Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80
Nếu là lúc bình thường, cô đã bị “trừng phạt” mấy trận rồi.
...
Khoảngthờigianhiệntại,KhươngDưDạngvẫnchưalộbụng,chỉcóphần bụng dưới hơi nhô lên một chút, tay chân vẫn rất mảnh khảnh.
CôđónnhậnánhmắtnóngrựcnhưlửacháycủaThẩmDực,cọvàochópmũi của anh hỏi: “Thấy khó chịu sao?”
Bác sĩ thấy hai người bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, mang thai con đầu lòng vẫnchưacókinhnghiệmbèndặndònhữngviệccầnchúýtrongthờigianmang thai và cũng bảo nhờ người nhà giúp đỡ.
Đườngnétcủangườiđànôngvẫnsángsủarõnét,songlạicóphầnchán chường vì không được thỏa mãn d*c v*ng.
Quásuồngsãrồi,lănquamấyhồimàkhôngngờđượcđứanhócnàylạibiếtlựa thời điểm tới thế, cứ thế mà trúng phóc.
Nụhônvừadứt,ThẩmDựctạokhoảngcáchvớicô,đôimắtnheolại,tầmmắt vẫn dán chặt vào đôi môi mềm tựa kẹo bông của cô.
ThẩmDựccườikhôngratiếng,biếtrõmìnhkhôngphảilàđốithủ,cònmuốn khoe khoang võ miệng của mình.
Vìđể“Dưỡngthai”,anhcũngchútâmdànhrathờigianđểcùngcôđiđếncác buổihòanhạcvàxemkịchnói,nóilàđểchotâmtrạngđượcthảlỏng,vừadạy con lại vừa có thể giải trí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vả lại, nó cũng sẽ cướp mất địa vị cùng với người mà anh thích nhất.
“Chờ đã, để anh lấy.”
Nhưngmấygiâysauđó,KhươngDưDạnglạixảoquyệtkéogầnkhoảngcách giữa hai người, không nóng không lạnh nói: “Vậy anh còn phải khó chịu hơn nửa năm nữa đó.”
Anhlạinghĩđếntínhlogictrongcâunóinày,nhànnhãnói:“Vậyhiệngiờai đang nghịch ngợm gây chuyện đây, hửm?”
Đếnthángthứba,ThẩmDựckhôngchocôtớicôngtynữa,nóicôcóthểtùyý đăng ký các lớp học mà cô thấy thích, nhưng cũng đừng quá lo lắng, ở nhà cái gì cũng có, xem phim bằng rạp chiếu phim tại nhà cũng rất ổn.
Nhưngmàhiệngiờlòngtuycóthừanhưngsứclựcthìkhông,xemtạpchímột hồi lại cảm thấy buồn ngủ. Đến lúc Thẩm Dực trở về nhà, bên trong nhà đã là một mảng cô đơn tẻ nhạt, chiếc đèn nhỏ ở trên bàn vẫn còn sáng, ánh sáng lập lòe nhuộm lên gò má cô, trông hồng hồng như đánh phấn.
Mi mắt cong cong, hiền lành vô hại.
Thờikỳđầucủaquátrìnhmangthai,KhươngDưDạngvẫncòncóthểđến công ty, các phương diện sinh hoạt hết thảy đều như lúc bình thường.
KhóemiệngKhươngDưDạngcòndínhchútkemđánhrăng,ùngụcnhổnước s·ú·c miệng ra, chợt nhận ra cảm giác mỗi đêm không bị đòi hỏi vô độ như thế này cũng khá tốt.
Giữa ban ngày mà vẫn thấy thèm ngủ, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Nụhônrấtchậmrãicũngrấtdèdặt,chỉcóđiềulựccủacánhtayđanggiữsau gáy cô lại không nhẹ nhàng chút nào.
Ýcườitrànngậpbênđầumôi,cùngvớinơimàánhmắtanhhướngtới,Khương Dư Dạng còn cảm thấy nghi ngờ rằng trong bụng cô có khi lại là một củ nhân sâm.
ThẩmDựckhôngthèmđểýlờicủacô,kiêntrìnói:“Vậycũngphảicẩnthận hơn một chút.”
Trùngkhớpvớikhoảngthờigianmàôngấynói,ThẩmDựcvàKhươngDư Dạng không hẹn mà cùng nghĩ đến lần ở trong văn phòng.
TâmtríThẩmDựcbịvẻmặtlơđãngcủacôlàmchorốiloạn,anhđưataygiữ phía sau gáy cô rồi dán lên đôi môi mềm mại của cô.
Haingườingầmhiểuvàliếcnhìnnhau,tậnđáylòngmongđợisựsốngbénhỏ đang chậm rãi nảy mầm trong bụng.
