Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24
Duỗi tay lại đem A Đoàn ôm vào lòng.
Hơn nữa, Nhị tỷ tỷ tuy rằng xinh đẹp, đại khái cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng sau khi trưởng thành của nàng ấy, nhưng tuyệt đốikhôngphải là nữ nhântrênbức họa. Cả hai đều là mỹ nhân, khí chất lại khác hẳn hoàn toàn. Nét đẹp của nhị tỷ là rực rỡ, còn nữ tử kia lànhẹnhàng thanh tĩnh.
A Đoàn cũng vùi mặt vào lòng Trần thị, khuôn mặtnhỏcười thànhmộtđóa hoa. Sauk hi cười đủ, chờ Trần thị lấy khăn lau mặt, A Đoàn vỗ vỗ b* ng*cnhỏxíu của mình,âmthầm thở phàonhẹnhõmmộthơi.
Trần thị trực tiếp vươn ngón trỏ điểm điểm l*n đ*nh đầu A Đoàn, dở khóc dở cười,thìra là nghĩ như thế. Nên cũng gật đầu “Các ca ca con đều cực kì thương con, nếu connóivới bọn họ,thìngọc bội đó chắc chắn nhị tỷ của consẽkhônggiữ được. Con cónóicũng vô dụng, dù sao con cũngkhôngthể mang.”
A Đoàn gật đầu, các ca ca của nàng rất thương nàng.
Nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, từ sau khi mang vào rồi cũng chưa từng lấy ra.
Cẩm Tú lập tức đồng ý, cười đem Hứa Tâm Dao đưa ra đến tận cửa. Chờ đoàn người Hứa Tâm Dao hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ý cườitrênmặt Cẩm Tú mới tan. Đối với chuyện mà Trần thị làm, Cẩm Tú đương nhiên hiểu rấtrõ, đối với nhịcônương,khôngchỉ có đại phu nhân mới có cảm giác khó xử với nàng ấy, mà đám hạ nhân như nàng cũng thế. Nếu nàng ấy vẫn là nhị tiểu thư có chút tùy hứng trước kia,thìcó chút dễ xử rồi.
A Đoàn rũ đầukhôngnóilời nào, Trần thị cho rằng nàng vừa liếc mắtđãrất thích miếng ngọc bội kia. Màu đỏ đó quáthậtrất đẹp, A Đoàn từnhỏđến giờ lạikhônghề có bất kì vật dụng màu đỏ nào, nên thích cũng là bình thường. Thanhâmcàng thêm mềm mại giải thích: "Nhị tỷ tỷ của conkhôngcó mẹ ruột, người mới đếnkhôngphải mẹ ruột con bé, nên chắc chắnkhôngcó khả năng lo lắng chu đáo cho tỷ con."
Trần thị bật cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt bánh bao tròn tròn của A Đoàn, đứa congáingây thơ của bà nghĩ gì đềuhiệnhết lên mặt, Thái tử đem nàng bảo hộ quá tốt, nhưng cũng coi như biết chuyện, biết để người rờiđirồi mới hỏi,khônghỏi ngay mặt làm người ta khó xử.
A Đoàn rất muốn biết dù tin tứcnhỏnhất về ngọc bội, nên khi nghe Trần thịnóinhư thế liền gật đầukhônghề có chút do dự.
khôngthể làm mẫu thân khó xử, tuy rằng, cũng rất thích khối ngọc bội kia.
“Chậc chậc,thậtkhôngthú vị.” Hứa Tĩnh Ngữ lập tức lại ngồi trở về, trong tay mân mê quả nho,khôngbiếtđangsuy nghĩ cái gì. Nghĩ nghĩ,trênmặt liền bắt đầuhiệnlên vẻ độc ác, tay cũng dùng sức theo, quả nho lập tức vỡ nát, tay dính đầy nước. Quamộthồi lâu mới vươn tay lấy khănnhẹnhàng lau.
Đồ được chính hoanfgt hượng ban, có nhà aikhôngcung kính trang trọng đem cất giữ cẩn thận? Nhưng Tam muội muội lại muốn ném thế nàothìném như thế ấy, nếu vỡthìlại được ban thêm cái mới.
