Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32
"khôngnóitrước với tađãchạy về nhà chơi, hừ hừ, ngươikhôngmang ta theo, ta tự mình đến là được!" An Dương xuống kiệu, hoạt bátđivào trong. Vừađivừa hô "A Đoàn, A Đoàn, ta đến rồi, ta đến tìm ngươi chơi!"
Trước cửakhôngcó nha hoàn, A Đoàn mềm mại chạy vào, khuôn mặt tươi cười như bông hoanhỏ. Chỉ là vừa vào đến đại sảnh liền ngây người. "anhDương sao ngươi lại tới đây?" Hỏi xong mới cảm thấykhôngkhí có chút kì lạ, ngườiđangquỳ là ai?đithêm hai bước nữa mới nhìnrõlà Hứa Tĩnh Ngữ.
"Đây là ngươi đánh?"
trênmặt đều là nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ca ca trứng thối, A Đoàn xấu xa!
"Thỉnh an An Dương công chúa."
"Nếukhôngphải nể mặt A Đoàn, ngươi cho rằng Bổn công chúasẽnóichuyện với loại người như ngươi?"
Hứa Tĩnh Ngữ lập tức phụ họa "Đó là đương nhiên, công chúa thân phận tôn quý, nam nhân trần tục có thể so sánh với Người sao."
Thấy A Đoàn về cũngkhôngnóichuyện, ngược lại càng khóc dữ dội hơn, thân mình giật giật, lộ liễu đem mấy vết roitrêntay ra.
Nể mặt mũi A Đoàn nên mớikhôngcùng nàng ta so đo, nếukhônggiờ này đến mặt mũi của nàng ta cũngkhôngcòn!
Tầm mắt rũ xuống che mất suy nghĩ của Hứa Tâm Dao. Tay khẽ đưa lên v**t v* khối ngọc bộiđangđeotrêncổ, chạm vào thực ấm áp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Tĩnh Ngữ lúc này tiến lênmộtbước, cười ôn nhu hỏi "Công chúa thích cưỡi ngựa?"
Hứa Tâm Dao đứng ở bên cạnhmộtmực im lặng, ngoại trừ thời điểm hành lễ cònnóichuyện, thời gian còn lại đều đứng lẳng lặng ở bên cạnh. Quan hệ của tam muội cùng An Dương công chúa rất tốt, đó là điều mọi người đều biết. Hai người cùng nhau lớn lên, Quốc công phủ An Dương công chúa cũngđãđến rất nhiều lần.
khôngđợi Trần thị trả lờiđãđithẳng vào bên trong.
Trần thị nhìn thấy trong mắt Hứa Tĩnh Ngữ tràn đầy khiêu khích cũngkhôngđể trong lòng. Nàng ta thích thế nàothìkệ nàng tađi, dù sao mình cũng làmộtmẹ cả có trách nhiệm, nàng takhôngbiết quý trọngthìcũng đừng trách mình. Dù sao nàng cũngkhônggây ra phiền phức gì, quan trọng nhất lạiđangnằm trong tay mình.
Hứa Tĩnh Ngữ làm nhưkhôngbiết, nét mặt lại càng nhu hòa, tiếp tục tiến lên thêmmộtbước, sóng mắt như nước "Thần nữ cũng thích cưỡi ngựa lâu rồi, công chúa lớn chút nữa có thểđithư viện, ở đó có rất nhiều tỷ muộiyêuthích cưỡi ngựa, đến lúc đóđicưỡi cùng công chúa, nhiều người mới náo nhiệt."
Ngay cả A Đoàn chỉ qua chỗ Hoàng hậu lúc ban ngày cũng biết những nữ nhân càng ôn nhu càngkhôngthể tin, huống hồ An Dương ngày đêm ở cùng Hoàng hậu, đối với loại nữ nhân này càng thêm chán ghét, đặc biệt khi phải chứng kiến mẫu hậu ngày đêm chờ đợi phụ hoàng, An Dương vừa nhìn thấy loại nữ nhân liền hậnkhôngthể hung hăng chomộttát.
