Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21
Mỗilầnthắtcàvạt,anhluônthayđổicáchthứcbắtnạtcô,cứphảichọccôthở hổn hển.
Cổtaytrắngmịnbịanhnắmchặt,khiếntrọngtâmcủacôkhôngvữngrồibỗng ngã ra sau.
Ngườiđànôngcóthểmặcđồcom-lêmộtcáchlạnhlùngcấmdụcnhưvậy, Khương Dư Dạng chỉ nghĩ đến một cái tên Thẩm Dực.
Có điều lần trước là đưa cô đi Paris, còn lần này là đưa cô về tòa tạp chí ở Paris.
KhươngDưDạngkhôngcầncáchthứcquantâmnhỏnhặtnàycủaThẩmDực, càng không muốn biết anh đến Paris có phải là để tìm mình hay không.
Hồicấpba,anhkhinhbỉchẳngthèmđoáihoàiđếnrấtnhiềuthưtìnhtrongngăn kéo. Còn bây giờ anh ăn nói nhã nhặn đưa áo cho cô lại bị từ chối.
NgườisánglậpInskinhẹngặpmặtThẩmDựcvàobuổitrưa.Đểhợpkhẩuvị của anh mà anh ta còn chọn nhà hàng Trung Hoa ở Paris.
ChíítWintoursẽchủđộngliênlạccô,chonêntácdụngcủacôkhôngchỉdừng lại ở một “bình hoa”.
Cô ấy đảo mắt, dường như rất ngạc nhiên mừng rỡ: “Là sủi cảo à?”
Độtnhiên,đầuóccủaKhươngDưDạngtrốngrỗngrấtlâu.Côhámiệng,cuối cùng nuốt lại lời chất vấn, khẽ cắn bờ môi căng mọng.
KhươngDưDạngngạcnhiên,rồighichéplạihếtnhữngthứanhtacần.Bất chấp trời đang mưa to, cầm ô đi trong mưa.
KhươngDưDạnglảođảomộthồi,cuốicùngcũngđứngvững.Nhưngcôcũng cách rất gần anh, toàn bộ hơi thở đều là mùi hương quen thuộc.
KhiKhươngDưDạngchạyđến,váyđãthấmướtmộtnửarồi.Cánhtaycũng lạnh băng, sợi tóc dính chặt vào má khiến cô trông có vẻ nhếch nhác nhưng cũng pha chút xinh đẹp.
Nhưng gần đây thì liệu có ai đến không?
VítiềnlàdoKhươngDưDạngchọnchoanh,kiểudángrấttinhxảo,khôngbiết số tiền này cô đã tích góp trong bao lâu mới mua được món quà như vậy cho anh.
Toànbộtầmmắtđềumờảo,giốngnhưngàycôrờikhỏiOceanwidelầntrước.
KhươngDưDạngkhóhiểutrướcsựthayđổitháiđộcủaThẩmDực.Nếukhông cósựtồntạicủamình,chẳngphảianhnênhợptìnhhợplýđínhhônvớiÔnPhù ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Wintourkhôngtiếclòngkhenngợi:“Dạng,côlàmtốtlắm.”
TàixếkhônghiểuThẩmDựcmuốnlàmgìnhưngvẫnnghelờidừngxeởgiao lộ.
Đúngvậy,bâygiờdùngtừmàKiềuTụngtừngnóivớicôđểmiêutảhànhđộng của Thẩm Dực là thích hợp nhất.
Cho dù Wintour không để cô tham gia chuẩn bị cho tuần lễ thời trang lần này, KhươngDưDạngvẫnsẽxemlạibuổitrìnhdiễntuầnlễthờitrangtrướcđó,rồi ghi chép dày đặc vào trong cuốn sổ.
Trướcđâyvìanhcô còncốýđi họccáchthắtcà vạt.
Mẹ cô đã tự may sườn xám mấy chục năm rồi, từng đường kim mũi chỉ đều có quycáchmay.Mỗilầnkhiđochokháchđềuphảibảođảmtrangphụcvừavặn.
NghethấytiếngTrungbậpbẹcủacôấy,KhươngDưDạngcưngchiềugậtđầu: “Sao cũng được hết.”
Nhận được lời khen, cô ngầm hiểu rồi nở một nụ cười.
Phongcảnhbênngoàicửaxeđanglùivềsau.Anhnhìnchămchúmọithứtrong sự mờ ảo, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt.