Trần thị cũngkhôngdấu diếm A Đoàn, mà là lựa chọnnóithật.
Hứa Tâm Dao cũngkhôngthèm nhìn tới nàng, chỉ là chỉ vào nha hoànnói“Đây là đại bá mẫu ban tặng, ta đem thứ mà tỷ thích mang đến, tỷ cứ nghỉ ngơi, ta về phòng của mình.” Hứa Tĩnh Ngữ cũngkhôngngăn cản nàng, chỉ chìm trong hồi ức của chính mình: “Lầm đầu tiên ta nhìn thấy Tam muội muội, lúc đó, nàng ấy chỉ mớimộttuổi.”
Hứa Tâm Dao nhìn Cẩm Tú lấy ra mấy xấp nguyên liệu, đích thực là gấm Vân cẩm loại thượng hạng, chỉ dành riêng cho giới vương giả, mặc dù là Quốc công phủ, mùa hè cũngkhôngđược mấy khối. Xấp gấm đó mỗi xấpkhôngdày lắm, mặc ởtrênngười lạikhôngrườm rà, thích hợp nhất là vào giữa hè. Chọn thứ mình thích nhất sau đó chọn những màu ấm, như xanh hay vàng nhạt cho đạicônương.
Hứa Tâm Dao ngoan ngoãn là thựcsự, từ sau khiđihọc, con bé giống như đột nhiên liền trở nên hiểu chuyện, tiểucônương có chút tùy hứng trước kia sớmđãkhôngthấy. Hơn nữa mỗi lần A Đoàn trở về,khôngbiết tại sao, con bé luôn tìm cớkhôngtrở về nhà. Chuyện này lại rất hợp ý Trần thị, kỳthậtbà cũngkhôngmuốn con bé và A Đoàn có tiếp xúc quá nhiều.
Miếng ngọc bội đó quảthậtxinh đẹp, nhưng nếukhôngnhìn thấy những bức họatrênđó, A Đoànsẽquên ngay vốnkhôngcần những lời giải thích này của Trần thị. Nhưng cũng bởi vì A Đoànđãnhìn thấy,hiệntại lại biết ngọc bội ở trong tay Nhị tỷ tỷ, mà ngọc bội đó lại là cha mìnhđãtừng có ý định cho mình.
A Đoàn đưa tay lên nắm ngọc bội của mình, phượng hoàng và hàng chữ khắctrênđóđãsớm vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể biếttrênđó khắc những gì. Khi nàng cònnhỏGiang công công mỗi ngày nhắc mãi,nóiđây là do đích thân Thái Tử ca ca tự tay khắc, dù gặp bất cứ chuyện gì cũngkhôngđược lột xuống, lại tuyệt đốikhôngthể đánh rơi.
Cẩm Tú đem mấy thứ mà Hứa Tâm Daođãchọn xong, sau khi sắp xếp lại liền giao cho tiểu nha hoàn tùy thân của nàng.
Hứa Tâm Dao quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh,khôngcười, cũngkhônghề thẹn quá thành giận như Hứa Tĩnh Ngữ nghĩ, cực kỳ bình tĩnh “Mấy thứ đó đều là Tam muội muội nên có,khôngliên quan gì đến ta và tỷ, đừng mãi luôn nghĩ về thứkhôngthuộc về mình, an phận sống cuộc sống của tỷ mới là đứng đắn, nghĩ quá nhiều, sau này cuộc sốnghiệntại cũngkhôngcòn.”
Đem A Đoàn ôm vào trong ngực, đầu tiên bà muốn con cam đoan với bà trước.
Hai người hoàn toànkhônggiống nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy tại sao ngươi vẫn luôn tránh mặt nàng ấy? Ta tốt xấu gì cũng nhìn thấy được vài lần. Lần nào Tam muội muội trở về ngươi đều giả vờ bận rộn, ngươi cho rằng người kháckhôngai biết ngươiđanggiả vờ? Nếukhôngphải hôm nay nàng ấy đột nhiên trở về, ngươi vẫnsẽkhôngđến gặp mặt nàng ấy đúngkhông!”
Câu đó như lời răn dạy cảnh cáo làm Hứa Tĩnh Ngữ lập tức đứng lên, cười lạnh.
