Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81
CảmnhậnđượcKhươngDưDạngcóphầnbuồnbãkhôngvui,sắcmặtThẩm Dực cũng dịu dàng lại, muốn nói vài lời để cho cô cảm giác an toàn.
Khi cô giúp việc ở nhà báo cáo những tình trạng này cho Thẩm Dực, đôi mắt phủmộttầnggiótuyếtlạnhlẽodocôngviệctạonêncũngnhanhchóngtanđi, chuyển thành cảm giác vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Chỉlàkhôngbiếttínhtìnhsẽgiốngai,tốtnhấtlàgiốngvớiKhươngDưDạng, nếu là dịu dàng và điềm tĩnh, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của anh.
ThẩmDựcngồitrênghế,nhẹnhàngnắmlấytaycôvàhônlênđầungóntay, nâng niu nói: “Dạng Dạng, em vất vả rồi.”
ThẩmDựcđắpchănchocô,xoayngườiđãtrôngthấyconngươitrongveotựa như nai.
Cô kéo dài giọng, nghẹn ngào nói: “Em muốn được ôm.”
Khicômangthaiđượcbảytámtháng,côngviệccủaThẩmDựcdầntiếnvào giai đoạn bận rộn.
Lúckhôngcười,gươngmặtcủaThẩmDựcnhưđượctruirèntừbănggiá,mí mắt mỏng cong lên hờ hững, không có thứ gì lọt nổi vào mắt anh.
ThẩmDựcnhìnbéconmộtlúc,cảmthấyđứabénàynhănnhúmquá,mắtthì chẳng chịu mở ra mà cứ khóc mãi, thậm chí còn gào rất khỏe.
Chương 81
Nghenóichuacaythìlàcongái,xemxéttheođủloạiphươngdiện,cáithainày rất có thể là một cô bé.
KiềuTụngngạcnhiênhỏi:“EmđếnbệnhviệnlàmsiêuâmBmàkhôngcóhỏi bóng gió qua hay sao? Có thể hỏi một chút mà, ví dụ như hỏi là nên mua đồ màu xanh hay màu hồng cho bé con.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu mà đây là bé gái thì chắc đã được cưng nựng bay lên trời luôn mất.
Đứatrẻsơsinhvừamớichàođờiđềutrôngnhưvậycả,phảichờsaukhilớn hơn mới có thể biết được trông có đẹp hay không.
“Vângvângvângạ,làemđâyHoàngđếchưavộitháigiámđãvội.”Nóixong, Kỷ Tùy Chi lại thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
KhươngDưDạngmãivềsaunàymớibiếtvềchuyệncủabạnthựctậpsinhkia, đồng thời cảm thấy chán nản hụt hẫng, lại suy nghĩ nhiều rằng liệu cơ thể mình có bị mất dáng hay không.
Qua một lúc lâu, đèn chỉ thị trên phòng phẫu thuật nhấp nháy, bác sĩ bước ra khỏiphòngphẫu,trênmặtmangtheoýcười:“Anhlàngườinhàbệnhnhânà?”
VìthếmớibiếtrằngThẩmDựcsaunửađêmmớicóthểđượcvềnhà,sángsớm tinh mơ, trời vẫn tờ mờ sáng, chỗ nằm bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Anh nói thật một câu: “Có hơi xấu.”
ThẩmDựcvẫngiốngnhưcònđanglơlửngđitrênmây,anhthậtsựđượclàmba rồi, gia đình này đã thật sự đón chào thêm một sự sống mới.
KhươngDưDạngnhànrỗikhôngcógìlàm,nhưngchấtlượnggiấcngủvàoban đêm cũng không được tốt lắm, cứ luôn ngủ không yên giấc.
ThẩmDựcvộivàngbếngangngườicô,đểcôngồilênxerồichạythẳngđến bệnh viện, thời gian gấp rút không thể chậm trễ.
Cóđiềucácdấuhiệutiềmẩnnàycũngđượcthểhiệnquacácbiểuhiệntừviệc ănuốngcủaKhươngDưDạng,trướckhimangthai,côsinhratạiGiangNam, khẩu vị đã quen ăn ngọt từ nhỏ cho tới khi lớn, không ăn cay, khả năng ăn cay của cô rất tệ.
Nghethấyanhnóilờinày,sợidâyởđáylòngdườngnhưbịchạmđến,khókìm được mà khẽ run lên.
Kết quả là, chính anh mới là người ghét bỏ nhất.
KhươngDưDạnglầnnàyrấtthảnnhiên,lơđễnhmàđáplời:“Cứxemnhưlà tạo thêm bất ngờ cho ngày hôm đó đi.”
Banngày,KhươngDưDạngtựmìnhlàmmộtítđồthủcông,dướitiếngmưarơi yên ả dường như thôi thúc làm cho mi mắt cô nặng trĩu, thần kinh cũng dần dần thả lỏng.
KhươngDưDạngđangnằmtrêngiườngbệnh,trêntránđổđầymồhôi,bờmôi tái nhợt nhìn cực kỳ mệt mỏi.
