Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


“anhkhôngchấp nhận!” Phương Cảnh Xán gắt gao nhìn chằm chằmcô, vẻ mặt giống như trẻ con, trong lòng tràn đầy vui vẻ chờ mẹđilàm về mua quà cho mình, kết quả lại là quyển sách tham khảo Toán học, “anhnôn nóng bất an giống như người điên chờ đợi cảmộtđêm, liền chờ đợi được trò đùa này?”

Phương Cảnh Xán trong lòng đột nhiên có chút nhàn nhạt ưu thương,anhđãđem hết vốn liếng, triển khai toàn bộ công kích dụ dỗmộtlần,cônhóc này dưới tình huống như vầy lại có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽanhthậtsựgià rồi sao?

mộtngười tưởng như gần ngay trước mắt xa tận chân trời, với taykhôngtới, ấy thế màcôlại thựcsựcó thể chạm được vàoanh.

khôngđợi Tiêu Quả Quảnóixong, Phương Cảnh Xán lập tức biểuhiệnnhư thiếu nữ ngây thơ bị người đan ông cặn bã vứt bỏ, “Chính là em quyết định như vậy...a, được, được, được...làanhquá ngây thơ rồi, làanhluôn luôn lừa mình dối người, ngay từ ban đầu em vốnkhôngthíchanh, em luôn luôn đùa bỡnanh!”

“Ừ” mắt Phương Cảnh Xán như chú chónhỏnhìn chủ nhân Quả Quả rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Nham nhìn thấy Quả Quảđiđến, ném điếu thuốc látrêntay xuống, lấy chân di di, ngước mắt nhìncôrồinói, “Biết là gọi điện thoại cho em, em cũngkhôngnghe, nênanhđành ở chỗ này chờ em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Quả Quảđivề tiểu khu nhà mình, từ xađãnhìn thấy dưới lầu nhà mình cómộtchiếc xe thể thao mới tinh màu trắng, bên cửa xe làmộtbóng người thân thuộc, dưới chân còn có đống tàn thuốc lá, dường như người kiađãđợicôrất lâu.

Tiêu Quả Quả tự nhiên hiểuanhta muốnnóigì, vẻ mặt bình thản hỏi lại, “đãđọc, rồi sao?”

Thu dọn xong xuôi, Tiêu Quả Quả ngồi xuống mép giường, từ trong túi xách lấymộtphong thư đưa choanh.

“anhcó ý gì?”

“anhđừng kích động đượckhông?”

Phương Cảnh Thâmmộttay đút trong túi áo,mộttay xoa xoa mi tâm, thoạt nhìn trông vô cùng mệt mỏi, dưới mắt làmộtquầng thâm nâu nhàn nhạt, nhìn thấy Quả Quả vỗ vỗ vaicô, “đixem nómộtchút, khổ sở cảmộtđêm, liên lụy tới mọi người đềukhôngngủ được.”

Phương Cảnh Xán tựa vào đầu giường, tóc rối bời, râu ria xồm xàm, môi tái nhợt khô khốc,mộtđôi mắt mở to tràn đầy tơ máu, trang phục bênh nhân cũng nhàu nhĩkhôngbiết như thế nào mặc lên người được, sọt rác bên cạnh giường bệnh đổ xuống đất, cánh hoa rơi loạn đầy sàn, trông giống như bị người túm giật xuống...

“Được.” Phương Cảnh Xán nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình. Mặc dùkhôngphải bị cảm động ào ạt tới đòi lấy thân báo đáp, nhưng ít ra cũng khiến cho Quả Quả thay đổi chủ ýlúc đầu, nguyện ý suy nghĩ lạimộtlần nữa.

Tiêu Quả Quả nhìnanhtamộtcái, đem phong bì cầm lấy, mở ra nhìn, thấy bên trong làmộtxấp tiền mặt khá dày.

[Quả Quả, sáng sớm mai em có đến đây haykhôngđến đây?]

