Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: U Vân Địa Cung (2).
"Trước khi đến đây, ta đã chuẩn bị rất nhiều lương thực dự trữ. Tuy nhiên nó chỉ là lương khô, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để chúng ta sống thêm ít nhất là bốn ngày." Nói đoạn, cậu không chần chừ mà đưa nó đến trước mặt Thẩm Y Y rồi nói tiếp:
Sau một khoảng thời gian ngắn ước chừng năm phút thời gian, nàng đã bình tĩnh hơn. Con người lý trí đã quay trở về. Lúc này nàng mới chậm rãi suy tính, rồi sau đó nói ra những gì bản thân suy nghĩ cho Trương Vệ được biết:
"Không có vấn đề gì đâu, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."
Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của Trương Vệ đã khiến Thẩm Y Y kinh ngạc mà mở tròn xoe cả mắt. Thật ra nàng cũng như Trương Vệ mà thôi, không muốn sẽ lưu lại đây đến cuối đời. Vì dẫu gì nàng chỉ mới hai mươi tuổi tròn. Một độ tuổi mà có thể nói tương lai phía trước vô cùng rộng mở.
Nhìn thấy sự vật trước mặt, cảm xúc thất vọng ắt hẳn đã hiện rõ trên gương mặt hai người. Họ nhìn nhau mà không biết nên nói gì. Lúc này, nếu mà nói thêm một lời tiêu cực nào nữa. Có lẽ sẽ như một giọt mưa cuối cùng phá nát chiếc đê phòng tuyến của họ.
Khí chất của Trương Vệ đã phần nào đánh thức nàng, khiến nàng trong một giây phút đã lấy lại được sự tự tin vì như Trương Vệ nói. Phía trên kia vẫn còn có người chờ đợi nàng quay về. Một cảm giác bình an chạy dọc khắp cơ thể. Thẩm Y Y gật đầu đồng ý.
Suy cho cùng với tình hình đang diễn ra trước mắt không tránh khỏi được những khoảnh khắc lo xa. Nàng hỏi Trương Vệ như vậy vì nếu thực sự phải lưu lại nơi đây. Chàng và nàng phải chiến đấu để sinh tồn với cái ăn là trước tiên. Sau đó là đến nước uống, cuối cùng là những cách sinh hoạt cá nhân khác. Bên cạnh nhiều nhiều thứ khác nữa.
Trương Vệ gật đầu đồng ý, nhưng chàng không quên nhắc đến một vấn đề mà hiện giờ cả hai đang phải đối diện. Chính nhờ lời nhắc đó đã khiến hai chiếc bụng rỗng của hai người đồng thanh phát ra thanh âm.
Trương Vệ liền gật đầu đồng ý đáp:
"Theo những gì ta nhận thấy, thứ này đang dẫn ta đến một nơi quái dị khác. Chúng ta đã không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước mà thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên Trương Vệ đã dùng cánh tay của mình mà đẩy tay nàng về. Rồi nói:
Đứng trước một yêu cầu đầy tinh ý của Trương Vệ, Thẩm Y Y nhìn chăm chú vào hắc giới chỉ một lác. Sau đó thì mỉm cười, giang tay ra mà cầm lấy nó lên tay mình. Sau đó thì ngẩng đầu lên nhìn Trương Vệ mềm mỏng đặt câu hỏi:
"Được!"
Thẩm Y Y đã thấy bản thân mình yếu đuối đến như vậy, thì cũng là lần đầu thấy. Nên trong một khoảnh khắc nàng không thể lấy lại sự bình tĩnh ngay được. Tuy nhiên, nhờ những lời mà Trương Vệ đã nói, làm nàng có một chút suy ngẫm. Vừa nói nàng vừa lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi.
Nghĩ vậy nên tinh thần của chàng bất giác phấn chấn lên. Nhanh chóng lặn xuống sâu hơn để tìm ra lối thoát. Tuy nhiên khi chàng đi hết dãi bậc thang này ước chừng hơn ba trượng thì đã đến một vách tường. Nó ở cuối con đường, được khắc lên một hoa văn con rồng đang uốn người.
Nhìn thấy nữ nhân tâm lý đã bình ổn, Trương Vệ liền buông tay của mình ra. Vì cảm xúc quá mạnh mẽ nên chàng đã dùng lực hai quá tay. Nên nhất thời cảm thấy bản thân thật tồi, chàng áy náy gãy đầu tỏ bài: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thứ lỗi, ta không cố ý."