Lúc cô đang sầu lo phải nói rõ nguyên nhân thế nào thì Scarlett – trợ lý bên cạnhWintourlúctrướcđãchạyđến.Saukhinóivàilờivớibảovệthìcôđã được cho vào.
Scarlettdẫncôđitớihậutrường,giớithiệusơlượcvềtìnhhuốngvàyêucầu. Sắc mặt của cô ta trông rất sốt sắng thậm chí là hơi hổ thẹn, vốn dĩ mấy công việc này là do cô ta làm mới phải.
Trước sàn diễn thời trang trời yên biển lặng, còn hậu trường đã sớm rối như tơ vòrồi.CuốicùngtrangphụccủaVedettecósốđokhôngphùhợp,cầnphảimay vá chỉnh sửa gấp rút.
...
ĐôngYdướitayThẩmDực.Lầnnàytìmkiếmhợptáccũnglàđểhaibêncùng có lợi.
ThẩmDựccầmô,từđầuđếncuốiđềuđểôtrênđầucô,đểcôkhỏibịdầmmưa lần nữa.
KhươngDưDạnglắcđầunguầynguậynhưđiênrồicấtđũavàotrongphòng bếp.
Tiếng Anh của Thẩm Dực rất trôi chảy, phát âm chuẩn, ngay cả người sáng lập Inskin nghe xong cũng cười hỏi anh có phải đã lớn lên ở nước ngoài hay không.
Anhtatháomắtkínhra,máitócvàngđượcchảichuốtkỹcàng,cóthểnóitrang phục trên người là hàng xa xỉ.
Thấycôlạnhnhạt,ThẩmDựclàmliềnmộtmạch,cởiáovestrakhoáclênbả vai gầy gò của cô.
ThẩmDựccàikhuyáovest,vừaxuốnglầuđãnhìnthấyxetớiđónmìnhvề khách sạn.
Nhưng bọn họ không có nhiều thời gian để vui mừng. Thời gian người mẫu ngừnglạitrênsàndiễnlàcóhạn,chonênvừamớimặcvào,Vedetteđãphải bước lên sàn chữ T.
Nếuđãnóiđườngainấyđi,vậythìmọichuyệnđềuđãlàquákhứ,càngtruy cứu nhiều chỉ khiến tâm trạng cô bất an mà thôi.
Cô gấp dù, bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
KhươngDưDạngcởiáovestra,rồilùivềsaumộtbướcrakhỏiô,tiếptụcdầm mưa.
Không khác gì đối thoại.
“Cứ phải vậy sao...” Thẩm Dực khàn giọng như thể bị đâm vào yết hầu.
…
Giọngnóingườiđànôngtrầmthấpcànggiốngnhưdòngdiệtchạyquamàng nhĩ trong không gian dưới ô của hai người.
HiệnWintourđangởbuổitrìnhdiễnthờitrang.Anhtađeomắtkínhnênkhông nhìn thấu được cảm xúc.
KhươngDưDạngổnđịnhgiọngnói,cốgắngnởmộtnụcườirạngrỡ:“Làmbộ làm tịch thú vị lắm à?”
“Dừng xe.” Anh lên tiếng, giọng nói như gợn sóng trên mặt hồ.
Saukhibuổitrìnhdiễnthờitrangkếtthúc,WintourbảoKhươngDưDạngtạm thời ở lại một lúc.
DothờigiancấpbáchnênđộngtáccủaKhươngDưDạngrấtnhanhnhẹn.Cô dùng kéo cắt một lỗ nhỏ ở nơi cần chỉnh sửa, rồi men xuống theo đường biên.
Xem ra cô đang đợi tạnh mưa.
NóilàmónTrungnhưngtrênthựctếcũngkhôngchínhthống,màphầnlớnđều đã thay đổi mùi vị.
Lo trước khỏi họa luôn là điều tốt.
Sángsớmgiốngnhưsẩmtối,ngoàicửasổtốiđen.Mưaxốixảnhưtrútnước, gió lớn đập mạnh vào cửa sổ.
“Cảm ơn.”
Cơn mưa xối xả không khác gì tấm bình phong tự nhiên ngăn cách hai người.
Chương 21
KhươngDưDạngđồngýxongcũnggửilờimời:“Khinàochịcóthờigianhãy đến căn hộ của em, em sẽ nấu cho chị ăn.”