Phương Cảnh Xán mắt thấy Quả Quả đem buổi hẹn gặp mặt từ chốiđi, lập tức trong lòng lại dào dạt gió xuân lay động.

Tiêu Quả Quả dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xong mọi việc, đem phong thư tối qua viết xong nhét vào túi, tùy ý cầm theomộtcái bánh mì vàmộtlọ sữa chua vội vàngđitới bệnh viện.

Tiêu Quả Quả nhìn thấy đau lòngkhôngthôi, “Em viết mất nửa tiếng,anhtốt xấu gì cũng nên xemmộtchút a...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Thẩm Nham nặng nề hỏi: “Hôm nay emđãđọc báo chưa?”

Tiêu Quả Quảkhôngchớp mắt, trực tiếpđem tay sờ sờ phong bì, số tiền khi ấycôbỏ ra gấp ba số tiền trong phòng bì này, hỏi tiếp “Còn có việc gì kháckhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bác sĩ Phương, chào buổi sáng!” Tiêu Quả Quả lên tiếng chào hỏianh.

[Được rồi, được rồi,anhhối hận, em vẫn làkhôngnênnóichoanhbiết.]

anhgiống như hoa trong gương, trăng trong nước, lung linh mỹ miều, xa vời ấy vậy mà từng ngày từng ngày hóa thành thực thể.

Tiêu Quả Quảkhôngnhịn được nữa, dùng sức đem chăn kéo ra, trong lúc Phương Cảnh Xán còn mải lải nhảikhôngngừng, nhanh chóng cúi xuống, ngăn chặn cái miệng củaanh… bằng đôi môi của mình.

[nóianhanhbiếtđi,nóichoanhbiết di,nóichoanhbiếtđi,nóichoanhbiết bây giờđi…]

Gửi nhiều tin nhắn như vậy, chẳng lẽđãxảy ra chuyện gì?

“Quả Quả, cho dù chúng takhôngthể ở cùngmộtchỗ,anhcũng hi vọng em có thể sống tốt,khôngcần vìanhmà làm những việc tổn hại bản thân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngbiết trầm mặc bao lâu, Tiếu Quả Quả thayanhkéo kéo góc chăn, “Phương Cảnh Xán,anhđể cho em suy nghĩmộtchút, sáng sớm ngày mai emsẽchoanhcâu trả lời thuyết phục.”

[Quả Quả,anhđitìm em, nửa giờ sau đến.]

Mặt trời nhô cao chiếu sáng,khôngkhí sớm mai vô cùng tươi mát, Tiêu Quả Quả đến bệnh viện vừa lúc 7h sáng,côtính toánmộtchút,nóichuyệnmộtlúc với Phương Cảnh Xánmộtlúc rồi tới công ty là vừa đúng giờ.

[Quả Quả,anhhối hận,khôngnên hiền lành để cho em rờiđi, em vừađi,anhliền hoảng hốt, tức ngực khó thở, còn buồn nôn.]

*

“Trước đây, tiểu Vikhôngcẩn thận làm hư dụng cụ phòng thí nghiệm, nghe nóilà em giúpcôấy bồi thường.” Thẩm Nham đáp lại, híp mắt nhìn biểu tình của Quả Quả.

“Vậy emđivề trước, ngày mai trở lại thămanh,anhnghỉ ngơi cho khỏe”.

[Quả Quả,anhtỉnh lại rồi, Quả Quảanhnhớ em...]

Chương 29

Vì thế,trênsàn nhà Quả Quả vừa mới quét xong lại đầy mảnh vụn giấy.

Về đến nhà, Tiêu Mộ Bạchthậtđúng là tri kỉ, cái gì cũngkhônghỏicô, đáp lại chocômộtbữa ăn vô cùng ngon.

Tiếu Quả Quả vội vàng rút tay về, lấy di động trong túi ra, là số lạ, chắc là đối tượng hẹn hò màanhcôgiới thiệu gọi tới.

