Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: U Vân Địa Cung (1).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: U Vân Địa Cung (1).


Không gian bên trong U Vân Địa Cung tĩnh mịch đến lạ, sự yên lặng này khiến người khác phải hồ nghi. Thẩm Y Y đã nhìn ra được ở góc khuất sâu bên trong địa cung lấp ló một cánh cổng giống như có một địa đạo đã được xây dựng tại nơi đây.

Sau một giây phút đó, chàng đã không làm như dự định mà trực tiếp nắm lấy bờ vai của nàng,rồi đưa đẩy cơ thể nàng ra đối diện với mình, chàng liền dùng đôi mắt ấm áp cùng giọng nói an ủi mà nói:

Nên chàng tuyệt nhiên không thể lưu lại đây quá lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họ đến đây là do tình cờ, cho nên không có dư thừa thời gian để mà khám phá tìm tòi. Nên tạm thời họ bỏ qua mọi thứ thắc mắc mà bước nhanh đến cánh cổng địa đạo kia. Được một lát thì họ cũng đã đến nơi.

"Được rồi, chúng ta vào thôi."

Điều nàng chứng kiến đã khẳng định lời mà Trương Vệ nói khi nãy là sự thật.

Nghe những lời này, Trương Vệ bất ngờ vô cùng. Những lời nói đó, quả thật có khả năng sẽ xảy ra lắm chứ. Tuy nhiên chàng vẫn chưa từng nghĩ đến nó. Trong thâm tâm của mình, chàng luôn tin tưởng rằng bản thân sẽ sống sót để mà trở lên lại mặt đất. Bởi vì chàng còn ngày hội Tam Minh Tranh Bá phải tham gia, có một người quan trọng đang chờ chàng đến đón.

Trương Vệ nghe thấy thì nhanh chóng đáp lời.

"Thẩm cô nương bị sao vậy, sau khi thấy mật đạo này dường như cô ấy đã thay đổi."

"Đi thôi!"

Nói đoạn, nàng tiến nhanh lên phía trước mà tiên phong đi đầu. Trương Vệ thấy vậy thì lặng lẽ bước theo sau. Hai người một nam một nữ, một trước một sau hạ từng bước chân xuống từng bậc thang dài tiến đến gian phòng tiếp theo. Khi họ đến thì nơi này không có khác biệt gì so với gian phòng phía trên. Cuối gian phòng vẫn là một lối đi hướng xuống phía dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù rằng Trương Vệ đã mờ lời, phá đi bầu không khí kỳ lạ từ nãy đến giờ. Tuy nhiên Thẩm Y Y vẫn vờ như không nghe thấy mà tiếp tục bước xuống phía dưới. Nhìn thấy vậy, nên Trương Vệ tuyệt nhiên không muốn nói gì hơn. Cảm giác khó hiểu chạy rần rần trong tâm trí của chàng. Khiến chàng tự vấn:

"Ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Dù Thẩm Y Y bị Trương Vệ kéo vào chuyện này, nhưng những lời trách móc đó đã được nàng để lại trên vách đá ngoài kia mất rồi. Nàng đã không còn giận hờn bất kỳ điều gì nữa. Tuy nhiên có một thứ nàng đã quên, chính là nên hỏi Trương Vệ lấy thuốc đâu để chữa trị cho mình.

Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng Trương Vệ không dám nói ra. Chỉ biết lặng lẽ bước theo nàng đi tiếp. Cứ thế trải qua hơn 2 canh giờ. Họ nay đã vượt qua hơn 35 gian phòng hình vuông và dường như nó không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Lúc này có thể nói họ đang ở dưới lòng đất của Ma Thú Hạch với độ sâu không thể ướt chừng được là bao nhiêu nữa.

"Lúc nào cũng sẵn sàng."

Cứ thế họ đi hơn 10 gian phòng như vậy, càng đi họ càng xuống sâu vào lòng đất. Điều này sẽ càng tồi tệ hơn nếu họ cứ bước đi như vậy. Nhưng giờ đã không còn lựa chọn nào khác nữa, lúc này càng bước chân đi xuống hai người họ lại càng lo lắng.

Tuy nhiên những lời ấy dường như không thể xoa dịu được nữ nhân lạnh lùng trước mặt. Nàng không có tâm trạng đặng đùa giỡn. Nên trả lời ngắn gọn:

Liền định tiến lên xem xét xem Thẩm Y Y có bị làm sao hay không? Tuy nhiên chàng chỉ kịp thấy nàng đang cúi gầm mặt thì đã nghe nàng hỏi mình:

Nơi họ đương đặt chân là gian phòng thứ 36. Lúc đang tiếp tục bước đi thì Thẩm Y Y bất chợt dừng lại. Điều đó đã khiến Trương Vệ giật mình mà phanh người lại gấp, suýt một chút nữa là đâm sầm vào người nàng. Chàng nói nhỏ:

Dù là vậy, thì hai người vẫn tiếp tục bước xuống.

