Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
Người Pháp luôn hiểu lầm sâu đậm về độ tuổi của người Trung. Tài xế hỏi côcóphảivẫncònđihọchaykhông.KhươngDưDạngkhẽcười,trôngcôcònnhỏ lắm à?
Nămđóanhđãxửlýbứctranhinlákiabằngcáchthứcnhưthế,vìvậycôlàm điều này cũng coi như lấy gậy ông đập lưng ông, dường như cũng chẳng có gì quá đáng.
Đếnsẩmtối,cơthểmớikhôiphụclạichútsứclực.KhươngDưDạnglạiôm máy tính tiếp tục hoàn thành công việc mà mình có thể làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Côsẽkhôngnặnglời,màchỉcóthểtừchối“ýtốt”củaanh,vạchrõgiớihạn của hai người.
Khương Dư Dạng khoanh tay lại: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi.”
TrêntấmthiệplàchữcủaThẩmDực.
Côthuhồitầmmắt,làmnhưngườichẳngliênquan:“Khôngcógì,chúngtanói tiếp thôi.”
*Bế môn canh là không cho khách vào nhà.
Trògìnữađây?KhươngDưDạngcảmthấycáchthứcdỗdànhngườikháccủa anh quá mức thấp kém rồi.
ThẩmDựcđanggáctaybênngoàicửaxe.Ngọnlửađỏtươikiaphấpphới,khói bay lên. Tầm mắt của anh quét thẳng về phía bên này.
KhươngDưDạnglẳnglặngtiếpnhậncáchthứcquantâmnhưngườibạnnhỏ của Kiều Tụng, khóe miệng khẽ cong lên.
Đến khi tỉnh lại đã là hai ba giờ chiều.
Cóthểthấy,đểnângcaođộphủsóngởlĩnhvựckhác,côcôngchúanhỏnàyđã rất gấp gáp mất kiên nhẫn rồi.
Nghethấygiọngnóihơikháclạcủacô,KiềuTụngcòncốýhỏivàicâu,dặncô chú ý sức khỏe nhiều hơn.
Chịgáitócuốndàiquansátsựtươngtácgiữahaingười,hơikhônghiểutình hình.
Nếubiểuhiệntốt,nóikhôngchừngcóthểtrởthành“concưngcủagiớithời trang”.
“Đúngvậy,anhnóilàtôntrọngtôi,nhưngngaycảđịachỉcủatôianhcũngđã âm thầm điều tra. Tôi có thể hiểu là bụng dạ khó lường không?”
Bảynămtrước,anhđãgặpmặtcô.Côgáidịudàngđưakhăn,ánhmắtrụtrègọi anh Thẩm Dực.
KhươngDưDạngxemweibo.#ÔnPhùởsânbay#,đềtàinàyđãđứngđầuhot search. Cô ta xuất phát từ Thượng Hải bay đến Paris, lúc ở sân bay đã bắt đầu nhân cơ hội này mà tạo chút drama.
Sau khi tan làm, chị gái tóc uốn dài tiếp tục mời cô đến party của bọn họ. KhươngDưDạngcườiđápđược,coinhưbùđắpmónnợhômquacôkhôngthể đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tha hương nơi đất khách quê người, mỗi lần bị bệnh bên cạnh không có ai chămsóclàchuyệnrấtmệtmỏi.MaymàcôởnhàhọThẩmvẫnluônmộtmình chịu đựng tất cả, cho nên cảm giác tủi thân trong lòng không quá lớn.
NếuThẩmDựcđãđếnParisrồi,KhươngDưDạngchẳngcảmthấylạkhianh có thể dễ dàng tìm thấy địa chỉ nhà cô.
Nhìnthấychiếcxengàycàngđixa,ThẩmDựcvẫnđứnglặngimtrongmàn mưa, giống như một pho tượng bất động.
Wintourkhôngcóthờigiangiảiquyếtmấychuyệnnày,cuốicùnglàScarlettđã nhắn lại cô, bày tỏ hôm qua bảo cô đến cứu trận quá vội vã. Nếu cơ thể không khỏe có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Đo nhiệt độ xong, sốt cao 38 độ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nóilàchọc,nhưngtrênthựctếngaycảđầungóntaycũngkhôngchạmvào. Ngón tay như tước hành nhanh chóng rời khỏi tầm mắt anh.
Thẩm Dực hóa đá tại chỗ, sắc mặt dần ảm đạm.