Tuyrằngtắmcóhơilâuhơnmộtchút,nhưngcũngmayThẩmDựcnhớđếnlời dặn dò của bác sĩ, phải đối xử với cô tựa như với đồ sứ quý giá, sợ rằng đụng trúng sẽ làm cô tan vỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Độngtáccủaanhrấtlơđễnh,đôimắtmàuhổpháchkhôngcódaođộnggì,sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Côbiếtngaymà...Cáingười nàyđúnglà“Trọngnữkhinh nam”.
KhươngDưDạngchậmrãinuốtmộtmiếng,lạitìmmộtcáilythủytinhnhổ nướcbọtvào,caumàynhănnhó:“Thứcăncủatiệmnàobánmàkhóănquá vậy...”
Vừanghĩđếncảnhmộtđứanhỏkhócoeoemớichàođời,KhươngDưDạngrất có thể còn phải cho nó bú sữa, phải dùng tất cả sự dịu dàng ấm áp hóa thành tiếng dỗ dành cho đứa nhóc... Lòng ngực anh giống như bị nhét một miếng bông gòn vào.
“Làcontraicũngrấttốtmà.”KhươngDưDạnglẩmbẩm,đangnghĩđếnđiềugì đó, khẽ cau mày: “Chẳng qua hơi lo rằng nó sẽ giống anh. ”
Nétmặtanhlạnhnhưbăng,đôimắtkhikhôngcườirấtsâu:“Thìlàmsao? Giống anh thì không tốt ư?”
“Nếulàmộtthằngnhócthìrấtnghịchngợm.”ÁnhmắtThẩmDựclướtnhìn qua vẻ mặt của cô, nửa lời còn lại nuốt ngược vào trong họng.
Lầntrước,côbịviêmdạdàyruột,songThẩmDựcvẫnkhôngchịutừbỏýđịnh mà cứ hỏi bác sĩ thêm mấy lần, xem có khả năng nào khác hay không.
Cũng giống như Thẩm Dực từng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ đắm chìm vào sắcđẹp,saunàyanhmớinhậnra,chỉcầnngườiđólàKhươngDưDạngthìh*m m**n chiếm hữu cô làm của riêng trong anh sẽ lên tới đỉnh điểm, trăm phần trăm không thể chối cãi.
Khương Dư Dạng cũng vui vẻ đồng ý, vì chỉ có một mình ở nhà cảm thấy rất nhàmchán.Côthườngchỉcóthểtựmìnhlênmạngtìmcáctintứctạpchíthời trang liên quan, cứ tưởng như mình đang làm việc ở trên mây.
Vừa định thả chân xuống thì đã bị Thẩm Dực giữ lại.
KhươngDưDạngtrừngmắtnhìnanh,bàochữachochínhmìnhvàicâu:“Có yếu ớt tới vậy đâu, chỉ mới có một tháng thôi mà, em tự làm thì tiện hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
SứckhỏecủaKhươngDưDạngvốndĩkhôngtốt,mangthaimấythángchotới giờ, cơ thể cũng phải chịu không ít đau khổ, may mắn là ở phương diện sinh hoạt có Thẩm Dực chăm lo cho cô rất tốt.
Maymắnthayanhkhôngcónóiramiệng.NếumànóithếthậtthìchắcKhương Dư Dạng sẽ lại nghiêm nghị cố tình dạy dỗ lại anh với gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó, trách anh đã lớn tới vậy rồi mà sao vẫn ấu trĩ như thế.
TâmtrạngThẩmDựccũngthấpthỏmkhôngkém,tấtcảnhữngmónnàyđềulà do anh tự tay làm, không ít lần muốn bắt tay vào bếp, nhưng lại không biết sẽ phải đối mặt với thử thách gì.
Sắcmặtanhlạnhlẽo,dùđanghốthoảngvẫnkhôngquênbuônglờinói:“Được, lần sau không mua đồ ăn của tiệm này nữa.”
Dướiánhđènmàuquảquýt,KhươngDưDạngvừamớiuốngnướcxong,ởbên mép vẫn còn dính lại vài giọt nước óng ánh trong suốt, đôi môi ẩm nước tươi sáng.
Sau đó, Thẩm Dực lái xe đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.
Nhưngmàhiệntại,ThẩmDựcchỉcóthểrũmắtxuống,cúiđầunhìnchiếcbụng phẳng lì của cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đó.
Thẩm Dực trầm giọng đáp: “Anh đều thích cả.”
Đêmđến,côkhátnước,khôngmởđènmàmuốnlầnmòdéplêtrongbóngtốiđi ra phòng khách.