Chuyệntrênđời này,khôngcó chuyện giókhôngthổi lọt qua tường, hai người bọn họ vẫnkhôngnên chơi thân với nhau vẫn tốt hơn. Dù bàkhônghề áy náy chuyện bà làm, nhưng dù sao vẫn là ngườimộtnhà.
A Đoàn chớp chớp mắt, cười.
Chỉ là,khôngniết bắt đầu từ khi nà, nàng ấy giống như lập tức liền trở nên hiểu chuyện, mấy năm nay càng thêm biết lễ độ, ngoài lúc đến thư viện, ngày thường chỉ ở trong viện của mình đọc sách thêu hoa, làm tiểu thư khuê các danh xứng với thực. Mấy năm nay, nhị lão gia cũng cưới tân nhị phu nhân, nhịcônương cũngkhôngdọn về, vẫn ở cùng đạicônương bên này.
“Còn cái tên Hứa Tâm Dao, tuy rằngkhôngcó ngụ ý gì, nhưng ít nhất cái tên nghe rất hay, lại còn do chính mẹ ruột đặt cho. Tam muội muội liền càngkhôngcần phảinói, đó chính là kim phượng hoàng, là chính Hoàng Thượng tự mình ban tên cho.”
“Nha đầu nghịch ngợm này, uổng công mẹ lo lắng cho con!”
Hứa Tâm Dao tuy rằng dừng chân lại, nhưng vẫnkhôngnóilời nào. Đạicônương lại lặp lại câu hỏi vừa này“Lần đầu tiên nhìn thấy Tam muội muội, cảm giác như thế nào?”
Cho nên, khối ngọc bội kia vốn là của mình?
Nhưng ai cũng nhìn thấy, nụ cười của nàng cũng chỉ có ba phần thực, hoàn toànkhôngai biết trong lòng nàngđangsuy nghĩ cái gì.
A Đoàn nhìn thấy tất cả mọi chuyện, chờ sau khi Hứa Tâm Dao ờiđi, ngơ ngác dò hỏi Trần thị “Mẫu thân, sao mẫu thân lại tìm cách bảo Nhị tỷ rờiđi.” Lúc Thái Tử ca ca muốn ở riêng với mình đều như thế này, tùy tiện tìm chuyện gì đó để sai Giang công công rờiđi.
A Đoàn vẫn luôn xuất thần, Trần thị vỗnhẹnhẹlên lưng nàng, biểu tình càng thêm cẩn thận, sợ A Đoànkhôngvui. Bởi những trẻ con thông thường đều rất ‘giữ của’ đồ vật của ta, dù takhôngcần, người khác cũngkhôngthể lấy. A Đoàn thong thả ngẩng đầu lên, nhưng trong đôi mắt to tràn đầy giảo hoạt “Nươngkhôngcho connóivới các ca ca, là sợ các ca cađitìm Nhị tỷ tỷ?”
Đối với Trương thị, Trần thịkhônghề có chút áy náy nào, là Trần thị bất nhân trước. Nhưng đối với Hứa Tâm Dao, bà lại tràn đầy lòng trắcẩn, chung quy là bởi vì mình nên con bé mớikhôngcó mẹ ruột, điểm nàykhôngthể tránh né.
“Tiểu Giang công công lạinói,khôngcần để ý, Tam muội muộiđãném vỡkhôngbiết bao nhiêu món rồi.”
“Cục cưng bénhỏcủa mẹ, bất cứ thứ gì của mẹ cũng đều lad của con, còn cần con đòi hỏi sao?đãchuẩn bị sẵn cho con rồi!”
Nhặtmộtquả nho lên bỏ vào trong miệng mình, mớinóitiếp: “Lúc ấy cũngkhôngcó ai để ý, chỉ làmộtmón đồ chơi bình thường. Nhưng Tiểu Giang công công lại nghiêm túc thu dọn những mảnh vỡ đó, bởi cái đo do hoàng thượng ban, dùđãvỡ cũng phải mang về. Lúc ấy mẫu thân còn hỏi, Hoàng Thượng có trách tội haykhông.”