Vàođêmtuyếtrơiđầumùa,tuyếtlớntựalôngngỗngbaytánloạntronggió, Khương Dư Dạng vỡ nước ối, cả người thấm đẫm mồ hôi.
Quầnáobịcởibỏ,đanglúcmơmơmàngmàng,côrunrẩyđónnhậnthêmmột lần đắm chìm trong những giọt nước mắt.
Có vẻ như công việc bận rộn đến nỗi chỉ ước mình có thể phân thân ra mà làm.
Ánh mắt của cô mông lung, chậm chạp mở miệng trả lời: “Bé con đang đạp.”
Cô làm nũng vẫn giống y như trước kia.
Thẩm Dực tự cười nhạo mình, hai tay siết chặt thành quyền.
GiọngThẩmDựcmậpmờ,giốngnhưđãphảikiềmchếrấtlâu:“Ngoàiômra, em không muốn làm gì khác à?”
Vào lúc này Thẩm Dực mới có chút cảm giác chân thực, cũng không để ý tới mấylờiđãnóivớiKỷTùyChitrướcđó,cùnglắmlàđemquachocậutanuôi vài hôm rồi mang thằng nhóc này về cũng được.
Nhưngmấythánggầnđây,côluônthèmănthịtluộc,tômhùmđấtvàcácloại tương tự, so với trước kia thì khẩu vị đã thay đổi đi.
NhưngtừtrướcđếngiờThẩmDựcluôndànhsựquantâmdànhchocô,chuyện có con hay không không thể làm mờ nhạt hay xóa bỏ tình yêu của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác sĩ chúc mừng anh: “Chúc mừng chúc mừng, là một bé trai.”
Tuy Thẩm Dực đồng ý nhưng vẫn như cũ kiên trì giữ vững “Nguyên tắc của ngườichồngmẫumực”,bấtkểcómuộnthếnàođinữa,anhvẫnsẽvềnhà,khẽ khàng ôm lấy cô, không quấy rầy đến cô.
Thẩm Dực quỳ một chân xuống sàn nhà, ngóng tai lắng nghe tiếng động bên trongbụngcô,cóthểnghethấytiếngbéconđangtrởmình,bụngcôcũngcó hơi phản ứng.
KhươngDưDạnglẩmbẩmnói:“Tụiemvẫnchưabiếtđứanhỏnàylàcontrai hay con gái.”
Anhquaysangmỉmcườinói:“Đứanhócnàythậtlàbiếtlàmkhổngườikhác, đã khuya rồi mà vẫn không chịu đi ngủ.”
Trongmấythángnày,anhđãdànhrarấtnhiềuthờigianđểởbêncạnhcô,kểcả khi Kỷ Tùy Chi liên tục gọi tới kể khổ, nói là bây giờ muốn gọi anh đi ra ngoài chơi, còn khó hơn sai sử Diêm Vương nữa.
Chẳngmấychốclàtớingàydựsinh.ThẩmDựclậptứchủybỏmọilịchtrìnhvà các cuộc họp. Phần lớn thời gian anh sẽ ở nhà để hoàn thành nốt công việc và luôn ở bên cạnh cô như hình với bóng.
Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trái tim anh cứ mãi lên xuống không yên, dù đã caithuốclâunhưvậynhưnglúcnàylạicăngthẳngtớinỗimuốndùngthuốcđể giải tỏa.
Tronglúcnhấtthời,ThẩmDựclạixúcđộngđếnnướcmắtlưngtròng,chạmvào nắmtaycủabécon,hơinângcằmlênrồitrànđầyhạnhphúcnói:“Nhóccon,ba được làm ba rồi.”
ThẩmDựcdùnggiọngBắcKinhmắnganhtavàicâu,tênnhócnàymớichịu tém tém lại một chút.
Nếu thật là con gái, vậy con bé sẽ là bình rượu mơ của anh.
Tốiđó,lúcanhtrởvề,cơnmưamùathurơitítáchtítách,khôngkhílạnhlẽo đến thấu xương.
ThẩmDựcnóiđùa:“Nhưthếthìchẳngbằngcóđứacontraithìhơn,cứđem qua cho cậu nuôi phụ tôi là được rồi."
Anh hôn lên mí mắt cô, ân cần nói: “Sao vẫn chưa ngủ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KhươngDưDạngbịanhchọccười,liếcsangmộtbên,mởmiệngnói:“Nàocó chuyện ba ruột còn chưa gặp mặt con, đã bắt đầu ghét bỏ con mình thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa gặp mặt, đầu tiên là Kỷ Tùy Chi nịnh hót thổi phồng một phen: “Anh Thẩm, công việc của anh bận rộn tới vậy mà vẫn cố gắng không quên chuyện đạisựcảđờinhưlàsinhconnhỉ,cáigìlàngườichồngmẫumực,anhchínhlà người chồng mẫu mực chứ đâu…”
KhươngDưDạngsợrằngThẩmDựcsẽphảichạytớichạyluigiữahainơi,mệt mỏi mà không thể chu toàn được, cô đã khuyên nhủ mấy lần, nói với anh rằng nếu thật sự không về được thì không cần phải về, ở khách sạn ngủ một đêm cũng không sao.
