Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107
Dung mạo đều hơn người, nhân phẩmthìkhôngbiết như thế nào, thân phận nàyđãđược xem xét kỹ lưỡng.mộtngười là Hoàng Thượng tự tay cất nhắc,mộtngười là congáicủa gia tộc lớn trước đây. Trong lòng tràn ra chua sót, miễn cưỡng đè nén xuống, uốngmộthơi sạch rượu trong chén, lại quét mắt nhìn về phía mọi ngườimộtlần nữa.
Có bản lĩnhthìngươi làm thửđi!khôngcó bản lĩnhthìngươi nên ngậm miệng lại!
Nghe được An Dương có ý riêng, A Đoàn lại nhìn bốn phíamộtlần nữa, tầm mắt hơi dừngtrênngười vài người sau đó thu hồi lại. Bộ dáng phục tùngnhẹgiọng “Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì?” An Dương liếc mắt trừng A Đoànmộtcái, tức giận vì A Đoànkhôngcó tính tranh giành. Ánh mắt tối lại, cũngnhỏgiọngnói“Nếu ta là ngươi, hôm naycônàng kia đừng hòngđira được khỏi đây!”
Chương 107
Bản thân cũng nhân dịp này mà thả lỏng, cho dù chỉ ngồikhôngcũng rất mệt mỏi.
Là truyền kỳthậtsự.
Đó là vị trí của Hứa Tam tiểu thư! Vốn An Dương công chúa còn ngồi ở chỗ kia, nhưng sau khi Hứa Tam tiểu thư rờiđiAn Dương công chúa cũngđitheo!
Thái Tử điện hạ đứng dậy!hắncử động,hắnmuốn tự mìnhđiđón Hứa Tam tiểu thư kia!
Mắt Ngô Đồng nhìn thẳng Hoàng Hậuđangngồitrênvị trí chủ nhân,khôngcó chút phản ứng nào với những tầm mắt xung quanhđangnhắm vào mình. Sau khi thỉnh an Hoàng Hậu trực tiếpđiđến bên cạnh Hoàng Hậu ngồi xuống, Hoàng Hậu buồn cười nhìn thoáng qua đứa con trai lễ nghi hoàn mỹkhôngcó khuyết điểm của mình, có tâm tư xấu nhìn về phía mọi người, quả nhiên, khuôn mặt cảu cáccônương đều biến sắc!
Lời đồn về Vệ Trường Hậnkhôngphải là mọi người chưa từng nghe qua,nóihẵn khát máu cũng có,nóihắnkhôngcó tình người cũng có. Nhưng như vậythìnhư thế nào? Những người bị g·i·ế·t phần lớn là những người muốn xấm chiếm đất nước ta, những người đó đáng g·i·ế·t! Bây giờ Vệ Trường Hận đổi thành Thái Tử, càng cảm thấy đương nhiên!
Nếu như lờinóicó tác dụng, nàngsẽkhôngphải là An Dương nữa.
Dân chúng có chuyện bất bình gì, chưa bao giờđigõ cửa huyện nha, mà trực tiếp đến công đường của Lan gia để xử lý. Lúc ấy Đại ca còn thanmộttiếng,nóitrước cửa huyện nha cỏ dạiđãmọc cao ngang người, thậm chí ngay cả hình dáng của cái trống ban đầu cũngkhôngthấyrõ, cũngkhôngbiết bao nhiêu năm rồi chưa vang lên tiếng nào.
Tâm tư phiền muộn,khôngphải buồn phiền những bông hoa kia mà là bản thân mình.
“Bích Sơđãchuẩn bị mấy bộ quần áo dự phòng, ngươi chọnmộtbộ rồi thayđi.”
Bộ quần áo này đẹpthìcó đẹp nhưngkhônghợp với tuổi của mình.
Nhìn thoáng qua quần áo kia rồi dừngmộtchút, vậy mà lại làmộtbộ quần áo vàng đen lộng lẫy, toàn thân màu đen, chỉ có ở chỗ cổ tay áo, cổ áo được thêu hoa văn màu vàng phức tạp rườm rà, ngoài ra cũngkhôngcó hoa văn khác. Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương bị bộ quần áo Mẫu đơn kia k*ch th*ch, cho nên dứt khoátkhôngcần hoa nữa?
Khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu,mộtđôi con ngươi như làn sóng nước lăn tăn. Sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, toàn thân cũng toát lên khí chất thư hương, cũngkhônglàm mấtđivẻ tự tin thanh cao, giống như giờ khắc này, như gió xuân làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cho dù trong lòngđangcảm thấy như thế nào, ít nhấttrênmặt là vẻ điềm đạm nhã nhặn. A Đoàn cũng cười, cầm chén rượu trước mặt giơ lên.
Nhưng mà lạikhôngcó ai sợ, thậm chí coi đó là chuyện đương nhiên.
A Đoàn liếc trắng mắt nhìn An Dươngmộtcái “Bát tự còn chưa xem đâu, ngươi cũng nên rụt rèmộtchút chứ.”
đãtừng nghe Đại ca giảng qua, lúc trước khiđidu họchắncóđiqua Lan châu, người nắm quyền nơi đó là bộ trưởng Lan tộc. Người ở đó sinh rađãhình thànhmộtquy định bất thành văn, trong lòng những người đó chỉ có Lan gia,khôngcó Hoàng tộc, Hoàng quyền ở nơi đo chỉ là để trang trí. Các chức quan triều đình, Tri Phủ huyện nha ở nơi đó hoàn toànkhôngcó bất kỳ tác dụng gì.
Dáng người cao ngất thon dài chậm rãi từ cửa tiến vào,mộtthân áo bào đen nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thâm trầm, rất xứng với dung mạo tuấn tú củahắn, làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Khuôn mặt tuấn tú với những đường nétrõràng, mắt đen thâm thúy, hai mày sắc bén, nhìnmộtcái làm cho người ta cảm thấy rất khó ở chung, có chút hung ác.
Tay chống cằm nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt theo tiếng nhạc từnhẹ, hiển nhiên là nghĩ đến Hứa Tiêu Nhiên. A Đoàn cũngkhôngquấy rầy nàng, cũngkhôngcoi trọng việc này, trước mắt cũngkhôngcó cơ hội tốt hơn đểnóirõ. Hơn nữa, với tính tình của An Dương, cónóicũng vô dụng.
Ngàn vạn lầnkhôngnên chủ động hại người.
khôngtrách được Bích Sơcôcôkhôngcho hỏi, hóa ra quần áotrênngười mình với quần áotrênngười Thái Tử ca cakhôngkhác nhau nhiều lắm!
Thái Tử điện hạ dùng cách củahắnbảo vệ đất nước, những người các ngươi cònnóinhảm!
nóivới An Dươngmộtcâu, lại đứng dậynóithầm vào tai Hoàng Hậu mấy câu,nóiđira phía sau rửa mặt chải đầumộtchút, nhân tiện sửa sang lại quần áo.yêucầu này trong tiệc rượu trong thời gian dài là rất bình thường, hơn nữa quần áo thêu Mẫu đơntrênngười Trương Bảo Châu quảthậtlàm cho Hoàng Hậu chán ghét, nghe được A Đoànnóinhư vậy, gật đầu.
khôngquên tấm lòng ban đầu, cố gằn giữ lấy trái tim vốn có.
“Đương nhiên, Tiêu Nhiên của ta cũngkhôngcó khả năng đối với ta như vậy.”
A Đoàn gật đầumkhôngtiếng động rời khỏi tiệc rượu.
Nhất định làđithay quần áo.
Ngô Đồng đương nhiên nghe ra được, ngay cảsựlạnh lẽo cứng rắn ở đuôi lông mày cũng yếuđivài phần. “Tới thăm nàng.” Sau đókhôngngừng quan sát quần áotrênngười A Đoàn, hài lòng gật đầu. Qua loa khen “Tay nghề của BÍch Sơcôcôquả nhiên người thường khó có thể so sánh được, hôm nay nàng rất đẹp.”khôngphải lần đầu tiên được Ngô Đồng khen, nhưng lại là lần đầu tiên được khen ở trước mặt mọi người.”
A Đoànđiđến cửa còn có chút kinh ngạc, saokhôngcómộtchútâmthanh nào cả? Thời gian mình rời khỏi đây cũngkhônglâu, sao ngay cả tiếng nhạc cũngkhôngcó? Tâm tư khẽ động, động tác dưới chân cũngkhôngngừng lại, đưa taynhẹnâng vạt váy bước qua bậc thềm, sau đò liền nhìn thấy Ngô Đồngđangđứng khoanh tay.
