Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67
Chương 67
Còn ba năm nữa mới mười năm tuổi, lúc đó mới có thể tứ hôn, chuẩn bị đại hôn cũng phải bốn năm…
“Thái Tử ca ca…”
Được rồi, ăn trưa xong lại ngủ cũng được, A Đoàn thảo hiệp. Ngô Đồng cởi áo, A Đoàn nhăn đôi mày xinh đẹp nhìn bốn phía, luôn cảm thấy thiếu gì đó. Tầm mắt đảo qua lư hương trốngkhôngmới hiểurõ, đoạn đườngđivào đây đềukhôngthấy nha hoàn, tất cả đều là gã sai vặt, thiếp thân hầu hạ càngkhôngcó.
Trước kia còn thầm oán,khôngmuốn cùng An Dương nhắc đếnhắn, tráchhắnthất hứa, nhưng mà đến bây giờ cũngkhôngnghĩ đếnhắnđãtrải qua mấy năm nay như này, nếu biết, nhất địnhsẽkhôngtráchhắn! Đầu ngón tay run rẩy đừng ở vết sẹo gần ngực do bị trúng tên. Vết thương này cách ngực khoảng cáchkhôngquámộtđốt ngón tay,khôngcần nghĩ cũng biết lúc ấy nguy hiểm như thế nào…
Xoay người lên giường.
Ngô Đồngkhôngđể ý đến, ôm cả người A Đoàn vào trong ngực, hai chân rắn chắc còn kẹpthậtchặt người A Đoàn, làm cho A Đoànkhôngthể động đậy.
Vậy, vì saohắnlại muốnđi? Cònđidứt khoát như vậy…
Sau đó,điđến bên cửa sổ đóng cửa sổđangkhép hờ lại, rồi lạinhẹnhàng gọi người đốt lò sưởi lên. Làm xong tất cả lại ngồi trở lại bên giường, chờ hơn nửa khắc, sau khi xác định trong phòngkhôngcòn chút cảm giác mát mẻ cuối thu, A Đoàn đứng dậy,nhẹnhàng nhấc chăn mềmtrênngười Ngô Đồng, lạinhẹnhàng cởi bỏ nút áotrênngười Ngô Đồng.
Ngô Đồng thông minh như vậy sao có thểkhôngbiết là A Đoànđangquan tâm mình chứ? Trong lòng như cómộtdòng nước ấm thổi qua, vừa địnhnóithêm gì nưa, A Đoàn lạinóitiếp “Muộikhôngthiếu thứ gì cả,thậtsựkhôngbiết muốn cái gì.” Đây là lờinóithật, A Đoàn chưa vì thiếu cái gì mà phải buồn.
Sau đó, che miệng lại,khôngđể mình khóc ra tiếng.
Nghe được nguyện vọng này, Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoànmộtlúc lâu, cúi đầu cườimộtcái mới ngầng đầunhẹnhàngnói“khôngcòn mong muốn nào khác sao?” A Đoàn cảm thấy bản thân lại muốn thêmmộtđộng tác mờ ám,âmthanh nàyrõràng làâmthanh giao lưu lúc bình thường, nhưng vì sao lại cảm thấy giống như Thái Tử ca canóinhỏở bên tai.
Hôm nayđãbị Ngô Đồng đùa giỡn nhiều lần, A Đoànđãquen, nhưng cũngkhôngchịu nổi thân mật như vậy, đưa tay đẩy người ra, cũngkhôngngẩng đầu lên, chỉ ồn ào “Nhanhđingủđi, mau lên!” Quả cà chuanhỏlạihiệnra, Ngô Đồng sờ sờ mũi,khôngthể dùa quá trớn, nếukhôngsau nàykhôngcó cơ hội nữa.
Đây là lần đầu tiên nhìn Thái Tử ca ca ngủ. Ngày trước luôn là Thái Tử ca ca dỗ mình ngủ, cho dù ngủ cùng nhau, lúc mình tỉnh dậy Thái Tử ca ca cũngđãtỉnh rồi, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dánghắnlúc ngủ. Lúc Thái Tử ca ca ngủ, đường nét khuôn mặt dịu dàngđirất nhiều,khônglạnh lùng khó gần như lúc tỉnh.
So đo cùng tên này mình cũngthậtlà có bệnh! Nản lòng trừng mắt Ngô Đồngđangôm eo mình vui vẻ ngủ, rất bất đắc dĩ thở dàimộthơi. Nhận mệnh,mộttay đè cánh tayhắnlại,mộttay kéo chăn lên đắp kín chohắn. Ma xui quỷ khiến lại học động tác vừa rồi của Ngô Đồng, bóp bóp cánh tay rắn chắc củahắn.
