Càng Béo Anh Càng Yêu
An Tựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19
Tuy hết thảy vừa chứng kiếnđãchứng minh Phương Cảnh Xán tuyệt đối có ý với Tiêu Quả Quả, nhưng lại nhìn Tiêu Quả Quả tròn trịa… chút ý nghĩ này cực kỳ đáng sợ! Việc này hoàn toànkhôngkhoa học nha! Mặc dù Tống Kiêm Giađãcó kết luận, nhưng vô căn cứ, căn bảnkhôngcó cách nàonóirõvới Tiêu Quả Quả, nhìn đầu óc ngốc nghếch của Tiêu Quả Quảđi, hiển nhiên chẳng pháthiệnđượcmộtchút nào...
Thôi, vẫn làkhôngnênnói.
"Thế này sao được, các em đâu dễ dàng gì." Phương Cảnh Xán khăng khăng đưa tiền.
Ba nữ sinh nhao nhao kêu "Rất dịu dàng rất đàn ông!" "Học trưởng đángyêuquá, lại có thể thích hương dâu" xong vui vẻ chạyđi.
Sau đó, Tiêu Quả Quả bèn cam chịu bịanhkéo tới quán thịt nướng gần trường.
Chỉ cóhắnmớirõnhất, căn bảnkhôngcóẩntình gì. Tiêu gia hoàn toànkhôngcó liên hệ với Phương gia, trước đây Tiêu Quả Quả cũngkhôngcó khả năng quen biết Phương Cảnh Xán, nhưng, xem cách hai người này ở chung, căn bảnkhônggiống quan hệ ông chủ nhân viên bình thường..
"Choanhmộtcây vị dâuđi!" Phương Cảnh Xán lấy tiền lẻ ra.
Tiêu Quả Quả giống như bị điện giật dựa ra saumộtchút, vô lựcnói: "Là vầy, giám đốc, có chuyện này, trước đó tôiđãđề cập vớianhrất nhiều lần..."
Chung quanh lập tức truyền đến hàng loạt tiếng thổn thức chán nản, vô số ánh mắt ai oán rơitrênngười Tiêu Quả Quả.
Phương Cảnh Xán vừayêuvừa hận vươnmộtngón tay chọc chọc quai hàm phồng lên của Quả Quả, giọngnóicực kỳ đè nén, "anhvốn thích em..."
"Tới lượt chúng ta ra bài rồi."
Tiêu Quả Quả ngậm miếng kem dâucôthích nhất, nuốtkhôngđược mà nhả cũngkhôngxong, cuối cùng ảo nãokhôngthôi, vùi đầu xuống bànnhỏgiả c·h·ế·t.
Thẩm Nham tùy tiện đánh mấy lá bài, ánh mắthắnlại rơitrênngười Tiêu Quả Quả lần nữa, bắt đầu từ lúc nãy vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu chặt.
Từ nãy tới giờ Tống Kiêm Gia vẫn dùng ánh mắt bị lừa gạt gắt gao nhìn chằm chằm mình, chưa kể xung quanh còn có tiếng xầm xì khiếp sợ cùng với tiếng máy ảnh len lén chụp liên tục.
Thấy Tống Kiêm Gia rối rắmkhôngthôi, nét mặt y như bị táo bón, Tiêu Quả Quảkhôngnóigì, “Rốt cuộc là sao?"
"Cây kẹp ấy mà, kẹp lại cho em." Phương Cảnh Xán tranh công.
Trời ơi! Rốt cuộccôđãlàm chuyện ngu xuẩn gì? Tại sao cứ bị dắt mũiđihoài!
"À, có vị nào vậy?"
Bất chấpsẽbị giễu cợt tự mình đa tình, Tiêu Quả Quảnóirõtừng từ: "Hiểu, lầm,anh, thích, tôi, đó!"
...
Khi nghiêm túc, dáng vẻ của Phương Cảnh Xán vẫn cực dọa người, nét mặt chăm chú nghiêm khắc vừa bày ra, ngay cảâmthanh ồn ào xung quanh đềunhỏđirất nhiều.
Kẻ khởi xướng ởmộtbên giống như chưa xảy ra chuyện gì, khi nhìn thời giantrênđiện thoạinói, "Có thể ăn tối rồi,đi, dẫn emđiăn thịt nướng!"
Thấy sắc mặt Thẩm Nham khó coi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt với nhau.
"Học... Học trưởng, có muốn ăn kemkhông?"mộtnữ sinh tóc ngắn trong đó đỏ mặt, rụt rè hỏi.
"không...khôngsao hết..."
