Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23


Ngô Đồng hơi dùng sức bế Đoàn Nhiđangnũng nịu trong ngực lên,vừađivề hướng nội thất vừanói: "Mau tắm rửađi,tắm rửa xong chúng tasẽđiăn cơm,muộiđãđói bụng chưa?"

Đôi tay giống nhưkhôngnghe lời chính mình,lập tức đưa về phía bức hoạ vẽ ngọn lửa kia,ngón tay từng chút từng chút miêu tả lại bóng dáng nữ tử trong tranh. Mái tóc rối tung dài đến eo,khôngcómộtchút đồ trang sức,giống như bị gió hay hơi nóng của ngọn lửa thổi tới làm cho mái tóc đen bay phấp phới,khôngchút lưu luyến hướng thẳng vào giữa ngọn lửa.

Thư phòngkhôngcó người sử dụng,chủ nhân lạikhôngcó ở đây nên cung nhân cũngkhôngđặt những khối băng làm mát ở trong phòng. Đoàn Nhi trực tiếp ngồitrênmặt đất, hơi lạnh từ mặt đất cũngkhôngđủ để giảisựoi bức trong nàng toàn thân đều mồ hôi ướt đẫm. Nhưng Đoàn Nhi cũngkhôngđể ý,toàn bộ tầm mắt đều tập trung vào bức tranh.

Thanhâmkhôngnhanhkhôngchậm,ý cười trong mắt cũng rất hài hoà.

Cẩm Tú quay đầu lại trả lời: "Nhị tiểu thư tới thỉnh an." Thanhâmkhôngnóngkhônglạnh.

Quả nhiên là trẻ con,nóikhóc liền khóc,nóicười lại cười ngay. Ngô Đồng đưa tay xoa xoa đầu Đoàn Nhi,lại dùng đũa gắp cho nàng món nàng thích,chính mình cũng yên lặng dùng cơm.

"Bên ngoài nóng lắm,mau vào trongđi,đừng để nóng qua sinh bệnh."

Đúng vậy,ấn tượng của Đoàn Nhi đối với Hứa Tâm Dao rất mơ hồ. Trước kia mỗi khi về nhà,các ca ca đều có mặt,ngay cả đại tỷ tỷ đôi khi cũngsẽxuấthiện. Chỉ có nhị tỷ tỷ,những lúc mình ở nhà đềukhôngnhìn thấy nàng. Cũng từng hỏi qua mẫu thân,bà chỉnóinhị tỷ tỷ đến thư viện đọc sách nênkhôngrảnh để trở về.

Gần đến giờ dùng bữa trưa,Thái Tửđãtrở lại Đông cung,biết được Đoàn Nhiđangchơi ở trong phòng liền cho người gọi nàng ra,còn mìnhthìtiến vào nội thất tắm rửa,tẩyđimộtthân hơi đổ mồ hôi. Ai ngờ tắm rửa xong ra ngoài còn chưa thấy Đoàn Nhi đến,hỏi qua mới biết là gõ cửakhôngcó ai trả lời. Ngô Đồng nhíu mày,bước nhanh về hướng phòng Đoàn Nhi.

Vậy chỗ này là ở đâu?

Đoàn Nhi gật đầu,miễn cưỡng nở nụ cười,sau đó cúi đầu ăn cơm.

Tuy rằng chính mình cũng được Thái Tử ca ca vẽ nhiều tranh nhưng màmộtnăm cũng chỉ có mấy bức thôi,tính rathìcũngkhôngphải là rất nhiều nha! Đưa tay đập vào trong nước mấy cái,như muốn trút bỏ bực bội mà cũng là tức giận bản thânthậtngốc,suy nghĩ nguyênmộtbuổi sáng mà vẫnkhôngnghĩ ra đó là ai,cuối cùng lại ngủ mất.thậtlà vô tâm vô phế mà!

Ngô Đồng thấy nàng vẫn cònđangmơ màng,cũngkhôngnóigì nữa,ôm người vào nội thất giao cho cung nữ,còn mìnhthìra ngoài chờ đợi.

Vừa nhìn thấy v·ú Lý cùng Cẩm Tú đứng ở cửađãcườinói: "Trời nóng như vậy,tỷ tỷ và ma ma đứng ở cửa làm gì vậy?"

"Ngươi còn đứng đây làm gì,khôngthấy tiểu thưđangchờ sao?"