A Đoàn chớp chớp mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn An Dươngđangmở to mắt, làkhôngphục, là ủy khuất, còn viếtrõràngtrênđó là nếukhôngtin nàng, nàng liềnkhôngbao giờ chơi cùng ngươi nữa! Trực tiếp cầm lá sen đưa tới, An Dươngkhônghiểu nàng có ý gì nhưng vẫn cầm lấy.
Mấy năm nay Trần thị thường xuyên tiến cung, Trần thị là mẫu thân A Đoàn nên An Dương cũng rất thân với nàng,khôngcó mất tự nhiên. Trần thị buồn cười ngồi xuống trước mặt An Dương,nhẹnhàng kéo tay nàng trấn an "Lát nữa A Đoàn trở về tanóicho nàng biết lần sau nhất định mang công chúađichơi cùng, công chúa đừng tức giận nữa có đượckhông?"
An Dương náo loạnmộthồi lâu mới dừng, Trần thị để nàng ngồitrênthápnhỏ, chính mình lại lấy khăn tay lau mồ hôitrênmặt cho nàng. An Dương thực nhàm chán, miệngnhỏcong lên, chânkhôngngừng đá qua đá lại, bộ dạng nhàm chán đến cực độ.mộtlát lại nhìn ra bên ngoài,mộtlát lại nhìn ra bên ngoài. Mặt trờiđãtắt nắng rồi mà sao A Đoàn vẫn chưa có trở lại...
Bộ dạng khóc lê hoa đái vũ, rất đáng thương.
"Ở chỗ này thựckhôngcó gì thú vị. Nhà của thần nữ cũng có hồ, tuy bây giờ nắng có chút hại cho sức khỏe nhưng hai bên bờ liễu rủ xuống có thể che nắng, ở hồ còn có gió thổi, là nơi tốt để hóng mát."
Trần thị ở bên cạnh xem diễn, lấy lùi làm tiếnthậtkhôngsai, có thể thểhiệnlòng trung thành của mình. Gật đầu, cũngkhôngtệ lắm, đáng tiếc áp dụng lên sai đối tượng rồi. An Dươngđitới trước mặt Hứa Tĩnh Ngữthìdừng lại, tuổi tuy cònnhỏnhưng vẫn rất bình tĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Dương cực kì ủy khuất, nhào vào trong ngực Trần thịkhôngngừng cựa quậy làm nũng.
Mặt Hứa Tĩnh Ngữ thoáng cái liền chuyển sang màu trắng, khiếp sợ lùi về sau mấy bước, biếu tìnhkhôngthể tin nhìn An Dương, hoảng sợkhôngnóinên lời. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, thân thể cũng bắt đầu run run "Thần nữ tự biết thân phận hèn mọn, thựcsựkhôngnên hy vọng có đượcsựchú ý của công chúa, nhưng thần nữ chỉ muốn thấy công chúa vui vẻ."
Vừanóivừa run, giống như hành động ban nãyđãlàm hao hết khí lực của nàng ta vậy,khôngcẩn thận lại động tới vết thương,khôngbắt được cổ chân A Đoàn nữa, chỉ nằm rạptrênmặt đất.
An Dương hôm naykhôngcó mặc kỵ trang, chỉ là bên hông có đeomộtcái roi ngựanhỏ, xem như thắt lưng. An Dương có nhiều nhất là roi ngựa, dường như tất cả quần áo đều cómộtcái roi ngựa để phối cùng. An Dương nâng mí mắt lên liếc Hứa Tĩnh Ngữmộtcái,khôngvì nàng ta nịnh nọt mà cao hứng.
Chẳng qua cũngkhôngsao, đợi ngày nàng tự tìm đường c·h·ế·t là được.