Thấy dáng vẻ Tiêu Quả Quả ỉu xìu, Phương Cảnh Xán quan tâm hỏi: "Sao vậy? Bệnh hả?"
"Xuống nữa... xuống nữa... xuống tí nữa a a..."
Do đó tiện tay kéomộttấm chăn mỏng từ trong ba lô ra đắp lên bụnganh.
"Mình nghenóinhà Tiêu Quả Quả rất trâu bò, so với nhà Thẩm Nham nghenóicòn..."
Tiêu Quả Quả vốn để mái ngố, tính dưỡng dài sau đó cắt ngôi giữa, làm vậy có thể khiến gương mặtnhỏđi, giờ chính là thời điểm dưỡngkhôngngắnkhôngdài, rất đáng ghét.
Chốc lát sau Phương Cảnh Xánđãgiảng giải xong,mộttay chống cằm ngápmộtcái, "Chỉ có nhiêu đó hả?"
[1] Cổ nhân xưa, khinóiđến việc traigáingủ với nhau, thương tránh những từ ngữ th* t*c, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.
Phương Cảnh Xán nghe thế buông cây kẹp nướng thịt trong tay xuống, đôi mắt sáng ngời dần dần trở nên u ám,khôngnhanhkhôngchậm hỏimộtcâu: "Ainóilà hiểu lầm?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thoải mái!
Chương 19
Cũng xây dựng tâm lý hệt như trước kia, Tiêu Quả Quả tựnóivới mình cái tên này lúckhôngcó ai chính là kẻcôhoàn toànkhôngbiết, chếtkhôngđổi nết khỏi cần để ý, trong mắt người ngoài,anhnghiêng ngả dựa vàocôthoạt nhìn mập mờ hấp dẫn cỡ nào, bong bóng màu hồng nhanh chóng bay lên tận trời rồi…
thậtsựsắp hỏng mất thôi,côđãhoàn toàn xác định ông chủ củacôlà kẻ khù khờ trong tình trường, khó trách lớn tuổi vậy rồi mà chưa từngyêuđương!
Tiêu Quả Quả như bị điểm huyệt, hớp bia chưa nuốt xuống ứa ngay quai hàm, trợn to hai mắt, thoạt nhìn đặc biệt ngốc nghếch.
“Nóng quá!" Bả vai bịanhtựa nhanh chóng nóng rựcmộtcách dị thường, Tiêu Quả Quả ghét bỏ lấy tay đẩy đầuanhra, rồi ném choanhcái đệm nước trong tay.
Sau khi xác định Phương Cảnh Xán ngủ rồi, Tống Kiêm Gia cẩn thận chạy vòng quaanhđến bên cạnh Tiêu Quả Quả, dùng sức lắc cánh tay thịt củacô, nghiến răng nghiến lợinóinhỏ, "Tròn Tròn! Tròn Tròn đáng c·h·ế·t! Mày dám lừa gạt tình cảm của bà, tao còn tưởng cuộc sống của mày như nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày lặng lẽ thay mày cầu nguyện, kết quả mày ngược lại rất tốt, đây quả thực là ôn nhu hương[1] mà, khó trách ngày nào cũngkhôngthấy ở nhà, chắc chắn mày vui đến quên cả trời đất rồi..."
"Chứ sao?" Tiêu Quả Quả khó hiểu.
Tiêu Quả Quả đương nhiênkhôngbiếtanhđangnghĩ gì, lấy khăn tay đưa choanh, nhìnanhđầu đầy mồ hôi bèn có chút băn khoăn, "Trời nóng vậy,anhkhôngcần đặc biệt chạy tới đâu!"
Có lẽ dosựđối lập hình tượng mãnh liệt giữa mình vàanhcũng nên, thựcsựquá đặc trưng mà, thế nào ngày maitrêndiễn đàn trường cũngsẽxuấthiệnloạt bài post "Mỹ nhân và quái vật" đây...
"Vâng, tạm thời chỉ có nhiêu đó."
Editor: Temo
"Có trâu bòđinữa cũngkhôngthể bằng Phương gia!"
"Đút?" Trong mắt Phương Cảnh Xán mang theo ý cười cười nhạo.
Có lẽ là vì Phương Cảnh Xán, cho nên hôm nay việc buôn bán của quán thịt nướng đặc biệt đắt hàng.
"Cái gì?"
Quả Quả từng cân nhắc đến hậu quả Phương Cảnh Xán tới đây, nhưng hoàn toànkhôngngờ hậu quả lại khoa trương thế...
"A a a! Cơ bụng..."
