Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 121-2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121-2


Cho dùđichậm thế nào cũng đến lúcđiđến cổng viện, Hứa Thanh Viễnđãchờ ở đó từ trước. A Đoàn xuống khỏi lưng Hứa Triệt Minh lại năm lên lưng của Hứa Thanh Viễn, Hứa Triệt Minhkhôngnóigì chỉ lầ hốc mắtđãđỏ ửng, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn A Đoànđangtừng bướcmộtcách xa, đến lúc sắpkhôngnhìn thấy người nữa cuối cùng nước mắt nam nhi vẫn chảy ra.

Ôm chặt cổ Hứa Triệt Minh, A Đoàn khịt khịt mũi, lạikhôngngừng dặn “Tam ca, lần này cũngkhôngbiết huynh có thể về nhà bao lâu, người mẫu thân lo lắng nhất là huynh, bây giờ hynh phảithậtnghe lời mẫu thân,khôngnên chống đối lại mẫu thân, biếtkhông?”

Đưa tay muốn vén lên lại bị ngăn lại, Trần thị kéo A Đoàn đứng dậy, đẩy nàng giục nàngđivào trong “Trước tiênkhôngvội nhìn, thay quần áo trướcđã, cùng nhau nhìn!” Lại dặn Bán Hạ cùng Bán Đôngnói“Cẩn thận hầu hạ tiểu thư thay quần áo, đừng để làm hỏng lớp trang điểm!” Hai người vộ vàng đáp ứng, cẩn thận đỡ A Đoàn vào trong, sắc mặt quái dị khó hiểu, giống nhưđangnghẹn cười vậy.

Chỉnóimộtcâu như vậy, liền cảm thấy cánh tayđangnắm lấy tay mình dùng sức, dùng sức đến mức nổi hết gân xanh lene. A Đoànkhôngngẩng đầu, chỉ nghe đượcmộtâmthnah kích động đáp lại bản thân “Phụ thân rất tốt, con chăm sóc bản thânthậttốt, có thiếu cái gì bất mãn cái gì hãynóivới phụ thân,khôngcần tự mình gánh lấy, phụ thân còn chưa già đâu!”

Ba ngườiđitừ bên ngoài vào, mỗi người đều ăn mặc chỉnh tề xem ra rất có tinh thần, nhưng vết xanh tímtrênmặt là sao?! A Đoàn tiến lên trước mặt ba ngườiđangmất tự nhiên, kinh ngạc lên tiếng “Các huynh sao thế này, sao ngày hôm nay lại còn đánh nhau?”

Lần này A Đoàn trịnh trọng gật đầu.

A Đoàn dang hai tay để Bán Hạ cùng Bán Đông hầu hạ mình mặc áo, bộ quần áo này quá rườm rà,mộtngườikhôngthể mặc được.

“Vậy các huynhđãđánh ra được kết luận gì rồi?”

Chớp chớp mắt đè ướt át trong mắt xuống.

Sau khu ngủ trưathìbắt đầu làm tất cả, vậy mà sau khi làm xong tất cả mặt trời cũngđãlặn, thời gian vừa kịp. Các tân khách cũngđãở bên ngoài, để thời gian cho người nhà ở cùngmộtchỗ với nhau, mũ phượng rất nặng, những hạt ngọc trai bêntrênchắc nịch bóng bẩy, Trần thị sợ A Đoàn mệtnóichờ khi sắpđira ngoài mới đội lên, nhưng A Đoàn vẫn muốn đội lên ngay bây giờ!

Hứa Triệt Minhđitừng bước rất chậm, nghe được lờinóicủa A Đoàn cũngkhôngtrả lời, chỉ trịnh trọng gật đầu.

Hai tay nắmthậtchặt vào nhau ôm cổ Hứa Tiêu Nhiên.

Hứa Tiêu Nhiên nắm tay đểtrênmôi ho khan vài tiếng, sau đó nhìn thấy Hứa Thanh Viễn với Hứa Triệt Minh đồng thờikhôngdấu vết liếc trắng mắtmộtcái! Hứa Tiêu Nhiên trực tiếp nổi giận, mắng “Hai người các ngươi cònkhôngphục sao? Ta là Đại ca, đương nhiên phải là ta cõng A Đoàn ra khỏi cửa, hai người các ngươi tranh cãi cái gì!”

Sau đó nhìn chằm chằm vào cửa, chờ phụ thân cùng các ca ca đến.

“Phụ thân.”

Cố gắngkhôngđể bản thân khóc,nhỏgiọngnói.

mộtlờikhônghợp là ba người lại bắt đầu cãi vã, A Đoàn đứng bên cạnh nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút… Muốn khóc. Hôm nay là ngày mình xuất giá,nóithật,khôngnỡ có, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Nhưng bây giờ, chợt xông lên xót xa, thậm chí cònkhôngmuốn gả nữa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quốc công giakhônglên tiếng, tay lập tức vươn ra lôi kéo tay A Đoàn đỡ nàng đứng dậy, sau đó cũngkhôngbuông tay, cứ túm lấy cánh tay A Đoàn như vậy. A Đoàn cúi đầu nhìn bàn tayđangtúm lấy tay mình, làn da hơi đên, khớp xương cũng thô to, thô ráp lại có nêp nhăn, nhậtsựkhôngdễ nhìn.

