Càng Béo Anh Càng Yêu
An Tựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20
“thậtđấy, cho dù em có nặng 100kganhcũng thích.” Giọng Phương Cảnh Xán đặc biệt chân thành.
Tiêu Quả Quả mới thở phàonhẹnhõm, xoay người lại lập tức bị Thẩm Nhamkhôngbiết từ lúc nàođãđứng sau lưng mình dọa sợ hết hồn,côche ngực cả giậnnói, “Làm gì bất thình lình đứng đằng sau người ta thế! Suýt bịanhhù c·h·ế·t!”
Tống Kiêm Gia chậc chậc tặc lưỡi, “Lúc Phương Cảnh Xán kẹp tóc cho cậu ánh mắt cưng chiều ấy, quả thực đủ để mình bổ não thêm 120 vạn từ trong …”
Em xác địnhkhôngphảiđangnóichính mình chứ?
Tiêu Quả Quả: “...”
Tiêu Quả Quả bày tỏ, cậu ấynóirất có lý, hoàn toànkhôngthể phản bác…
Tiêu Quả Quả: “…”
“…”
rõlà lời tỏ tình khiến người ta rơi nước mắt mà…
Trong sân trường tràn ngập mùi hương tươi mát của cây cỏ, ánh trăng từ kẽ lá loang lổ rơi xuống, tiếng ve sầu vang bên tai, gió mát khẽ lướt qua mặt, bên cạnh là người con trai có gương mặt như tranh vẽ thong thả sóng vai với mình… Cảnh tượng an ổn, năm tháng yên bình vậy, nhưng trong lòng Tiêu Quả Quả lại y hệt ngày tận thế, zombieđangđiên cuồng thảm sát dân trong thành.
Tiêu Quả Quả: “…”
Tiêu Quả Quả xoay người bỏđi, “Rảnh tôisẽtới thămmộtchút.”
*
Tiêu Quả Quả uể oải, kể qua loamộtchút, phiền nãonói: “Mình còn cảm thấykhôngcó khả năng… Nhị Nha, cậu có thể hiểu cảm giác của mìnhkhông? Chính là loại cảm giác… luốn cảm thấy cóâmmưu!”
“Vậythìmờianhchú ý cách dùng từ, ông chủ bọn tôikhôngphải loại người như vậy!”hắnnóiPhương Cảnh Xán thế này càng khiếncôtức giận hơn cả hai chữ ‘tìm cái lạ’ kia. Bất tri bất giác lại có thể sinh ramộtloại cảm xúc muốn bao che khuyết điểm.
Phương Cảnh Xán lau vết biatrênmặt mình, bất đắc dĩ vỗ sau lưng giúpcôthuận khí, trong lòng rất khó chịu, có cần sợ tới thếkhông?
Tống Kiêm Gia gửi Wechat hỏicôđangở đâu, Tiêu Quả Quảnóimìnhđangở sân thể d·ụ·c, sau đó lại tiếp tục ngẩn người.
“Cái này quảthậtcó chút…khôngthể tin nổi. Đàn ông bây giờ nếunóithích cậu béo, đó là chỉ thích cậu hơi mũm mĩm sờđãtay thôi, chứkhôngphải thích cậu béorõràng vậy…” Tống Kiêm Gia cố hết sứcnóinăng uyển chuyển.
Tiêu Quả Quả nghĩ đến điều này khóe miệngkhôngnhịn được giật giật: “Có,anhấy bảo thích mình vì mình béo, cho dù nặng tới 100kg vẫn thích.”
“Cái gì cơ?” Tiêu Quả Quả nhìn vật sáng ngời trong lòng bàn tay Tống Kiêm Gia, sau đó toàn thân đềukhôngthoải mái, “Này này… cái tên kia lại có thể kẹp cái thứ đắt tiền này lên tóc mình….”
“Mỗi lầnnóichuyện em nhất định phảinóivậy vớianhhả?”
“Được rồi, kỳthậtcũngkhôngthể trách cậu, nếukhôngphải chính miệnganhtanói,thìai có thể nghĩ tới mặt kia chứ!” Tống Kiêm Gia an ủimộtcâu, sau đó bắt đầu khẩn thiết hóng hớt toàn bộ quá trình tình tỏ.
Tiêu Quả Quả cười cười, “anhbảo tôi phải khuyên thế nào? An ủi làm sao?nóivới bọn họ, Cục Đá chỉ nhất thời hồ đồ, chơi đùa với phụ nữ bên ngoài coi như cho quađi, consẽkhôngđể ý. Hay lànói, dùanhấykhôngcần con nữa, nhưng con vẫn luôn chờ đợianhấy à?”
*
“Phải đó!khôngmuốn bị tôi chọc cho tức chếtthìbớt tìm cái chếtđi!”
Tiêu Quả Quả vò đầu bứt tóc, “Á… Phiền c·h·ế·t mất….”
Tống Kiêm Gia và Tiêu Quả Quả gần nhưnóira cùngmộtlúc, sau đó hai người nhìn chằm chằm đối phương, cùng nhau ngây người.