Đoàn Nhi nghiêng đầu nhìn những bức hoạ khác,có bức vẽ tân nương tử,còn có bứcđangôm tiểu hài tử,đều làđangcười. Dường như mỗi giai đoạn trưởng thành trong cuộc đời đều được vẽ lại,đa phần đều là cười,vậy tại sao nàng ấy lại bước vào ngọn lửa? Vì cái gì lại muốn tự sát?Từng bức từng bức được bàytrênmặt đất.

nóirồi đem ngọc bội từtrêncổ lấy xuống đưa cho Đoàn Nhi.

ẩnẩntrong giọngnóiđãcó chút nức nở.

Edit: Phượng Cửu

Lúc trước khi Thái Tử học vẽ tranh,mình cùng An Dươngđãtừng đứng ở cửa lặng lẽ nhìn trộm. Còn nhớrõvị sư phó già cómộtchòm râu dài bạc phơđãnói,vẽ giốngkhôngphảiđãlà tốt,vẽ sinh động để người khác vừa liếc mắtđãnhìn ra tình cảm trong đó mới là tốt nhất. Chỉ nhớ đượcmộtcâu này bởi vì lúc đó Thái Tử ca ca nghiêng đầu liếc mắt ra bên ngoàimộtcái,mình và An Dương liền chạy mất.

Trần thị đương nhiên cũng muốn ôm chầm lấy Đoàn Nhi,chỉ là nhìn thấy khuôn mặtnhỏnhắnđãđỏ bừng vội đem người vào trước rồinóisau. Đoàn Nhi cầm tay Trần thị để bà dắt vào phòng,đivào lập tức thấy mát mẻ hơn nhiều,trong phòngđãđặt bốn khối băng lớn để làm mát. Vừađivừa hỏi: "Đại ca,nhị ca,tam ca đâu rồi? Saokhôngthấy ai hết vậy?"

Đoàn Nhi ngồi trong thùng gỗ,buồn chán nghịch cánh hoa, cái miệng cong cao cao có thể treo được cả bình trà. Thái Tử ca ca đối xử với mình tốt như vậy,đối với tỷ tỷ xinh đẹp kia hẳn là càng tốt hơn nhiều chứ? Nhưng mà,tỷ tỷ xinh đẹp kiathậtsựđãchết sao? Mình và Thái Tử ca ca ở chungmộtchỗ,hiểurõhuynh ấy bận rộn như thế nào. Huynh ấy vốnkhôngcó nhiều thời gian cùng tinh lực đến vậy để màđiquan sát tỷ tỷ xinh đẹp kia.

Mình và An Dương đềuđãchơi khắp nơi cùng chốn trong cung,thậm chí ngay cả lãnh cung cũngđãlén nhìn qua vài lần,xác địnhkhôngcó cung điện nào có tên gọi này.

Tựa nhưhiệntại,giống như trong mắt chứa cảmộthồ nước vậy.

Trần thị lấy khăn lau mồ hôi cho Đoàn Nhi,lại phân phó Cẩm Tú bưng canh mai tử ướp lạnh nàng thích nhất lên. Nghe Đoàn Nhi hỏi vậy liền đưa tay điểm vào cái mũinhỏ: "Lần này con trở về cũngkhôngbáo trước,các ca ca của con đềuđangđihọc,con cho rằng ai cũng giống như tiểu quỷ con,cả ngày chỉ biết chơi sao?"

Lắc lắc đầu đem vấn đề so sánh giữa đại tỷ và nhị tỷ ném ra ngoài,cười cười gật đầu: "Lần đầu tiên được gặp nhị tỷ,mọi khi tỷ bận học,đương nhiên làkhôngthể trách.

"Làm sao vậy,có chuyện gìkhôngvui sao?"

Đoàn Nhi bình tĩnh nhìnmộthồi lâu,đột nhiên mở miệng: "Nhị tỷ có thể cho muội xem ngọc bội của tỷmộtchút đượckhông?"

"Sinh động?" Đoàn Nhi ngây ngườinóira hai chữ này.

Hứa Tâm Dao từng bướcđivào,liền nhìn thấy Đoàn Nhiđangthân mật ngồi trong lòng Trần thị.

Vừanóixongthìcũngđãđến trước phòng Đoàn Nhi. Ngón tay thon dài gõnhẹlên cửa ba tiếng: "Đoàn Nhi?"

