Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89


ĐếnThủđôcũngđãlâu,KhươngDưDạngnhớmẹsẽsoạntinnhắn,cóđôikhi lưu ở thư nháp, quên gửi đi, có mấy cái gửi đi cũng không có ai sẽ nhìn thấy được nữa.

SaukhiKhươngDưDạngphốihợpthựchiệnmộtloạtcácthủtụckiểmtra,cô nhìn thấy cô y tế thở phào nhẹ nhõm: “May là em chỉ bị trầy da thôi nên bôi thuốc là sẽ khỏi. Bóng ném vào đầu mà bị chấn thương sọ não là nguy lắm.”

Người khác xem qua rồi thì chính là một loại báng bổ.

Chỉ là không để bị chê trách chứ chẳng có sự thật lòng quan tâm.

Một phòng thi có ba mươi bàn, bàn của cô đã được chuyển ra hành lang.

KhươngDưDạngcóchútảonão,côcũnggiốngnhưnhữngcôgáikia,không kìm lòng được mà dõi theo anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi làm xong bài tập và các tập đề của từng môn, Khương Dư Dạng xem thời khóa biểu rồi bỏ sách vở của những môn học ngày mai vào trong cặp sách.

Dưới ánh đèn bàn, bóng dáng của cô phản chiếu trên mặt bàn.

Giờ này là giờ của sự tắc đường, khi mặt trời lặn hẳn, bầu trời trở nên đen kịt.

Dì giúp việc bưng lên mấy đĩa thức ăn, tuy chỉ là mấy món thường ngày nhưng hươngvị,cáchbàitrícóthểkhơigợinêncảmgiácthèmăncủamọingườingay lập tức.

Quảnhiên,hơnmìnhvàituổithìlàanhtrai,đànanhkhóatrên,cứthếcôđã thấp hơn hẳn một bậc.

13/09/2008

Cuốicùngcũngchenlênđượcxebuýt,KhươngDưDạngcũngbấtchấptrước sau hai bên, lắc lư trong chiếc xe với tốc độ không ổn định, nắm chắc lấy tay vịn của xe.

Nhưngcũngđãkhôngcònsớm,trongnhàchẳngcònai,trênbàncơmbày sandwich hâm nóng từ lò vi sóng.

NhờcódìgiúpviệcgọicônênKhươngDưDạngmớikhôngbỏlỡkỳthivào buổi sáng.

Nếu đã không ưa cô thì sao lại vẫn muốn giúp cô chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau bữa tối, Khương Dư Dạng lấy sữa nóng dì đưa rồi lên lầu.

TronglúcKhươngDưDạngnóichuyệnmớithấycôbịnghẹtmũirấtnặng, giọng nói khàn khàn như được đánh bằng giấy nhám vậy.

Trênđườngđi, chiếcxebuýt hòavào dòngxecộ vàchìmtrong ánhđèn neon.

Trước cửa trường chuyên trực thuộc đại học có rất nhiều cửa hàng ăn sáng, cô muahaicáibánhbaonhétvàotrongcặpsách,lạilấysữađậunànhnónghổirồi mới xoay người tiến vào sân trường.

Ngaykhixebuýtđến,họcsinhcủatrườngchuyêntrựcthuộcđạihọcđãchen nhau ùa lên.

Cônhanhnhẹnbuộcchặtdâygiày,mộtvaiđeocặpsách,thởhồnghộcnói:“Cô ơi, cháu đang rất vội nên không ăn sáng ở nhà đâu ạ.”

BácsĩPhươngtrêughẹo,đẩykínhxuống,nhẹnhàngnói:“Đượcrồi,quaylại lớp đi.”

Giáo viên môn vật lý thích gọi học sinh lên bảng làm bài, cả tiết học cũng khôngthấyaidámlơlàmàngoáybútliêntục,vậynênâmthanhvanglênchỉ có tiếng ma sát giữa bút và vở và tiếng quạt trần đang quay trên đầu.

NhữngngườixungquanhnóichuyệnvớiThẩmDựcnhưnganhvẫnthờơ,cảm xúc không quá dao động.

Buổichiềutoànlàtiếtvậtlý,hóahọc,KhươngDưDạngđãxemtrướcbàinên cũng không khó hiểu lắm.

Cơnmưatoxốixả,cảthànhphốbịtrậnmưacuốntrôi,bênđườngchấtđốnglá vàng rụng.

“Khôngcóạ…”KhươngDưDạngnắmchặtngóntay,quayđầunói:“Chắcvì cháu mải làm bài quá nên không để ý ạ.”


