Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Tẩyđimộtngười toàn mồ hôi,sựkhôngyên trong lòng Hứa Tâm Dao cũng vơi bớtđi, nghe được lờinóicủa nha hoàn, mày liễu nhăn lại,khôngcần nghĩ ngợiđãdặn dò “Vậythìkhôngcần để ý đến nàng ta, nàng ta thích đợi bao lâuthìđợi, chỉ cần làm việc của ngươi là được.” Nhà hoàn nghe lệnhđira,khôngcần biết có đắc tội haykhông.”

Hứa Tiêu Nhiên vừađivào trong vừa hỏi “A Đoànđangở cùng mẫu thân sao? Hay là nàng còn chưa dậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươinóilà như này.”

Thái Tử luôn để cho nàng ngủ đến khi tự tỉnh, Trần thị cũng vậy. Các ma ma phục vụđãđilại mấy vòng, phu nhânđãphái ngườiđiqua hỏi mấy lần, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi tamcônương mới ngủ dậy. A Đoàn nhìn bốn phíamộtlúc mới tỉnh hẳn nhận ra đây là nhà mình.

A Đoàn cũng thấy gương mặt của mình bây giờ, từ mặt bánh baonhỏbiến thành mặt bánh bao lớn, mắt cũng sưng như vậy. Nghe được lời của Cẩm Tú, dừngmộtchút, lại híp mắt cườinói“Ta biết rồi, lần sausẽkhônguống nhiều như vậy nữa.”

“Thái Tử điện hạ?!”

Nha hoàn cũng hết cách, hai người ở phòng đối diện nhau, muốn giả bệnh cũng khó khăn.

Khuôn mặtnhỏnhắn do ngủ nhiều mà hơi sưng lên, mắt cũng sưng lên, híp mắt cười “Chào buổi sáng, Cẩm Tú tỷ tỷ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Tiêu Nhiên cũngkhôngthừa nước đục thả câu “Tanóicho ngươi biết là bởi vì ta biếtsựviệc của tiểu muội, ngươi là người hiểurõnhất, cũng chỉ có ngươi mới giải quyết được. Thân là đại ca, ta rất vui vì bộ dáng gấp gáp của ngươi bây giờ, điều này chứng tỏ ngươi rất quan tâm A Đoàn. Nhưng mà takhôngđồng ý để ngươiđigặp nàng với bộ dáng như này, tâm tình của ngươi quá lộ liễu.”

Đầu lại đau hơn, dùng sức xoa huyệt thái dương, chỉ biết thở dài “Ta biết rồi, ngươi lui xuốngđi.”

Hai chữ đơn giảnđãlàm cho Hứa Tiêu Nhiên hài lòng,khôngđể ý nhiều, Thái Tử cũngsẽkhôngnóisuông.

Ánh mắt A Đoàn luônkhôngtập trung, Cẩm Tú vừakhôngđể mắtmộtlúcđãnghe phịchmộttiếng, vội xoay người lại, thấy A Đoànđangche trán ngồitrênmặt đất.

Mỗi ngày ở cùng nhau cònkhôngbằng các ca ca chỉ ngẫu nhiên gặp mặt.

Mặtkhôngthay đổi,thậtsâu trong đuôi mắt làsựxao động.

Editor: huyetsacthiensu

Đưa tay đẩynhẹ“Ngươikhôngsao chứ?”

Vừa cười nghênh đón vừa kéo dây cương ngựa.

“Ngươiđinhư vậysẽchỉ làm nàng che giấu càng kỹ.”

Cẩm Tú chột dạ nhìn qua Thái Tử điện hạ,nhỏgiọng đáp.

Nhưng mà bây giờ A Đoàn chỉ làmộtđứanhỏ,khôngthể hoàn toàn giấu giếm tâm tư của mình. Nàng cònnhỏ, có thể từ từ chỉ đường cho nàng, kéo nàng trở về.