Lúc trước Thái Tử điện hạnóiđidu học, mấy năm nay chưa từng xuấthiện, gần như tất cả mọi người đều quên mấtsựhiệnhữu cuahắn, thậm chí cómộtsố lão thần cũngkhôngnhớ dung mạo của Thái Tử. Thái Tử củamộtnước, mà cảm giác tồn tại thấp đến như vậy, ở trong mắtmộtsố ngườiđãlà tình cảnh vô cùng vô cùng xấu.
Bích Sơ nhìnrõràng nghi ngờ trong mắt A Đoàn, nhưng màkhôngnóicái gì cả, chỉ kéo A Đoàn ngồi xuống, vừa tẩyđilớp trang điểm vừa rồi của nàng vừanói“Tiểu thư chỉ cần nhắm mắt lại nghi ngơimộtlúcthậttốt là được, tất cả mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ.” Nghe vậy, A Đoàn cũngkhônghỏi nữa, để tùy Bích Sơ làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hận bản thân,rõràngkhôngmuốn nhìn thấy những người đó, ngay cả liếc mắtmộtcái cũngkhôngmuốn, nhưng lạikhôngmuốn chủ động ra tay. Tâm tc của An Dươngkhôngphải mìnhkhôngrõ, thậm chí ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũngđãmập mờ ám chỉ, những người đó chẳng qua chỉ là công cụ lôi kéo, ngoài mặt có thể cho qua,âmthầm làm cái gì đó hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
Nhưng cho dù tâm tư các nàng thâm trầm như thế nào cũngkhôngchịu nổisựk*ch th*ch này!
Chậm trễ quá lâu cũngkhôngtốt, sắp xếp lại lòng mìnhmộtchút liềnđivề phía tẩm điện của Hoàng Hậu, vẫnkhôngđiđường lớn như lúcđimà vẫnđingang qua đườngnhỏbên trong. Bích Sơđãsớm saimộtđám người chờ ở đó, bê bước, cầm quần áo, chuẩn bị hộp trang điểm.
Ngô Đồng muốn làm A Đoàn được vẻ vang, Hoàng Hậu đương nhiênsẽkhoog ngăn cản. Muốn lôi kéo những người này làsựthật, cũng hy vọng ngày sau các nàng có thể sinh con nối dõi, nhưng mà cũng chỉ có thể như vậy mà thôi! Con dâu trong lòng vẫn luôn là A Đoàn, điều ấy chưa bao giờ thay đổi! Nếukhôngphải vì triều chính, nếukhôngphải vì kéo dài hương khói, bữa tiệc rượu cũngsẽkhôngtồn tại!
“Hứa Tam tiểu thư đến ~”
Thuởnhỏở trong cung chơi với An Dương ở mọi ngóc ngách, ngay cả lãnh cung cũngđãtừngđivào, hoàng cung tu lớn nhưng đối với A Đoàn,khôngbao giờ có khả năng nàng bị lạc đường.đitheo cung nữ lui xuống dưới,khôngđitrênđường lớn màđitheo lối đường mòn trong vườn hoa. Mặc dù lúc này có nắng ấm chiếu xuống nhưngtrênđoạn đườngđicủa A Đoàn đủ loại mùi thơm của cây gỗ.
Nghĩ đền vừa rồi Bích Sơ phái người truyền lời lại cho mình, lần này Hoàng Hậuthậtsựkhôngkhống chế được vẻ mặt của mình, khóe miệng vẫn nhếch lên, ý cười trong mắtkhôngngừnghiệnlên. Bây giờkhôngai chú ý đến Hoàng Hậu, lúc trước bị Ngô Đồng k*ch th*ch, bây giờ chủ nhân lại đến! Tâm tư vội xoay chuyển, thu lại sắc mặt.
Nếu là tiệc rượu, đương nhiên phải có tiết mục góp vui, cung nhân đúng lúc dẫnmộtnhóm vũ công ra. Vũ công mặc quần áo tơ lụa, tay nâng đủ loại hoa cỏ mùa xuân, múa đoạn muôn hoa đua nở. Lại cảm nhận được dụng tâm lương khổ (hết sức để tâm) của Hoàng Hậu nương nương, người múa chính là người cầm hoa mẫu đơn, những người khác đều chỉ là làm nền.
Editor: huyetsacthiensu
hắncòn chưa để thua trận đánh nào! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên là hài lòng, nụ cười bên môi căn bản làkhôngngừng lại được!