Lắc lắc đầu đem biểuhiệnthẹn thùng ném ra ngoài,lần nữa nhìn về phía những bức hoạ kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tỷ tỷ xinh đẹp kia rốt cuộc là ai mà Thái Tử ca ca lại có thể vẽ nhiều tranh về nàng ấy như vậy?

Đoàn Nhi nhận lấy miếng ngọc bội đặt trong lòng bàn tay,cẩn thận nhìn hồi lâu,xác định miếng ngọc bội này chính là ngọc bội trong bức hoạ kia. Trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót,nữ tử trong tranh kiakhôngphải tỷ tỷ,tướng mạo cũngkhônghề giống nhau,ngọc bội kia sao lại ở trong tay tỷ tỷ?

Hứa Tâm Dao cườiđangmuốn tiếp lời,đột nhiên pháthiệnĐoàn Nhiđangthẳng tắp nhìn về phía cổ mình. Tròng lòng run lên,cúi đầu nhìn lại chính mình,là miếng ngọc bội màu đỏ. Trời nóng nên nàng chỉ mặc y phục mỏng,ngọc bội cũng đeo ở bên ngoài,cũngkhôngnghĩ hôm nay Đoàn Nhisẽtrở về.

"Đói bụng."

mộtcung điện màu son,cổng đóng chặt,ngoài cửakhôngcó lấymộtngười canh giữ. Đoàn Nhi cẩn thận nhìn kỹ lại,Trường Nhạc cung? Lại nhìn những cảnh sắc được vẽ lại tinh tế xung quanh,Đoàn Nhi nhắm mắt hồi tưởngthậtlâu,cuối cùng xác định trong cungkhônghề có cung điện này.

Nhị tiểu thư?

Lớn lên rất đángyêu,hai mắt to,khuôn mặt tròn trịa,hoàn toàn ngây thơ. Giống nhưđangchờ mong nhìn thấy mình,hai mắt tokhôngchớp nhìn về bên này. Khoé miệng Hứa Tâm Dao cong lên,bước chân nhanh hơnđitới trước mặt Trần thị: "Con đến thỉnh an đại bá mẫu." Sau khi Trần thị gật đầu mới quay sang nhìn về phía Đoàn Nhi.

Trước kia mỗi lần Đoàn Nhi về nhà đềusẽbáo trước,lần nàykhôngthông báođãtrực tiếp trở về. Trần thị biết được nàng trở về,cao hứng bỏ hết mọi việc vội vàng chạy ra ngoài. Mới vừa đến cửađãthấy Đoàn Nhi chạy lại: "Mẫu thân,con về rồi!"

Cẩm Tú gật đầu đưa Hứa Tâm Dao vào trong,đivài bước cất giọngnói: "Phu nhân,nhị tiểu thư đến thỉnh an người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mới vài ngàykhônggặpđãuỷ khuất vậy sao? Ngô Đồngkhônghề thấy bất mãn,ngược lại còn rất là cao hứng. Như vậy mới đúng,có điều gìkhôngvui hay uỷ khuất đềunóivới mình,như vậy mới phải,ngàn vạn lần đừng cái gì cũng đều giấu trong lòng,giống như kiếp trước vậy. Tâm tình Thái Tử tốt hơnmộtchút,khoé miệng cũng cong lên.

Chương 23

Đầu óc Đoàn Nhi trở nên mơ hồ,khôngngừng nhìn những bức hoạ khác,khôngngừng hồi tưởng,cuối cùng xoay chính mình đến chóng mắt,cuối cùng vẫnkhôngbiết người trong bức hoạ là ai,càngkhôngbiết cung điện được vẽ lại là ở đâu. Khuôn mặt bánh bao phồng lên,nhìn về bức hoạ có ngọn lửa kia,điều tò mò nhất chính là muốn biết người congáikia vì sao lại tìm đến cái c·h·ế·t?

Ánh mắt của Thái Tử ca cathậtđẹp,nhưng lúc nhìn người khácthìlại lạnh lùng khiếnkhôngai dám nhìn thẳng. Nhưng mà huynh ấy chưa từng nhìn mình như vậy,tuytrênmặtkhôngthể nhìn ra nhưng bản thân mình cũng biết là Thái Tử ca cađangcười.

đangmuốn lật xem mặt sau,Hứa Tâm Dao đột nhiên đưa tay cầm lấy ngọc bội trong tay Đoàn Nhi. Có chút hốt hoảng giải thích: "Trời nóng nên tỷ bị đổ mồ hôi,dính vào tay muộisẽkhôngtốt."