Dùng sức chống người ngồi dậy nhìn lại căn phòng mìnhđãở vài năm nay, những đồ vật trưng bày còn quen thuộc với mình hơn so với phòng mình, nhắm mắt cũng có thểđiqua màkhôngcó khó khăn gì. Nhưng mà cuối cùng nơi đây cũngkhôngphải nhà mình, ngôi nhàthậtsựcủa mình là ngôi nhà bên nhị phòng kia. Nhưng mà, bên kiađãcó nữ chủ nhân mới, cũng sắp có tiểu chủ nhân.

Nhưng mà gặp phải A Đoàn tất cả đều loạn hết lên.

Cẩm Tú đúng lúcđira lấy gì đó, nhìn thấy đoàn ngườiđitới đâythìkinh ngạc “Đại thiếu gia sao lại trở về vào lúc này? Trước nay toàn là ở thư viện đến qua trưa, bây giờ là giữa mùa hè, cưỡi ngựa vềkhôngchừng còn có thể bị cảm nắng. Sau đó lại nhìn sang bên cạnh, hai mắt mở to, lập tức quỳ xuống “Nô tì thỉnh an Thái Tử!”

“Tađixuống dướinóichuyện, lấy thân phận là đại ca của A Đoàn đểnói.”

Người gác cổng nhìn thấy ở xa xa có đoàn người cưỡi ngựa trở về, hét tomộttiếng, mấy ngườiđangngồi túm năm tụm ba cũng lấy lại tinh thần tiến lên nghênh đón.

Trần thi khiếp sợ quên cả thỉnh an, ngồi ởtrêngiường mở to mắt.

Vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.

âmthanh nghe có chút vô lực, Cẩm Tú lại tưởng do A Đoàn ngủ quá lâu, ngủ quá lâusẽkhôngcó tinh thần. Tốc độ ở tay nhanh hơn búi xong tóc cho A Đoàn để A Đoàn có thểđivòng vòng quanh phòng, khôi phục tinh thần. A Đoàn nghe lời đứng dậy, đứng dậy theo ý của Cẩm Túđilại trong phòng.

Nàng ta vì sao lại tự buộc mình thành người có tính tình nhưhiệngiờ?

“Đứng lên đii.”

Tuyệt đốikhôngđược!

Ngô Đồng đưa hai tay che mặtkhôngnóiđược lời nào, phút chốcđãngẩng đầu lên, lại khôi phục lại vẻ vân đạm phong kinh. Chút điên cuồng vừa rồi chớp mắtđãkhôngcòn. Bình tĩnh nhìn Hứa Tiêu Nhiên chân thànhnóicảm ơn.

nóixong Hứa Tâm Dao tiếp tục rờiđi, Hứa Tĩnh Ngữ đứng tại chỗmộtlúc cũngđitrở về. Trở về phòng mình, Hứa Tâm Dao sai hạ nhân khóa chặt cửa phòng, ai đến cũngkhôngđược mở cửa, tự mình bước vào nội thất, nước ấmđãđược chuẩn bị tốt, bày ramộtkhuôn mặt lạnh lùng mặc cho nha hoàn hầu hạ.

“Bây giờđãkhôngcòn là buổi sáng nữa rồi,cônương nhìn bên ngoài xem, bây giờđãlà buổi trưa.” Cẩm Túmộtbênnói,mộtbên giúp A Đoàn mặc quần áo. A Đoàn nghe lời híp mắt nhìn ra bên ngoài, đúng là mặt trờiđãlên cao,khôngcòn là buổi sáng nữa. Bị mặt trời chiếu vàomộtmắt nhắmmộtmắt mở.

A Đoàn chỉ vào gương mặt tròn tròn trong gương.

Lý di nương đôi lúc đầu óckhôngđượcrõràng, nhưng cũngkhôngđến mức như Hứa Tĩnh Ngữ bây giờ, hoàn toànkhôngbiết nàng tađangnghĩ gì. Dường nhưkhôngsuy nghĩ đến bản thân sau này, nàng takhôngdễ chịu, người khác cũngkhôngdễ chịu. Lại còn cố tình lôi mình vào, cũngkhôngbiết ở yênmộtchỗ trong nhà mà đọc sách!