“Tròn Tròn, mình nghĩđinghĩ lại cảm thấy có chuyện này cần nhắc nhở cậu, hình như ông chủ thích cậu đó!”
Hai người im lặng trong chốc lát.
“anhthích em béo.” Phương Cảnh Xán trả lời.
Tống Kiêm Gia: “C·h·ế·t tiệt!”
“Cám ơn…”
Có quỷ mới tinanhý!
Tiêu Quả Quả vén mái ngố lên, ánh mắt dừngtrênmặtanhmộtgiây, bènkhôngđược tự nhiên dờiđi, “anh…anhthích em chỗ nào?”
“Nhị Nha, làm sao giờ, lúc nãy khi ăn cơm, Phương Cảnh Xánđãtỏ tình với mình!”
“khônghềnóiđùa,khônghề cá cược với người ta, hôm nay cũngkhôngphải cá tháng tư,khônghề bị k*ch th*ch, càngkhôngphải là tiết mục chỉnh người.” Phương Cảnh Xán nhất quyết đập tan ảo tưởng củacô: “Quả Quả,anhđangrất nghiêm túc tỏ tình với em.”
“Cái này còn phải cám ơnanhđãdạy tôi, nhìnrõbản chất củamộtngườikhôngliên quan đến thời gian!”
côcảm thấy mìnhkhôngthể tiếp tụcnóichuyện vớianhđược nữa.
Tống Kiêm Gia mặt mày đen sì, “Lý do gì nghe giả tạo vậy?nóilời ngon tiếng ngọt cũng phải có điểm dừng chứ?”
“GọianhA Xán.”
Tiểu Quả Quảthậtsựbị giật mình, lòng rối như tơ vò, cố gắng ra vẻ thoải mái cười gượngmộttiếng, rồi mới lẩm bẩmnói: “Khụ, thích tôi cái gì… Ông chủ à, để chứng minh bản thânanhkhôngphải kẻ ngu ngơ trong tìnhyêucó dây thần kinh cực thô EQ thấp,anhcũngkhôngcần hy sinh lớn vậy đâu?”
“Em và Phương Cảnh Xánđãxảy ra chuyện gì?” Thẩm Nham đen mặt hỏi.
“nói…” Sắc mặt Thẩm Nham cũngkhôngtốt, “Bọn họ… rất khónói… Em cũng biết mà, sức khỏe mẹanhkhôngtốt lắm…”
Phương Cảnh Xán cũng sợ mình épcôquá, đưacôđến cửa liền rờiđi.
Tống Kiêm Gia cẩn thận lấy cái kẹp cà vạt sắp rớttrêntóccôxuống, dùng ánh mắt của người tiêu tiền như rác, trừngcô, “Cẩn thận chút đượckhông! Nó toàn là kim cương đó!”
Nhưng bây giờ, chính miệnganhnóira...
Tiêu Quả Quả nghe xong, cơn giận lập tức bốc lên, “Còn tìm cái lạ nữa? Tôi là khủng long thời tiền sử hay xác ướp Ai Cập đặc biệt? Chẳng phải tôi chỉ béo chút sao?!”
Phương Cảnh Xán thong dong gắp miếng thịt nướngđãchấm sốt tương bỏ vào bátcô, “Quả Quả,anhnghiêm túc đấy.”
Tiêu Quả Quả vẫn đắm chìm trong cảm xúc như vừa nhảy Bungee trở về,nóinăng lộn xộn, “Ông chủ, ngài… ngài đừng đùa nữa! Có phảianhđãđánh cược với ai đókhông? Hay hôm nay là cá tháng tư? Hoặcanhbị k*ch th*ch gì? Lẽ nào là tiết mục chỉnh người gì đó? Xung quanh có camera sao?”
Thẩm Nhamkhôngnóigì,hắnmuốn thế, nhưng cũng biết điều nàythậtsựquá làm khó người khác, nênkhôngnóinên lời.
Tiêu Quả Quả vô cùng chán ghét giọng điệu chất vấn này củahắn, tức giậnnói, “Dáng dấp người ta như thế, có chiếm tiện nghithìcũng là tôi hời, được chưa? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đếnanh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em tùy tiện đểanhta chiếm tiện nghi vậy à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Kiêm Gia gật đầu mãnh liệt, tỏ vẻđãhiểu, sau đó hỏi: “Vậy cậu có hỏi tại saoanhta thích cậukhông?”
Thẩm Nham cực kỳ hận mỗi khicônóinhững lời này, kích độngnói, “Sao lạikhôngliên quan tớianh!anhlà…”
Thẩm Nham bực đến mức cuối cùng chỉ còn lạisựbất đắc dĩ, hít sâumộthơi, mềm giọngnói: “Cuối tuần sau đến nhàanhăn cơm đượckhông? Ba mẹanhđều rất nhớ em.”
Đây là bữa ăn vô vị nhất từ trước đến nay, chỉ nghenóithôiđãtức đến no rồi. Hôm naycôgiống như sợ đến no đấy.
“Cho nên, đáp án của em là?”