“anhkhôngmuốn nghe,anhkhôngnghe,khôngnghe!” Phương Cảnh Xán trực tiếp nằm vật xuống, ngây thơ dùng chăn che kín đầu.

Buổi tối hôm nay,côphá lệ ngủ ngon vô cùng.

Tuy rằng Quả Quảđãchuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi chân chính mở cửa phòng bệnh nhìn thấy Phương Cảnh Xán vẫn bịanhlàm cho hoảng sợ.

đira khỏi thang máy, Quả Quả bắt gặp Phương Cảnh Thâm mặc áo blouse trắngđangđứng.

Tiếu Quả Quả lo lắngnóitiếp “Hôm nayanhbị thương, có phải là do xí nghiệp Phong Dương gây rakhông? Bởi vì hạng mục kia...”.

Phương Cảnh Xán vừa mừng vừa lo, “khôngđau nữa.”

Phương Cảnh Xán che lỗ tai đánh gãy lờicô, “anhkhôngnghe! Dù saoanhcũngkhôngnhận! Em tốt nhất nên suy nghĩ lần nữa!”

Vẻ mặt Phương Cảnh Xán cuối cùng cũng cử động, hơi mím môi, tiếp nhận phong thư, vừa nhìn thấytrênbìa ghi 3 chữ “ Đơn Từ Chức”, chưa mở rađãxé nát nó.

Tiêu Quả Quả đọc từng tin nhắn, thẳng cho tới lúc bật cười, ôm gốitrêngiường lănmộtvòng. So với tên Thẩm Nham kia mặc kệ muốn làm việc gì đều để ý ánh mắt người khác, từng ánh mắt, từng câunóiđều muốn nghĩ 100 lần mớinóira. Cùng với chuyện từ trước đến nay luônkhôngtỏrõthái độ, hành động mập mờ đối vớicô, Phương Cảnh Xán lạikhôngbiết xấu hổ sống c·h·ế·t theo đuổi,khôngtỏ tình rụt rèmộtchút nào, ngược lại khiến chocôcảm thấy rất rất chân thực.

Trong lúccôlàm việc, mắtanhđều dán lên người Quả Quảkhôngchớp tí nào.

[5h, sángthậtrồi đó.]

Tiêu Quả Quả thở dàimộttiếng, “anhhãy nghe emnóicó đượckhông?”

“Chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi,khôngcần lo lắng, việc nàyđãđược giải quyết.” Phương Cảnh Xánnóihai ba câu cho qua, khó có khikhôngkhí tốt như vậy,anhkhôngmuốn vì chuyện này mà bị phá hỏng.

Thẩm Nham mở cửa xe, từ trong xe lấy ramộtphong bì màu trắng đưa chocô.

Tiêu Quả Quả cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạchsẽ, ngồi xuống bàn tìm giấy bút nghiêm túc viết cái gì đó,mộthơi viết xong lại gấp kín lại, sau đó tắt điệnđingủ sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thư? Chẳng lẽ là thư tình?

Tiêu Quả Quả lập tức hướng về phía cầu thangđitiếp, quay lưng về phía Thẩm Nham phất phất tay, bây giờ ngay cả mỉa mai cãi cọ vớianhtacôcũng khinh thường làm.

"Có chuyện gì sao?"

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên,giống như hòn đánhỏđánh vỡ ảo giác trong đầucô.

“Ách…”

“khôngphải, là quyết định của em, em...”.

Sáng hôm sau tỉnh lại, thần khí thanh sảng, Quả Quả lười biếng duỗi eo, tiện tay mở điện thoại, hoảng sợ.

[đã4h rồi, trờiđãsáng, Quả Quả, em làm sao còn chưa tới?]

[Quả Quả,khôngthìemhiệntạinóichoanhbiết đáp án được haykhông?anh,anhcảm giáckhôngđợi được đến ngày mai.”]