KhươngDưDạngtiếptụcchọnđixebuýtvềnhà.ChiếcPorscheCayennekia vẫn luôn bám theo sau xe buýt.
[Ọe ọe ọe! Ôn Phù cút ra khỏi giới giải trí đi!]
Thẩm Dực không nói gì nữa, mà chỉ đứng đó nhìn cô xoay người rời đi.
Đếncửanhà,KhươngDưDạngnghethấytiếngbướcchânởđằngsau.Cô nghiền ngẫm lắc đầu, cảm thấy rất vô vị.
[Dạng Dạng, tôi không có không cần em. – Thẩm Dực.]
Khương Dư Dạng tiếp tục từ chối, nụ cười trên khóe miệng như đang mỉa mai.
[Ôn Phù có thư mời không thế? Không lẽ là tự bỏ tiền ra để đi ké fame à...]
KiềuTụngđangtăngcalàmbảnthảo,cũngmệtchếtđiđược,ngápngắnngáp dài ở đầu dây bên kia.
Khianhcườilênlànhìnđẹptrainhất.Lúclạnhlùngthìkhíchấtnghiêmnghị, nhưng khi cười lên thì như thể muốn hút hồn người khác vào trong vòng xoáy.
Thẩm Dực mở cửa xe, bước nhanh qua đó.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi à? Tôi không cần.”
LáixechoanhlàmộttàixếngườiTrung,cũngkhônghiểurõđãxảyrachuyện gì. Nhưng thấy Thẩm Dực cứ tiếp tục dầm mưa như thế thì không phải là chuyện tốt.
“TổnggiámđốcThẩm,anhmaulênxeđi.”Tàixếcầmôdựphòng,giọngđiệu lo lắng.
KhươngDưDạngdùngchìakhóamởcửara,trướckhianhđịnhtiếnvàođã nhanh chóng đóng cửa lại.
chóng mặt, cổ họng khô khốc.
Là người ngoài cuộc, Kiều Tụng là người nhìn thấy rất rõ tình cảm của hai người. Chẳng lẽ muốn níu giữ tình cảm không ngang bằng này qua năm mới ư?
Làanhđãkhôngcầncôư?ThẩmDựcnhìnvàođáymắtcô,nhưngkhôngnhìn thấy tình yêu vụn vặt.
ThẩmDựccaumày,mộttayđútvàotúiquầntây,rồigiảithíchbằngtiếngPháp với đồng nghiệp cô: “Tôi là bạn của Dạng, hiện đang có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Cô có thể cho chúng tôi chút thời gian không?”
KhươngDưDạngvénsợitócrasautai,nụcườirạngrỡnhưngàythángtư: “Em không quen anh ấy.”
Conngườitrưởngthànhtừtrongđaukhổsẽkhôngcònquyếnluyếnsâuđậm như trước nữa.
KhươngDưDạnguểoảinằmlạixuốnggiường,gửitinnhắnchoWintournói mình bị bệnh xin nghỉ.
Saukhinóiralờinày,khóemắtcôcạnkhô,khôngđọnglạimộtgiọtnướcmắt.
Cô phải dần chứng minh năng lực của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài fans ra thì bình luận ở bên dưới đều là những lời mắng chửi.
Thẩm Dực không nói một lời, ngón tay thon dài nắm chặt áo vest.
Giữa chừng, cô nhận được điện thoại của Kiều Tụng.
Gióđêmnhẹnhàngthổilên,lướtquagòmácô,mộtsợitócvướngvàosống mũi. Sau khi cô sửa sang lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Bâygiờcôgiốngnhưtấmlụamỏngtrượtkhỏitay,chẳngnắmđượcgìcả.
ThẩmDựcthảlỏngtưthế,trongđôimắthoađàotrànđầyýcười:“Vậyemmời tôi vào nhà uống tách trà cũng không có gì quá đáng đúng không? Hả?”
Trongxe,tàixếhỏicôcócầndùnggiấylauquakhông.KhươngDưDạngmỉm cười nhận lấy nói lời cảm ơn. Cô soi vào chiếc gương trước mặt rồi lau sạch nước mưa trên mặt, vì da dẻ trắng trẻo càng làm nổi bật đôi mắt đen to tròn.
Khương Dư Dạng thờ ơ đáp: “Được thôi.”
Vịtríanhđangđứnggầnsátbênkhecửa,sốngmũicaogầnnhưápsátvàován cửa lạnh băng.
