyngàynaycháubịốmđấy,đingủsớmđi,giờnàorồimàcònhọc nữa? Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Nằmtrêntấmgagiườngmàuxanhnhạt,tráitimcôvẫnđậprấtmạnh,mácũng đỏ bừng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.