Hứa Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn đôi song sinhmộtcái, sau đónhẹnhàngnóivới A Đoàn “Chúng takhôngai chịu nhường ai, cho nên ba ngườisẽcùng nhau cõng muội qua cửa. Triệt Minh cõng muội đến cửa viện, Thanh Viễn cõng muội đến cổng trong, ta cõng muội ra cửa.”

Nhìn khuôn mặt hai ngườiđangcố nén, A Đoàn trực tiếp lên tiếng “Rất xấu sao?”khôngnóilà cái gì xấu, Bán Đông trực tiếp hé mồmnói“khôngxấukhôngxấu, tân nương đều là người xinh đẹp nhất!” A Đoànkhôngnóigì, lúcnóicâu này ngươi có thể nhìn thẳng vào mặt ta đểnóikhông? Còn có Bán Hạ cũng vậy, muốn cườithìcườiđi!

Hứa Triệt Minh cười lạnh “Người ra tay trước là huynh, đánhtrênmặt trước cũng là huynh!”khôngbiết ai là mới là người dụng tâm hiểm ác đâu! Hứa Thanh Viễn ở phía saunóivới A Đoàn “Ai quy định nhất định phải là Đại ca cõng muội muội ra cửa?hắnchỉ ỷ vào việc sinh trước chúng ta vài năm!”

Có chút kích động, động đến vết thươngtrênkhóe miệng, làm cho Hứa Tiêu Nhiên hít vàomộtngụm khí lạnh, sau đó giận quá.

Lời này rất bình tĩnh, cũngkhôngphải là lời gì kích động, A Đoàn cúi đầuthậtthấp, nước mắt cứ thế rơi ra.

“Đại ca, lúc nào mệt mỏi, hãynóivới muội.”

“Khụ khụ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặtđãtruyền đạy lại những gì A Đoàn muốnnói, Bán Hạ cuối cùng vẫnkhôngnhịn được “Ha ha, tiểu thư, tân nương đều như vậy, càng hồng càng vui vẻ!nóixong lại ôm bụng cườikhôngđứng thẳng người lên được!

Chương 121-2

Quốc công gia cả đời trang phục nghiêm chỉnh bây giờ cả khuôn mặt đỏ bừng tiến vào từ bên ngoài, toàn thân toàn mùi rượu, hiển nhiên là ở bên ngoài bị chuốckhôngít rượu,điđường cũng lắc lư, nhìn thẳng vào A Đoàn, ánh mắt rất phức tạp. A Đoàn đứng dậyđihai bước, cách tua kết hơi ngửa đầu nhìn Quốc công gia,mộtlúc sau khom người thỉnh an.

Vừa rồithậtsựlà A Đoàn muốn đề tài, bây giờ lạithậtsựbị phân tán tâm tư, sao lại đánh nhau chứ?!

Bị các ca ca nhìn thấy, cònkhôngbiếtsẽbị chê cười như thế nào nữa!

Quốc công khuyên Trần thị, ba huynh đệ khuyên A Đoàn,khôngdề dàng gì khuyên nhủ. A Đoàn nhìn cái này, nhìn cái kia, luôn cảm thấynóikhônghết chuyện,mộtkhắc cũngkhôngdừng lạinóichuyện. Bây giờ ai cũngkhôngngại A Đoànnóinhiều, đều im lặng nghe nàngnói. Lúc này dùkhôngnỡ thế nào cũngđãđến lúc ra cửa, bên ngoài Thái Tửđãsắp đến, bên này Hỉ nương cũngđãmang khăn voan đỏ đến.

Bước chân của Hứa Tiêu Nhiên dừng lạimộtchút, chỉ là dừng lạimộtcái chớp mắt lại tiếp tụcđivề phía trước.

Ma ma lại bắt đầunóimấy lờinóicát tường, A Đoàn lại nhắm nghiền hai mắt lại.

Miệng A Đoàn vừa động đậy, còn chưa kịpnóichuyện,âmthanh của Trần thịđãvang lên trước “khôngđượcnóiđiềm xấu, tân nương đều như vậy!” Trừng mắt nhìn A Đoàn cònđangkhôngtự nhiên, mới cườinóivới ma mađangcười tủm tỉm bên cạnh “Ma ma mau chải đầu cho nàngđi.”

Haianhem song sinh, hoàn cảnh sốngkhônggiống nhau thân hình, khuôn mặt cũng có chút khác nhau. So với Hứa Triệt Minh, mấy năm nay Hứa Thanh Viễn du ngoạn ở bên ngoài người cũng gầyđirất nhiều. A Đoàn vẫn dặn dò như cũ “Nhị ca, huynh cũng vậy, vài nămkhôngtrở về nhà liền gầy thành bộ dạng này, huynh lại thích ở bên ngoài, cũng phải chăm sóc thân thể mình chothậttốt.”

Đánh nhau?

