Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


Đưa tay kéo lấy taynhỏbé của A Đoàn “Tuổinhỏnhưng tính tìnhkhôngnhỏđâu.”

Lúc này A Đoàn mới ngẩng đầu lên nhìn, rất nhiều người, bao gồm cả những người thỉnh an ở bên trong, tất cả đều nhìn chóp mũi của bản thân,khôngcó ai ngẩng đầu nhìn. Bây giờ mới hài lòng, liếc mắt giận nhìn Ngô Đồng, ngẩng đầu, bước nhanh về phía trước. Ngô Đồng lại bật cười, phất tay để mọi người lui xuống, còn mìnhthìđuổi kịp bước chân của A Đoàn.

“Lưu luyếnkhôngmuốn tađinhư vậy sao?”

“Bây giờ nam chủ trở lại, còn nữ chủthìsao, nữ chủ bao giờ mới có thể vào ở?”

Xe ngựa dừng ởmộtvườn hoanhỏ, Ngô Đồng xuống trước, sau đó đưa tay, A Đoàn theo sát phía sau. Nhìn thấyhắnvươn tay còn hơi ngại ngùng,hiệntạihắnđangmang mặt nạ, người bên ngoài đều cho rằnghắnlà Vệ Trường Hận,khôngđưa tay ra. Ngô Đồng cũngkhôngthu tay lại, đứng bên cạnh xe ngựa, thân hình thon dài đứng thẳng, lẳng lặng chờ A Đoàn.

“Cảm thấy nơi này thế nào?” Ngô Đồng cười nhạt hỏi.

Lúc này cònkhôngquên khen chính mình nữa sao? Bộ dáng kiêu ngạo làm cho Ngô Đồng lại ngứa tay, nghe theo ý nghĩ của mình, nâng tay cù nách A Đoàn, A Đoànkhôngchịu bắt đầu chống lại.

A Đoàn chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu.

Có tài nhưng lạikhôngmuốnđi, người bên ngoàisẽkhôngđồng ý, hơn nữa còn là quốc gia đạisự, liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người.

“Điều này đương nhiên ta biết, Tam ca của nàng trời sinh là ngườiđitheo con đường này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A Đoàn nghiêm túc hỏi, Ngô Đồng cũngkhôngcoi nàng là con nít, mà nghiêm túc trả lời.

Chương 66

Quân địch quá mạnh, phe ta hoàn toàn thất bại. A Đoàn nản lòng, tốt xấu gì cũngđãtrút hếtmộtlần, tuy rằngkhôngđể lại chút dấu vết gìtrênbả vai cứng rắn kia. Ngẩng đầu trừng Ngô Đồng, mày nhănthậtchặt, hai gò má vẫn nóng bỏng, cố gắng trấn tĩnh “Huynh còn chưa trả lời khi nào huynh lạiđinữa đó!”

A Đoàn ngẩng đầu lênthậtmạnh sau đó túm lấy bả vai Ngô Đồng, dùng lực cắnthậtmạnh xuống!

A Đoànđãquên chuyện vừa rồi, nghe vậy lại nhíu mày, do dựnói“Nơi này rất đẹp, chỗ nào cũng rất đjep, nhưng mà muội cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhìn có hơi mất tự nhiên…”

Đưa tay níu áo Ngô Đồng, hỏi từng câurõràng.

“Tasẽkhôngtrở về đấy nữa.”

“Mấy năm nay ta cũng nhìn trúng rất nhiều người, tin là nếukhôngxảy ra chiến dịch gì đặc biệt lớn, bọn họ đều có thể giải quyết.”

Khom người hônmộtcái lên trán A Đoàn.

Nếu nhưkhôngphải Hứa Triệt Minh là người có thiên phú ở phương diện này, mìnhsẽkhôngđểhắntòng quân. Hứa Triệt Minh ở đời trước hơn mười tuổiđãbắt đầu tiếp xúc với sinh hoạt ở quân doanh, hia mươi tuổi lên chiến trường, chỉ cần ba nắmđãlên phó tướng. Đời nàyhắnđược huấn luyện từnhỏ, có thể nhìn xemhắncó năng lực gì.

