Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124
Mọi người đồng thanh trả lời.
Cũngkhôngchờ A Đoàn hỏi lại, tiếp tụcnói“Ta dẫn nàng đếnmộtchỗ, tối naykhôngăn trong cung.”
Lần thứ hai lên Vọng Giang lâu, chống tay lên lan can nhìn về phía cổng thành, phảng phất còn có thể nhìn thấy Vệ Trường Hận ngước mắt lúc trước. Nhớ đến lúc đó muôn người đều đổ xô ra đường cùng vớisựchật vật của bản thân,khôngkhỏi cườimộtcái, quay đầu nhìn Ngô Đồng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng “Tại sao lại gọi là Trường Hận?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Đồng cười khẽ, đưa tay kéo A Đoàn vào trong ngực, cùng nàng nhìn về phía bầu trời.
Sang năm, hai người chúng ta đềusẽvui vẻ,sẽkhônglại để cho chàngmộtmình đau lòng.
Vãn Thu lúc này lại đỏ mặt,khôngphải hưng phấn mà là xấu hổ. Mặc dùkhôngphảinóimộtmình mình, nhưng là do mình khởi xướng, mọi người hưng phấn, vây quanh Thái Tử phinóiđôngnóitây quên cả thời gian. Người thứ nhất quỳ thỉnh an, những người khác cũng nối đuôi nhau lui ra.
Lại là vườn sen, lại là Vọng Giang Lâu, đây làđangmuốn trở lại những chốn cũ.
Chương 124
A Đoàn nhấc bút, nhưng nửa ngày cũngkhônghạ bút được, mày thoáng nhăn lại, cuối cùng vẫn thở dài bỏ bút xuống, nhìn trang giấy trắng trước mắt mà sững sờ.khôngbiết nên viết cái gì, hay lànóikhôngbiết nênnóigì với An Dương. Gần nửa năm nay,đãviết rất nhiều thư cho An Dương, nhưng nàng ấykhôngtrả lờimộtbức thư nào.
Lúc trước mình ở Đông cung hơn năm năm, những tiểu cung nữ tiểu thái giám làm bạn với mình lúc đó bây giờ cũngđãtrưởng thành rồi, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có bóng dáng khi còn bé, vẫn có thể nhận ra được. Vốn là quen biết, nhìn thấy bọn họ ít nhiều vẫn thấy kích động, tâm tình cũng tốt lên vài phần, khẽ cưởinói“đãnhiều nămkhôngthấy, các ngươi vẫn khỏe chứ?”
nóilà hoàn toànkhôngđể ý làkhôngthểm trong lòng luônkhôngthoải mái, hôm nay mới là ngày đầu tiên thành thân. Nhưng mà sau khi cởi bỏ bộ quần áo nghiêm trang mặc vào bộ quần áo ở nhà thoải mái, chút thoải mái này trong lòng cũngkhôngcòn.hắnkhôngnhắn lại chắc làsẽtrở về trước bữa tối, nếu là như vậy, bản thân mình lại như quá hẹp hòi.
“Vãn Thu ngươi vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện nàythậtsựkhôngbiết bênnóicái gì với A Đoàn,nóimình thành thân,nóimình cuối cùng cũngđãgả cho Thái Tử ca ca sao? Nhưng đâyrõràng làđangsát muối lên vết thương của An Dương mà. Nếu tâm trạng An Dương lúc nàyđangtốt, nhìn thấy thư của mình, tâm trạngkhôngtốtsẽlà lỗi của mình.
A Đoàn chưanóihết câu Ngô Đồngđãhiểu, nhắm mắt hít thở sâumộtlần,thậtlâu sau mới mở mắt, chút giãy dụa giật mình hoảng hốt còn sót lạiđãkhôngthấy nữa, chỉ cònsựthoái mái. Đưa tay sờ vào hai má bị gió thu thổi lạnh “Để khen thưởng cho nàng, bữa tiệc ở Vọng Giang Lâuđãđược chuẩn bị xong, Thái Tử phi có thể nể tình cùngđihaykhông?”
Vẫn ngồi ngay ngắn nhưng lại mệt mỏi, miễn cưỡng vùi ở trong ghế, lật số sách Giang Vạn Lí đưa lên.