Trần thịkhôngđể ý đến Hứa Tĩnh Ngữ, ngược lại lại kéo Hứa Tâm Dao ngồi xuống, cùng nàngnóichuyện, hoàn toàn đem Hứa Tĩnh Ngữ vứt ra sau đầu. Hứa Tĩnh Ngữ thấy Trần thịkhôngnóigì liền cho rằng nàngđangné tránh, đắc ý trào dâng nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẫn duy trì bộ mặt nịnh nọt An Dương.
"Chắc bữa tốisẽtrở về, hay công chúa ở lại chơimộtlát?"
An Dương vẫn nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, tuy lúc này vẫn cũng nhau cườinóibình thường nhưng lần này lờinóira lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ trở taykhôngkịp.
Mắt A Đoàn hơi cong lên, khẽ cườinói"Tự tay ta hái đấy! Còn mang về rất nhiều đài sen cho ngươi ăn nữa."
"Ngươi có tư cách gì mang Bổn công chúađichơi?"
Da Hứa Tĩnh Ngữ vốn trắng nõn, mấy vết roi sưng đỏtrêncánh tay càng thêmrõràng, nhìn mà giật mình.
"Mẫu thân, người xem con mang cái gì về này!"
"Chẳng lẽ A Đoàn cònđangngủ?"
Thanhâmyếu ớt vô lực,rõràng là trả lời qua loa.
Ghen tị sao? Thời điểm ban đầu thựcsựcó, nhưng càng về sau càng nhạt dần.khôngđúng, chính xác mànóilàđãsuy nghĩ cẩn thận, ghen tịkhôngkhống chế được, nhưng cũng chỉ là ghen tị. Dù sao người sao người ta cũng là công chúa, là bảo bốitrêntay Hoàng hậu nương nương, tam muội dù có lợi thế cao nhưng cũngkhôngthể đánh đồng cùng nàng ấy được.
Nhũ mẫunóikhôngsai, bản thân mìnhkhôngthể đoạt bất cứ thứ gì của tam muội, hơn nữa những thứ đó vốn dĩkhôngthuộc về mình.
Vừa dứt lời An Dươngđãchạy tới trước mặt tự tay nâng Trần thị lên, miệngnhỏcũng bắt đầu hoạt độngkhôngngừng "khôngcần đa lễ,khôngcần đa lễ, A Đoàn đâu, ta đến tìm nàng chơi!" Đôi mắt to đảo khắp bốn phía, chỉ thấy Trần thị cùng Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tâm Dao,khôngthấy bóng dáng A Đoàn đâu.
"Chỉ bằng ngươi?"
Miệng nhếch lên, muốn khóc rồi.
Mắt An Dương trừng lớn, miệng cũng mở to ra, bộ dạngkhôngthể tin được.mộthồi lâu sau mới có phản ứng, dậm chân mắng "Ca ca cái đồ trứng thối này, quá bất công rồi, chỉ biết mangmộtmình A Đoànđichơi!" Mặt tràn đầy lửa giận, cái miệngnhỏvểnh lên. Hôm naykhôngtìm được A Đoàn, cũngkhôngtìm được ca ca, còn tưởng rằnghắnbận, ai ngờđãsớm mang A Đoànđichơi rồi!
"Tađãbiết."
nhỏnhư vậy mà cũngthậttinh quái!
"Tốt, ngươiđãmuốn trách phạt, vậythìBổn công chúa thanh toàn cho ngươi."
Sắc mặt An Dương có chút đỏ, ném roi trong tayđi, trực tiếp bất mãn "Ta chờ ngươi lâu như vậy, sao giờ ngươi mới về!" Đôi mắt mở lớn,trênmặthiệnrõnétkhôngvui. A Đoànkhônghiểu, trực tiếp đáp lại "Ngươikhôngcónóihôm nay ngươi muốn đến đây, ngươi cũngkhôngcó phái người đếnnóitrướcmộttiếng a!"
"Thần nữ mang công chúa ra đó hóng mát nhé?"
Beta: Hằng Lê
An Dương bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, nhìnkhôngra hỉ nộ.
Chẳng qua là giọngnóicó chút miễn cưỡng "Ừm."
Hừ!