Sau đó hai người liềnkhôngnóichuyện, Phương Cảnh Xán liên tục nửa muốnnóinửa thôi nhìn Quả Quả,khôngnóira được, thấy Quả Quả cũngkhôngnóichuyện, trong lòng gấp đến mứckhôngchịu được, lúc trước Quả Quả cònnóira lời thề son sắt muốn cùng mình nhất đao đoạn tuyệt, cả đờikhôngqua lại với nhau,thậtsựlà khiến choanhtức giận so với bị dao đâm khi nãy còn đau hơn. Bây giờanhbị đamthật, cũng coi như làanhhùng cứu mĩ nhânđi,đãmoi tim đào phế đến mức tổn thương dạ dày,côấy như thế nào màkhôngcó phản ứng gì a?

Tiêu Quả Quả vôi vàng mở đống tin nhắn từ dưới lên.

Cái từ “đùa bỡn” nghe cũng quá nghiêm trọngđi? (=__=!!)

thậtra, Phương Cảnh Xán cũng biết, lúc đó Tiêu Quả Quả chắc chắn làđãtắt máyđingủkhôngnhìn tới, nhưng mà trong lòng khẩn trương quá độkhôngcó chỗ phát tiết,khôngnhịn đượckhôngcó việc gì làm mà thôi.

Đủ rồi!

Phương Cảnh Xán dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt dấy lên hi vọng, “Là người trong nhà ép em phảikhông? Có phải là bọn họ ép em từ chức, ép em rời xaanh!”

Sáng sớm, trong phòng bệnh tất cả rèm cửa đều che kín,mộttia nắng đềukhônglọt qua được, Tiêu Quả Quả vừa từ bên ngoài tiến vào, thích ứngmộthồi lâu nhi mới nhìnrõtình huống bên trong.

[Quả Quả,anhbụng đau, tâm đau, lòng đau, toàn thântrêndưới đều đau! Em nhanh đếnđi.]

Chàng thanh niên Phương Cảnh Xán vừa mới cùng mối tình đầu thắm thiếtnóiyêuđương, vừa nhìn di động kiahiệnsố lạ, lập tức hấp hối giống như bệnh nặng gần đất xa trời nhìn Quả Quả...

Tiếu Quả Quả biết ngày thường Phương Cảnh Xánkhôngnghiêm túc nhưng lúc làm chínhsựvẫn rất đáng tin, nếu lúc đókhôngphải docôlàm choanhphân tâm, chắc cũngkhông bị thương như vậy, áy náy gật đầunói, “Vậy là tốt rồi.”

Nháy mắt,trêndi động xuấthiệnmấy chục tin nhắn, tất cả đều đến từ Phương Cảnh Xán.

[anhmuốn xuất việnđitìm em,anhhai cầm thú củaanhthế nhưng tiêm thuốc an thần choanh!]

Tiêu Quả Quả đỡ trán, “anhbình tĩnhmộtchút nghe emnói!”

Tiếu Quả Quả đứng nhìn di động cũngkhôngnóichuyện, cho tới khi tiếng chuông kết thúc, gọi choanhmình, đem buổi hẹn tối nay từ chối.

Tiêu Quả Quả bước vào, tiện tay túi xách buông xuống, sau đóđiđến trước cửa sổ, kéo rém cửa ra, nâng sọt rác bên giường lên, quét sạch cánh hoa, đem bàn ghế đổ ngang dọc đặt vể vị trí cũ…

Nếu nhưnóitối qua lúc Phương Cảnh Xán nghe được chuông điên thoại củacôvang lên trông như gần đất xa trời,thìbây giờ trônganhnhư xác c·h·ế·t ngàn năm tuổi nằmtrêngiường…

Nhìn thấy tin nhắn thứ nhất, Tiêu Quả Quả mặt đen như đáy nồi, hoảng hốt, tức ngực khó thở, còn buồn nôn,anhcho rằnganhđangmang thai sao?

Tiếu Quả Quà cúp điện thoại nhìnanh, trong mắt dường như có điều gì đókhôngnhư bình thường, như bầu trời trong sáng sau cơn mưa, hơn rất nhiều, hỏianh, “Còn đaukhông?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29