Ánhmắtcôđungđưaqualại,phântíchnói:“Nếulàcontraimànóithì,nghịch ngợm gây chuyện quá cũng không phải chuyện tốt gì.”
Lầnnày,saukhilàmxongmộtloạtkiểmtra,bácsĩnóirấtchắcnịch:“Chúc mừng anh chị, chị nhà mang thai rồi.”
Cómộtlầncôngủmộtgiấctừtrưa,đếnlúcthứcdậyđãlàgiờăncơmtốirồi,cô kinh ngạc nhìn về phía chiếc bàn được bày đầy ắp thức ăn như ở một buổi tiệc lớn, ăn ngấu nghiến mấy món yêu thích ở trong dĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Dực hạ bả vai xuống, lẳng lặng nghe cô nói.
Đếnlúcbịốmnghén,phảnứngcũngrấtmạnh,cólúccônhoàingườivềphía bồn rửa mặt cả nửa ngày mà cũng chỉ là nôn khan, dạ dày bị co rút dữ dội.
Thẩm Dực: “. ” Miễn cưỡng tán thành.
Nghĩđếnnhữngchuyệnsaunày,KhươngDưDạng:“Anhthíchcontraihay thích con gái?”
Con ngươi đen láy của Khương Dư Dạng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nhậnđịnhnói:“Nhưngmàemcứcảmgiácnhóccontrongbụnglàhoàngtửbé đấy.”
Trongđôimắtđenláycủaanhlàsựkìmnén,hànglôngminhỏtạothànhbóng như chiếc quạt ở dưới mắt, các góc cạnh trên đường nét khuôn mặt anh bên dưới ánh đèn cùng hơi nước hòa thành một mảnh mông lung.
“Anhnóithậtđimà.”KhóemôiKhươngDưDạngnhếchlên,khôngchịubuông tha cho anh mà hỏi: “Rốt cuộc là thích con trai hay con gái đây?”
Lúcnày,ThẩmDựccũngkhôngcòncáchnàokhác,trướctiênvẫnbếcôrakhỏi bàn, rón ra rón rén đặt cô lên tấm drap trải giường, chỉnh điều hòa về nhiệt độ thích hợp rồi lại lấy chăn đắp cho cô.
Chương 80
Bácsĩcườinói:“Thaiđượcbốntuầnrồi,từnayvềsauphảichămsócthaicho tốt vào nhé.”
Nhưng khi đưa thức ăn lên tới miệng, vẻ mặt ngay tức khắc thay đổi.
GiọngđiệuThẩmDựcchậmchạp,đờđẫndòhỏiýkiếncủacô:“Vậyemthì sao? Dạng Dạng.”
Đứa nhóc này có tài đức gì, sao lại tốt số tới vậy.
Không có ý đùa giỡn nào.
Thẩm Dực cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng, tay nắm chặt đôi đũa.
Thẩm Dực không nói lời nào, dần dần đắm chìm vào trong bể dịu dàng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lầnnày,ThẩmDựckhôngmuốncùngcôchơichiếnthuậtđôico,chắcnhưđinh đóng cột nói: “Con gái.”
Đây gọi là tự mình hại mình ư?!
Điều hòa thổi ra từng hơi lạnh, gió thổi lật mấy tờ tạp chí để trên bàn.
Giọng nói Khương Dư Dạng mềm mại: “Không có mà.”
KhươngDưDạnggiảvờnhưkhôngbiếtgì,chớpmắtmấycái,kéochănchekín người nói: “Em buồn ngủ rồi.”
Bàntayanhvẫncònvuốtvevòngeothonthảcủacô,dángvẻlạnhlùngtaonhã xoa bụng cô, ấy vậy mà người bị mê hoặc trước lại là cô.
Vào giữa hè, thời tiết ngày càng trở nên oi bức.
Khương Dư Dạng cười, để mặc anh cầm khăn lông lau khô tóc cho mình.
Trướckhimangthai,KhươngDưDạngtinrằngmìnhrấttậptrungchocông việc, tuyệt đối sẽ không lười biếng.
Cảmộtđêm,ThẩmDựckhôngđụngtớicô,haingườihiệntạiđangnằmcùng một giường ôm ấp nhau, chỉ sợ là không cẩn thận thì sẽ nổi lửa.
Nhưngcôcũngkhônggầygòtớivậy,sovớitrướckiathìkhísắccòntốthơn.
ThẩmDựcdừngchânởbêncạnhcô,nhẹnhànghítthở,đưataychạmvàohàng mi vừa dài vừa dày của cô.
Lúcthứcdậy,KhươngDưDạngcùngvớianhđivàophòngrửamặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.