Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Thuyết phục.
Mục đích của họ không ngoài việc đến để thắp cho những linh hồn đó ba nén nhang để từ biệt. Sau đó thì hai người đến nơi quảng trường trung tâm của làng.
Chương 8: Thuyết phục.
"Mọi người, hãy chú tâm lắng nghe những gì ta sắp nói đây.
Tại quảng trường.
Nói đoạn, cậu chỉnh giọng nói sao cho giọng điệu nghiêm nhất có thể.
Tuy nhiên, lúc này việc thu hồi kết giới cần không ít thời gian, vậy nên với cương vị là một nhi tử cũng như là một người kế vị trong tương lai. Yên Bức phải đứng ra lãnh lấy trách nhiệm này.
Phút chốc.
Bách Lý Yên Bức cùng Tiêu Ân Nhi đi đến tháp năm tầng, vốn là nơi chứa đựng tro cốt của hầu hết những tộc nhân đã ở dưới bảy tấc đất.
Chúng ta đang đối diện với mối họa mà trước đây chúng ta chưa từng phải đương đầu.
Đứng ở góc độ thực tế mà nói, dân làng Bách Lý đa phần là những yêu nhân không có năng lực chiến đấu. Cho nên khi đối diện với những cuộc chiến hay biến cố thực sự, họ chỉ có thể dựa dẫm vào người khác mà sinh tồn.
Cho nên cậu có phần nào run rẩy trước thứ cảm xúc mà bản thân không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chính vì lẽ đó mà Yên Bức đứng yên tại một vị trí một lúc rất lâu mặc dù bên dưới tộc nhân Bách Lý đã tập hợp đông đủ.
Nói đến đây, hắn chủ động mạnh mẽ lau đi những thứ cảm xúc tiêu cực yếu đuối ấy, rồi mạnh miệng thốt ra lời thề.
Trước khi bắt đầu nhiệm vụ hệ trọng, Vân Nam đã tiện đường ghé về gian nhà nhỏ của mình đặng lấy cây thương làm bằng sắt được thừa kế từ gia phụ . Cây thương này vốn là kỷ vật được lưu truyền trăm đời của gia tộc họ Vân, tới đời hắn thì phần nào đã không còn dùng đến nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lúc quan trọng nhất.
Một đỉnh đồi xanh ngát, đã bị một thứ kinh tởm như con sâu róm chầm chậm tiến đến nuốt chửng. Thứ quái dị đó theo cơn gió đưa đẩy mà từ từ bước qua đỉnh núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàng trăm tộc nhân từ già trẻ lớn bé đều đã tề tựu đông đủ không thiếu một ai. Có một số yêu nhân đến từ sớm, nhìn thấy Yên Bức đứng lặng lẽ với thần sắc căng thẳng thì đã phần nào đoán ra được chuyện mà cậu sắp nói vô cùng hệ trọng.
"Yên Bức à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gọi chúng ta lại đây. Trưởng làng đâu."
Bách Lý Yên Bức đứng lên sân khấu vốn là nơi vui ca múa hát của tộc nhân mỗi khi ánh chiều tà xuống núi, sau một ngày lao động vất vả. Cậu đảo mắt nhìn quang cảnh vốn dĩ bình dị này lần cuối, rồi mạnh mẽ thốt ra từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch:
"Nhưng hài nhi chắc chắn sẽ tìm được người thừa kế xứng đáng cho nó."
Nắm bắt được tâm lý đó, Yên Bức liền nói tiếp:
"Như mọi người đã thấy.
Thời gian càng lúc càng cấp bách, không có chỗ cho sự chần chừ và lưỡng lự.
"Mọi người, đừng quá lo lắng, Thiên Khải Phong mà chúng ta sẽ đến vốn được coi là thiên đường cho yêu tộc. Tuy nhiên, nơi đây mới thực sự là nhà của chúng ta.
Vì hắn đã không chú tâm vào việc tu hành thương thuật, mà lại yêu thích dùng thủ pháp hơn. Nên hắn cảm thấy cây thương này đưa cho mình là vô dụng, nên đã lấy nó làm cột nhà bếp.
Bách Lý Yên Bức đi cùng Tiêu Ân Nhi di chuyển vào làng với nhiệm vụ s·ơ t·án còn Vân Nam sẽ đi tập hợp lực lượng canh phòng bên ngoài làng tại cổng phía Tây chuẩn bị tiến ra bên ngoài giải cứu đồng loại.
Để lại nơi đó một lượng chướng khí lớn đến mức vùng đất đã trở nên tím đen, từ trong lòng thoát ra nhiều cột khói độc với mật độ dày đặt, không gian nơi đó chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành vùng đất c·hết chóc.
Yên Bức biết rằng, những lời bản thân nói sẽ gây ra sự náo động không hề nhỏ. Vì nơi đây vốn là nơi chôn nhau cắt rốn của rất nhiều yêu nhân trong bộ lạc. Nếu trong một khoảnh khắc nói về việc di tản e rằng sẽ không có nhiều người đồng thuận rời đi.
Quyết định "rời đi" vừa được đưa ra.
Theo lời nói của Bách Lý Yên Bức.
"Chuyện gì vậy!"
Bên này.
Thấy thái độ của cậu những người đứng gần sân khấu đã không đợi được mà thúc giục.