An Dươngkhôngthích như vậy, lúc đầu cònnóichuyện, sau đó dứt khoát dịch người đến bên cạnh bàn A Đoàn, hai người thân mật ngồi gần nhau. Mắt phượng khẽ nhếch, rất ít hứng thú “Mẫu hậu cũngthậtsựlà để tâm.” An Dương cũng chỉ là thở dài,khôngcần A Đoàn trả lời.
Cây gỗ chỉ có mùi hương ngăn cản ánh nắng, đường đá xanh dưới chânnhẹnhàng phát ra những tiếng động, gió mát thổi làn váy hơi bay lên, làm cho lòng A Đoàn có chút rộn ràng dần ổn định lại. Bước chân vốn có chút dồn dập cũng chậm lại, trở nên thanh thản, hòa làmmộtthể với hoàn cảnh xung quanh.
Tầm mắt tùy ý quét qua, đúng lúc đụng phảimộtvịcônươngđangnhìn mình. Tầm mắt giao nhau,cônương kia cũng thấy xấu hổ, cười cười với A Đoàn, giơ chén rượu trong tay về phía A Đoàn, nụ cười thỏa đáng làm cho người ta cảm thấy khiêm tốn lại tự nhiên hào phóng.
“Hôm nay ngươi chỉ định ngồi như vậy thôi sao?”
Những người trong các gia tộc lớn đókhôngtheo đường làm quan, chỉ chiếm cứmộtphương.
Vườn trăm hoa bên kia lúc này lại náo nhiệtmộtcáchkhôngbình thường, bởi vì Thái Tử điện ha đến!
Khẽ nhếch cằm,nóikhôngđắc ý.
Ngô Đồng tiến lên hai bước lôi kéo A Đoàn, nghiêng đầu cươờ nhìn A Đoàn “đithôi, chúng ta cùngđithỉnh an mẫu hậu.” A Đoàn gật đầu, cùng Ngô Đồng tay trong tay hướng về phía Hoàng Hậuđangởtrêncười vui vẻ. Hoàng Hậu thậm chí còn nhướn nhướn mày với A Đoàn, giống nhưđanghỏi A Đoàn, săsp xếp như vậy có hài lòngkhông?
Đấy là congáicủa Lý thái phó, Lý Thu Phù.
Người khácthìđụng vào tườngsẽquay đầu, còn nàng cho dù đụng vỡ nhất định cũngsẽkhôngquay đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Đoàn bộ dạng phục tùng cườinhẹ, sau đó khóe mắt trừng lên, nhìn Ngô Đồng lại nhìn mình.
mộtngười như vậy, còn ai dámnóihắnkhôngcó năng lực làm Thái Tử? Những lờinóiThái Tửmộtquốc gia chưa bao giờ biết quan tâm việc triều chính chỉ lo vui đùa lúc trướcđãbiến mất hầu nhưkhôngcòn!hiệntại uy danh của Thái Tửđãcao đến mức người bên ngoàikhôngthể nào với tới, chỉ có thể ngước nhìn!
Hoa cúc mềm mại, Hải Đường kiều diễm, Đỗ Quyên thanh tú, hoa Ly thanh lãnh, hoa Lanmộtđời… Cáccônương là các loại hoa khác nhau,khôngphải là ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù được làm Thái Tử từnhỏ, nhưng cũngkhôngtránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Mấy chiếc khăn gấm nàythậtsựbị xé rách rồi!
Tầm mắt lại chuyển, nhìn vềmộtvịcônương quần áo xanh lá từ đầu đến cuối đều cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Đó là Lan Diên, congáicủa thế gia vọng tộc mấy trăm năm về hoa lan, nguồn gốc ban đầu của gia tộc nhà nàng mình cũngkhôngbiết, dù sao lịch sử mấy trăm năm đến bây giờkhôngphải Đại Sơ mới thành lập có thể so sánh được. Trừ hoa lan, còn có rất nhiều gia tộc lớn khác, lấy hoa lan làm đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Đồng mặt vẫnkhôngthay đổi nhìn A Đoàn, khóe miệng nhếch lên rất nhiều, sủng nịnh trong mắt cũng tràn đầy ra. Động tác của A Đoàn dừngmộtchút, sau đó cũng cười theo “Sao huynh lại đến đây?” A Đoàn cũng pháthiệnra trong giọngnóicủa mình hàm chứa vui vẻ cùng thoải mái.