“Làm phiền Cẩm Tú tỷ tỷ truyền lời giúp, để đại bá mẫu đừng trách tội ta.”
Nghĩ nghĩ rồi lại cười, sau đó phịchmộttiếng, dĩa nhotrênbàn lập tức bị hất văng xuống đất.
Thấy Hứa Tâm Dao trở về, cũngkhôngthèm nhìn tới nha đầuđitheo phía sau, chỉ buồn cười hỏi “Lần đầu tiên nhìn thấy Tam muội muội, cảm giác như thế nào?” Nụ cườitrênmặt, nhìn sao cũngkhôngthấy có hảo ý.
Chương 24
“Chưa thấy qua ngọc bội xinh đẹp như thế, hơn nữa của Nhị tỷ tỷ và các ca cakhônggiống của muội, cho nên liếc mắtmộtcái liền thấy được.”
“Con cam đoan, tuyệt đốikhôngầm ĩ.”
Càng đến gần lại càng nhìnkhôngrõ, đầu óc trở nên rối như mớ bòng bong.
“Cũng chỉ có mình, cái gì cũngkhôngphải, thậm chí ngya cả lờinói, tốt nhất ngậm miệng luôn càng hay.”
“Tĩnh Ngữ, Tĩnh Ngữ, quả nhiên là cái tên rất hay. Lúc trước phụ thân ban cho mình tên này, chính là hy vọng mình đừngnóilờikhôngnênnói,khôngcần huyênh hoang,khôngcần ở Quốc công phủ này gây nên nhiễu loạn gì, an ổn làm đại tiểu thư là được.”
Hứa Tâm Dao hiểu ý gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, có chút ngượng ngùngnói“Vốn dĩ nên đến từ biệt với đại bá mẫu, chỉ là dạo này cứ đến mùa hè là ta lại tham ngủ, mắt gần như mởkhônglên nổi, muốn về phòng ngủ trưamộtchút, tối nay tasẽđến tạ lỗi với đại bá mẫu, ta về phòng trước nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tỷ tỷ con cũng nghe lời, chưa từng chủ động đòi hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ muốn miếng ngọc bội đó. Mẹ nghĩ rằng con cũng mangkhôngđược, nên mới cho.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ha ha ha ha.” Trần thị cười gập cả người.
Chắp tay sau lưng, dạo bước trước mặt Trần thị như người lớn,trênmặt đều là vẻ nghịch ngợm. “Nếu mẹ muốn con o nó ra, vây me có gì để hối lộ conkhông?” Ba taynhỏbé tròn tròn trực tiếp xòe ra trước mặt Trần thị,khôngngừng nháy mắt,mộtcôbé đángyêu, lại tinh ranh như những cậu nhóctrênđường phố!
Hứa Tâm Dao trực tiếp xoay người, lập tức rờiđi.
“tên này ít nhất dễ nghe, vẫn là mẹ ruột tưởng. kia chính là nột, vẫn là danh nhi
“Con cũng biết, con cháu nhà nhà chúng ta lúc sinh ra đềusẽcó ngọc bội. Khối ngọc bội màu đỏ đó vốn là của cha con chuẩn bị cho con."
Lại liếc mắt nhìn Trần thịmộtlần nữa, Trần thị cũng có chút nghi hoặc.
Như vậy, tại sao lại ở trong tay nàng kia?
Tuy rằng vẫnđangmỉm cười, nhưng động tác này xácthậtcó chút đột ngột, A Đoàn nhìn Hứa Tâm Dao đem ngọc bội mang lênmộtlần nữa, còn dấu ở trong quần áo. Thấy A Đoàn đưa mắt trông mong nhìn, giống như thựcsựcảm thấy hứng thú, Hứa Tâm Dao có chút kinh ngạc khẽ nhướng mày, còn dò hỏi trước “Sao thế? Ngọc bội của tỷ tỷ có vấn đề gì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiểu chuyện nhất là mỗi khi Đại phu nhân chuẩn bị đồ vật mang vào trong cung cho Tam tiểu thư, lại chưa từng hỏimộtcâu, cho dù những thứ đóđãvượt quá phân lệ mà Tam tiểu thư nên có. Còn nữa tựa như hôm nay,khôngcần phu nhân phân phó,đãtự mình tránh Tam tiểu thư.
