Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Bây giờ cô bị sốt tới mơ màng rồi, trong mắt âng ấng nước mắt, quang cảnh trướcmắtchồnglênnhaunhưngvẫncótâmtrạngtừchốilòngtốtcủaanh:“Tôi không muốn… không muốn về nhà với anh.”
ThẩmDựcchorằngnửađêmcôsốttớimơmàngnênkhôngphânbiệtđược đông tây nam bắc.
Trướcgiờanhkhôngthíchcảmgiácquầnáodínhnhớp,vềmặtsinhhoạtanh cũng khá thích sạch sẽ, nhưng lại cứ vội rồi quên luôn.
“Anhtừngnóimuốndạytôi…”KhươngDưDạngcòntưởngrằngđangởtrong mơ, hơi có chiều hướng chơi xấu.
Trắnglóamắt.
Nhưngđêmtrướcngàymùngmột,bàbỗngnhiênhộcmáu,từnggiọtmáu nhuộm đỏ vải sườn xám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiệu quả của thuốc rất mạnh, cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô chưa kịp chủ động ngồi xuống, người đàn ông đã kéo vòng eo thon nhỏ của cô để hai người ngồi đối mặt nhau, sức nặng của cơ thể dồn hết lên trên đùi anh.
Anhchưatừngchămsócngườibệnh,chỉlàkhinhớtớinhiềunămtrước,lúc anh bị sốt, cô gái trẻ hai tay lạnh như băng, cầm khăn mặt đắp lên trán của anh…
Tư thế này giống như được ôm từ phía sau.
Hiếmkhithấyvẻmặtdịudàngcủangườiđànông.Anhhơingồixổmxuốngcởi giày cao gót và áo khoác bị ướt phân nửa của cô ra, rồi lại kẹp nhiệt kế điện tử cho cô xong, kéo chăn dày đắp lên người cô.
Cô bị sốt, hơn nữa sốt rất cao.
“Emđừngđụngđếnmấythứnày,đụnglànghiệnđó,caikhônghết.”Anhrút điếuthuốcrarồilạiđặtvàotrongmiệngcủamình,cắntừtừ,đầulọcvẫncòn ướt át, giống như là đang hôn môi gián tiếp.
Haingườiởbênnhau,KhươngDưDạngchưatừngnhắctớinhữngchuyệncũở trước mặt anh. Đối với cô thì những thứ này đều là vết sẹo được chậm rãi chữa
KhươngDưDạngngồidậytừtronglònganh,kinhngạcnhìnngườingồiởđầu giường, hai chân trắng như tuyết giẫm lên sàn gỗ lạnh như băng.
Lờingầmchínhlàcôkhôngquantâmcơthểcủamình,làmanhkhôngthoải mái.
Đêmđitớibệnhviệnthịtrấngiórấtto.Đếnlúcmườihaigiờ,côloángthoáng nhìn thấy pháo hoa trên trời.
LúctrẻKhươngDưDạngluônrấtngoan.Ngoạitrừsaukhithiđạihọcbỏnhà ra đi còn được anh đưa về, thì chưa từng làm mấy chuyện nổi loạn thế này.
ThẩmDựcđíchthânômngangngườicôthảlêngiườnglớntrongphòngngủ chính trên nhà.
Anhlạilàmnhưkhôngcóchuyệngìnhéttaycôlại,nhìngiốngnhưbạnnhỏ ngủ trưa trong nhà trẻ vậy.
Trướcđóanhtừnglàmchuyệnxấuởtrêngiường,saukhihítmộthơithuốcrồi cố ý cạy răng của cô ra, thổi vào trong miệng cô.
Anhthànhthạođặtnhiệtkếđiệntửvàodướicánhtaycủacô,đợinămphútrồi xem kết quả.
ThẩmDựcđỡcôdậy,đểcôtựavàovaicủamình.Ngóntaythondàilấymột viên thuốc đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt cô.
“Quênnói,tôisẽdạyhếtmình.”ThẩmDựccườitớimứcrunvai,nhẹnhàng tiến tới v**t v* viền môi của cô.
“Khôngcần,trùmchănchoramồhôilàđượcrồi.”ĐầuóccủaKhươngDư Dạng mê man, trả lời cũng ồm ồm.
“Dậynào.”ThẩmDựcđưanướcấmđếnbênmiệngcủacô,ngóntaynhẹnhàng xoa cổ tay mềm mịn của cô: “Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.”
Maybach chạy trên con đường nhựa bằng phẳng, tốc độ rất nhanh.