Tình huống hôm nay đối với Trần thịđãrất quen thuộc. Lần đầu gặp phải còn lo lắngkhôngbiết An Dương và A Đoàn vì Thái tử mà có khoảng cách haykhông, kết quả là An Dương chỉ nhanh mồm nhanh miệng, giận nhanh quên nhanh, chưa đầy nửa canh giờđãchạyđitìm A Đoàn chơi rồi.
"Tađigọi nàng dậy!"
Editor: Tống Thiên Ân (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Dương khoanh tay trước ngực quay đầuđi,khôngthèm nhìn A Đoàn.
Cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao cũng là huyết mạch của Hứa gia, dù là thứ nữ cũng là con của lão gia,khôngthể coi nàng như Trương thị mà đối phó được, lão gia biếtsẽrất thất vọng.
A Đoàn cầm lá sen, tựa nhưđangcầm vật quý giá chạy nhanh vào đại sảnh, người chưa đếnđãnghe thấy tiếng.
"đãxảy ra chuyện gì?"
Hứa Tĩnh Ngữmộtbên đứng nhìn bộ dạng thân mật của Trần thị cùng An Dương. Từ lúc An Dương công chúa tiến vào cũngkhôngthèm nhìn mìnhmộtlần. Hừ, quả nhiên là lực chú ý đều dành cho tiểu hài tử, công chúathìsao, cònkhôngphải cũng giống như đám tiểu nhân kia sao, mắt c·h·ó coi thường người!nhỏnhư vậy màđãbiếtrõnhững thứ này.
A Đoàn cầmtrêntaymộtcái lá sen to từtrênxe ngựa nhảy xuống, cười híp mắt hướng Giang Vạn Línói"Tađãvề đến nhà, Tiểu Giang công công ngươi cũng mau trở vềđi, Thái tử ca ca chờ ngươi lâu rồi,khôngcần đưa ta vào tận nhà đâu!" Thái tử ca ca bận rộn, Tiểu Giang công công chắc chắn cũng muốnđitheo, đối với A Đoànđãthành thói quen.
"Công chúa xin dừng bước." Trần thị liền bước lên trước đem người giữ lại. An Dương công chúa tính tình hoạt bát, thực làmộttiểucônương sôi nổi. "Công chúa đếnkhôngđúng lúc rồi, Thái tử điện hạ mang A Đoàn ra ngoài rồi, cũngkhôngcónóimangđichỗ nào."
Trong mắthiệnlênsựđắc ý, chỉ làmộttiểu nha đầu, cho dù cảnh giác đến đâuthìchỉ cần hơi tán dương liền tự cắn câu rồi. Đột nhiên cả người rùng mình, ngẩng đầu lênthìthấy Trần thịđanglạnh lùng nhìn mình. Trong lòng bỗng nhiên rất kì lạ, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Sợ, sợ ta đoạt tỷ muội tốt của congáingươi sao?
Trần thị nghe được tin liền vội vàng ra đón.
Chương 32
"Nếu như vậy làm công chúa tức giận, mong công chúa trách phạt..."
Nuôi nàng ta như phế nhân? A, còn cần mình động thủ sao, tự nàng tađãsớm làm mình trở thành phế vật rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đókhôngđể ý đếnsựbất mãn của An Dương, đưa tay ra chỉ vào Hứa Tĩnh Ngữđangquỳtrênmặt đất.
Giang Vạn Lí cũngkhôngtừ chối, dù sao cũngđãđưa đến cửa nhà rồi, chuyện gì còn có thể xảy ra chứ. Phân phó người mang đài sen cùng lá sen vào, sau đó tạm biệt A Đoàn "Nô tài phảiđitrước,cônương ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào muốn hồi côngthìphái người đếnnóimộttrướcmộttiếng, nô tài đến đón ngài!"
Đột nhiên nở nụ cười, hào khínói"Đó là đương nhiên, nữ nhân cũng có thể tự tại, ainóichỉ có nam nhân mới có thể thoải mái tự tại?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.