MộttayThẩmDựccầmô,taycònlạiđểlênkhuyáovest.Anhnhanhchóngcởi ra, lộ ra áo sơ mi màu lam thẫm ở bên trong, cà vạt được thắt rất ngay ngắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người mẫu đang catwalk trên sàn diễn. Sàn chữ T kéo dài, ánh đèn sáng chói.
Ngườimẫukềcuốivừamớibướcrasàndiễnthìchiếcsườnxámnàycũngđược sửa xong. Sau khi Vedette mặc vào thấy vừa vặn thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vì không phải là trang phục bình thường mà là một chiếc sườn xám từ màu trắngdầnchuyểnsangmàuxanhlamnênmọingườicómặttạiđâyđềukhông dám động vào.
Lúc này Khương Dư Dạng đã bị dầm mưa đến mức nửa xuyên thấu, coi như chiếcváymấtđitácdụng.Dấuvếtnướcmưađểlạiđãpháchọavócdángđẹp đẽ của cô, gương mặt trong sáng như đóa hoa sen, làn da trắng trẻo, vì nước mưa thấm vào mà đôi mắt trông có vẻ hơi đáng thương.
Tầm mắt hơi né tránh anh. Cả hai đều im lặng lạ thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Wintour là “lão phật gia” trong buổi trình diễn thời trang này. Ai cũng có thể vắngmặt,chỉcóanhtalàkhông.TấtnhiênngườimàWintouryêucầutạmthời tiến vào sẽ được ngoại lệ.
Sau khi biết Wintour không trọng dụng cô, dường như chị gái tóc uốn dài ở bên cạnhluônquantâmcônhiềuhơn.Côấynóibuổitốibọnhọcómộtbữatiệcliên hoan, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Nhưngcúđiệnthoại củaWintourđãkhiến bữatiệctốinay tanthànhmây khói.
Cóxechạyquatrướcmặtcô,tốcđộcựcnhanh.ThậmchínếuThẩmDựckhông kéo cô lại, không biết cô sẽ thế nào.
Hôm sau, Paris đổ cơn mưa to.
“Ngoan nào, em hãy khoác vào đi, kẻo bị cảm lạnh.”
SắcmặtThẩmDựccứngđờ,khôngngờmìnhlạinghethấynhữnglờitànnhẫn như thế từ miệng Khương Dư Dạng.
Anhchỉnhớrằngcôrấtvuivẻtặngquàchoanh.Trongmắtnhưbầutrờiđầy sao.
Cô cúi đầu, vừa hay nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng tinhxảo.Hướnglêntrênlàđôichânthẳngtắpcủangườiđànôngdướilớpquần tây.
CácđồngnghiệpđềuđangmắngchửithờitiếtParischếttiệtnày.Cơnmưanày kéo dài rất lâu, đến trưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ngón tay của Thẩm Dực khựng lại, muốn nắm lấy thứ gì đó cuối cùng rồi lại thutayvề.Nhữngchuyệnanhtừngcóthểlàmmộtcáchtrắngtrợn,nhưngbây giờ lại hoàn toàn không thể chạm vào.
Ăn trưa xong, cơn mưa xối xả bên ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.
“DạngDạng...”Đãlâulắmrồianhmớigọilạitêncô,khôngngờlạicócảm giác mất rồi có được.
Thẩm Dực cao hơn cô rất nhiều, hầu như cô đều phải nhón chân mới thắt được.
Vịt quay này khác hẳn cách làm ở thủ đô, chất thịt cũng rất kỳ lạ.
Thậtrađâychỉlàthóiquennhỏcủacô.TrướcđâykhiđợiThẩmDựcvềnhàăn cơm, cô luôn lấy bát đũa ra trước.
Anhnhấpmộtngụmrượuvang,cáchănnóivàkhíchếtđềuthượngthừa,từng hành động cử chỉ đều tràn ngập sự thong dong và tự tin.
Chiếcsườnxámđượccôchỉnhsửanàytrởnêncựckỳvừavặn.Khôngchỉthế, ở nơi đã chỉnh sửa, cô còn tô điểm thêm ý tưởng của mình, phối toàn bộ màu sắc khiến người ta sáng mắt.