Động tác bất ngờ dọa Tiêu Quả Quả càng lúc càngkhôngcó cách nào chuyên tâm đọc sách ngửa về sau, ánh mắt rũ xuống, thấy cây kem bên môi mình, vì bình thường ở công ty được Phương Cảnh Xán đút riết quen rồi, thỉnh thoảng cũngsẽđượcanhbất ngờ bỏ ít quà vặt gì đó vào miệng, do đócôtheo phản xạ có điều kiện cúi đầu cắnmộtmiếng.
Sau khi nghe được tiếng hít khí lạnh ở chung quanh,đãkhôngcòn kịp rồi...
"Vị nào cũng có ạ, học trưởnganhthích vị nào?" A a a, trả lời rồi! Các nữ sinh hưng phấnkhôngthôi.
Nếu đối tượngkhôngphải là Tiêu Quả Quả, thấy Phương Cảnh Xán vô cùng thân thiết vớimộtcôgái, lúc này mấycônàng chắcđãsớm phát điên rồi. Chính vì là Tiêu Quả Quả, cho nên còn tồn tạimộtchút lý trí, cũng chính vì là Tiêu Quả Quả,rõràng liếc mắt có thể nhìn ra chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn cóẩntình.
Thấy bộ dáng chán gần c·h·ế·t củaanh, đểanhcó chút chuyện làm, Tiêu Quả Quả đành cố tình tìm đại mấy vấn đề đơn giản hỏihắn.
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, Diệp Vi cầm bài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
mộtđám người trước mặt Tiêu Quả Quả vừa mất tập trung đánh bài vừa hưng phấn trò chuyện.
Phương Cảnh Xán cẩn thận xé bao bì kem, sau đó đưa tới mép Tiêu Quả Quả.
Tiếng thét chói tai xung quanhkhônghiểu sao lại rộ lên.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Tiêu Quả Quả là: máy điều hòa ở sân vận động mở thấp thế, cứ ngủ như vậykhôngsợ lạnh ư...
Cuối cùng, Phương Cảnh Xán bị đánh tỉnh, lầm bầm ngồi dậy, lừ đừ như con mèo ăn chưa no, ngây ngẩnmộthồi, sau đó chống đầu lim dim mắt nhìn Quả Quả đọc sách.
"Dù sao cũng buồn chán mà!" Phương Cảnh Xánkhôngchút để tâm xích lại gần, "Đến đây, có chỗ nàokhôngbiết,anhbao chỉ bao hiểu luôn!”
Do đó Phương Cảnh Xán lục lọi ví tiền, vậy mà có thể lấy ramộtcây kẹp caravat tinh xảo, vui vẻ giúp Tiêu Quả Quả cố định mái ngố lại.
“Hả? Chuyện gì?" Phương Cảnh Xán trở thịt nướng, chớp chớp mắtkhônghiểu hỏi.
Mà càng bê bết hơn là Phương Cảnh Xánkhôngkiêng dè chút nào cũng cắnmộtmiếng ngay cây kemcôvừa cắn…
Tiêu Quả Quảđãchuẩn bị xong tâm lýnóinhư chưanóigiống hệt dĩ vãng, buồn bực uốngmộthớp bia.
"Thẩm Nham, Thẩm Nham?"
Tiêu Quả Quả đắn đo tìm từ rất nhiều lần, "Vừa... vừa rồi mấy chuyệnanhlàm... tùy tiện dínhtrênngườimộtcôgáinhư tôi đây cũng bỏđi, kẹp tóc cho tôi cũng bỏ qua luônđi, nhưng đút... đút..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Quả Quảnóixong cảm thấy có chút khó xử: phải sắp xếp thế nào choanhđây, cũngkhôngthể đểanhtừ nơi xa chạy tới chỉ nhằm giảng giải vài vấn đề rồiđiđược? Nhưng đểanhđợi ở nơi nàythìthậtsựgây chú ý quá.
"anhlấy đâu ra đó?" Tiêu Quả Quả thuận miệng hỏimộtcâu, cũngkhôngđể ý nhiều.
Ngược lại Phương Cảnh Xán chẳng có chút khó xử nào, bình thản tự nhiên như ở nhà mình, trực tiếp nằm xuống bên cạnhcô, "Vậyanhngủmộtlát, có chuyện gì cứ gọianh, buồn ngủ quá…”
Tuyệt đốikhôngngờ Phương Cảnh Xánsẽở lại lâu vậy, các bạn nữ sinh tụ tập ở sân vận động càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng nhìn tới mứckhôngcó cách nào thoả mãn,đãchộn rộn rục rà rục rịch từ lâu, rốt cuộc, có mấy người trao đổi vớicôgáiđangbánmộtvài cây kem, rồi ngụy trang bán kem, xô xô đẩy đẩy tiến lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Quả Quả cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Phương Cảnh Xánđangbốc hơi nóng giống nhưmộtcon mèo to ở bên cạnh mình, khiến cả ngườicôcó chút cứng nhắc.