ThẩmDựcvỗlưngcủacô,giúpcôthảlỏng,rồicườikhẽhaitiếng:“Toganrồi nhỉ.”
Đươngnhiênlàanhđồngýnhưngcũngchẳngcholàthật,chỉnóingoàimiệng như thế thôi. Ai ngờ cô sốt mơ màng rồi còn nhớ chuyện này.
Thẩm Dực ngồi trên ghế salon, tư thế ngồi rất lười biếng.
Chương 47
Lúcphảnứnglại,nướcmắtcủacôgáitrẻbịđôngthànhđườngvânuốnlượn, giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tan ngay.
Lúc trở về, ly nước nóng đã sạch trơn, chắc là cô đã ngoan ngoãn uống thuốc.
Côcònđangbịsốt,bịmùithuốctrongcổhọnglàmchosặcmộtcái,hokhanrất lâu không ngừng lại được.
Anh ngẩn ra, lại tập trung tinh thần vào đoạn đường đằng trước.
“Đắngquá.”Cônhănmặt,dườngnhưsắpvìlầnđầunếmvịđắngcủanicotin mà nói không nên lời.
NướctrongbìnhsôiùngụcthìThẩmDựcmớipháthiệnquầnáobịdínhnước mưa trên người đã khô, nhăn nhúm.
Anh liếc qua rồi nhíu mày: “Em là trẻ con đúng không?”
Lúcđầuthấycôđỏmặtanhcòntưởnglàlàdorượungấmtừtừ,ThẩmDựccòn có tâm trạng trêu chọc vài câu.
Đây có phải là con chim cút nhỏ lúc xưa đâu, quả là con báo nhỏ nổi loạn.
Hiển nhiên là lúc này không thích hợp.
KhóemắtcủaKhươngDưDạngđỏbừng,sốnglưngcứngngắc,phảnứngtrìtrệ suy nghĩ. Sao trong mơ mà thấy giống thật thế?
ThẩmDựckhẽnuốtnướcmiếng,thaycáikhăntrêntráncủacôrồiđinhúng nước lạnh thêm lần nữa.
Dườngnhưlàsợcônóng,anhcònthổimộthơivàolythủytinh,trầmgiọngnói: “Uống từ từ thôi, nóng.”
Anh gạt tàn thuốc, vẫn nửa mệt nửa lười khoác tay lên tay vịn của ghế salon, dùngngóntaykẹpthuốckiachỉhướng:“KhươngDưDạng,nhàvệsinhởbên kia, có cần tôi ôm em đi không?”
KhươngDưDạngxoahuyệtTháidươngđangđauđớn,đôimôihémở.Mộtlúc lâu mới biết bản thân đang ở phòng ngủ ở Oceanwide, ngay cả chăn cũng có mùi thơm quen thuộc.
Nămcôởchungvớianhgiốngnhưmộtcơnsốtcaokhóhạlâunămkhóchữa khỏi.
ThẩmDựcdậptànthuốcrồinémvàothùngrác,cườinhưconcáogià,vỗvỗđùi nói: “Em ngồi lên đây, tôi dạy em.”
ThẩmDựcvỗvỗbờvaigầynhỏcủacô,kéokhoảngcáchcủahaingườira, cũng không tính đi sâu vào nữa.
CảnhtượngnhưthếlàmKhươngDưDạngđộtnhiênnhớtớicơnmưaởParis nămtrước.CũnglàlúcsaukhigặpThẩmDực,cômắcmộtcơnmưato,nóng sốt nằm trên giường, tự mình bò dậy tìm thuốc.
Mắt của anh tối sầm lại, giọng điệu chứa sự cảnh cáo: “Khương Dư Dạng…”
Thẩm Dực tới bàn trong bếp nấu một ấm nước. Trong quá trình nấu nước lại giặtmộtcáikhănsạchcònchưamởbọc,nhúngvàotrongnướclạnhrồiđắplên cái trán bóng loáng của cô.
Đếngầnnămphút,ThẩmDựclấynhiệtkếđiệntửra,trênđóbiểuthịnhiệtđộ cơ thể là ba mươi tám độ bảy, quả nhiên là sốt cao.
Dám cướp thuốc lá trong tay anh thử mùi vị thế nào.
Côgáitrẻcướplấythuốclátrongtayanhbỏvàomiệngmình,đôimálõm xuống, đúng là đang bắt chước hít một hơi.