“Đại thiếu gia trở lại! Ban ngày trời nóng, mau trở về nghỉ ngơi, đứng ở bên ngoài phơi nắng!

khôngbiết nên làm như thế nào với A Đoàn,khôngbiết nên làm như thế nào để cứu vãn tình hình,khôngbiết hai người có thể lạiđiđến kết cục bi thảm giống như kiếp trước haykhông…

“Mẫn cảm, nhát gan,khôngmuốnnóicho người khác biết, rất biết giả vờkhôngcó việc gì.”

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp có người dùng giọng điệu thuyết giáonóivới Ngô Đồng. Vẫn luôn thành thạo trong việc xử lý những việc khác, kể cả thời điểm mới tiếp xúc với chuyện triều chính kiếp trước, phương thức xử lý của mình cũng có thể làm cho phụ hoàng vừa lòng. Ngay cả phụ hoàng cũngkhôngdùng giọng điệu như nàynóichuyện với mình.

Cũngkhôngdám hỏi nhiều, nụ cười vừa rồi cũng thu lại, chỉ cúi đầu nhận lệnh làm việc.

Hứa Tiêu Nhiên tiện tay đem dây cương ngựa ném cho tùy tùng, nghiêng người nhìn về phía Ngô Đồng. Ngô Đồng lưu loát xoay người nhảy từtrênngựa xuống, cũng có tùy tùng lập tức nhận lấy dây cương. Mặc dù đại thiếu gia chưanóiđây là công tử nhà ai, nhưng nhìn khí thế kia hình như còn lớn hơn đại thiếu gia?

Còn mình nên làm thế nào đây?

“Cảm ơn.”

Quả nhiên, tắm đượcmộtnửathìcómộtnha hoàn tiến vào bẩm báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đạicônươngđangở bên ngoài.” Biết hdt tâm trạngkhôngtốt,đãtừ chốimộtlần, nhưng bên kiakhôngnghe, cả hai bên đều là chủ tử,khôngthể đắc tội, chỉ có thể vào bẩm báo. “Nô tỳnóingườiđãngủ, nhưng đạicônươngkhôngđi,nóilà người mới trở về, làm sao nhanh như vậyđãngủ, muốn cùng người trò chuyện.”

Thấyhắnđãkhôi phục thái độ bình thường, cũngkhôngdừng lại, tiếp tụcđivề hướng phòng chính.

âmthanh run run, sao Thái Tử lại đến lúc này!

Đại tiểu thưthìsao, cũng chỉ là con thứ, đại phu nhân cũngkhôngquan tâm đến nàng ta.

Xuống khỏi ngựa liền mặt lạnh đảo khách thành chủ bước nhanh vào bên trong. Hứa Tiêu Nhiên chỉ cườimộtcái,đitheo Ngô Đồng vào cổng nhà mình. Hai ngườiđitrênđườngkhôngnóilời nào, chỉ lườm chủ quảnđangdẫn đến phòng chính.điđượcmộtnửa Hứa Tiêu Nhiên đột nhiên dừng bước, Ngô Đồng nghi hoặc quay đầu, nhướn mày.

Trần thịđangcẩn thận dùng khăn đắp lên trán A Đoànđangmơ màng nằmtrêngiường, Cách tấm khăn cũng có thể nhìn thấy sưng lênmộtcục uthậtto. Nghe thấy tiếng bước chân cũngkhôngngẩng đầu lên, tưởng là Cẩm Tú đến đổi khăn, giơ tay ra “Đưa cho ta.”

Ngô Đồng cúi đầu, Hứa Tiêu Nhiênkhôngnhìnrõsắc mặthắn, chỉ có thể thông qua chân màyđangnhíu chặt cùng hô hấp dồn dập mà phán đoán. Bây giờ cảm xúc củahắnrấtkhôngổn định, nghi hoặc trong lòng ngày càng sâu. Đúng là tính tình A Đoàn như vậy làkhôngtốt, cái gì cũng giấu trong lòng, ngay cả người nhà cũngkhôngnóira.