LâmBìnhChinghingờ:“Saothế?Côlàmphiềncháuhọcbàià?Saomặtmũi khó chịu thế?”

Trongngôinhàtonhưvậy,côtựanhưmộtconốcsênnhỏ,núptrongvỏcủa mình, coi đó là vùng an toàn là được.

trongmắtmỗingườingoàisựmệtmỏithìđềulàsựmongchờvôhạnvớitương lai.

26/09/2008

Bắt đầu từ khi nào vậy?

Quốckỳđượctreokhắpnơitrêncácconphố,ngõhẻmnhưmộtbiểnhoađỏ rực.

Khôngíthọcsinhđềucầmsáchngữvănđểôntậpvàchuẩnbịchokìthisắp đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lớp trưởng phản bác: “Cô Phương, chúng em không còn là mấy đứa nhóc nữa.”

ThẩmDựcđứngởsânbóng,sửasanglạidâyđeocổtay,datrắngmôiđỏ,động tác lưu loát rất hấp dẫn.

Thẩm Dực quay lại và đập tay với đồng đội cùng lớp.

DùsaothìbóngcũngđangtrongtayThẩmDực,mấyngườikháccũngkhông dám bàn tán thêm, bèn chạy về sân bóng.

KhươngDưDạngcốgắngkìmnénnướcmắt,lấymubàntaylauđinhữnggiọt nước mắt đang chảy ra.

CũngmayvịtríKhươngDưDạngởphíatrước,đilênsớm,bỏtiềnxongrồibèn tìm vị trí phía sau mà ngồi xuống.

Ởdướibànhọccủacôcómộtcáitủcókhóavàchìakhóacôvẫnluônmang theo người.

Mấybạntừlớp11cũngđếntròchuyệnvớihọmàkhônghềcóácýgì,nóilà muốn Thẩm Dực chiêu đãi, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Côytếtrongtrườngbảocôngồitrênghếđẩu,cẩnthậnxemxétvếtthươngở phần thái dương, lại hỏi cô giờ còn choáng váng hay không.

LâmBìnhChilêntrêntầng,thấycửaphòngcôkhôngđóngkín,gõcửarồitrực tiếp đẩy cửa đi vào.

KhươngDưDạnghơingâyra,mớinhậnramìnhđangđượckhenngợimột cách thật lòng thật dạ, sau đó nở nụ cười cảm kích nói: “Được.”

Cô gái kia ấp a ấp úng, tức tối ôm quả bóng chuyền rồi chạy đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết có phải đang khóc không nữa.

Trongphòngánhsánglờmờ,trảithànhmộtkhônggiannhỏấmáp,vôcùngyên tĩnh.

Rèrè,rìrì,âmthanhhơiồnnhưngítnhấtcóthểlàmbớtnónggiữacáithờitiết này.

“CảmơncôLâmquantâm,cháubiếtrồiạ.”KhươngDưDạnglạivàcơm,im lặng không nói gì.

Haingàythithángthờitiếtđộtnhiênchuyểnlạnh,bầutrờitốisầmkèmtheo mưa, bao trùm cả phía trên thành phố

Chương 89

LâmBìnhChingồiđốidiệncô,liếcnhìncôrồinhếchmôihỏi:“DạngDạng, trán cháu bị sao vậy? Nhìn như bị sưng lên…”

Đang ở tuổi dậy thì thì không đứa nào thích bị người lớn gọi là nhóc nữa cả.

QuyểnnhậtkýnàyđượcmualúcngàyđầutiêncôđếnThủđôởmộtcửahàng văn phòng phẩm, nó còn chứa mật mã khóa đơn giản.

“Không cần ngoan như thế.”

Ởtrườnghọc,lãoChuvàgiáoviênkỉluậtrấtnghiêmkhắctrongviệcsửdụng điện thoại.

Trênbànbàyrấtnhiềuđồdùngdạyhọc,đủcácmôn,nhữngtrangcômởrađầy nhữngdòngkẻđượcvẽbằngbútnhớvànhữngghichúđượcviếttừngnétmột, rất ngay ngắn.

KhươngDưDạngkhôngtừchốiýtốthiếmcócủaLâmBìnhChi,saukhiđồng ý bèn ngoan ngoãn bôi thuốc.

Trườngchuyêntrựcthuộcđạihọclàtrườnghọckiểumẫu,thỉnhthoảngsẽtiến hành kiểm tra đột xuất.