A Đoàn nghe hiểu lờinóicảu Ngô Đồng, suy nghĩ mấy phần, cũng đành thở dàimộttiếng, xoay người lại ôm lấy Ngô Đồng. Việcđãtrải qua nàykhôngthể xóađi, nósẽvẫn luôn lưu lại trong lòng. Cũng may, bây giờ hai ngườiđãở cùngmộtchỗ, những ký ức này cũngsẽkhônggây đau khổ, chỉ là làm người nhớ lại.
Lúc tiểu thư viết thư cho công chúa,khôngthích có người hầu hạ bên cạnh.
“Rất đẹp.”
A Đoàn gật đầu “Như thếthìđicùng ngươimộtchuyến vậy.”
“Để xem lúc nào ta rảnh rỗi.”
Ký ức xuấthiệntrong đầu ngày càngrõràng, đương nhiênkhôngquên lúc ấy Thái Tử ca ca ở trong nước sắc mặt hoảng hốt. A Đoàn cúi đầu,nhẹnhếch khóe miệng, nhìn về phía Ngô Đồng cũngđangnhớ lại, khẽ cườinói“Thái Tử ca ca, giữa hè sang năm, chúng ta lại đến đây hái sen có đượckhông?”
Đây làđãgiao tất cả những việc quản gia ra rồi sao? A Đoàn khẽ cười nhận lấy chìa khóa giao co Bán Đông cấtđi. Thấy tâm trạng A Đoànkhôngtệ, Giang Vạn Lí thử vận maynói“Nhà khonhỏcủa gia nô tài cũng chưa được nhìn thấy, lúc nào Thái Tử phi thấy vuiđixemmộtchút, để cho nô tài cũng được mở rộng tầm mắt đượckhông?” Thấy Giang Vạn Lí cười nhạo, A Đoàn honhẹmộttiếng, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.
Lời này quảthậtđãchuyển dờisựchú ý của A Đoàn, vội hỏiđiđâu, nhưng Ngô Đồngkhôngnói, chỉ để A Đoàn thaymộtbộ quần áo tiệnđilại rồi dẫn A Đoàn lên xe ngựa ra khỏi cung. Tiếng bánh xe ngựa vang lên, A Đoàn mới nghĩ ra, ngây ngẩnnói“Tối naykhôngăn cơm cùng mẫu hậu sao?”
A Đoàn trở thành Thái Tử phi, Giang Vạn Lí cũng được thăng chức, thành Đại tổng quản nội vụ của Đông cung. Ngô Đồng ở bên A Đoàn đến lúc ăn cơm trưa xongthìđixử lý công chuyện, sau khi ngủ trưa Giang Vạn Lí ômmộtchồng sổ sách tiến đến đáp lời, theo sau là những người hầu trong Đông cung. Sau khi mọi người thỉnh an xong mới để bọn họ đứng dậy.
Nghe vậy A Đoàn cũng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hoàng hôn chạng vạng tối, ánh nắng chiếu xuống vô cùng sáng lạn, tổ hợp các loại màu đỏkhônggiống nhau như vậy,khôngngờ tạo ramộtánh tà dương như thế, giốngmộtbức tranh đẹp. Ký ức khi còn bé vẫn còn, lúc trước tinh thần của mình phấn chấn, cho nên ký ức còn khắc rất sâu.
“Chuyện của An Dươngkhôngcần vội, ta có sắp xếp.”
“Vì sao tương tư, vì sao trường hận.”
Giọng điệu cứng rcwnsgbd Bán Hạ liếc nhau sau đó trong mắt chợt lóe lênsựlo lắng, cái này, bây giờ mới là ngày thành thân đầu tiên mà! Nhưng màsựlo lắng này cũng chỉ trong chớp mắt, hai người quay đầu nhìn thấy Giang Vạn Líđangche miệng cườikhôngra tiếng, cái này còn gìkhôngrõnữa chứ? Thái Tử muốn cho tiểu thư ngạc nhiên!
Cũng may từ chỗ Thái Tử ca ca biết được nàng vẫn ổn, chơi khắp nơi thăm khắp nơi.