Vẫn biết tài nghệ vẽ tranh của Thái Tử ca ca rất tốt,phòng mình đến nay còn treo rất nhiều tranh,toàn bộ đều là Thái Tử ca ca vẽ mình khi còn bé,lúcthìđangbòtrêngiường,khithìđangcưỡi ngựa gỗ,còn có....lúcđangtắm rửa nữa.

Hứa Tâm Dao nhìn thoáng qua Trần thị vẫn chưa hề lên tiếng,nụ cười có chút miễn cưỡng: "Đương nhiên là được."

Đoàn Nhi nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn Ngô Đồng,đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo,thân thểđãtheo thói quen tiến lên phía trước ôm lấy Ngô Đồng,thanhâmmềm mại kêu lên: "Thái Tử ca ca,huynhđãtrở về." Khuôn mặt cọ cọ vào ngực Ngô Đồng,mùi vịtrênngười Thái Tử ca cathậtdễ chịu,giống như cỏ xanh vậy,khônghề khó chịu chút xíu nào,Đoàn Nhi thích nhất mùi vị này

V·ú Lý cũng giật mình,khôngbiết phải làm thế nào,cùng Cẩm Tú nhìn qua,Hứa Tâm Daođangtừ phía hành lang gấp khúc bên kiađitới.

Đưa tay bóp bóp khuôn mặt bánh bao: "Buổi chiều tasẽphái người đưa muội về nhà,lúc nào muốn trở lạithìcho người thông báomộttiếng là được,đến lúc đó tasẽtự mìnhđiđón muội trở về,có được haykhông?"

Vừa dứt lời,ngườiđãchạy đến bên cạnh,đưa tay ôm đùi Trần thị.

Bên trongkhôngcó bất cứ lời nào đáp lại,Ngô Đồng hơi dùng sức đẩy ra,cửa lại bị khoá trái từ bên trong. Nghiêng đầunóivới bọn nô tài: "Lui ra phía sau!" Chính mình cũng lùi vềmộtbước,mộtlần nữa cất tiếng gọi: "Đoàn Nhi?"

Trong tay nữ tửđangcầmmộtvật gì đó.

Hứa Tâm Dao nghe được Đoàn Nhiđãtrở về,ý cười dừngmộtchút,sau đó lại cao hứngnói: "Tam muội trở lại là chuyện tốt,bá mẫu hẳn là hết sức vui mừng."

Đoàn Nhi mơ màng ngồitrêngiường,tóc tai rối bời,ánh mắt mông lung nửa nhắm nửa mở,bộ dáng nhưkhônghiểu xảy ra chuyện gì. Ngô Đồng buồn cười ngồi xuống bên giường,đưa tay sửa sang lại mái tóc vì có chút mồ hôi mà dínhtrêntrán của Đoàn Nhi: "Tối qua ngủ rất muộn sao?"

Cuối cùng làmộtbức hoạkhôngcòn có hình nữ tử trong đó.

Lúc dùng bữa Ngô Đồng nghiêng đầu quan sát hồi lâu,pháthiệnĐoàn Nhi quảthậtcó chútkhôngvui. Món chân giò hầm trong bátđãbị nàng dùng đũa chọc cho nát nhuyễn,liền đưa tay giật lấy chiếc đũa. Đột nhiên bị cướp mất đũa,Đoàn Nhi lúc này mới hồi thần,quay đầu lạithìthấy Thái Tử ca cađangchăm chú nhìn mình.

Giang Vạn Lí cũng có chút sốt ruột,nghe vậy vội vàng đáp lời: "Bẩm Thái Tử điện hạ,tiểu thư hôm nay sau khi ăn sáng liềnnóisẽở trong phòng chơi,trước kia tiểu thư cũng thường xuyên như thế nên nô tài cũngkhôngđể ý. Vừa rồi có hỏi bọn cung nữ hầu hạ,bọn chúngnóitiểu thư cho người lui hết ra ngoài rồi đóng cửa phòng,từ sáng đến giờ cũngkhôngra khỏi cửa."

Đôi mắt mở to gắt gao nhìn kỹ lại bức hoạmộtlần nữa,nhìn chăm chú từ đầu tới cuối,quả nhiên pháthiệnramộtmanh mối.

Hứa Tâm Dao bây giờđãcó thể nhìn ra dáng vẻ củamộtthục nữ sau này,tiểucônương có chút tuỳ hứng khi xưađãkhôngcòn chút bóng dáng.