Trong giai đoạn từ tháng từ năm đến tháng thứ tám thì vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng, song Thẩm Dực không hề chạm vào cô vì sợ không cẩn thận sẽ làm cô bịđau.Anhrấtcẩnthận,ngaycảđêmnaycũngchỉtựmìnhgiúpcôvơibớtnỗi trống rỗng mà thôi.
KỷTùyChivẫncứdainhưđỉa,giươngmắtlạigần,cườihìhì:“AnhThẩm,đứa nhỏ là hoàng tử hay công chúa đây?”
Dùgìđinữa,phụnữkhimangthaicũngsẽbịảnhhưởngbởihormonetrongcơ thể, trong thời gian mang thai rất dễ nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn.
KhươngDưDạngkhôngcảmthấymìnhcókhácbiệtgìlớn,kinhngạcnói:“Em không béo sao?”
TậpđoànQuânLiêndầnbướcvàogiaiđoạnpháttriểnmới,ThẩmDựcbậnrộn với công việc là điều dễ hiểu, cô cũng rất cảm thông.
NgaycảKiềuTụngkhigặpmặtcôcũngkhôngkhỏixúcđộng,nóicảmthấy vóc dáng của Khương Dư Dạng sau khi mang thai còn đẹp hơn trước kia, cả màu dacũng trong trẻo làm người khác thấy yên lòng.
“Chẳngquachịnghecáccụcácbànói,lúcphụnữmangthai,dadẻsẽtrởnên đẹp lên.” Kiều Tụng ngắm nhìn làn da dường như chạm vào thì sẽ vỡ của cô, như suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Dực đi lên phía trước ngồi xuống, một tay chống lên chiếc ga giường màuxanhđậm,khôngngănnổibảnthândùngtaycònlạivuốtvelênmimắt, sống mũi, đôi môi... của cô.
KhươngDưDạngcũngđangtừtừmongchờ,cảmgiáckhôngantoàntrong lòng cũng dần biến đi đâu mất.
Cóđiềulàchưakịpsuynghĩsâuxa,KỷTùyChilạikhoáclácnói:“Nếusinhra con gái thì hay hơn, để em làm ba nuôi cũng được lắm chứ.”
Anhhướngvềphíachiếcbụngbầu,làmbộnhắcnhởnói:“Đươngnhiênkhông được bắt nạt vợ của ba.”
Khương Dư Dạng ngắm nhìn làn da trắng sữa của hoàng tử nhỏ, tròn tròn nho nhỏ,sựmãnnguyệnlặnglẽlấpđầytráitimcô,quởtráchnói:“ThẩmDực,đây là con trai của anh đấy.”
KiềuTụnglộnụcườikhôngngớt:“Embéoởchỗnàomàbéohả,saukhimang thai thì trở nên đầy đặn hơn thôi, em có hiểu không? Chỉ đầy đặn thôi!”
“Từ giờ trở đi chúng ta là người một nhà rồi.” Trong lòng Khương Dư Dạng hiệnramốiliênhệchặtchẽcủabọnhọ,cảmthấyđịnhmệnhsẽkhôngthểchia lìa.
Nhưngvàothờikhắcnày,KhươngDưDạngtinchắc,tìnhyêucủaanhsâuđậm tựa núi xanh nhưng cũng thấp thoáng từng đường nét mờ nhạt, luôn luôn hiện hữu và là người mà cô có thể tin tưởng cả đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếuđãbiếttrướckếtquả,thìcũnggiốngnhưlúcmởquàvậy,khôngcóvuivẻ gì.
Thờitiếtchuyểnlạnh,váyngủcômặctrênngườirấtdàydặn,làvìmuốngiữ ấm trong khi cô đang mang thai.
Y tá bế hoàng tử nhỏ đi tới, nói rằng hết thảy đều bình thường.
Trongđầucũngdầnvẽramộtvàicảnhtượng,nếusinhramộtbécon,không biết khi lớn lên con bé sẽ giống cô bao nhiêu.
Khôngcòncáchnàokhác,mangbầuembénhưngcôvẫngiốnghệtnhưconnít vậy.
Anhcũngvậy,cảmthấyhếtthảynhữngđiềunàycứnhưmộtgiấcmộng.Anh xoa đôi tay trắng nõn của cô, nụ cười trên khóe môi cũng chẳng còn.
TròngmắtThẩmDựctrànđầy tơmáu,gậtđầunói:“Đúng vậy.”
SaukhiKhươngDưDạngtỉnhgiấc,đôimắtcônhưvừacómộttrậnmưamùa thu, ướt đẫm nước.
TronglòngKhươngDư Dạngđượcthả lỏng,lolắnghỏi: “Béconđâu rồi?”
Buổiđêmmưarơikhôngthấyánhtrăng,chỉcólấmtấmnhữngánhđènlờmờ hắt vào bên trong phòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.