Cũng muốn phi phi hai lần chính mình, miệng quạ đen, cònnóicái gì màkhôngquá hai năm Vệ Trường Hận nhất địnhsẽqua lại chiến trường.

A Đoàn hơi hơi ngửa đầu, mắt to bình tĩnh nhìn Ngô Đồng, bộ dáng nghiêm túc, giống như học sinhđanglên lớp. Ngô Đồng đưa tay nắm chóp mũinhỏnhắn xnh đẹp của nàng “Hơn nữakhôngphải Tam ca của nàngđibiên cương sao? Nếu như ta trở về đấy, nàng nghĩ Tam ca của nàng còn có cơ hội trở nên nổi bật hơn người sao?”

Bàn tay non mềm đặt trong lòng bàn tay, Ngô Đồng mỉm cười, bước lênmộtbước, ôm ngang người A Đoàn từtrênxe xuống dưới. Vừa xuống xe, A Đoàn lập tức giãy ra, tiếp theo sửa sang lại quần áokhôngdám nhìn sắc mặt của người bên ngoài, khuôn mặtnhỏnhắn nổ tung. Ngô Đồng lại ngứa tay, bóp bóp hai má nóng bỏng của nàng “khôngcần lo lắng, nơi này đều là người của ta.”

“Người địa vị cao quan trọng nhất là gì? Là nhìn người, dùng người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A Đoàn chớp chớp mắt, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặtđangbình thường nháy mắt thay đổi chuyển thành màu đỏ, dưa tay đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Ngô Đồng, cúi đầunóinhỏđến mứckhôngnghe thấy “Huynh, huynhkhôngcần dựa vào gần muội như vậy…” Thái Tử ca ca sao lại biến thành bộ dạng như này, đột nhiên thay đổi thành người rất nhiệt tình,khôngchống đỡ được…

Tiếng bánh xe vang lên,nhẹnhàng tiến vào phủ tướng quân.

Cũng sợ mìnhkhôngkiềm chế được chạy về.

Editor: huyetsacthiensu

Ngô Đồngkhôngbị ảnh hưởng, chỉ là xoa xoa cằm A Đoàn vì dùng sức mà căng lên “Ngoan, đừng làm đau răng, đau rồi khóc, cuối cùng người đau lòng vẫn là ta.”

Cũngkhôngcó thời gian suy nghĩ lung tung, A Đoàn gặp được những hạng người gì, nàng có khó khăn gìkhôngthể giải quyết, sau khi rời khỏi mình nàng có thể trôi qua đượckhông.khôngthể để mình có thời gian nghỉ ngơi, nhất định lúc nào cũng làm cho mình bận rộn, luôn luôn duy trì trạng thái bận rộn mớikhôngnghĩ đến nàng.

“Nhưng nếu thời gian quá dài,sẽkhiến cho nhiều người bất mãn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thậtchờ mong.

Hai người ngồitrênxe ngựa, A Đoàn nhìn thoáng qua Ngô Đồngkhôngđeo mặt nạ, dừngmộtchút, cẩn thận lạinhỏnhẹmở miệng “Thái Tử ca ca, lần này huynhsẽở lại bao lâu?” Tay cũng túm vạt áo của mình, lúc mìnhnóichuyện với tam ca cònkhôngđể ý, nhưng bây giờ Vệ Trường Hận biến thành Thái Tử ca ca,thìlại vô cùngkhônghy vọng chiến tranh xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe được Ngô Đồng ca ngợi Tam ca nhà mình, cuối cùng A Đoàn cũng cảm thấy dễ chịu, hừ hừ hai tiếng “Tất nhiên, cũngkhôngnhìn xem đó là ca ca của ai!”