“Khi ấy nàng ấy về đây, tất cả mọi người trong nhà đềuđinghênh đón nàng ấy, đám cung nữ thái giám hầu phía sau còn đông hơn cả nhà mình. Đồ vậttrênngười có món nàokhônglà ngự tứ? Lúc ấy trong tay nàng ấy cầm chính làmộtcái lục lạc thông thường, có lẽ do quánhỏ, lỡ sẩy tay liền rơi xuống đất vỡ nát……”
“Nhưng chính con cũng hiểu đó, Thái Tử điện hạkhôngthích màu đỏ. Lúc trước, khi cha con tìm được khối ngọc bội này, Thái Tử điện hạ lấy ramộtkhối ngọc bội khác, chính là chiếchiệnđangđeotrêncổ của con."
Trần thị biết việc Thái tửkhôngthích màu đỏ, nhưng Hứa Tâm Dao lạikhôngbiết. Nên ngây tại chỗ có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là chủ nhân chân chính của chiếc ngọc bội này, chỉ khẽ mím môikhôngnóilời nào. Trần thị duỗi tay đem A Đoàn kéo vào trong lòng ngực của mình, đưa tay vén những sợi tóc loà xoà bên thái dương của nàng lên, vuốtnhẹtay nàng ý bảo nàng đừng nóng vội.
"Mẹ là bá mẫu của tỷ tỷ con, nếu mẹkhôngquan tâmthìsẽcòn ai quan tâm con bé."
Hứa Tâm Dao mang theo nha đầu trở về sân của mình, phân phó nha đầu đem phần của mình ôm về phòng, còn mìnhthìmang theo ngườiđivề hướng phòng đạicônương. Đạicônương Hứa Tĩnh Ngữđangngồi ngay ngắn bên bồn băng, bên cạnh đặt dĩa nhođãđược ướp lạnh, bộ dáng thảnh thơi, làm gì có vẻkhôngkhỏe như Trần thị vừanói?
Chính là bởi vì con bé tự giác như vậy, cho nên khi con béyêucầu thứ duy nhất đó, Trần thị lập tức đồng ý.
Vừanóichuyện vừa liếc mắt ra hiệu cho Cẩm Tú, Cẩm Tú hiểu ý gật đầu, cười bước lên “Nhịcônương mời theo nô tỳ.”
“Mẫu thânsẽnóithậtvới con, nhưng con phải hứa với mẫu thân là sau khi nghe xongkhôngđược ầm ĩ.” Dừngmộtchút rồinóitiếp “khôngphảikhôngđược ầm ĩ, chỉ là đừng làm ầm ĩ trước mặt người khác, ở trước mặt mẹ con muốnnóithế nào cũng được, con hứakhông?khôngđượcnóivới người ngoài, cácanhtrai, cha con, nhị tỷ tỷ của con cũng đềukhôngđược." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt của A Đoàn đôi mắt lập tức mởthậtto, Trần thị cũngkhôngđể nàng sốt ruột, lập tứcnóitiếp.
Lúc trước ngọc bội xácthậtlà chuẩn bị cho A Đoàn, nhưng Thái tử mang đến thứ còn tốt hơn lại còn tỏ vẻ rấtkhôngthích màu đỏ, A Đoàn lúc ấy cũngkhôngbiết khối ngọc bội này, vậy tại sao lại còn cảm thấy hứng thú?
“Chiều này, Tú Vân và các ma ma khácsẽmang những mẫu y phục mới đến, đến lúc đósẽđể bọn họ trực tiếp đến phòngcônương,cônương thích loại nào chỉ cần chọn là được.” Quốc công phủ đương nhiên cũng có nhóm tú nương riêng, kiểu dáng cũng có tiếng xinh đẹp.
Buồn cười nhìn Hứa Tâm Dao quả nhiên dừng bước lại.
Biết Trần thị là muốn đơn độc cùng A Đoànnóichuyện, Hứa Tâm Dao ngay cả ý định vờ chối từ cũngkhônglàm, nhìn A Đoàn cười cười lần nữa liềnđitheo sau Cẩm Tú.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.