"không...khôngcần trả tiền, học trưởng, chúng em mờianh!"
Tống Kiêm Gia nhìn Quả Quả như nhìn người ngoài hành tinh, “Mẹ kiếp, hồi nãy những thứ kia... định vị của mày chỉ có ba chữ “người rất tốt’ thôi hả?”
Còn bên kia, Phương Cảnh Xán ngủmộthồi tay bắt đầukhôngquy củ, theo bản năng muốn sờ eo người bên cạnh. Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ đậpanhmấy lần, dù sao cũng ở nơi công cộng, sao có thể mặcanhđược.
Phụt ——
Phương Cảnh Xán bất mãn chuyền đệm nước từ tay trái sang tay phải, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối, vẫn là thích tự nhiên hơn, da dẻ Quả Quả nhàanhláng mịn như dương chi ngọc thượng hạng, mềm mại như quả vải ướp lạnh mới bóc vỏ, khiến người ta muốn cắnmộtngụm, nhưng giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả cọ cọ cũng cọkhôngđã.
Tiêu Quả Quả ảo não lườmanhmộtcái, bật thốt lên: "Đút kem! Nhất là chuyện ăn chungmộtcây kem!anhcó biết hành động kiểu này mọi người rất dễ,không, chắc chắnsẽhiểu lầm..."
nóixong đưa tay áp lên tráncô.
"Hiểu lầm cái gì?" Vẻ mặt Phương Cảnh Xánkhôngđổi, chỉ hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục chuyên tâm nướng thịt.
Lớp mỡ củacôcó dày cỡ nào cũng chịu nổi việcanhra sức giúpcôbáo thù thế đâu…
Sau đó ngápmộtcái nhanh chóng thiếpđi, hoàn cảnh sơ sài thế, cũng mayanhkhôngkén chọn.
"khôngphảinóiông chủ bọn họ muốn đuổi cậu ấy sao? Mình thấy chuyện này...khônggiống đâu? Thoạt nhìn quan hệ riêng tư giữa hai người họ rất tốt!"
Trong khi ở bên cạnh, Tống Kiêm Giađangnhìn chằm chằmmộthàng kim cương sáng lấp lánhtrêncây kẹp caravat, cả người sắp hỏng mất, thế giới kẻ có tiền emkhônghiểu nổi...
đãđến cũng đến rồi, Tiêu Quả Quả cũngkhôngkhách sáo, hỏi hết tất cả vấn đề bản thân chưa hiểurõ.
Lần nào Phương Cảnh Xán thấy cái mái ngố kia cũng đều ngứa tay, trực tiếp vươn tay giúpcôvén ra sau tai, kết quả vì quá ngắn,côhơi động tí lại rớt ra phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sáu múi! Sáu múi…”
Dựa vàosựhiểu biết củahắnvề Quả Quả, thái độ củacôtrái lạikhôngcó gì đặc biệt khác thường, nhưng khi ánh mắt Phương Cảnh Xán nhìn Quả Quả, là đàn ông,hắnvừa nhìnđãthấykhôngthích hợp.
Tiêu Quả Quả mờ mịt liếc nhìn Phương Cảnh Xán, gương mặt lúc ngủ rất yên bình và vô tội, vạt áo vô tình cuốn lênmộtchút, mơ hồ lộ ra đường cong cơ bụng cực kỳ quyến rũ...
Nghe mấy câunóilinh tinh của Tống Kiêm Gia, Tiêu Quả Quả bóp trán, "Tao lừa gạt mày khi nào, tao vẫn bảo ông chủ tụi tao là người rất tốt, tại màykhôngtin bộ!"
Tiêu Quả Quả thở dài, bắt đầu vô cùng hối hận về việcđãgọi choanh, nhưng giờ đâm laothìphải theo lao, chỉ có thể kiên trì chịu đựng thôi.
"anhấy...anhấyrõràng..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Gì thế?" Tiêu Quả Quả sờ sờ đầu.
Khoanđã? Chẳng lẽkhôngphải nơi công cộngthìkhôngthành vấn đề à? Tiêu Quả Quả bị ý nghĩ trong tiềm thức của bản thân dọa...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.