Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59


Đến lúc đó mình lạiđichâm chút dầu vào lửa, chắc chắn có thể đem khuôn mặt trấn tĩnh giả tạo của nàng xé ráchđi! Tuổi cònnhỏmà tỏ ra mình hơn người cái gì chứ! Nhưngthậtsựkhôngngờ rằngsựviệc lại có thể lớn đến như vậy,khôngchỉ trường nữ bên này đều biết, trường nam, thậm chí trong nội cung cũng biết cả rồi. Ngày hôm qua lúc tan cũng có nghe mấy quận chúanói, Hoàng hậu nương nương còn triệu các nàng vào để hỏi chuyện này!

Hai người đứng trừng lớn mắt trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Hứa Tĩnh Ngữkhôngchịu được mà đầu hàng trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lạimộtlần nữa thấyrõcon người của Hứa Tĩnh Ngữ,rõràng nàng là người hại Tamcônương, lúc này lạiđixin Tamcônương tha thứ? Lắc đầu, quảthậtđối với Hứa Tĩnh Ngữkhôngcòn chút hi vọng nào nữa rồi, nếu như có thể qua khỏi chuyện này, nhất địnhsẽkhôngbao giờ qua lại với loại người này nữa, c·h·ế·t lúc nào cũngkhôngbiết!

Hứa Tĩnh Ngữkhôngnóigì, hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn người trước mắt.

nhẹgiọng xin lỗi "Mới vừa rồi là ta sai, takhôngnên hung dữ với ngươi như vậy."

Cũng chỉ muốn như vậy thôi, để cho người ngoài nhìn Tam muội bằng ánh mắt coi thường là được rồi.

cônương kia dí dỏm nghiêng đầu ghé sát lại tai Hứa Tĩnh Ngữ,nhẹgiọngnói"Ngươi chắc chắn muốnnóichuyện với ta ở chỗ này?" Miệng cười tươi như hoa nhưng giọng lại lạnh như băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi sợthìsao ta có thểkhôngsợ? Mẫu thân thương Tam muội nhất, sáng nay ta ngay cả điểm tâm còn chưa ănđãchạy đến học viện, chỉ sợ nàng phái người đến bắt ta về, lo lắng cho đến giờ nên lúc nãy mới thất thố như vậy, ngươi bỏ qua cho ta có đượckhông?"

Trương Nhạc Duyên giống nhưthậtsựtin, cười hỏi lại "thậtsao?"

Trương Nhạc Duyên nghe vậy quả nhiên dừng bước, cúi đầu trầm tư. Tamcônương dù cùng học chung với mình nhưng ngại thân phận của nàng, hơn nữa bên cạnh nàng bình thường đều có An Dương công chúa nên người ngoài bình thườngkhôngdám tiếp cận. Cho nên tuy học cùng nhưng tính nàng ra sao đềukhôngbiết, chỉ là nhìn mặt thân thiện liền nghĩ nàng dễnóichuyện? Vừa rồinóichuyện đềukhôngnhắc đến nàng, dù sao người bị hại trong chuyện này là nàng.

"Chỉ cần phụ thânkhôngtruy cứuthìTrần thị chắc chắnsẽkhônglàm gì được nữa."

"Trương Nhạc Duyên!"

"Ngươi bây giờ mới biết sợ sao? Sao lúc trước làm ra chuyện nàykhôngthấy sợ?"

Mấy năm trôi qua, gần như chuyện gì nàng cũng biết, cũng cókhôngít việc là do Trương Nhạc Duyên làm sau lưng.

Nếu như là người ngoài cuộc,khôngnóiđến nam nhân, nếu nữ nhân thấy người kiađãnhẹnhàng cầu hòa như vậy, ít nhất cũngsẽcười cười. Nhưng Trương Nhạc Duyên là ai? Là ngườiđãtheo đuôi Hứa Tĩnh ngữ vài năm rồi lạikhônghiểu được chút tiểu xảo này của nàng? Nụ cười lạnh vẫn giữtrênmôi "Cho nên ngươi cũng khó bảo toàn?" Trừng mắt "Vậy sao lúc nãy ngươi còn kêu ta cút?"

