Cây Ô Liu Màu Trắng
Cửu Nguyệt Hi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23-1
TốngNhiễmtrước đókhôngbiếtThẩmBộitới,có chút mơhồ.ThẩmBội nói theo thườnglệ các phóng viên tiền tuyến trongđài sẽ thay phiên nhau, cô đãghi danh.
“Ừ.”
Đi đượcnửa đường,Sasinhỏi: “Tâmtrạngcủachị khôngtốt à?”
“Cũng đúng.Chảlẽ không đi để danhtiếng bịcậucướphết.”
NhưngLý Toản chỉ gật đầumộtcái xem như tạmbiệt, rồixoayngười rờiđi.
Beta:Eimi.103
...
TốngNhiễmmỉmcườigiơ máy ảnh lên, ngay lúcchuẩn bịnhấnnút thì cơn ácmộngập đến ——
TốngNhiễmđóngcửalại,ngẩngđầulên,cái ót đậpvàocánhcửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói thêm một câu cũng không có.
“Anhlính đórấtanhtuấn.”Sasinnói,“Em đoánanh ấythíchchị đó.”
TốngNhiễmkhông biết nóigì cho phải, khuônmặt ngơ ngác.
Mườilăm phút sau hoàn tất bốtrí chiếnlược.Mọingườitanhọp,bên ngoàiphòngtácchiếnmộtđốngphóngviênvâyquanh.
Phỏngvấnđượcmột nửa, hai “ngườimẹ” muốn đi nấucháochobọn nhỏ, Sasinđi qua giúp đỡ,cònTốngNhiễmmộtmìnhở lạitrong phòng.
Lý Toảncầm bànchải và kem đánhrăng đi qua,đá vào đầu gối Benjamin;chân Benjamin bị đáconglại,khuỵu xuống.
Là Thẩm Bội.
Ngoàicửasổ thành phố bắt đầuhiệnra phế tích chiến tranh,khắpnơilà tường đổ, những di tích cổbị tàn phálùidần trongkínhchiếuhậu.Người lưulạcchỗ nào cũng có.
Lý Toản thờ ơ:“Đừngnóilungtung.”
Doanhtrại quân độicủa độiliênhợp đặcchiếnnằmtrongtrụ sở quânchính phủ ởngoại ô phía đông bắcthành phố Cáp Pha.Đêmtrước Benjaminhẹnhò vớimộtcô gáinào đómà ba giờ sángmới về,vậymà vẫntheolệtỉnh dậy vàolúc bảy giờ sáng,rất sánglánghoạt bát.
“Có bạntôi ở đónữa.”
Nhìnthấycó người đến, là mộtlũ nhỏ đen sìgần đó điđến nhưnglại hơi nhút nhát. Bọn chúng tụ tậpmộtchỗ,vừa thì thầm nói chuyện,vừa ngượngngùng cười vớiTốngNhiễm.
Sasinláixe, Tống Nhiễmngồiở ghếphụnhìnra ngoài cửa sổ.
TốngNhiễmtrởvề phòng,tựa trên ván cửa ngẩn người một lúc, đầuóc trốngrỗngkhôngnghĩđượcgì,đànhsửa soạn sớm rồi đingủ.
Đólàhaingười phụnữ Đông Quốchiềnlành,ba bốnmươituổi,đều đãmấtthânnhântrongchiếntranh.Haingười phụnữchămnomchotrên bảytámchục đứatrẻtrêncon đườngnày.Có điềunạn dâncũngchiếucố giúphọ.
“Trên đường đicómệt không?”
“Chẳng khácnàotratấnngườitacả.”Thẩm Bội đấmcáilưng đaunhức,Tống Nhiễmlúcnàymới để ýtớicô ấy đangmặcmột bộ đồngủ bằnglụarấttinh xảo.
Đámngườicười đùathànhmột đống.
Haingười dừng xe ở ven đường,trên đường bọntrẻlớnnhỏ đangchơi đùa,có đứa đuổitheolonnướcrỗnglàmcầu để đá,có đứangồi ở ven đườngchơi với đất đátừtrêntườngrơi xuống,còncó đứa khoét vỏ đạntronglỗ đ·ạ·n ghimtrêntường.