Sờ vành tai có hơi nóng lên của mình.
Lần nàythậtsựở bên tainói.
Thân là Thái Tử, vì sao huynh phải liều mạng như vậy,rõràngkhôngcần thiết phải làm như vậy!
A Đoàn cẩn thận ngồi bên giường, ngắm nét mặt bình thản của Ngô Đồng khi ngủ.
A Đoàn đứng tại chỗkhôngđộng đậy, đề phòng Ngô Đồng, bây giờ màđiqua nhất địnhhắnsẽlại giở trò xấu! Đứng ở chỗ nhăn nhó, ngại ngùng nửa khắc mới giả vờ nhưkhôngđể ý quay đầu, Ngô Đồng im lặng nằmtrêngiường, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt bình tĩnh. Cẩn thận đến gần, nghe được tiếng hít thở đều đều, ngủ rồi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái Tử ca cakhôngthích xông hương, nhưng mà trước kia mỗi khi mệt nhọc cũng phải có hương an thần mới có thểđivào giấc ngủ, A Đoàn vẫn nhớ thói quen củahắn, chỉ là thời gian quá lâu, trongmộtlúckhôngnhớ ra. Cánh tay dài của Ngô Đồng chụp lấy đem người vừađiđến bên cạnh mình ôm vào trong ngực, từ phía sau ôm nàng, cằm cọnhẹtrênvai A Đoàn.
A Đoàn vẫnđangđắm chìm trong suy nghĩ của mình,khôngngừng tự trách, nghi ngờ cũng càng lúc càng lớn, rốt cuộc nguyên nhân gì mới khiến Thái Tử ca cađangở trong cung yên lành lại muốnđibiên cương liều mạng chứ? Đúng là Thái Tử ca ca rất xuất sắc nhưng chẳng lẽ ở biên cương trừhắnrathìkhôngcòn ai khác nữa sao? Đáp án đương nhiên làkhôngphải.
Mặt cũng chôn vào sau eo A Đoàn.
Ý tứkhôngcầnnóicũng biết.
A Đoàn:!!!
Ở bên dưới chăn, A Đoàn biến thành quả cà chua đỏ tươi, bây giờđãtrưởng thành, tất nhiênkhôngthể tùy tiện ngủ cùng nhau giống như hồi bé, mặc dùsẽkhônglàm cái gì, nhưng mà cũng làkhôngtốt! Giãy dụa muốn xuống giường, nhưng mà hai chân hai tay Ngô Đồng đều vây chặt A Đoàn vào trong ngực, đấu tranhmộtlúc lâu, vị tríkhônglệch chút nào, hoàn toànkhôngcó tác dụng.
Đem lời A Đoàn muốnnóimuộikhôngđói muộikhôngăn trưa chặn lại.
A Đoàn theo bản năng hóp bụng lại, sau đó độc ác nhìn chằm chằm nửa bên mặt tuấn tú của Ngô Đồng, cân nhắc xem nên chohắnmộtcái tát vào bên nào! Ngô Đồng hình như pháthiệnra, chóp mũi lại cọ cọ sau eo A Đoàn “A Đoàn bẽo cũng thích.” Bàn tay A Đoànđangchuẩn bị chohắnmộtcái tát lại dừng giữakhôngtrung.
Đến luc đấy có thểnóichỉ là vết thươngnhẹ, nhưngkhôngngờ, mới trở vềđãbị pháthiện.
Nàngnóitrắng ra làm cho lờinóicủa Ngô Đồngđangmuốnnóira lại nuốt trở về. Lại bất đắc dĩ bóp trán, mới muốnnóinha đầuđãbiết quan tâm chính mình, nháy mắtđãbị lờinóithànhthậtcủa nàng đánh bại. A Đoàn mặc kệ trong lòng Ngô Đồngđangsuy nghĩ gì, tự mình bước đến bên giường, khom người trải áo ngủ màu đen bằng gâm hoa văn rực rỡ ra.
A Đoànđãlàm được như vậy, Ngô Đồng cũngkhônggiả bộ, bóp bóp mũi, quảthậtrất mệt, đầu ócđãđau đến mứckhôngthể suy nghĩ cái gì. Gật đầu “Vậy ta nghỉmộtlát, đến giờ ăn trưa nàng gọi ta dậy, ta đưa nàng ra ngoài ăn. Mấy nămkhôngvề đây, rất nhớ mấy món ăn ở đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Ngô Đồng ngủ cũng chỉ cách bữa trưa nửa canh giờ, A Đoànkhônglàm gì cả chỉ ngồitrêngiường, hơn nửa canh giờ cũng trôi qua rất nhanh. Lần này Ngô Đồngthậtsựngủ, A Đoànnhẹnhàng di chuyển, đứng lên, hoạt động thân thể cứng ngắc.