Trương Nhạc Duyên chỉ là con của quannhỏ,khôngquyềnkhôngthế, bằngkhôngthìcũngsẽkhôngbiết xấu hổ mà bám lấy Hứa Tĩnh Ngữ,khôngtính là quý nữ nhưng so với nàng tathìvẫn tốt hơn. Lúc đầu nịnh bợ Hứa Tĩnh Ngữ để vào được học viện, khi vào rồithìngày nào cũng ở bên cạnh nịnh nọt. Hứa Tĩnh Ngữ tuy thường xuyên thấy nàng chướng mắt nhưng thấy nàng nghe lờithìcũng để nàng bên cạnh.

"Tam muội muội cònnhỏnênsẽdễ mềm lòng hơn."

Dù nội tâm Hứa Tĩnh Ngữ như thế nào nhưng biểuhiệnlúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn,nóichuyện lúc nào cũng ôn nhu, dường như chưa bao giờ to tiếng, lúc này vừa quát lên,mộtsố người chưa rờiđinghỉ trưa đều ngạc nhiên nhìn Hứa Tĩnh Ngữ.

"Tađãsuy nghĩ cẩn thận rồi, việc này ta chỉ tính là tòng phạm, là ngươinóita làm!"

Editor: Tống Thiên Ân

Hứa Tĩnh Ngữ ngẩn ngơ nhìn Trương Nhạc Duyên, ánh mắt thất thần "Chuyện này ta cũngđãbiết là có muốn giấu cũngkhôngthể giấu được nữa rồi, ngươi cho ta chút thời gian để ta chuẩn bị, nghĩ kĩ những gì nênnóivới Tam muội. Nàng là muội muội của ta, ta chỉnóita nhất thời hồ đồ nênnóilung tung,khôngnghĩ rằngsẽbị truyềnđi."

Hoàng hậuđãbiết rồithìchắc chắn Trần thị cũngđãbiết!

Đưa tay nắm chặt lấy tay Trương Nhạc Duyên, vội vàngnói"Việc quan trọng nhất bây giờ là ngươi phải làm cho chuyện này xử lí tốt, chỉ cần xử lí tốt, khi phụ thân biết, ta có c·h·ế·t cũngkhôngnhận tội,hắnlạikhôngcó chứng cứ nên nhất địnhsẽbảo vệ ta! Ta cũng là nữ nhi củahắn,hắnnhất địnhsẽkhôngtuyệt tình như vậy!"

Sợ Trần thị cho người đến bắt mình về...

Hứa Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn nàng, đờ đẫn để nàng kéo về phía trước.

đãbiếtrõHứa Tĩnh Ngữ là loại người như thế nàothìsao có thể tốn thời giannóichuyện với nàng được?khôngngừng giãy giụa muốnđira ngoài,khôngngừngnói"Tađãnóihết những lời cầnnóirồi, cũngđãcho ngươi thời gian để chính ngươinói, nếu tối hôm nay ngươikhôngnóithìmai chính tasẽnói!"

khôngđợi Trương Nhạc Duyên đáp mà chỉ về phía cửa phòng.

Hô hấp Hứa Tĩnh Ngữ dồn dập, thầm mắng, cái đồ vô dụng này sao tự nhiên lại thông minh như vậy! Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, từ sáng đến giờ thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ lúc nào cũng có người trong nhà đến đây bắt mình về, cho nên mới có thể thất thố như vậy. Lúc nàyđãbình tĩnh,trênmặt nhanh chóng xuấthiệnnụ cười ôn nhu hàng ngày,đitới ngồi xuống cạnh Trương Nhạc Duyên.

"Sao ngươikhôngtự nhìn lại xem mình là aiđi? Chỉ là thứ trưởng nữ mà cũng có cách giúp ta?"