Côgáiđangđứngởcửabuổitrìnhdiễnthờitrang,mắtnhìncơnmưaxốixả.Cô cầm dù nhưng không bật lên, vì lạnh mà cơ thể co rúm lại.
Muốnquênmộtngườikhôngchỉcáchxamàngaycảdấuvếtđượchìnhthành do sớm chiều chung đụng cũng phải dần buông bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anhcầmôởtrênxerồimởcửaxera,nướcmưarơixuốngmặtôphátratiếng lộp độp.
Timanhgiốngnhưchiếcgươngbịchianămxẻbảy,hoàntoànvỡvụnthành nhiều mảnh.
BâygiờvìsơsuấtlơlàcủamìnhmàphảimờiKhươngDưDạngtạmthờiđến chỉnh sửa.
Áovestlạitrởvềkhuỷutayanh,thậmchícònmangtheosựấmápnhànnhạtvà hơi thở trong veo trên người cô gái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ĐểchiềulòngnhauthìsuốtcảquátrìnhhaingườiđềusửdụngtiếngAnhđể trao đổi.
KhươngDưDạngvẫnđangđợixeđến.Trongtaykhôngcógiấy,chỉcóthểđợi quay về tòa tạp chí mới lau khô đồ được.
Cầngạtnướcliêntụcchuyểnđộng.Anhđangngồiởghếsau,trongtúiáovest đựng một chiếc bật lửa và một ví tiền.
Mớiđầuđitrungtâmthươngmại,côđãmuathêmvàiđôiđũa,chủyếulàđể chuẩn bị cho khách đến nhà.
Nhữnghànhđộngdịudàngnàygiốngnhưđộcdượctrímạng,từngkhiếncô hãm sâu một lần, chẳng lẽ còn muốn cô rơi xuống lần hai?
Cônhìnrađược,cólẽlàsợbịcướpmấtbátcơmnêntrướcđóScarlettrấtthù địch cô.
Nhưng bây giờ, hai người đã là người không còn bước chung đường.
“Tôi đưa em về nhé?”
Anhđãquenvớiviệcbảocôtiếpnhậnýtốtcủamình,mặckệcôcócầnhay không.
Wintourgậtđầu,hàilòngnói:“Ngườicósựchuẩnbịsẽđượckhenthưởng,do đó lần này cô cũng cùng tôi đến tuần lễ thời trang Paris đi.”
ĐịađiểmlàởtrênđạilộMontaigne.Đâylàkhuvựctrungtâmcủaconđường này.
CônhớđếnnămnàođóVedettecủatuầnlễthờitrangParisđãsửdụngchủđề phong cách Trung Quốc tuyệt đẹp.
Bâygiờlạivượtđườngxáxaxôixuấthiệnởtrướcmặtmình,làmhànhđộng như vậy là có ý gì?
KhươngDưDạngkhôngrảnhsuynghĩtạisaoThẩmDựclạixuấthiệnởđâymà cô chỉ muốn mau chóng rời đi. Thế là cô vòng qua người anh, định đi sang con đường đối diện.
KhươngDưDạngkhôngmuốntrởmặtầmĩđếnmứclúngtúng,trongmắtđều là sự giá lạnh: “Thẩm Dực, là anh đã không cần tôi.”
Dođóvềphươngdiệnđổisốdonày,KhươngDưDạngcũngđượcxemlàcó kinh nghiệm.
Cho dù cầm ô, cô cũng khó khăn đi tới tòa tạp chí, cả người ướt nhẹp.
“Tôi không cần.” Ngoại trừ kiên định còn có sự hờ hững rất mãnh liệt.
Côvẫncònhếthồn,nhưnglạinhanhchóngkéokhoảngcách,nhìnanhbằng ánh mắt như người xa lạ.
Quayvềcănhộ,KhươngDưDạnglàmmấymónănthườngngàyđơngiảncho bản thân. Mùi đồ ăn nhất thời lan tỏa. Nhưng hôm nay lúc ăn cơm một mình, không biết sao cô lại lấy ra hai đôi đũa.
Ngườisánglậpbàytỏrấtvuikhicóthểgặpmặtanh.Mộtsốquanđiểmvềchữa bệnh AI hai người không bàn mà trùng ý. Anh ta đã sớm nghe nói về chữa bệnh
Cơnlạnhdầnthấmvào,KhươngDưDạngngướcmắtlênnhìnvàođáymắtanh, không hề mang theo cảm xúc gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.