Tuy rằng việcđibiên cươngkhôngphải là ý nghĩ nổi lên nhất thời, màđãngiêm túc suy nghĩ qua. A Đoàn cần rời xa mình, mình cũng cần được cứu rỗi, cần phát tiết, chiến trường là nơi phát tiết tốt nhấtkhôngcần nghi ngờ, thời khắc sống c·h·ế·t là lúckhôngcó nhiều tâm tình suy nghĩ tình cảm traigái, đầu óc bị chiếm hết,khôngcần chịu đựng nỗi khổ tương tư.

Người đánh xe nghe được trong khoang xe truyền đến tiếng cười đùa, quay đầu nhìn lướt qua cửa xe đóng chặt, tốc độ chậm lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Đồng cúi đầu nhìn A Đoàn, trong con ngươi đen nhánh là ý cười.

Đủ rồi!

A Đoàn: …

Xe ngựa tạm dừng, A Đoàn nghiêng đầu nghe thấy tiếng mở cửa, đến rồi sao? Từtrênngười Ngô Đồng bò dậy, ngồi vào bên cửa sổ lặng lẽ kéo mành để ramộtkhe hở nhìn ra bên ngoài.khôngphải cửa chính mà là cửa hông, cũngkhôngcần lệnh bài mở cửa, để xe ngựađiluôn vào.

Lúc Thái Tử ca cakhôngcười nhìn có chút lạnh hơi dọa người, bây giờ đeo lên mặt nạ màu bạc, cảm xúc lạnh lẽo, tăng thêm lãnh khốc, nghiêng đầu,khôngdo dự nữa đặt tay lên. Băng lãnh Thái Tử ca ca là của người khác, Thái Tử ca ca của mình rất tốt, việc gìhắncũng có thể xử lý tốt.

Tự tinnóinhư chuyện đương nhiên.

Từ lúc Ngô Đồng bắt đầu động tác A Đoànđãđờ đẫn, thậm chí lúc bị ôm giữakhôngtrung sau đó được bế ngồitrênchânhắnhô hấp cũng dừng lại, lúc này chỉ biết ngây ngốc nhìn Ngô Đồng, còn chưa phản ứng kịp, khẽ nhếch miệng, ngốcmộtlúc. Ngô Đồng lại bị lấy lòng, thấp giọng cười khẽ, lồng ngực cũng hơi rung động.

A Đoàn nhìn Ngô Đồng cũng kệ nàng, đưa tay sửa lại quần áo vừa rồi ồn ào chơi bị vò nát, cầm lấy mặt nạ bên cạnh đeo lên, lăn qua lăn lại xong bản thân lại ngồi xuống bên cạnh A Đoàn, A Đoàn vẫnđangnhìn người bên ngoài, Ngô Đồng cũngkhôngnóilời nào, chỉ giúp nàng sửa sang lại quần áo, tóc tai.

“Ngốccônương của ta, mau hồi thần.”

Phủ tướng quân này mới sửa lại, lúc đầu ở đây là phủmộtvị vương gia tiền triều. Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ sửa lại, tất nhiênkhôngai dám làm biếng. Khắp nơi đều là non bộ nước chảy, điêu lan họa trụ (lan can được điêu khắc, cột trụ được vẽ trang trí), hành lang màu đỏ thắm tươi đẹp, hình như còn có thể ngửi được mùi sơn vừa quét.đãvào giữa thu mà nơi này vẫn còn màu sắc rực rỡ, đếm thấy Thu, Cúc có hơn mười loại, còn có những loại hoa cỏ A Đoànkhôngbiết tên.

Cho huynh đùa ta này, cắn chế huynh! Sao Thái Tử ca ca lại thay đổi thành hư hỏng như vậy!

Được rồi,sựtin tưởng đối với mình ở chỗ tiểu nha đầuđãthay đổikhôngđáng giámộtđồng. Bất đắc dĩ lắc đầu cườimộtcái, đưa tay ôm A Đoàn vào trong ngực càng chặt, nghiêm túc cam đoan “Lần nàysẽkhôngđinữa, nhưng mà Thái Tử vẫn chưa thể trở về, ta dùng thân phận Vệ Trường Hận ở lại.”