LâmBìnhChimộtmìnhlắclưlyrượuvangđỏ,liếcnhìncôbằngnửaconmắt, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Con gái dù làm gì cũng không nên nóng vội, bị đụng ở trán rất khó coi, về sau ở trường nên cẩn thận hơn.”

Khôngngờtrảiquacảđêmmưagióbãobùng,côđãbịcảm,đầuócnặngtrịch, đi trên đường mà cảm thấy người nặng trĩu

Quả bóng cuối cùng rơi xuống.

Chiều xuống, ánh hoàng hôn phản chiếu lên những dãy nhà cách đó không xa.

Khương Dư Dạng nhận lấy lòng tốt, mỉm cười nói: “Được, cảm ơn lớp trưởng.”

“Ngại quá, bóng rổ cũng không có mắt.”

Lọ thuốc bác sĩ kê vẫn còn để trong cặp sách.

Cáchthờigianthicòncómộttiếng,KhươngDưDạngmangchiếcghếxuống cuối lớp, cảm nhận sự ấm áp do đông người mang lại.

Bàtacầmlọcồnkhửtrùngvàtămbônglấytừngườiquảngia,gọi:“Dạng Dạng, đến bôi thuốc nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như bông hồng ấm áp, cô chỉ muốn để lại cho mình thưởng thức.

“Mấyđứachắclàlớp10thôinhỉ,vậymớicó15,16tuổi,khôngphảimấyđứa nhóc thì là gì?”

Chuyếnxebuýtnàycókhôngíthọcsinhcủatrườngchuyêntrựcthuộcđạihọc, có người đang đeo tai nghe, mở mấy bài đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, có người thì đang ríu rít nói chuyện với bạn về học hành, bàn tán về mấy tin đồn,

Dìkhuyên:“Ôichao,DạngDạng,cóvẻnhưcháubịcảmrồi,uốngítthuốcở nhà rồi hắng đi.”

“Ừm.”LầmBìnhChiquayđikhôngnhìnnữa,đểlọcồniodlêntrênbàn:“Ngày bôi hai lần, sáng tối để nhanh giảm sưng.”

“Khôngcầnđâuạ,buổitốicháuvềsẽuốngsauạ.”KhươngDưDạngvừanói vừa cầm ô, dần dần chạy đi xa.

Giốngnhưmộtgócbíẩn,côcóthểbằngcáchnàymàkýthácnhữngnhungnhớ trong lòng mình.

Trongcặpsáchcủacôcókhôngíttàiliệuhọctập,đeolênrấtnặng,chỉcóthể dựa vào nắm dây đeo cặp sách để đỡ nặng hơn.

NghivấntronglòngKhươngDưDạngtựanhưmộtquảcầunướcdânglên,co giãn theo từng hành động của Thẩm Dực.

KhươngDưDạnglấychiếcđiệnthoạivẫnluônđượcđểtrongcặpsáchra,cô tìm trong danh bạ, người đứng đầu tiên chính là “Mẹ”

Tốinay,LâmBìnhChiăncơmtốiởnhà,bàtaănmặckiêusalộnglẫy,chiếc nhẫn đeo trên tay rực rỡ như phát sáng.

Mấy cậu con trai lớp 12 cũng kinh ngạc, tụm lại rồi hỏi: “Sao thế?”

Nhưng trong đầu anh vô thức hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp cô. Khi ấy, cô giốngnhưmộtconnainhỏsợhãi,đôimắtsũngnước,rõrànglàrấtyếuđuối nhưng vẫn tỏ ra đang mạnh mẽ kìm nước mắt lại.

Giólạnhthổivùvù,côlạibịlạnhmàhắtxìmộtcái,chỉcóthểdùngsữađậu nành trong tay làm ấm.

NhưngKhươngDưDạngcũngkhônghaymangtheo,cóđôikhiLâmBìnhChi sẽ nói với cô hôm nay chưa chắc sẽ có người tới đón cô thì cô mới mang theo để chờ thông báo.

Khương Dư Dạng mở khóa tủ, cẩn thận lấy quyển nhật ký bên trong ra.

Cuốicùnglớp12giángđònchímạngvàoquảbóngcuốicùngvàgiànhlấyvị trí thứ nhất trong trận giao hữu.

Côngướcmắtlên,nhữnghạtbụimịnkhôngngừngnhảynhóttrongánhnắng mặt trời, tia sáng chiếu qua bóng cây tạo thành từng vầng sáng.

Lớptrưởngchânthànhnói:“DạngDạng,cậucườilênnhìnxinhlắm,nhưng bình thường không thấy cậu cười mấy, sau này cười nhiều vào nhé?”

[Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.]