Nhưng chính vào lúc mọi người còn chưa bùng phát,hắnđột nhiên xuấthiện, hơn nữa lại lấy thân phân Đại tướng quân ở biên cương chiến công hiển hách mà xuấthiện! Ngày Vệ Trường Hận trở về kinh thành cảnh tượng náo nhiệt bao nhiêuthìngày biếthắnlà Thái Tử có bấy nhiêu khiếp sợ! Thái Tử củamộtquốc gia lại ngây ngốc ở biên cương rét lạnh bao nhiêu năm như vậy!
Nhưng mà tình huốnghiệntại, đúng là ngoài khả năng của mình rồi. Những việc mình có thể làm vẫn chỉ là phòng bị, tuyệt đốikhôngcần cũngkhôngnên chủ động hại người, nguyên tắc tự mình đặt ra phải nhất định phải tuân thủ.khôngcần biết xảy ra chuyện gì,khôngcần biết bị dồn đến tình huống nào, trừ khi làm hại đến những người quan trọng, nếukhôngthìtuyệt đốikhôngthể chủ động hại người.
Hôm nay Hoàng Hậu nương nương bị Trương Bảo Châu làm mất mặtkhôngchút che giấu,khôngthể nàokhôngphát tác được,khôngbiết lần này Hứa Tam tiểu thưsẽmặc bộ quần áo lộng lẫy như thế nào ra sân đây? Nhưng mà những suy nghĩ này chỉ xuấthiệntrong giây látthìđãbị đánh gãy, vì Thái Tử điện hạ đến đây! Những người ở đây hoặc là to gan hoặc là cẩn thận đánh giá vị Thái Tử điện hạ truyền kỳ kia.
Thái Tử điện hạkhôngdo dự ngồi xuống,khôngcó điểm nàokhôngthoải mái. Điều này có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ lúc Thái Tử điện h* th*n thiết với Hứa Tam tiểu thư cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau được! Ngô Đồng nhưkhôngnghe thấy, trực tiếp cầm lấy chén rượu của A Đoàn tự rótmộtchén, sau đó hướng về Hoàng Hậu kính rượu.
Ngón tay động đậy, ké tâm hồnđangbay xa trở lại, lại đem tầm mắt dừng ởtrênngười Lan Diên. Lan Diên là cháugáicủa tộc trưởng Lan thị đương nhiệm, bây giờ ngồi ở đây, thái độđãvô cùngrõrệt. Ngồi ngay ngắn ở vị trí, sắc mặt lạnh lùng, đối vớisựnáo nhiệt xung quanh làm nhưkhôngnghe thấy,khôngbuồnkhôngvui.
Quả nhiên là…
đanglúc Hoàng Hậu ngồi xem kịch vui vẻ, người ngoài cửa có động tĩnh.
“Nếu ta rụt rè, ta cùng với Đại ca của ngươithậtsựsẽkhônglà gì cả!”
Ha,thậtlà thiếusựnhẫn nại. Mới chỉ như nàyđãkhôngchịu được, nếu biết Thái Tử làm tất cả vì A Đoàn, chẳng lẽ có thể ăn tươi nuốt sống A Đoàn?
Hoàng Hậu suýt chút nữakhôngkiềm chế được sắc mặt, miễn cưỡng đáp lại, cúi đầu uống rượu, quét mắt nhìn về phía mọi người. Quả nhiên! Đa số nét mặt của mọi người đều có chút dữ tợn,khôngbiết dới bàn có bao nhiêu bàn tayđangxé khăn gấm rồi! Ngửa đầu uốngmộthơi cạnh sạch rượu với con trai mình, càng thêm hung ác rồi!
Những lời này bản thân vẫn nhớrõ, hơn nữa còn thường xuyên nhắc nhở chính mình.
Nam tuấn tú nữ tươi cười, hai người lại là thanh mai trúc ãm, mọi người đều biết tình cảm của bọn họ rất tốt! Mặc quần áo giống nhau song vaiđilại, ngồi ở phíatrênvẫn là Hoàng Hậu nương nương! Đâu còn là tiệc rượu tuyển trắc phi, tìm tiểu thiếp nữa chứ,rõràng là cảnh tượng tân hôn hai người bái kiến cha mẹ mà!
Lý Thu Phù, Lan Diên, chính là hai vị trắc phi mình với Hoàng Hậu nương nươngđãthông qua.
Muôn hoa khoe sắc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.