A Đoàn cúi đầu, Ngô Đồng chỉ có thể nhìn thấy hai hàng mi của nàngđangkhôngngừng run rẩy cùn vành tai phiếm đỏ, bộ dáng ngượng ngùng,thậtlà làm cho Ngô Đồng cực kỳ thỏa mãn.khôngđể ý phản kháng của nàng lại ôm chặt người vào trong ngựcmộtlần nữa, cố ý ở vành tai phiếm đỏnhẹgiọngnói“Vì sao lại muốn cách xa ra chút, ta thấy nàng cũng rất thích mà.”

Nơi này rất đẹp, nhưng màkhôngcó dấu vết người ở, tất cả đều mới tinh, như tranh vẽ, rất đẹp, nhưng màkhôngcó cảm giác chân thực. A Đoàn nghiêng đầu đánh giá cảnh vật xung quanh, trước mắt đột nhiên bị bàn tay to che khuất tầm mắt, quay đầu, nghi ngờ nhìn Ngô Đồng.

A Đoàn nghe vậy dừngmộtchút,khônghỏi vì saokhôngdùng thân phậnthật, Thái Tử ca ca luôn có lý do của huynh ấy. Nhưng Vệ Trường Hận cũngkhôngđi? “Nếu biên cương lại xảy ra chiếnsựthìphải làm sao? Thân phận của Vệ Trường Hận bây giờ rất được lòng dân, dân chúng ủng hộ huynh, cũng có thể chấp nhận việc huynh tạm hồi kinh nghỉ ngơi.”

“Lần nàykhôngđược gạt muội,khôngcho phépkhôngtừ mà biệt,khôngcho phép từ biệtkhôngrõràng, huynh phải cho muội biết khi nàođikhi nào về, phải xác định thời gian!”

Biết giãykhôngra A Đoàn cũngkhônglàm chuyện vô ích, đối với Ngô Đồng phải áo dụng chính sáchkhôngđể ý,khôngnhìn,khôngnghe, chỉ đánh giá cảnh trí xung quanh,trênmặtrõràng viết đừng chọc ta! Ngô Đồngyêucực kỳ lúc A Đoàn bày ra bộ dáng tiểu tính tình, lúc này chỉ cảm thấy mỹ mãn, cũngkhôngtrêu nàng nữa, lẳng lặng ở bên nàng nhìn cảnh vật, mình cũng lần đầu tiên đến đây.

A Đoàn thuận thế tựa vào ngực Ngô Đồng, tay cònđangnắm mành cửa, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Sửa sang xong quần áo, tóc tai, sau đó cầm lấy áo choàng bên cạnh vây lên người A Đoàn. Cơ thể nàng có tính hàn, từnhỏđãkhôngchịu được lạnh, vừa vào thu tay chânđãlạnh băng, phải chú ý, nếukhôngsẽbị ốm từ thu sang xuân.

A Đoàn hất đầu đem cái tayđangquấy phá ởtrênmũi bỏ ra,khôngphục nhăn mũimộtcái lạikhôngphản bác. Được rồi, dựa vào thành tựu củahắnbây giờ, Tam cathậtsựkhôngđấu lạihắn. Nhưng vẫnkhôngquênnóichuyện cho Tam ca nhà mình “Đó là bởi vì Tam ca mớiđi, cho huynh ấy thời gian vài năm, nhất địnhsẽkhôngkém so với huynh!”

Ánh mắt Ngô Đồng nhìn về phương xa “Có phải cảm thấy đẹp đẽ nhưng lạnh lẽokhôngcó hơi người?”

“Mấy năm nay ta ở biên cương là có lý do của mình, nhưng ta cũngkhôngthể suốt đời ở đó, biên cương quan trọng, ở đây cũng quan trọngkhôngkém. Bổn phận của ta là ở đây, chiếnsựở bên cương tất nhiên có tướng lĩnh khác xử lý. Nếu xử lýkhôngtốt, nhất định phải thay người.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66