Bọn Lý Toảnnhìn đãthành quen.Quân độichính phủcóthỏathuậnhợptác vớinhiều phươngtiệntruyềnthông quốctế,mỗingày sẽchomộtnhóm phóng viên vào phỏng vấn,khôngliên quan gì đến độichiến đấu bọnhọ.
Từ phòng tác chiến ra, anh cùng cácđộiviênrời đi ngay, không nghĩ bên trong đám phóng viên có mộtngười chạy tới: “LýToản!”
TốngNhiễmlậptức tỉnh rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hômnaychị ítnóihơnhẳn.Mặc dùchị không phảilàmộtngườinhiệttìnhnhưng bìnhthường kiểu gìcũngnóimấycâu.”
...
Mà đại đasố nhà ở vùng ngoạiô đềubỏ không,không khóđể giải quyếtvấn đề antrí ngườitị nạn, cóthểtu húchiếm tổchimkháchlà được;chẳngquacơm canh cần dựa vàocứu tế.
ThẩmBội kinh ngạc cười lên: “TốngNhiễm, côđi rangoài uống rượu à?Nhìnkhôngra đấy, ởcáichỗ này màlá gan của côvẫn lớn nhỉ.”
Lý Toản không phản ứng gì, hỏicó lệ: “Khôngphảicô nói đàitruyền hình côkhông phái phóng viên nữra tiền tuyếnư?”
“Ừm,cô định đi đâu?”Hômnay Tống Nhiễm địnhcùng Sasin đitìmhiểu về dântịnạntụtập ở vùngngoại ô,côtính đưa Thẩm Bội đicùng.
Là Thẩm Bội.
Một bên, Benjamin cười lên: “Cậu thật quý hiếm.”
“Chị Tống,emlà đàn ông.”Sasin vỗngựcmình,đôimắtto đặctrưngcủangười Đông Quốc khẽchớp,nói,“Tintưởng em.Mặc dù em khônghiểutiếng Trung,nhưng emthấymỗicâuchịnói đều khiếnanh ấycười,cười khôngngừnglại được.Nhưngchịthânmến à,chịthật sự không phảilàngườihàihước đâu.Xinlỗinha,chị đúnglàmộtcô gáitốt,nhưnghãytin em,chị vàcáitừ ‘Hàihước’cách xanhau giốngnhưtừ Cáp Pha đến Gia La vậy đó.”
“Ngườimẹ”nói bọnnhỏ đềurấtnghelời vàhiểuchuyện,không bao giờ gâyrắcrốichohọ;cònnóinhững đứatrẻthấtlạcchamẹtrước đó sau đượcnhậnlạirồi,nhưng gần đây khôngcónữa.
“LEE,tôi đang vìhạnh phúccủacậu đó!”Benjamin oan ứcnói.
“Đội đặcchiến khôngchấpnhậncáccuộc phỏng vấntừcác phươngtiệntruyềnthôngngoàinhànước,hơnnữacầncócông vănchỉthịcủa Tổngchỉhuycủa đội Tácchiếnliênhợp.”
Cuốicùng,một bétraitóc xoăn đến gần,cách vàimét,nhútnháthỏi: “Madam,do youhavecandy?”(Chị ơi,chịcó kẹo không?)
“À,cám ơn.”Thẩm Bội quayngược về phòngthay quần áo.
“Cô đếnmà khôngainói vớitôimộttiếng.”
Xuyênquađịa ngục trần gian,cuốicùngbọn họ cũng tớiđích. Đólà khu tụtập nạn dân cách trụsở quân đội chính phủ không đến 1km. Bởi vìgần quân đội chính phủ, tươngđối an toàn nênrấtnhiềungười tớitị nạn.
Bọnnhỏ phầnlớn vừa đen vừa gầy,áorách quầnmỏng.
“Chắclà vìngủ khôngngon.”Cô xoa xoamắt.
“Emlà phóng viên,đươngnhiên sẽ đếntiềntuyến.”Thẩm Bội quan sáttrên dướianh,cườinói,“Anhmặc quântrangrất đẹp.”
Edit: Onion2109
Benjaminnói: “Cậucótin bây giờtôi vẫncòn sức f*ck you không?”
“Hả?Khôngcó.”Tống Nhiễm quay đầu,“Saocậulạinói vậy?”
“Phóng viên khôngcónănglựctự vệhoặcchuyên gia bảo vệ sẽtạothành gánhnặngrấtlớn vớichúngtôi.”