"Được rồi, ta chờ tin của ngươi, trong ngày hôm nay, ta mặc kệ ngươi làm gì, nếu như ngày mai ngươikhôngthừa nhậnthìtasẽnóichuyện này cho tất cả mọi người!"

Ai ngờ Trương Nhạc Duyên lúc nãy cònđangcười lập tức trở mặt, sắc mặt trầm xuống, động tác giống động tác vừa rồi của Hứa Tĩnh Ngữ, dùng sức hất tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, đứng lên nhìn xuống "Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc sao? Có aikhôngbiết Quốc công đại nhân thương Tam tiểu thư nhất?hắnsẽvì bảo vệ ngươi mà làm cho Tam tiểu thư đau lòng?"

Người Hứa Tĩnh Ngữ run lên, theo phản xạ đẩy ngườiđangkhoác vai mình ra.

"khôngphảiđãnóivới ngươi rồi sao, đừngnóichuyện với ta!" Giọngnóibén nhọn, giống như bị bệnh tâm thần.

Mình cũngkhôngngờ rằngsựviệc lại có thể lớn đến như vậy. Lúc trước chỉ là tán gẫu vài câu, nghĩ rằng truyềnđitrong phạm vinhỏchắckhôngsao, dù sao cũng chỉ là ly gián nàng với mọi người. Hơn nữa Tam muội cũng có thân phận đặc biệt, sau lưng nàng còn có Công chúa và Thái tử làm chỗ dựa, cho dù người khác tin cũngkhôngdám công khainóira, cùng lắm chỉ dámnóinhỏsau lưng.

Ánh mắt hung ác, như sói bị dồn đến bước đường cùng.

Bây giờ người khác nghĩ như thế nào Hứa Tĩnh Ngữ cũngkhôngquan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào ngườiđangđứng trước mặt.khôngkinh ngạc như những người khác,cônương áo lam trước mắt nhưkhôngđể ý, lần nữa cười tiến lên thân mật cầm tay Hứa Tĩnh Ngữ hỏi "Tĩnh Ngữ ngươi làm sao vậy, hôm qua ngủkhôngngon sao?"

Sáng sớm hôm nay Hứa Tĩnh Ngữđãcảm thấy có chút bất an, mí mắt trái nháy liên tục, càng nghĩ càngkhôngcó tinh thần, điểm tâm cònkhôngdùngđãvộiđiđến thư viện. Đến thư viện vẫn bất an như trước,khôngcó cười đùa với mọi người như mọi ngày,mộtbuổi sáng đều cố ý nhìn về phía cửa.

"Ngươi yên tâm, chờ ta thoát khỏi chuyện này xong, ta nhất địnhsẽgiúp ngươi, ngươi đừng sốt ruột, đượckhông?"

Chương 59 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến buổi trưa vẫn như cũ thấp thỏmkhôngyên, khi đến giờ nghỉ trưa, Hứa Tĩnh Ngữ đúng dậyđivề phía sương phòng. Chưa bước ra khỏi cửađãcómộtcánh tay khoác lên vai, giọngnóinhiệt tình truyền vào trong tai "Tĩnh Ngữ buổi trưa ngươi muốn ăn cái gì? Ta nghe người khácnóihôm nay có món mới là cá mè sốt tương đấy, có muốnđiăn thửkhông?"

"Việc nàyđãlộ ra ngoài rồi, nhất định tasẽkhôngchịu tiếng xấu hộ ngươi!"

Thậm chí còn tự tay rótmộtly trà đưa cho Trương Nhạc Duyên.

Nghe Hứa Tĩnh Ngữnóivậy, trong lòng liềnhiệnlên chút hi vọng?

"nóicho ngươi biết, chuyện ta chịu tiếng xấu giúp ngươisẽkhôngxảy ra đâu! Nếu ngươikhôngtựnóivới mẫu thân của mìnhthìmai tự tasẽđinóicho nàng biết!"

Lúc đókhôngnghĩ đến chuyện việc này lại lanđirộng như vậy, hoàn toànkhôngcó kế hoạch dự phồng,mộtchút chuẩn bị cũngkhôngcó!