A Đoàn ngẩng đầu híp nửa mắt nhìn lại, hóa ra đều là người quen.
Ngô Đồng ôm A Đoàn từ phía sau, mắt khẽ nhắm,mộtlúc sau thở dàimộttiếng.
Mặc dù Hoàng Hậuđãnóikhôngcần A Đoàn hầu hạ nàng, chỉ là A Đoàn vừa vào cửa, có tấm lòng là được, sau nàykhôngcần như vậy.
“Lúc trước sau khi đưa nàng lên xe ngựa,mộtmình ta đối mặt với bầu trời hôm nay chỉ cảm thấy chói mắt.”
Lúc Ngô Đồng trở lại, nhìn thấy bộ dáng A Đoànđangchống cằm khổ não.
Giang Vạn Lí vẫn đứng ở bên nhìn vào, thấy A Đoànđãhiệnlên chút mệt mỏi, giơ tay lên nhìn thẳng vào mọi người lạnh gióngnói“Được rồi, hôm nay Thái Tử phi chủ yếu là xem sổ sách, muốn nhận người thân hay ôn chuyện, hôm khác lại có thời gian, hôm nay mọi người mau giải tánđi. Giang Vạn Líđãlên tiếng,khôngai dám chống lại.
Số sách của Đông cung vẫnrõràng, lại qua tay Giang Vạn Límộtlần, A Đoàn chỉ nhìn sơ quamộtlần thấykhôngcó vấn đề gì cũng buông ra “Vẫn như cũ, bây giờ cũngkhôngcần thay người vội, đợimộtthời gian nữađã.” Dừngmộtchút lạinói“Nếu như pháthiệncó người tay chânkhôngsạchsẽ, lần đầu ngươiđinhắc nhở, nếu có lần haithìnóicho ta biết.”
khôngtiếng động tiến lên, đuôi mắt khé nhướn, khẽ cười dò hỏi “đangviết thư cho An Dương sao?” A Đoàn miễn cưỡng nâng mắt liếc nhìn Ngô Đồngmộtcái, mím môi gật đầu. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua trang giấykhôngcó chữ nào, Ngô Đồng hạ mắt, sau đó đưa tay kéo A Đoàn dậy, ngăn nàng tiếp tục ngẩn người.
Đảo tay nắm lấy tay A Đoàn, nghiêng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, tinh thần có chút giật mình.
Xe ngựađikhoảng nửa khắcthìdừng lại, sau khi A Đoàn xuống xe, kinh ngạc nhìn biển Hà Uyển (vườn sen) trước cửa. Quay đầu nhìn Ngô Đồng,hắnhơi ngửa đầu khoanh tay nhìn về phía ánh nắng chiều đầy trời, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên. A Đoànđiđến bên cạnhhắn, đưa tay giữ chặt bàn tay hơi lạnh củahắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhà khonhỏcủa giakhôngnhập vào sổ sách, sổ sách gianóisẽtự mình đưa cho ngài.”
“Nô tỳ (nô tài) đều khỏe, cảm ơn Thái Tử phi quan tâm!”
Thấy A Đoàn vẫn nhớrõtên mình, Vãn Thu càng kịc động, sắc mặt cũng đỏ lên. Mọi người bên ngoài cũngkhôngchịu yếu thế, ào ào tiến lên thỉnh an A Đoàn,nóichút chuyện khi còn bé. Trong lúc nhất thười vô cùng náo nhiệt,rõràng là gặp mặt nữ chủ nhân mới, bây giờ lại đổi thành ôn lại chuyện ngày bé.
Bộ dáng ngốc ngốc làm cho tâm trạng của Ngô Đồng sung sướng. Hơi nheo mắt, đưa tay kéo A Đoàn vào ngực “Mẫu hậu cũngkhôngnàngđithỉnh an hầu hạ người, người chỉ nghĩ đến lúc nàothìnàng cho ngườimộttiểu tử mập mạp.”
Động tácđiở phía trước hơi khựng lại, khóe miệngđanggiơ lên cũng hạ xuống, sắc mặtkhôngđổi tiếp tụcđivào trong.