Bỗng nhiên chàng giật bắn mình, khi mà Thẩm Y Y quay lại túm lấy phần áo của chàng dụi đầu vào đó mà khóc lớn:

Thẩm Y Y cùng Trương Vệ biết rằng bản thân họ đang nằm trong hoàn cảnh nào. Họ chỉ còn mức cố gắng bước vào bên trong Ma Thú Hạch bằng hết khả năng của chính mình mà hy vọng tìm được ra lối thoát. Đây không còn là thời gian để trách cứ nhau mà là lúc họ cần phải đồng tâm hiệp lực.

"Thẩm cô nương, ta nghĩ chúng ta nên dừng lại thì hơn. Nếu chẳng may nơi này thực tế sâu không thấy đáy thì chẳng phải chúng ta đang phí công vô ích hay sao."

Thấy Thẩm Y Y đang có một chút sa sút ý chí, Trương Vệ bèn mở lời nhằm mục đích phá đi bầu không khí tồi tệ ấy:

Không biết rằng đích đến cuối cùng rốt cuộc là nơi nào.

"Thẩm cô nương, ta biết nỗi sợ của cô nương. Tuy nhiên chúng ta phải luôn mạnh mẽ để trở về mới phải. Chẳng phải ở bên ngoài có những người quan trọng đang đợi chúng ta về hay sao. Chuyện này do ta mà ra, ta chắc chắn bằng mọi giá sẽ đưa cô nương bình an trở về. Còn nếu không thể, ta sẽ dùng cả quãng thời gian còn lại chăm sóc cô nương."

"Cô vừa nói...?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quãng đường tuy dài nhưng có vẻ họ không hề mở lời với nhau. Nhưng lúc này nếu bước tiếp sẽ vô cùng nguy hiểm, Trương Vệ vì quá lo sợ nên đã chủ động mở lời:

Thấy vậy, nàng buộc miệng hỏi Trương Vệ:

Cứ thế hai người bước từng bước cẩn trọng tiến sâu vào bên trong hang động thạch nhũ. Nơi này cấu trúc không khác gì những hang động thông thường, nhưng điều khác biệt như đã nói từ trước. Những thứ phát sáng của nó chính là điều đáng để lưu tâm.

"Ngươi có thích ta không ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 66: U Vân Địa Cung (1).

"Ta nghĩ, một tên thân phế nhân như ta, xuống địa ngục có khi lại bị diêm vương trả về cũng nên."

"Xem ra, lối đi trước mặt chúng ta là đường xuống địa ngục. Còn đường lên thiên đường có lẽ không tồn tại ở đây rồi." Thẩm Y Y nói bằng ngữ điệu chán nản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nơi bọn họ đương đứng là một gian phòng vuông vức, không hề có cửa vào. Phía cuối gian phòng là một lối đi khác, nơi đó chứng kiến những bậc thang dài hơn 50 bậc thang, xuống một gian phòng khác bên dưới nữa. Điều này đã khiến hai người có một chút nghi hoặc.

"Ta sợ... ta sợ lắm... chúng ta nhiều khả năng sẽ c·hết ở đây. Hoặc có thể sẽ sống ở đây đến già...Hu hu." Nói được nữa chứng nàng bổng nấc lên từng đợt: "Khi đó, ta chỉ có mình người để bầu bạn mà thôi... chẳng may người mà c·hết đi chẳng phải ta sẽ... cô độc đến già hay sao?"

Tuy nhiên dù hành động của nàng bất ngờ đến vậy, nhưng Thẩm Y Y không hề đưa ra một lời giải thích nào cả. Nàng đứng yên một chỗ, khiến Trương Vệ cũng tự hỏi nàng đang làm gì. Nhưng được một lác nàng cũng không cử động, điều đó đã khiến Trương Vệ trở nên lo lắng.

Chàng thấy nước mắt của nữ nhân thì không kìm nổi tấm lòng. Chàng muốn ôm lấy nàng mà an ủi, tuy nhiên khi bàn tay chàng vừa giơ lên định ôm lấy nàng vào lòng. Thì chàng có một chút trắc ẩn mà lưỡng lự không dám.

"May quá!"

Câu nói đó tuy bất ngờ đáng lý Trương Vệ phải có phản ứng ngạc nhiên. Tuy nhiên chàng đang tưởng bản thân nghe nhầm, liền có ý hỏi lại:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: U Vân Địa Cung (1).