[Còndámnóicôngchúanhỏcủabọnnàynhưthế,cótincôngchúanhỏcủa chúngtôichomấyngườiphátđiêntrêntrườngquaykhônghả,hóngchuyện ing]
Kiều Tụng thầm than thở: “Tớ đã rất ngạc nhiên khi cậu và Thẩm Dực ở bên nhau. Đó là hiện thực huyền ảo nhất mà tớ từng nghe qua vào năm đó. Cậu và ThẩmDựcđâugiốngnhưđangyêunhau?Anhtađilàmgì,lộtrìnhthếnàođều không nói với cậu. Người nhà họ Thẩm còn chẳng biết hai người đang ở bên nhau, thực sự quá ấm ức quá thiếu cảm giác an toàn rồi.”
TrongmắtThẩmDực lóelênngọn lửa,dángvẻtỏ rõniềmhy vọng.
KiềuTụnghắnggiọng:“NếuThẩmDựcmuốntheođuổilạicậu,liệucậucó đồng ý không?”
Cùnglúcđó,mộtđoạnvideoghilạicảnhmộtnhânviênbảoÔnPhùtrangđiểm nhanh lên nhưng lại bị cô ta trợn mắt chất vấn đã được phanh phui trước mặt nhiều người.
Vếtsẹosâuđếnbaonhiêuthìcầnbấynhiêuthờigianđểchữatrị.Côkhôngthể nào phớt lờ vết rạn đã từng tồn tại.
KhươngDưDạngđangnóicườivớichịgáitócuốndàivềnhữnghiểubiếtsau khi đến Paris. Ai dè vừa quay mặt, ý cười bỗng cứng đờ trên mặt.
ỞParis,bầutrờilúcsẩmtốinhưbứctranhđườngbịlậtđổ,màusắcđámmây được tô phủ tạo cảm giác tầng lớp.
Bâygiờvẫnđangđứngtrênđường,nếucôầmĩvớiThẩmDựcsẽcựckỳlúng túng.
“Vậythìtốt.”KiềuTụngthởhắtra:“Tớchỉsợcậunghĩkhôngthông,bịlời ngon tiếng ngọt của gã đàn ông c·h·ó c·h·ế·t kia lừa gạt.”
Anhkhôngbiếtcôcónhậnlấymónquàmàmìnhđãtặnghaykhông,rồisaukhi nhậnlấycógiữlạihoặcđoáihoàigìkhông.Vìthếanhchỉcóthểđếntòatạpchí tiếp tục bày tỏ lòng thành của mình.
Sựlạnhlẽotrongmắtanhcàngtăngthêm,khíchấtvẫnkiêungạo.Hồilâusau mới khẽ thốt ra vài từ: “Tôi tôn trọng mong muốn của em.”
Cảmnhậnđượcbướcchâncôkhựnglại,chịgáitócuốndàinghingờhỏi: “Dạng, em sao thế?”
Anhtừngnhìnthấynụcườingâythơcủacôkháchẳntìnhtrạngđốichọigay gắt như bây giờ.
Saukhihạsốt,KhươngDưDạngkhôngdámtrìhoãnthêm.BâygiờWintour chỉcoinhưcócáchnhìnthẳngvềcô,còncôngviệcquantrọngtrongtayvẫn giao cho Scarlett.
Tronggiọngnóimangtheovẻuểoảivàvannài.
Cả người cô đầy mồ hôi, cô sờ trán, hình như nhiệt độ đã hạ xuống rồi.
Khương Dư Dạng không ngờ Thẩm Dực cũng có nói tiếp Pháp đến trình độ thôngthạonhưvậy.huốngchihìnhtượngquýcôngtửnhonhãlễphépnàyrất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác, tin rằng anh không phải là người xấu.
Dạ dày trống rỗng, Khương Dư Dạng muốn mua ít bánh mì trong tiệm bánh mì ởdướilầuđểlótdạ.Aidèvừamởcửara,trêntaynắmcửatreomộtbóhoacúc mini và một tấm thiệp cứ thế rơi vào lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chẳngphảitớcóchuyệnmuốnnóià?”KiềuTụngcốvựcdậytinhthần:“Dạng Dạng, tớ hỏi cậu, cậu phải trả lời thành thật đấy.”
KhươngDưDạngcườinhạt,hỏingượclại:“Tớcốtìnhkiếmchuyệnchomình à?”