KhươngDưDạnglạibịanhômlêngiườngcủaphòngngủchínhlầnnữa.Anh rót ly nước nóng rồi nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô. Thấy cô hít thở từng hơi, giọng nói trầm ấm: “Hôn thôi, sao lại ngay cả thở cũng không biết thế này?”
Cảnhtrongmơquádài,KhươngDưDạngkhônghiểucóphảimìnhcònsốthay không,trướcmắtchỉcònhìnhdánganhtuấncủangườiđànông,đènđuốcphản chiếu thành lấm tấm đào hoa…
Tìm một ly thủy tinh, rót một ly đầy nước nóng cầm trong lòng bàn tay.
Nửađêm,anhkẹpđiếuthuốcgiữangóntay,khéplòngbàntaylạiđốtlửa,gian nan nhả khói.
TrongvẻmặtđaulòngcủaThẩmDựclộrasựtứcgiận.Trongthườngthứccủa anh, bị bệnh thì phải uống thuốc đàng hoàng, kéo dài sẽ làm cơ thể khó chịu hơn.
ThẩmDực:“...”Lấytớicáicớxuixẻonàyrồi,anhcũngđãhoàntoànhếtcách rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ThẩmDựcdừngđènđỏ,kiênnhẫndỗdành:“Ngoan,vềnhàthìkhôngkhóchịu nữa.”
Rất đẹp, chỉ duy trì chớp mắt trong gió rét, biến mất chẳng còn gì.
Nhiệtđộnóngbỏngtrêntrántruyềnqualòngbàntay.ThẩmDựchípmắtlại, giọng nói chứa đầy sự nguy hiểm: “Khương Dư Dạng.”
Cổchâncủacôrấtđẹp,vừanhỏvừatrắng,khớpxươngrõràng.Cólúcanh không dám dùng sức để bóp, giống như là kẹo bông gòn vậy, sợ bóp nát.
Sao anh lại cam lòng nhìn cô khó chịu cơ chứ?
Hơi suy nghĩ, Thẩm Dực quay đầu Maybach lại, rồi lại lái tới Oceanwide.
Sợ anh không tin, Khương Dư Dạng ngửa mặt suy nghĩ, bình tĩnh nghiêm trang nói:“Thật,mẹtôilàdotôiđưabàlênbệnhviệnngayngàyđầunăm,kiểmtrara bị ung thư.”
Vìbịsốtnênđầuđaunhưbúabổ,côchỉcóthểtựavàoghếrồigiảngủ,nghe tiếng gió gào thét ở bên tai.
Bớt sốt, Khương Dư Dạng mới quyết tâm rời khỏi anh.
KhươngDưDạngcũngrấtbấtđắcdĩ,haingườibịdínhmộtcơnmưalớn,cô còn khoác áo khoác của anh nữa.
Anhcònchưakịpđivàothìcôđãđiratrước,khôngmanggiày,nhẹnhàng bước trên sàn nhà.
Đồng hồ số La Mã chỉ vào một con số, ba giờ sáng.
Cô đi tới, ngước cổ dài nhỏ, đôi mắt vụt sáng hỏi anh: “Được không?”
Đèntườnglờmờ,ánhsángởđầugiườngthấpthoáng,côđượcbaobọctrong ánh sáng ấm áp, ngủ rất say.
Tàváylướtquaốngquầncủaanh,KhươngDưDạngcúingười,chópmũiđỏ ửng, trên cơ thể vương vấn mùi sữa thơm thoang thoảng.
Nóithật,lúcnãyKhươngDưDạnghọchútthuốclá,vẻđơnthuầnvàquyếnrũ giao nhau, anh nhìn mà tim gan căng thẳng.
Cái nhà này không có người ở nên không có một chút hơi người nào.
Thấycôkhôngnóigì,đôimôivàgòmáđỏbừng,ThẩmDựckhôngđànhlòng nói nặng lời, đập vô lăng nói: “Yếu ớt.”
Cơ thể không có sức gì cả, cô lười biếng hừ hừ hai tiếng.
Thờigianvừađúngvàomườihaigiờmấyphút,lạingayđêmgiaothừa,gần đây không có tiệm thuốc nào mở cửa cả.
NhưnghìnhnhưThẩmDựckhôngsaocả,cơthểthưthái,còncôthìlạibệnhrồi bị sốt trước.