"đãđến nước này rồi ta còn sợ ngươi đe dọa?"

nóixong hất tay áo muốnđinhưng sao Hứa Tĩnh Ngữ có thể để yên? Vội vàng đứng dậy nhào đến phía Trương Nhạc Duyên, túm chặt lấy tay của nàng, trong đầu trống rỗng, hoàn toànkhôngbiết nênnóicái gì, chỉ có thể lặpđilặp lạimộtcâu "Đừng, ngươi đừngđi!" Trương Nhạc Duyênkhôngnghe theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bộ dạng hung ác,khônghề liên quan đến hai chữ "nhu nhược". Trương Nhạc Duyên cũngkhôngtức giận,khôngchỉkhôngđira mà còn quay ngườiđiđến ghế ngồi xuống. "Bây giờ ngươi muốn ta cút? Ngươi tốt nhất nên cút ra ngoàithìđúng hơn! Ngươi muốn ta chịu tiếng xấu hộ ngươithìít nhất cũng phải đối tốt với tamộtchút! Chuyện bây giờđãlớn như vậy, ngươi nghĩmộtngười có thể làm chuyện này lắng xuống sao?"

Nhịn, nhất định phải nhịn! Bây giờđangcó việc cần đến nàng ta nên phải nhịn! Hứa Tĩnh Ngữ hít sâu mới hơithậtdài mới có thể đem giận dữ nén xuống, miễn cưỡng cườinói"Ta đương nhiên là sợ, cha ta gần đây bận việc nênkhôngở nhà, mẫu thân ta lạikhôngcó chút tiếngnóinào trong nhà, đợi mấy ngày này qua, phụ thân vềthìmọi chuyệnsẽdễ làm hơn."

Đằng sau trường nữ chính là sương phòng,cônương nào cũng cómộtsương phòng của mình. Hai ngườikhôngnóichuyện, bước chân ngày càng nhanh hơn, đến phòng Hứa Tĩnh Ngữthìnhanh chóng bước vào rồi khép của lại. Trường nữkhôngcho mang theo nha hoàn, việc gì cũng do chính mình làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Tĩnh Ngữkhôngngừng gật đầu, tiếp tục cam đoan "Ngươi yên tâm, đợi ta an toàn rồi ta nhất địnhsẽgiúp ngươi!"

"khôngphải hôm qua tađãnóivới ngươi là mấy ngày này đừng có liên lạc với ta, cũng đừngnóichuyện với ta, ngươi coi lời tanóilà gió thoảng bên tai đúngkhông? Ngươikhôngnghe lời tathìcũng đừng trách ta trở mặt!"

Trương Nhạc Duyên bên ngoài bình tĩnh nhưkhôngcó chuyện gì xảy ra nhưng thực ra trong lòng lại nóng như kiến bòtrênchảo. Theo chân Hứa Tĩnh Ngữđãvài năm nên hiểu được tính của nàng như thế nào, nếu như ;óc này mình nhu nhượcthìsẽbị nàng takhôngchút do dự nào vứt quamộtbên, nhất định là như vậy! Tiếp tục cười lạnh "Ngươikhôngcần phải uy h**p ta, ta coi nhưđãnghĩ thông suốt, nếu chuyện nàykhôngxử lí được,khôngđến lượt ngươi, cha ta cũngsẽkhiến ta sốngkhôngbằng c·h·ế·t, nhà ta cũngsẽtan nát hết."

Trương Nhạc Duyên bán tín bán nghi quay đầu lại hỏi "thậtsao?"

"thật."

khôngkịp suy nghĩđãvộinói"Tanói, buổi tối khi trở về tasẽnóicho Trần thị!"

"Giờ ta muốn ngươi cút ra khỏi phòng ta!"

"Chỉ cần nàng đồng ýkhôngtruy cứu nữa, dù Hoàng hậu nương nươngđãbiết cũngsẽkhônggây khó dễ cho chúng ta."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59