Tiêu Quả Quả vô lực sụp bờ vai, “Ông chủ…”
Tiêu Quả Quảkhôngtrở về sân vận động ngay, màmộtmình đến khán đài sân thể d·ụ·c ngồi.
Phương Cảnh Xán giật giật khóe miệng, ngu ngơ trong tìnhyêucó dây thần kinh cực thô EQ thấp? Đúng là từng chữ ngọc ngà nhỉ!
“anh… Em biếtrõanhkhôngcó ý đó!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khung cảnh tỏ tình lý tưởng củaanhhẳn phải lãng mạn và lộng lẫy, vả lại còn phải chuẩn bị chu đáo, bản thânanhcũng chẳng muốn tỏ tình dưới tình huống kiểu này. Sau khinóixong,anhcũng rất thấp thỏm. Có điều, khi nghe được suy nghĩ củacôvề bản thân,anhkhônghối hận chút nào. Cứ đểcôtiếp tục nghĩđi, cũngkhôngnhất thiết trở thành người nhưcônghĩ.
Tiêu Quả Quả ung dung nhìnhắn, “Là gì? Thẩm thiếu gia, ngay cả ‘bạn trai cũ’ của tôianhcũngkhôngđược tính nữa kìa, hiểu chưa?”
Tâm trạng Tiêu Quả Quả cũng nặng trĩu, “Chuyện của chúng ta,anhchưanóivới bọn họ sao?”
Thẩm Nham xiết chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận, “Quả Quả, em rất đơn thuần,khôngbiết xã hội bên ngoài bây giờ phức tạp bao nhiêu. Em có biết thế giới của tên Phương Cảnh Xán kia lộn xộn cỡ nàokhông? Người như bọn họ người đẹp nào chưa từng thấy chứ? Đối với em chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán tìm cái lạ thôi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Quả Quả ngu ngốckhôngbiết phải phản bác thế nào.
Vẻ mặt Tiêu Quả Quảkhôngkiên nhẫn: “Chuyện gì là sao?”
Nhìn hai gò má nhuộm hồng củacôgáitrước mặt, trong lòng Phương Cảnh Xán mềm nhũn như kem bị tan chảy, đồng thời cũng thở phàonhẹnhõm, cả đoạn đường chẳng thấycôcó biểu cảm nào,anhcòn tưởngcôthậtsựkhôngđể tâm gì chứ.
“…”
Chương 20
Tiêu Quả Quả khoanh tay, “Cậu cũng cảm thấy thế phảikhông?”
Lúc này Tiêu Quả Quả mới biết nếukhôngphải Phương Cảnh Xán kịp thời kéo mình, suýt chút nữacôđụng vào cột điện trước mặt rồi. Ngay sau đó nét mặt cố giữ bình tĩnh lập tức nứt ra, đôi gò má lúng túng tới mức nhanh chóng nóng bừng.
Đây là kẹp cà vạt tuyệt đối làm bằng thủ công, cómộtkhônghai mà lần trướccôđích thân đến cửa hàng lấy, nên rấtrõvật này đắt cỡ nào.
Tiêu Quả Quả: “Hả, ngay cả cậu cũng nhìn ra à?”
Tiêu Quả Quả nhìnhắn, “Cho nênanhmuốn tôiđikhuyên nhủ?”
“Á…..” Đột nhiên trán đượcmộtbàn tay ấm áp che phủ, khẽ lùi về sau, cả người bèn tiến vào lồng ngực còn lưu lại mùi thịt nướng.
mộtlát sau, Tống Kiêm Gia hì hục bò lên, thở hồng hộc vịn vào ghếnói:
Tông Kiêm Gia khinh bỉ nhìncô, “Làm ơnđi! Kẻ ngốc mới nhìnkhôngra.”
Thẩm Nham thấycôbảo vệ Phương Cảnh Xán vậy, nén giậnnói: “Em mới quenanhta có vài ngàyđãnóigiúp choanhta tới thế ư?”
“Khụ khụ khụ…” Tiêu Quả Quả ho đến mức phổi sắp văng ra ngoài.
Nếu giá trị sắc đẹp của Phương Cảnh Xán bị giảm đến mức chỉ còn 1% hoặc cân nặng củacôxuống còn hai chữ sốthìcôcòn có chút tin tưởng, bằngkhôngđừngnóilà người khác, ngay cảcôcũngkhôngtin nổi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi…tôi cần thời gian bình tĩnh chút.”
Tống Kiêm Gia hung hăng vỗ sau lưngcômộtcái, “Cậu mới là người cần ăn đòn đấy! Có cái gì mà phiền! Phương Cảnh Xán tỏ tình với cậu, cậu phảirõ, đây chính là Phương Cảnh Xán, Phương Cảnh Xán đó! Cho dù cómộtngànmộtvạnâmmưu,thìđời này của cậu cũng đáng! Dù sao người chịu thiệt tuyệt đốikhôngphải là cậu! Nghĩ như thế có phải thấy vui vẻ tíkhông?”
Editor: Nyanko129
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.