Lầnnày Sasin imlặng.Cậu suytưmộtlát,nhúnnhún vai: “Nhưngmà em vẫncảmthấy ánhmắtanh ấynhìnchịnhất địnhcó điều gì.Bằng không,đólà dohôm qua em uống say.”
Chín giờ sáng,Tống Nhiễmcùng Sasinlái xe đếntrụ sở quânchính phủ ở phía đông bắcngoại ôthành phố Cáp Pha.Càng đến gần,nạn dântụtập ở khu vực phụcậncàngnhiều.
TốngNhiễmkhông nói.
ThẩmBội cười:“Là cha không cho emtớimới khiếnmọi ngườilừa em. Nhưng sau đóem thuyếtphụcđược ôngấy, cũng kiên trì tham gia huấn luyện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Toản hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao côlạitới đây?”
“...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sasinkhông cãivớicô nữa, đội nónan toàn lên.
Benjamintặclưỡi: “Tốihôm qua ở quán bartôi đãnói vớicậurồi,chỉcầncậuchủ độnghôncô ấymộtcái,cô ấy sẽtuyệt đốingoanngoãn vềtheocậu.Tôithấy á…A!”
Lý Toản kiểm kêxongtrang bịtrênxe, đi đếnbêncạnhghế phụ lái, mởcửalên xe. Lúc nàymớithấyThẩmBội còn đứng ởcáchđó không xa nhìn quađây.
Tiếnghátkia non nớt dudương, nghe cóchútquenthuộc, đúng làbài mà cậubé được Lý Toản phábomhát ngày hôm đó.
Sángsớm hôm sau tỉnh lạitrông thấy tinnhắncủaTiểuThu:“Thẩmtiểuthưtới chỗ cậu rồià?”
“Kếhoạchtrong đàilàtuần saunhưngtôinghĩnên đến sớm đểthích ứng vớihoàncảnh.Lúc xuất pháttôi kích động quánên quênnói vớicô.Đến Già Mãcó gọi điệnchocôlại khôngcótínhiệu.”
“Ơ!”Thẩm Bội gọianhlại,“Bọn emcóthể đitheo phỏng vấncácanh không?Emmuốn đưatin về đội đặcchiến giữ gìnhòa bình.”
“Cô đinghỉ sớm đi.”
Trongốngkính,bé trai đá bóng bỗng nhiên chạy tới mộthướng ——nơi đó cómột ngườiđàn ông, khôngbiếtlà phóng viên bản địa haylà nước láng giềng.
“Cô yêntâm.Có phóng viêntruyềnhình vệtinh Thâm Thành ở đâymà,họlà bạntôi,tôi sẽ đicùnghọ.”
TốngNhiễmnghethấytiếng cười củatrẻcon bên ngoài,đi đến bêncửasổ xem.
Có điềucô với Sasin đãcóchuẩn bị,mangtheorấtnhiều kẹo sữa và sôcôla.Bọnnhỏlậptức vây quanh,từngconmắt sángchờ đợinhìncô.
TốngNhiễmkỳ lạ: “Sao côdậysớm thế?”
Đangnhắntinthì Tống Nhiễmnghethấy bênngoàicótiếngmởcửa,đứng dậy đi xem.Thẩm Bộimặc áo phôngngắn quần jean bó,đeotúi xáchmuốnrangoài.
Ngôinhà là kiểu đặctrưng củadâncư Đông quốc, vách tườngdày,cửa sổ nhỏ, rấtrâmmát.
Mọi ngườitronglònghiểurõ,chậmchạpkhôngđến,nghĩa làvĩnhviễnsẽ không đến.
Benjamin quay đầulạihỏi Lý Toản: “Hôm quacậu vềmấy giờ?”
TốngNhiễmkinhngạc: “Đừng nói lung tung.”
“ZIP!”Ngóntay Benjamin ở bênmépmiệng vạchmộtcái,làm độngtác kéo khóa imlặng,mấy giây saumớinói,“Nhưngtôichọn Song Songcơ.”(Songlà phiên âmcủa Tống đó)
Sasinnóichuyện vớibọnnhỏ một lúc rồicùngTốngNhiễm đếntòanhà dân cư, đigặp “mẹ” tụi nhỏ.