Trương Vệ là nam nhân nên có vẻ không sao, nhưng một thân nhi nữ như Thẩm Y Y vì chuyện đó mà đỏ ửng hết cả mặt vì ngại. Chiếu theo khuôn mẫu thì nó khá là khiếm nhã. Lúc bấy giờ, Trương Vệ cuối người xuống thấp mà nhìn vào lồng ngực của mình, đồng thời đưa bàn tay vào bên trong mà tìm kiếm thứ gì đó.
Do vậy nên Trương Vệ không hề chần chừ mà trực tiếp nhảy xuống mặt nước lạnh giá. Bằng mọi giá chàng phải tìm thấy được tia sáng hy vọng cho cả hai người. Không gian dưới này, cũng là những bậc thang rất dài, khiến Trương Vệ cứ nghĩ sẽ dẫn đến một gian phòng khác nữa.
"Ta không giỏi việc giữ đồ vật, đưa cô nương giữ nó sẽ an toàn hơn rất nhiều." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Y Y đã bị nỗi lòng lẫn áp, mà thốt ra lời nói vô hồn.
"Ngươi đưa cho ta rồi, ngươi sẽ ăn gì? Chi bằng hai ta cùng sẻ chia nó thì hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta sẽ lặn xuống đây xem xét tình hình, cô nương ở yên đây chờ ta."
Ọt... ọt... ọt.
"Được rồi, ta sẽ tạm thời giữ nó giúp ngươi." Nói xong, nàng đưa ánh mắt liếc nhìn xuống lối đi. Rồi nói ra ý định của chính mình. "Ta biết rằng, cả ta và người đều đã rất đói và mệt. Nhưng chúng ta hãy cố thêm chút nữa. Chỉ cần đến được nơi giao nhau của những bậc thang này với thứ gì đó. Hoặc đại loại như vậy, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi mà nạp lại năng lượng. Được không ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi thống nhất, hai người tiếp tục bước xuống những bậc thang dài. Đi qua bốn giang phòng vuông vức nữa thì họ đã đến giang phòng thứ 40. Lúc này hai người họ nhìn thấy, từ gian phòng này trở đi bậc thang chỉ còn lại 8 bậc. Và phía dưới đó lại là một mặt nước chứ không hề có lối đi nào khác nữa.
Một lát sau thì chàng cầm ra một hắc giới chỉ trên tay, sau đó cười nói với Thẩm Y Y:
Tức thì chàng bơi nhanh đến để quan sát, thì bất chợt nhận ra bức tường này chính là giao điểm của một ngã ba đường. Từ đầu đến giờ, họ chỉ đi xuống, giờ phải chọn ra quẹo trái hay quẹo phải rồi. Thấy vậy chàng liền quay đầu về bên trái, thì hướng đó lại là một lối đi xuống bên dưới, sâu thẳm tối tăm đến đáng sợ. Còn về phía ngược lại là một lối đi vào sâu bên trong.
"Ta đoán, cô nương không mang theo bất kỳ thứ gì? Vì cô chỉ định đi về trong ngày đúng không? Vậy nên hãy cầm lấy nó đi."
"Được, như cô nương tính toán."
"Cô nương nói chí phải, tuy nhiên vấn đề mà ta đang lo lắng chính là đói."
"Cá! là cá sao. Vậy là nơi này thông với một con sông nào đó. Tuyệt!"
Trương Vệ không biết nên làm gì tiếp theo, nên đã chủ động tiến nhanh xuống bậc thang đến gần mặt nước lạnh giá. Nhìn mặt nước yên ắng lúc này, tựa như nỗi lòng của chàng vậy trống rỗng không suy nghĩ được bất kỳ điều gì. Được một lát, Trương Vệ quay lại nói với Thẩm Y Y đang đứng yên một chỗ với nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt rằng:
Nghe được những lời nói, đầy sự tin tưởng đó của đối phương. Cho nên Thẩm Y Y không có lý do gì để chối từ. Nàng thu tay lại, cất nó vào trong người rồi mới nói:
Nói đoạn, nàng đưa tay ra định trả lại nó cho Trương Vệ.
Nếu như Trương Vệ không thích nàng thì chẳng khác gì phải đương đầu với thêm một loại thử thách nữa đâu. Hay nếu như phải c·hết, thì có ai lại muốn c·hết bên cạnh người mình ghét bao giờ. Nữ nhân này rất thông minh đã nhìn thấu mọi chuyện từ trước. Dẫu cho con người nàng vốn dĩ rất mạnh mẽ đi chăng nữa, nhưng khi đối diện với sinh tử liệu có mấy người còn giữ được bản ngã của chính mình.
Chương 67: U Vân Địa Cung (2).
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.