Cho nên,hắnlà ngủthậthay giả vờ ngủ đây? Ngón tay A Đoàn còn dừng giữakhôngtrung, người cũng cứng lại. Ai ngờ Ngô Đồng lại động đậy, đưa tay bóp bóp bên hông A Đoàn, than thở “Sao A Đoàn lại trở nên béo như vậy…” Còn chưa tin lại thò tay bóp bóp hai bên trái phải.
Trong lòng suy nghĩ hay là vẫn nên đổiđi, tuy rằng màu đen lạnh lùng, nhưng mà ở bên Thái Tử ca ca lâu như vậy, A Đoàn cũng quen việchắnthích màu đen. Cái này màu sắc tuy là dễ nhìn, có lẽ là của chủ trước, Thái Tử ca ca luônkhôngđắp. Ngồi ở bên giường, vỗ vỗ đầu gối, bình tĩnh nhìn Ngô Đồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu ngón tay run rẩy xẹt qua những vết thương kia, tim giống như bị kim châm, co giật đau đớn.
Cổ áo mở rộng,trênthân hình gầy gò của Ngô Đồng là đủ các loại vết sẹo, sẹo cũ có sẹo mới cũng có. Vừa rồi cầm lấy cánh tayhắncảm thấy có chút gập ghềnh,đãcó chuẩn bị tâm lý, cũngkhôngnghĩ đếnsựthậtcòn tàn khốc hơn nhiều, ánh mắt lập tức đỏ lên, nước mắtkhôngkhống chế được thi nhau chảy ra.
“Muội gọi người châm hương an thần lên.”
Cùng lắm, cùng lắm là buồn phiền vì quá nhiều đồ nhà khokhôngđủ chỗ chứa.
Thái Tử điện hạ Ngô Đồng thông minh nhất chững chạc nhất, nhìn chằm chằm tiểu thê tử chỉ có thể hônkhôngthể nhập vào ngườiđangnằm trong ngực, con ngươi đều tái rồi…
Nhìn A Đoàn khóc khó chịu như vậy, lại dùng cổ áo thô lỗ lau hai mắt của nàng sợ nước mắt rơi vào người mình, ánh mắt Ngô Đồng đen tốikhôngrõ, trong lòng chỉ còn lại thở dài. Động tay muốn nâng lên cuối cùng lại vô lực, lại nhắm nghiền hai mắt lại.
Nguyện vọng sinh nhật năm nay của A Đoàn: được trải nghiệm cảm giác canh chừng Ngô Đồng ngủmộtlần.
Ngữ khí hơi khàn khàn lại nóng lòng muốn thử như thế này là sao đây!
A Đoàn cho rằng mìnhđãrất cẩn thận, thực ra đối với người tập võ như Ngô Đồngthìnhữngâmthanh cùng với những động tác kiakhôngkhác gì việc gióng trống khua chiêng. Sở dĩkhôngđứng lên là muốn xem nàng định làm cái gì, nhưngkhôngngờ, lại bị nàng pháthiệnnhững vết sẹo này…
“Dù sao béo ôm mới thích…” Lại bóp bóp.
Vẫn phải nhịn bốn năm nữa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại quốc rộng lớn, còn phải dựa vào Thái Tử cònnhỏtuổi trấn giữ biên cương hăng hái chiến đâu,nóirathậtsựlà làm trò cười cho người trong thiên hạ.
Nhìnthìgầy yếu mà cái gì nên có đều có, cánh lớp áo mỏng cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc. Sau đó, A Đoàn nhướn mày,nhẹnhàng sờ cánh tay Ngô Đồng từtrênxuống dưới…
thậtra, chưa bao giờ nghĩsẽnhận nàng sớm như vậy, bây giờ A Đoàn còn quánhỏ, chình là độ tuổi tình đầu chớm nở lại ngây thơ. Hiểurõmình mạnh mẽ như thế nào, tuyệt đốisẽkhôngđể xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đặc biệt là những chuyện liên quan đến A Đoàn. Điểm ấykhôngthể sửa được, hoàn toànkhôngsửa được, nhất địnhsẽquyết định tất cả những gì xung quanh nàng.