ThẩmDựcđãcầmnghiêngô,nửangườianhcũngbịnướcmưathấmướt.Mưa bụi dày đặc dội xuống bộ đồ vest đắt giá, màu vải dần chuyển sang thẫm.
“Dạng Dạng, chúng ta nói chuyện đi.”
Chị gái tóc uốn dài ra dấu OK rồi cầm túi xách rời đi.
Hồithiếuniênanhlànhưthế,khiếnmộtđámcongáivừanhìnthấyanhđãđỏ mặt.
Cô uống ngụm nước nóng, mang theo giọng mũi đáp: “Cậu nói đi.”
Hìnhtượngcôngchúanhỏkhôngnhiễmkhóibụitrầngianlúctrướchoàntoàn bị sụp đổ.
CáigiákhicóđượccơhộicùngWintourđituầnlễthờitrangParislàcôđãdầm một trận mưa to. Hôm sau vừa mở mắt ra, cảm nhận đầu tiên của cô là đau đầu
Cô híp mắt lại, cố gắng quên đi chuyện tồi tệ này.
[Ban Ngày] đã đổ bộ ở các rạp chiếu phim một quãng thời gian rồi. Là một bộ phim thương mại, doanh thu bán vé chỉ được xem là bình thường. Cộng thêm kỹ năng diễn xuất của Ôn Phù đã nhận phải sự chỉ trích của rất nhiều người. Dù ngườihâmmộcủaLụcTriềuDãcócứuvãnthếnàođichăngnữathìdanhtiếng phim cũng tụt dốc không phanh ở giai đoạn sau.
Chương 22
Người đàn ông mặc bộ đồ com-lê màu khói xám được cắt may vừa vặn. Vóc dángthẳngtắpnhưcâythanhtùng,trongđôimắthoađàoẩnchứatialànhlạnh.
Từđầuđếncuối,KhươngDưDạngđềukhôngngoảnhđầulạinhìnngườiđứng trong màn mưa ở đằng sau.
“AnhThẩm,anhlàmnhưvậylàtựýxôngvàonhàdân.Nếuanhcònkhông chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Côtặngbóhoacúcnhỏkiachohàngxóm,còntấmthiệpthìnémthẳngvào trong thùng rác.
Vừarakhỏicửatòatạpchí,mộtchiếcPorscheCayennemàuđenđangđậuở bên đường.
Giọng điệu chẳng hề lưu luyến.
Hóa ra cô nói mời anh ăn là “bế môn canh*”.
KhươngDưDạngthầmnghĩ,côđâuphảilàngườilànhvếtsẹorồisẽquêncơn đau.
KhươngDưDạngdùngđầungóntaychọcvàocàvạtmàanhđãthắtngayngắn. Chất liệu tơ tằm màu tím, bên trên có khắc gợn sóng.
Tuần lễ thời trang Paris là một nền tảng rất rộng rãi. Nhiều ngôi sao trong nước càngsứtđầumẻtráncũngmuốnđếnbuổitrìnhdiễnthờitrangđểkéochúttiếng tăm.
Tất nhiên, câu tạm biệt này là hy vọng sau này đừng gặp lại anh nữa.
Tiếngđóngcửa rấtlớn,tạo thànhmộtluồng khôngkhí,đập hếtlênmặt anh.
NhưngngưỡngcửacủaParisrấtcao,mộtsốngôisaotựtúccũngchưachắcđến được.
KhươngDưDạngquantâm:“Cậuđó,mệtnhưvậycònkhôngchịunghỉngơi một lúc đi.”
Saukhiuốngthuốchạsốtđãmuasắntừtrước,cômơmàngngủthiếpđilần nữa.
Côtựavàováncửa,hấtcằmnói:“Tôikhôngchỉmờianhvàouốngtrà,màcòn có thể mời anh ăn món...”
Chịgáitócuốndàichầnchừ,nếukhôngquenbiếtthìtạisaongườiđànôngnày lại tìm đến đây? Hơn nữa mục đích còn rõ ràng như vậy?
Cáchđókhôngxa,UbermàKhươngDưDạnggọiđãđến.Côxoayngười,đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Xe đến rồi, tạm biệt.”
ThẩmDựccảmnhậnđượcsựchốngcựcủacô,giọngnóiđãmềmđiđôichút: “Dạng Dạng, tôi đưa em về nhà trước nhé.”
“Dạng,đâylàbạntraicủaemà?Bâygiờhaingườimuốnnóichuyệnvớinhau hả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.