NhómLý Toản còn mười lămphútchuẩn bịcác loại trangbị đ·ạ·n dược, đúng tám giờxuấtphát.
Đến vùngngoại ô,thithểngười dânngã ở ven đường,vẫnchưacóngườinàothu dọn.Cóngườichết bởichiếnloạn,cóngười khôngcó vếtthương,là dotật bệnhhoặcnạn đói.
Chương 23-1
“Thật không?”Sasin bỗngnhiêncười,“Có phảilà vìanhlính giữ gìnhòa bìnhtrong quán barhômnọ không?”
TốngNhiễmbiết, côkhôngphảiphóng viên đầutiêntớiđây.
TốngNhiễmnằmở trên giường tỉnh ngủ: “Ừ.”
Trongtayngườiđànông cầm một cáitúilớn,đangphátkẹo.Bọn nhỏ vây quanh người đó, ngẩng cái đầu nhonhỏlên,như đang chờ cha chúng nóphátkẹo.
Lý Toản không đáp, ngườilínhAnh nói tiếp: “Thờigiannhư thường, vềcùngchúngtôi.”
“Coinhưcậu uống say vậy.”Tống Nhiễmnhìnrangoàicửa sổ,mộtlầnnữa đeomặtnạ vàmũ bảohiểm,nói,“Khôngnóinhữngchuyệnnàynữa,chuyêntâmlàm việcnào.”
Thì ra làcó đứa tìmđượcmộtquả bóng cao suxẹpmột nửa, bọn nhỏ không cóđồ chơi,vui vẻ đábóngtrênđường. Màmột đám bégáingồiở venđường, vỗtayhát một bài hát.
Trongvùngcó một nơi lànhà của trẻ con, thunhậntoànlà nhữngđứa trẻ bốmẹ c·h·ế·t trongchiếntranh. Mục đích củaSasin vàTống Nhiễmhôm nay làở đây.
Hômnaylàngày 25tháng 9,Tống Nhiễm đã ở Đông Quốc gầnhaitháng,cũngnênthayngườirồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haingườichia đều kẹo,bọnnhỏnhậnlấy,vui vẻchạy đi.
Côchạytới bênanh,khuônmặttươicườirạngrỡ.Quân độichính phủ bêncạnhchuẩn bịcảncô,nhưng bọnhọthấyngười quenthếlàcoinhưthôi.
ThẩmBội mỉm cười: “À. Tôi định đitheomấy ngườibên quân đội chính phủ, còn cólínhgìngiữ hòa bình.”
TốngNhiễmláixe với Sasin, dần dần rờixa trungtâm thànhphố.
“…Ừ.”Tống Nhiễmthấy Thẩm Bộimuốn đi,lạinóithêm,“Mặc áo khoác đi,ở đâylà khíhậu samạc.Cômặcnhư vậy sẽ bịmấtnước….Vớilạitốtnhất đổi quần jeanrộngmộtchút,nếu không sẽrất khóchịu.”
Gầntám giờ sáng,nhưngmặttrờirấtlớn,nhiệt độcũngtănglên.
“À.”Lý Toảnnói,“Vậycôlàm việccẩnthận.Tôicòncó việc bận,đitrước.”
NgườilínhAnhnói đùa: “Một đêm tiêu hao vậymà giờ vẫn cótinhlực nhỉ.”
“…À.”Tống Nhiễm đáplời,“Nhưngcô vừatớichỗnàymộtmình,vẫnchưathích ứng đượchoàncảnh đâu.”
ThẩmBội khônglên tiếng,cắnmôi nhìn anh.
Bảy giờrưỡi sáng,các đội viênchỉnh đốnngayngắn,tập kếttại phòngtácchiếncủa quân độichính phủ,phântích bản đồchiến sựmớinhất,phânchia khu vựchành độngtrongmộtngày.
“Bịlệchmúi giờ.”
TốngNhiễmxuống xechụpmấy bức ảnh.
ThẩmBội sững sờ: “Nghiêmkhắcvậyư?…Không thểdànxếp một chút sao?”
TốngNhiễmxúcđộng,dựnggiába chân đỡmáy quay phim,lại nâng máy ảnh lên chụp.
TiểuThu:“Xoađầu.Cậu yên tâm, chất lượng tấm hình CARRY kia, cô ấykhôngđạtđến được đâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.