Chương 27

“Tamcônươngđangở bên trong…” Lúc nàyâmthanh càng run hơn,khôngchỉ Hứa Tiêu Nhiên nhíu mày, ngay cả ánh mắt của Ngô Đồng cũng dừng lại lên người Cẩm Tú. Vốnđãrất sợ hãi, ánh mắtkhôngthay đổi của Thái Tử làm cho cả người Cẩm Tú run lên, ấp úngmộtlúc cũngkhôngnóiđược lý do.

thậtmuốn cho mình hai cái tát, đây là chăm sócthậttốt sao?

“Thời gian ta ở với A Đoànkhôngnhiều, nhưng mà trải qua tối hôm qua ta biết nàngkhôngmuốn cho người khác biết chuyện.”

Khuôn mặt A Đoàn vốnđãtròn trịanhỏnhắn, hôm nay mặt bị sưng nên tròn hơn. Vừa tỉnh ngủ nên mơ hồ,âmthanh mềm mại,thậtlà đángyêukhôngnóilên lời. Cẩm Tú dẫn A Đoàn ngồi trước bàn trang điểm, tự mình búi tóc cho nàng, vừa búi vừa lẩm bẩm “Nô tỳ biết nhiệt độ ban ngày làmcônương dễ khát nước, buổi tốicônương uốngmộthớp nướcnhỏthôi, đừng uống nhiều, mặtsẽbị sưng,” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ tiếp tục như vậysẽđiđến tình trạngkhôngthể cứu vãn.

Vươn tay rakhôngchạm đến cái gì, trong mắt đột nhiênhiệnramộtcánh tay quen thuộc lấyđitấm khănđangđắptrêntrán nàng. Kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nổi giận của Ngô Đồng, đôi mắt đen nhuốm đầy tức giận.

Hứa Tiêu Nhiênđãhết kiên nhẫn, Ngô Đồngđãđitrướcmộtbước, đưa tay vén rèm bước nhanh vào.

Chờ A Đoàn ngủmộtgiấc tỉnh dậy mặt trờiđãlên cao, mơ màng mở mắt, vẫn tưởng mìnhđangở trong cung, mở miệng gọicôcô. Cẩm Tú vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, nhìn thấy bộ dáng mơ màng của A Đoàn, cầmmộtchiếc khăn ấm cho nàng rửa mặt cho tỉnh trước, chờ đến khi tỉnh hẳn mới cườinói“Ở đâykhôngcócôcô,côcôđangở trong cung.”

Vẫn là nhà hoàn vừa nãy tiến vào “cônương, đạicônươngđãtrở về phòng của nàng, nhưng mà...” Dừng lạimộtchút mớinóitiếp “Người hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai nàng lại đến.”

Nghenóiquamộtchút trong lòng liền sợ hãi, miễn cưỡng chịu đựng quamộtbuổi sáng, thực ra muốn nhìn thấy nàng ngay lập tức, cũng muốn hỏi nàng, vì sao lại như vậy? Vì sao lại giống kiếp trước như vậy, có chuyện gì cũngkhôngnói, chỉ biết chịu đựngmộtmình. Cũngthậthận chính mình, vậy mà lạikhôngpháthiệnchút manh mối nào.

Vì sao lại khiến cho Thái Tử có phản ứng lớn như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đau đầu xoa huyệt thái dương,thậtlàkhôngbiết nên làm sao với nàng ta nữa, mặt lạnh hay nhiệt tình đềuđãthử qua nhưng đều vô dụng! Luôn luôn giống như ngày hôm nay, như u hồn bỗng nhiên nhảy ra, nghĩ đến da đầu lại run lên.

“Nếu nàngđãchọn về nhà lúc này, tức làkhôngmuốn cho ngươi biết hoặckhôngbiết làm cách nàonóicho ngươi biết, nàngđangtrốn tránh. Bây giờ ngươi mang bộ dáng như sắp có mưa bãođichất vấn nàng, ngươi nghĩ nàngsẽnóira như thế nào đây?nóicho ngươi biết tình hình thực tế sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27