Đoàn Nhi mím môi,khôngdám hỏi chuyện về tỷ tỷ xinh đẹp kia. Tuy rằng những điều An Dươngnóimìnhkhôngđể trong lòng,nhưng cũng rất sợ. Nếu như hỏi ra,biết được người Thái Tử ca ca thích nhấtkhôngphải mìnhthìsao? Nghĩ tới khả năng này,vừa mở miệng lại thốt ra: "Muội nhớ mẫu thân."

Đoàn Nhinhẹnhàng ghé vàotrênngười Ngô Đồng,đưa tay sờ nắn cái bụng kẹp lép của mình,thànhthậtgật đầu.

Vẫnkhôngcó ai trả lời. Sau đó là uỳnhmộttiếng,Ngô Đồng thu chân lại,cửa phòng trực tiếp bị đạp ra. Chậm rãiđivào,Giang Vạn Lí vội vàng đuổi theo sau,vòng qua bức bình phong Minh Xuân,sau đó thở phàonhẹnhõmmộthơi. Có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Sao có thể ngủ say như thế chứ? Gọi nhiều như vậy mà cũngkhôngthấy trả lời."

Trần thị còn chưa kịp phản ứng,Đoàn Nhiđãngồi thẳng người dậy,khôngbiết nhị tỷ tỷ là người như thế nào đây.

"Tam muội,trước kia mỗi lần muội trở về tỷ đều phải đến thư viện học,thậtsựlà bậnkhôngthể trở lại được,muộisẽkhôngtrách tỷ chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đoàn Nhi mất hứng lắc đầu,chiếc chuôngnhỏtrênđầu rung động kêu đinhđang,lại nhào vào ngực Trần thị làm nũng: "Con rất nhớ mẫu thân,Thái Tử ca canóilúc nào nhớ người đều có thể trở về,lúc nào quay lạithìphái người báo cho huynh ấymộttiếng là được."

Đây chính là điều Trần thị cầu mà cònkhôngđược,vừanóichuyện vừa phân phó ngườiđilàm những món điểm tâm mà Đoàn Nhi thích nhất. Những chuyện cần làm lúc trướcđãquên hếtkhôngcònmộtmảnh,chỉ lo cùng Đoàn Nhi thân thiết. V·ú Lý ởmộtbên cũng mỉm cười,nhưng vừa nhìn ra ngoài lại thấy Cẩm Tú lẽ rađangđilấy canh mai tử lại đứng im ở cửa. Quay lại nhìn mẫu tửđangthân thiết rồi lặng lẽ lui xuống.

Cúi thấp đầu hơn,đến nỗi chóp mũiđãchạm vào bức hoạ,nheo mắt hồi lâu mới đại khái nhìn ra,trong tay nữ tửđangcầmmộtmiếng ngọc bội màu đỏ như lửa,rất giống với màu sắc của ngọn lửa phía trước,trênmặt dường như khắc hình đuôi cá giao nhau. Sau khi nhìnrõ,đầu óc Đoàn Nhi lại cành thêm mơ hồ. Thậm chí cúi đầu nhìn lại miếng ngọc bộiđãmang theo bên mình vài năm,là màu đen. Của Thái Tử ca ca cũng là màu đen,mấy vị ca ca khác đều là màu xanh,An Dươngthìkhôngmang ngọc bội. Cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương hay vị phi tử nào khác có đeo miếng ngọc bội màu đỏ này,vị nữ tử này rốt cuộc là ai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừađivừa hỏi: "Tiểu thư sáng nay làm những gì?"

Trước kia mỗi lần Đoàn Nhi về nhà,mấy vị ca ca đều đặc biệt ở nhà đợi nàng.

Cẩm Tú và v·ú Lý cúi đầu thỉnh an rồi mới trả lời: "Nô tỳđilấy đồ cho tam tiểu thư,tam tiểu thư vừa trở về."

Hứa Tâm Dao cũngđãđược tám tuổi,ngay từ khi còn béđãcó thể nhìn ra sau này lớn lên nàngsẽcó dung mạo xuất sắc hơn người,quả nhiên là như vậy. Nét tròn trịa trẻ thơđãđược thay bằng khuôn mặtnhỏnhắn,cỡ bằng bàn tay,mi thanh mục tú.mộtthân thường phục mỏng tơ vàng,trênđầu cũngkhôngđeo trang sức gì,chỉ càimộtđoá hoanhỏmàu vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23