Theo lẽ thông thường, việc di tản tất cả yên nhân trong bộ lạc sẽ tốn rất nhiều thời gian, huống chi nó lại diễn ra trong tình thế cấp bách như hiện tại. Vậy nên kết quả có là bất khả thi, thì bọn họ vẫn phải thực hiện và cầu mong cho thời gian của bản thân đủ để làm được điều ấy.
"Chúng ta phải rời khỏi đây!"
Những từ đó vừa thốt ra, ngay lập tức mọi người có phản ứng. Từ biểu cảm đó cũng thể nhận ra họ không đồng thuận, nhưng vẫn lo sợ cho an nguy của mình nên vẫn chưa dám nói ra nửa lời.
Họ đã chia ra làm hai ngã.
Yên Bức hiểu rõ điều đó, bản thân cậu cũng không muốn như vậy. Cho nên cậu cũng hòa mình vào cảm xúc của mọi người. Giọng nói của Yên Bức bỗng trở nên nhu hòa, nét mặt chợt trầm buồn.
Sau khi giải quyết chuyện cá nhân, Vân Nam tay cầm thương bước về phía trạm gác.
Dù rằng chưa biết chuyện gì, nhưng đã có những cá nhân bắt đầu lo lắng cho bản thân mình. Những lời bàn luận không mời cũng tự khắc đến.
Sự chú ý của mọi người liền chuyển dịch về phía bờ hồ Vọng Xuyên.
"Phụ thân, hài nhi bất hiếu không thể hoàn thành ước nguyện của người. Nhưng..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc ấy mọi người đã thêm vào nhiều câu hỏi, khiến quảng trường bỗng chốc nhốn nháo hết cả lên. Vô tình tạo ra thêm áp lực cho Yên Bức khiến cậu không thể nào mở lời được.
Dù rằng đứng trước đám đông mà phát biểu một thứ gì đó, trước đây Bách Lý Yên Bức chưa từng làm. Thậm chí nếu không muốn nói là trách nhiệm cùng áp lực này đã sớm vượt qua sức chịu đựng của cậu.
"Không rõ, nhưng có vẻ là chuyện lớn!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa rời khỏi gian nhà.
Trong giây phút ấy, Vân Nam cảm thấy đầu mũi mình hơi ướt, cùng khóe mắt đã cay nồng.. hắn sắp sửa rơi lệ. Dưới tấm màn trắng của giọt lệ hắn trãi lòng.
Bách Lý Yên Bức lặng nhìn những người mà hắn xem là thân hữu trước mặt này mà trong lòng nặng trĩu. Vốn dĩ những lời mà Yên Bức sắp nói đây phải do đích thân Bách Lý Thanh Danh trực tiếp làm.
Bách Lý Yên Bức đã lấy lại được sự bình tĩnh cùng can đảm. Cậu đưa tay ra ngăn Tiêu Ân Nhi lại, sau đó thì mạnh mẽ nói rõ từng câu từng chữ rành mạch.
Cứ thế nó từ từ tiếp cận bờ Nam của bờ hồ Vọng Xuyên.
Lần này rời đi, cốt chỉ là tạm thời. Khi sóng gió qua đi chúng ta sẽ cùng nhau trở về xây dựng lại quê hương."
Điều đã chứng kiến đó, khiến ai chứng kiến cũng phải xanh mặt vì sợ hãi. Suốt hàng trăm năm sống trong yên bình chưa bao giờ họ phải đối mặt với thứ như vậy.
Nay sắp phải rời xa, hắn muốn đem nó theo, vì ngoài nó ra hắn không còn bất cứ thứ gì để có thể tưởng niệm về gia phụ cũng như gia tộc này nữa. Cầm v·ũ k·hí lên tay, nhìn thấy nó bám đầy vết bụi đen từ lò bếp khiến hắn bất giác yếu lòng.
Đến một sinh vật vừa mới c·hết, nó còn có thể biến nó trong phút mốt thành mẫu xương khô, thì đừng nói gì nói đến sinh vật sống. Lo lắng chất chồng với bất an khiến không ai dám mở ra lời nào.
Chính vì câu nói ấy, đã khiến những tộc nhân Bách Lý đương ở ngoài đồng hay trong nhà đều bỏ lỡ việc mình đương làm mà nhanh chóng tập trung lại.
Đã trực tiếp buộc hành động của những cá nhân lãnh trách nhiệm s·ơ t·án vào thế khó. Dù rằng mọi thứ vẫn có thể diễn ra theo kế hoạch nếu như bọn họ có một cách sắp xếp mọi thứ theo đúng trình tự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu n Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy nhuệ khí của Yên Bức như thế biết cậu không đủ sức đương đầu. Liền tiến lên vài bước muốn thay mặc cậu nói với mọi người.
Nầy!
Góc nhìn của họ bị ngăn cách bởi những mái nhà lợp lá, tuy nhiên như thế là không đủ để cản lại sự hiếu kỳ. Thứ họ nhìn thấy tuy không hoàn chỉnh nhưng như vậy cũng đã quá đủ.
"Mọi người, hãy tập trung lại đây và nghe tôi nói."
Hiện giờ bên ngoài làng đang có một sự biến chuyển nằm ngoài sự thông hiểu của chúng ta.
Sau khi cân nhắc rất lâu, các trưởng lão đã đưa ra một quyết định đầy khó khăn...."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.