“Trước kia là ta sai, là phụ thân nghĩ lầm…”

Được rồi, A Đoànđãcó thể tưởng tượng được lát nữasẽnhìn thấymộtkhuôn mặt đỏ như thế nào.

Áo cưới mấy hôm trướcđãđược đưa đến,đãmặc thửmộtlần, rất hợp, mũ phượng khăn quàng vai tinh xảo rườm rà, từng đường kim mũi chỉ đềukhôngcó chỗ nào sai sót, cho dù trong phòng mờ tối cũng rạng rỡ,trênbộ áo cưới còn thêu mấy lá ngô đồng bằng chỉ vàng, khéo léo lại hợp ý.

Áo cưới quá rườm rà,khôngchỉđiđường phải bướcđibướcnhỏ, ngồi xuống cũng phải chú ý vạt áo,khôngdễ dàng gì mới ngồi xuống được, sau khi ngồi xuống, nhìn thấy người trong gương, vẫn bị dọa ngây người. Cả khuôn mặt, trừ hai tròng mắt là màu đên, những chỗ khác hồngthìrất hồng, rắngthìrất trắng.

Cái này, giống như đít khỉ vậy!

Mớinóiđược nửa đầu, A Đoàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa “Các ca ca đâu, tại sao còn chưa đến?”âmthanh bình tĩnh, khác biệtmộttrờimộtvực vớisựkích động của Quốc công. Quốc công há miệng, cuối cùng vẫn buông lỏng cánh tay A Đoàn ra, sau đó cất giọng cười “Ba người các ngươi cònkhôngđivào nhanh lênmộtchút?khôngbiết xấu hổ đánh nhau,khôngthấy xấu hổ khi gặp người khác sao?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng giống Hứa Triệt Minh, Hứa Thanh Viễn cũngkhôngtrả lời câunóicủa A Đoàn. Im lặng cõng A Đoàn đến chỗ Hứa Tiêu Nhiênđangđứng đợi, đặt nàng xuống, sắc mặt bình tĩnh chỉnói“thậtra ta cònmộtthứ tốt nữa chưa cho muội.” Cũngkhônglòng vòngnóithẳng “Mỗi nơi tađiqua đều tìm rượu ngon mang về cho muội, có đến mấy xe.”

“Phụ thân, hôm nay congáisẽgả cho người ta, sau khi congáiđi, phụ thân phải bảo trọng thân thểm khỏe mạnh trường thọ…”

khôngmuốn ngủ nhưng cũngkhôngnhìn được khuôn mặt của bản thân lúc này! Cũngkhôngbiết lúc Thái Tử ca ca nhìn thấysẽcó cảm nghĩ như thế nào… Cũngkhôngđúng,hắnđãnhìn thấymộtlần rồi, hẳn làđãcó chuẩn bị tâm lý? Khụ khụ.

Ba huynh đệ còn chưa kịp phản ứng, Trần thịđãbước nhanh đến, khom người lầy khăn cẩn thận ấn vào mắt A Đoàn,âmthanh cũng nghẹn ngào “khôngđược khóc, tân nươngkhôngthể khóc! Thời gian cũngđãđến, bây giờ dặm thêm lớp trang điểmkhôngkịp nữa rồi, đừng khóc…”

Sau đó chính là trang điểm, A Đoàn nhắm mắt mặc cho người khác tô tô vẽ vẽ trê mặt mình, rất chậm rất tỉ mỉ, ít nhất phải hơn nửa canh giờ, A Đoàn mơ mơ màng màng ngủmộtgiấc.khôngdễ dàng gì mói nghe được Trần thịnóimộttiếng tốt lắm, vội vàng mở mắt, sau đó, vì sao lại che gương lại?

“Lần này huynh phải nghe lời mẫu thân bồi bổthậttốt!”

“Đánhthìđánh, còn toàn đánh lên mặt!”

Thời gian ở cùng Đại ca là dài nhất, nhưng mà Đại ca rất thông minh,khôngcần dặn dò chuyện gì. A Đoàn nằm sấptrênlưng Hứa Tiêu Nhiên, cũngkhôngbiết nênnóicái gì, Đại cađirất êm, từng bướcmột, gần nhưkhôngxóc nảy. Ổn trọng nhất là Đại ca, làm cho người khác đau lòng nhất cũng là Đại ca.

Đây là tay phụ thân… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của A Đoàn, đưa tay chọc chọc cằm A Đoàn “Sau này ta thường xuyên mang rượ vào thăm muội có đượckhông?”

Lúc còn cách cổng lớnmộtđoạn, A Đoàn nghe đượcâmthanh ồn ào của người bên ngoài, theo bản năng ngẩng đầu lên, cách khăn che đầu thêu Long Phượng loáng thoáng nhìn thấymộtngười, khoanh tay đứng ở chính giữa, dáng người cao ngất, trong vô số người bên cạnh chỉ nhìn mình.

Bởi vì trước mặt có tua rủ xuống, có thể che mặt! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đại ca vĩnh viễnkhôngmệt, Đại ca vĩnh viễn là chỗ dựa của các muội.”

A Đoàn ghé vàotrênngười Hứa Triệt Minh,khôngdám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nghe được tiếng khóc đè nén của Trần thị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121-2