Cho dù chỉ nhìn quamộtlần,mộtchồng sổ sách kia cũng rất nhiều,đãđến lúc hoàng hôn. A Đoàn đứng dậyđivào nội thất thay quần áo ở nhà “Thái Tử cónóilúc nàothìsẽtrở vềkhông?” Giang Vạn Líđitheo hầu hạ bên cạnh, tròng mắt đảomộtvòng, trong miệng lại là nghi hoặc “Gia cũngkhôngnhắn lại, hay là bây giờ để nô tài cho ngườiđihỏi?”
Có cung nữ quen biết là gan lớn hơnmộtchút, thấy tâm trạng A Đoànkhôngtệ, cất giọngnói“Chúng nô tỳ vẫn luôn ngóng trông tiểu thư trở về, bây giờ cuối cùng người cũngđãtrở lại, lần này cũngsẽkhôngđinữa.”đangnóichuyện làmộtcônương gương mặt như quả trứng ngỗng, A Đoàn vẫn nhớrõnàng, thường chơi với nhau khi còn bé.
“khôngcần.”
Editor: huyetsacthiensu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên, nàng ấythậtra cũng tự trách mình.
Bây giờ thời gian còn sớm, cách bữa tối cònmộtkhoảng thời gian, A Đoàn dừngmộtchútđiđến ngồi xuống bên bàn học. Bán Hạ trải giấy, Bán Đông mài mực, nửa năm nayđãhình thành thói quen, nhất định là tiểu thư muốn viết thư cho An Dương công chúa! Sau khi Bán Hạ trải giấy rathìrờiđi, Bán Đông mài mực xong cũng rờiđi.
Trời đất chứng giám, đây là những lờinóithật. Mìnhđãhai mươi còn chưa có con nối dõi, hẫu mậuđãnóng nay từ lâu, chỉ mong lúc nào có thêm cháu trai, những cái kháckhôngquan trọng.rõràng là hỏi chuyện đứng đắn, kết quả lại nhận được câu trả lời như vậy, A Đoàn đỏ bừng mặt, nắm tay phấn hồng đấm về phía lồng ngực cứng rắn của Ngô Đồng.
“Tại sao lại muốn đến chỗ này?”
Vườn sen mùa thuthậtsựkhôngdễ nhìn. Màu xanh ngát cả ngày trong trí nhớđãbiến thành lá vàng úa tàn, màu vàng hiu quạnh nhìnkhôngthấy đầu, nhưng hai người đềuđangcười nhạt,mộtkhung cảnh thỏa mãn. Dắt tay nhauđiđến lúc trước mặtmộtchiếc thuyểnnhỏtreo đèn đậutrênmặt hồ, nhiều năm qua như vậy, chiếc thuyềnnhỏnày vẫn như cũ, sơn ở thân thuyềnđãtróc nhiều chỗ, loang lổ.
Tâm tình mâu thuẫn đến đỉnh điểm, lúc trước vào quân doanh, cía tên này là thuận miệngnóira, ngay cả bản thân cũngkhôngbiết vì sao lại là cái tên này. Bây giờ nghĩ lại, là chấp niệm lúc trước sinh ra hận, hận này xâm nhập tận xương tủy, kèm theo đó là nhớ nhung cùng hối hậnthậtsâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy bây giờthìsao?” Cũng cười nhạt nhìn lại Ngô Đồng,nhẹgiọng hỏi.
Nếu nhưkhôngvề, hừ hừ.
Từ đấy cũngkhônglo lắng nữa, giả vờ bình tĩnh giống Giang Vạn Lí, hơn nữa chờ nhìn xem Thái Tử muốn làm gì.
Những người trong cung này luôn có vài phần tình cảm, nước trong quáthìkhôngcó cá, đạo lý này A Đoàn vẫn hiểu được, chỉ cầnkhôngquá đáng quá, nếu có thể cho qua đượcthìcho quađi. Giang Vạn Lí hiểu được ý của A Đoàn, gật đầu đồng ý, sau khó khom người dângmộtchuỗi chìa khóa lên, sau đónói“Đây là chìa khóa nhà khonhỏcủa gia.”
Chờ đến bữa tốiđi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.