Trongphòngkháchkhôngmởđèn,ThẩmDựchoàntoànvùilấptrongbóng đêm, chỉ thấy được đốm sáng đỏ tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng là yếu ớt thật, yếu ớt làm cho người ta phải thương yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìntừgócđộnày,tàváychấmđất,chekíncổchânkhảnhmảnhnhưngnútáo lại mở ra, nhìn không sót thứ gì từ xương quai xanh bằng phẳng tới quang cảnh trước ngực.
Đếndướilầu,ýthứccủacôvẫncònchưarõ,nhấcmímắtlênnhìngươngmặt củaanhgầntronggangtấcrồicụpmắtxuống.Ngầmthừanhậnvẫnnhưngày trước, anh ở bên cạnh mình nên không cần đề phòng.
Cơthểcủamẹluônkhôngkhỏe,bìnhthườngởnhàchỉlàmítviệcthủcông,còn có thể kiếm sống bằng việc thêu sườn xám.
ThẩmDựcdùngmubàntaydánlêntráncủacô,thấycôkhôngtỉnh,biếtlàđang ngủ say nên thở phào.
lành trong dòng sông thời gian.
ThẩmDựcthảlỏngmày,cụpmắt,nhìnchằmchằmvàocô:“Đưaemtớibệnh viện chích một mũi là ổn rồi.”
Côchưakịpphảnứngthìđôimôimềmmạiđãbịanhngậm.Anhgiốngnhưlà đang thưởng thức tinh chất ngọt ngào của thế gian, quấy rồi quét qua.
Cô cũng không sợ hãi, bực mình đẩy bàn tay khớp xương rõ ràng của anh ra.
Từ trước đến nay chưa hề cam lòng.
Nươngánhsángmờbênngoàicửasổ,haingườinhìnnhau,ThẩmDựcthấy Khương Dư Dạng đang đi tới chỗ mình.
Bây giờ, dường như đổi vai cho nhau.
Nếu như mà phát triển tiếp nữa thì anh sẽ muốn cô ngay bây giờ.
SaoThẩmDựcchịudạycôhútcáithứtổnhạicơthểnày.Anhlàmnhưkhông nghe, không để ý tới yêu cầu này.
Côgiốngnhưlàchẳngnghethấy,vẫnđithẳngtớibênnày.
Vẫncảmthấychưađủ,lỗcảnămrồi.Vứtbỏsựdịudàngtrướckia,anhmạnh mẽ nắm cằm cô, hô hấp chặt chẽ.
Khương Dư Dạng nhíu lông mày xinh xắn, hai cánh tay thò ra đè lên trên chăn.
Vẫn còn sốt cao nhưng đã giảm so với lần trước, ba mươi tám độ năm.
Khương Dư Dạng rúc người trong chăn, tư thế ngủ cuộn tròn giống như một đứatrẻsơsinh,bàntaylộrangoài,mộtđôimắthạnhđenđơnthuần,ângấng nước.
ThẩmDựckhônghềtứcgiậnchútnào,vừacúingườixuốngvừahỏimộtcách cẩn thận: “Trong nhà có thuốc cảm không?”
Cô chậm rãi gật đầu, thật sự nhích tới gần, ngoan vô cùng.
Tronggiọngnóichứadịudàngvàbaodungcô.
HìnhnhưKhươngDưDạngnghehiểulờicủaanh,bìnhtĩnhlại,đốtngóntay trắng bệch đan vào nhau.
Kếtquảvừachạmvàotránthìcôrấttrungthực,conngươitrongsuốtnhìnrất vô tội.
Mưabụibaybay,rơirảríchcảđêm.Thủđôsươngmùlượnlờ,tỉmỉbaoquanh các cao ốc san sát nhau.
Nhưng bây giờ cô lại lên cơn sốt.
KhươngDưDạngbịdọa.Trongtrờiđônggiárét,côgáitrẻbấtchấpviệccóng tay cóng chân, liên lạc với ông nội rồi đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra.
LúcđóKhươngDưDạngngạingùngbậtcười,rõrànglàsặcsụanhưnggương mặt ngang bướng, day mũi chân: “Vậy anh dạy em đi, dạy em biết rồi thì anh không ức h**p em được nữa.”
Anh sẽ bù đắp từng thứ anh nợ cô lại cho cô.
Phòngngủchínhtruyềntớiâmthanhsộtsoạt,anhrờimắtkhỏithuốclágiữa ngón tay, ngước mắt nhìn.
"Đừng.”Cổhọngcủacôkhôkhốc,lạinhấnmạnh:“Đừng,ngàyđầutiêncủa năm mới mà đi bệnh viện thì xui xẻo lắm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.