Đếnkhicửaphòngđónglại,côchắcchắnđãkhóatráithìnhịptimmớidầndần bình tĩnh trở lại.

Lớp10a2ởngaytrêntầnghai,côleoquahànhlang,chợtnghethấytiếngsách ở hành lang.

Cũngmay,LâmBìnhChikhôngbiếtđếnsựtồntạicủaquyểnnhậtkýnàyvà cũng chưa liếc được tí xíu nào nội dung ở trong đó cả.

Vìvậy,đểcôngbằngmànóithì…NếumàcặpsáchcủacôvớiThẩmDựcmà nặng xêm xêm nhau thì ít nhất mỗi ngày không cần vất vả chờ xe buýt rồi.

ThẩmHáchLiênlàmviệcởcơquan,khôngcónhiềuthờigianởnhà,khitrởvề chỉ hỏi thăm đơn giản tình hình hiện tại của cô.

ThậtratronglòngcôrấtsợLâmBìnhChi,khuônmặtđầyvẻtươicườikiathực chất cũng chỉ quan tâm qua loa, lấy lệ mà thôi.

Là vẻ đẹp đặc biệt mà chỉ có ở độ tuổi này mới có.

Nhật ký mở ra, bên trong ghi lại vô số tâm tư của cô gái nhỏ.

Nămđó,BắcKinhlànơimàcảthếgiớichúýđến,saukhiThếvậnhội Olympic kết thúc, giá nhà đất xung quanh cũng tăng vọt.

Có người đẩy khuỷu tay cô ta xuống: “Lão Chu đến kìa.”

Lớptrưởngnhìnvàophầntháidươngcủacô,mặcdùđãdùngtócchelạinhưng cũng chỉ là kế tạm thời, cô ấy đề nghị: “Tớ thấy tốt nhất vẫn nên đưa cậu tới phòng y tế xem thế nào.”

KhươngDưDạngngửithấytrongkhôngkhímùihoaphảngphất,chậmrãicụp mắt xuống.

ÔngtakhôngquảnđượcThẩmDực,chỉđơngiảnlànhắmmắtlàmngơ,ngay cả chuyện Thẩm Dực từ bỏ cuộc thi toán, Thẩm Hách Liên cũng không thèm bận tâm đến.

Nhưng Khương Dư Dạng nhớ, Thẩm Dực vẫn không ngừng nói cô giống như nhócconvậy,giọngđiệulạnhnhạt,songcôkhôngthểnàophảnbáccôngkhai như lúc này.

Cửa xe buýt đóng sầm lại, xua tan ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

“À…”KhươngDưDạngvéntóc,khôngmuốnLâmBìnhChihỏinhiềuhơn, chỉ có thể nói dối: “Bất cẩn va đụng thôi ạ, không sao đâu ạ.”

Điệnthoạilúcđóvẫncònnắp,KhươngDưDạnggõtừngchữtrênbànphím, cuối cùng nhấn gửi đi.

Khôngcóđềtên,nhưngcũnglàvếtbớtbíẩnnhất,chỉcầnnhìnthấylàcóthể nhớ lại.

ThẩmDựckhôiphụcsắcmặt,nhanhchóngliếcnhìnKhươngDưDạngvẫn đang ngồi bên bồn hoa.

Mộtngàytrướckhithi,KhươngDưDạngcòncảmthấytrongphòngngộtngạt, cố ý rời giường mở cửa sổ.

Rất nhanh đã đến ngày thi tháng.

Côytếdặndò:“Mấyđứanhóchọcsinhcấpbacácemhamchơilắm,saunày có chơi bóng thì cũng phải cẩn thận vào.”

LâmBìnhChivàođộtngộtnhưthếkhiếnKhươngDưDạngkhôngkhỏihoảng sợ, cô cuống quýt dọn dẹp mặt bàn, dùng bài thi môn khác che đi quyển nhật ký.

ThẩmDựccũngkhôngcógìđểgiảithíchvớiđámngườikhônghiểuchuyệngì đang xảy ra, xua tay nói: “Không có gì, chơi tiếp thôi.”

Cô đã thuộc hết mấy bài thơ cổ từ tối hôm qua, bây giờ chỉ cần xem lại những phầncònthiếusóttrongcácđềbàirồixemlạimộtlượtnhữngbàivănđãtừng viết.

Bởi vì bị cảm mà cô đã ngủ quên dù đồng hồ báo thức đã kêu mấy lần.

Côchemặt,hơithởphậpphồng,đôichânvừathonlạitrắngkhéplạitrôngvô cùng lo lắng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89