Ngón tay ởtrênkhôngnhẹvẽ theo đường néttrêntuấn nhan (khuôn mặtanhtuấn) củahắn, lướt qua chiếc cằm gầy yếu, dưới mắt màu xanh, chắc là rất mệt nếukhôngsẽkhôngđivào giấc ngủ nhanh như vậy. Ngô Đồng cũngkhôngmiwr mắt, chỉ là xoay ngườimộtcái đối mặt A Đoàn, sau đó cánh tay thò ra, ôm chặt eo A Đoàn.
U oán nhìn khuôn mặtnhỏnhắnđangngủ hạnh phúc của A Đoàn, trút giận lên khuôn mặtnhẹnhàng cắnmộtcái!
Nhưng lại rất muốn nàng, vô cùng nhớ nàng.
A Đoàn suy nghĩ rất lâu vẫnkhôngtìm được đáp án, trước kia là tuổi cònnhỏ, luônkhôngthậtsựđitìm hiểu Thái Tử ca ca, chỉ biếthắnđối với mình rất tốt. Bây giờ lớn hơnmộtchút, cho rằng khoảng cách cũng gần hơn,khôngngờ rằng vẫnkhôngnhìnrõđược Thái Tử ca ca, thậm chí còn có cảm giác ngày càng xa cách, vì sao lại như vậy chứ.
“Nàng là hương an thần tốt nhất của ta.”
“Như vậykhôngthích hợp đâu!”
Mặc dùkhôngbiếtsẽxảy ra chuyện gì, nhưng trực giác A Đoànnóicho nàng biết chắc chắnkhôngphải là chuyện gì tốt lành! Ngay lập tức thànhthật, ngoan ngoãn nằm im trong ngực Ngô Đồng, mặt dán vào lồng ngực Ngô Đồng, cảm nhận nhịp tim đập trầm ổn cũng mùi hương quen thuộc, A Đoàn bắt đầu mắt vẫn mở ngẩn người, cuối cùng cũng từ từ ngủ thiếpđi…
Chờ người trong ngực yên tĩnh lại, Ngô Đồng mới động đậy thân người điều chỉnh tư thế của cả hai trở nên thoái mái hơn, cúi đầu hôn hôn lên khuôn mặtnhỏnhắn đỏ ửngđangngủ của nàng lại thỏa mãn cọ cọ, bây giờ mới lại dựa vào đầu nàng lần nữa nhắm nghiền hai mắt. Chỉ làmộtlúc sau Ngô Đồng bất đắc dĩ mở mắt,khôngngủ được.
Editor: huyetsacthiensu
Suy nghĩ của A Đoàn lần nữa bị cánh tay vắt bên hông cắt ngang, trừng mắt nhìn Ngô Đồng vẫnđangnhắm mắt, tỉnh rồi sao? Ngô Đồng nhắm mắt, cánh tay dùng lực, sau đó trực tiếp kéo A Đoàn lên giường, tầm mắt A Đoàn bị đảo lộn sau đóthìbiến thành màu đen, Ngô Đồng đắp chăn lên cho cả hai.
Sắc mặt xanh trắng luân phiên quái dịkhôngnóira được.
Những vết sẹotrênngười này, khi đó ở quân doanhkhôngcó đủ điều kiện, có thể giữ lại mạngđãtốt rồi, ai còn quan tâm vết sẹo có khó coi haykhông? Rất nhiều binh lính còn lấy vết sẹo làm vinh quang đấy! Bản thân mình cũngkhôngđể ý cái này, nhưng mà biết về sau A Đoàn nhìn thấy nhất địnhsẽkhổ sở. Kế hoạch lúc đầu là vài năm sau mới nhận nàng, trở vềsẽdùng thuốc làm mờ sẹo, thời gian vài năm, cũng đủ để sẹo nhạtđi.
A Đoàn, làm thế nào đây. Kế hoạch hoàn hảo của ta chỉ cần vừa gặp nàng, tất cảsẽrối như tơ vò.
Gật đầu “Đúng vậy.”
Hai người đều đắp chăn, cả đầu cũng đắp chăn lên, trước mắt rất tối, hơn nữa đầu A Đoàn bị Ngô Đồng ấn trong ngựckhôngthể ngẩng đầu,khôngthể thấy sắc mặt của Ngô Đồng như thế nào, chỉ nghe thấytrênđỉnh đầu truyền đếnâmthanh “Nếu nàng còn lộn xộn nữa, tasẽcởi luôn cả quần áo của nàng…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.