Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13


"Đừng buồn, rời bỏ em là tổn thất củaanhta, em xứng đáng gặp được người tốt hơn..." Phương Cảnh Xán an ủi, chuyện còn lạianhcũngkhônggiúp được gì, chỉ có thể do chínhcôxử lý.

Tiêu Quả Quả lắc đầu, "khôngcó hứng thú."

Diệp Vikhôngchịu nổianhta lạinóiđỡ cho Tiêu Quả Quả, hung hăng tránh khỏi tay củaanh, "Vì saokhôngđể emnói? Em chịu đủ rồi, hôm nay em chính là muốn đem tất cả mọi chuyệnnóichorõràng! Tiêu Quả Quả, những năm gần đây tất cả đều làcômộtmình tình nguyện, Thẩm Nham chưa từng thíchcô, chỉ là vì nhiều năm tình nghĩa nênkhôngđành lòng thương tổncômà thôi, vậy màcôcònthậtsựcho rằng mình xứng đôi vớianhấy?"

Tống Kiêm Gia tràn đầy căm phẫnnói: "Diệp Vi, loại lời như thế mày cũngnóira được? Mà biếtrõQuả Quả thích Thẩm Nham còn..."

Vì thế ba người cùng nhau xuống dưới lầu lấy nước, mua bữa sáng.

Tống Kiêm Gia đứng ởmộtbên cười lạnh, "Ha, lời như vậy mà mày cũngnóira khỏi miệng được,khôngnợ cái gì? Lúc mấy emgáihung dữ ngang ngược gây phiền toái cho mày, là aiđãgiúp mày giải vây, làm hỏng dụng cụ phòng thí nghiệm là aiđãgiúp mày bồi thường số tiền lớn như vậy, năm đó trong danh sách trao đổi sinh viên với nước ngoài là aiđãtốt bụng nhường lại cho mày, Quả Quả đối với mày tốt như vậy..."

Nhưng chàng thiếu niên đóđãkhôngcòn là chàng thiếu niên củacônữa rồi…

Hùng Bảo Đình che miệng, lúcthìnhìn Diệp Vi cùng Thẩm Nham, lúc lại quay sang nhìn Quả Quả, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, đồng thời lại lộ ra vài phần chột dạ.

Tiêu Quả Quả cười, "A, hậu quả à?khôngphảinóitôi dựa vào nhà có tiền nên ỷ thế h**p người sao? Hôm nay tôisẽỷ thế h**p người chocôta xem xem!côta có thể xem thử tôi đâysẽgặp hậu quả gì!"

Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ liếc hai người, "Hai người đừng có nhìn mình như thể tối qua mình bị thất thân có đượckhông?"

"Tống Kiêm Gia mày imđi, taokhôngcần màymộtlần lạimộtlần nhắc nhở tao, nó đối với tao chỉ là bố thí! Mấy cái đó đều là nó tự nguyện, taokhôngcó ép nó phải làm! Tao chỉ cùng người taoyêuở cùngmộtchỗ, tao có lỗi gì chứ?"

Trong sân thể d·ụ·c, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, từng lờinóivẫn còn văng vẳng bên tai...

Edit: Temo

"Cuối cùng cũng viết xong!" Tống Kiêm Gia lười biếng duỗi eo, "Cùng nhauđiđi, mìnhđimua bữa sáng! sắp c·h·ế·t đói đến nơi rồi!"

Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình đều pháthiệnra điều bất thường, hai mặt nhìn nhau.

Diệp Vi chán ghét tránhđiánh mắt củacô, "Đừng nhìn mình như vậy! Quả Quả, mình cùng Thẩm Nham làyêunhauthậtlòng, mìnhkhôngnợ cậu cái gì!"

"Quả Quả, chúng tađi!"

Hùng Bảo Đình cùng Tống Kiêm Giamộttráimộtphải đoạt lại bình thủy trong tay Quả Quả.

Vành tai của Quả Quả nóng rực, sắp bốc hơi tới nơi rồi. Tiêu Quả Quả gật đầu như giã tỏi, vẫn còn hơi sợ, liếc nhìn khuôn mặt chói loà của Phương Cảnh Xán mấy lần, nhanh chóng xua đuổi những ý tưởngkhôngthực tế trong đầu...

sựphản bội của Diệp Vi đem đến đau lòng cùng sợ hãi chocô, thậm chí còn nhiều hơn cả Thẩm Nham.côkhó có thể tưởng tượng được hai người mình cho là thân thiết nhất, nay sóng vai đứng chungmộtchỗ, đối lập với mình, lạnh lùng nhìn mình như nhìnmộtvở hài kịch mà họ dựng nên.

Tống Kiêm Gia chống nạnh, nhìn hai ngườinói: "Hôm nay tao vậy mà có thêm kiến thức mới, nếu tụi mày quang minh chính đại,khôngthẹn với lương tâm như vậy,thìvì cái gì phải lén lén lút lút kết đôi ba tháng,khôngdám công bố?"

Tình cảm chân thành của mình trong mắtcôta lại rẻ mạt như thế, nhớ mỗi lần bản thân đứng ra giúp đỡ, đối đãi tốt vớicôta, Quả Quả cảm thấy mìnhthậtquá ngu ngốc, trái tim trở nên lạnh băng như sắt.

"Có về, ủa,khôngở đây à?" Hùng Bảo Đình hướng lên giường tầngtrênnhìn thoáng qua.

Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình hai mặt nhìn nhau, Tiêu Quả Quả thế nhưng còn có lúckhôngmuốn ăn?

Tiêu Quả Quả cúi đầu, bả vai run run, tiếng cười khúc khích khẽ thoát ra nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi tí táchtrênmặt đất...

Tiêu Quả Quả nhìn hai người, "thậtsựlo lắng cho tôi sao." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hùng Bảo Đình mang giày xong, "Chờ mình chờ mình, mình cũngđilấy nước!"

Phương Cảnh Xán vẫnkhôngbuông tay, gần như khiến congáinhà người ta gần khócthìmới chịu vỗnhẹsau lưngcô, trấn an rồi thảcôra, dùng nụ cười che dấu ánh mắt mãnh liệt của mình,nhẹgiọngnói: "Quả Quả, cố lên..."

* (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người vừa trò chuyện vừađivề ký túc xá, hai người cuối cùng vẫnkhônghỏi đến cùngđãphát sinh chuyện gì, nhưng mà lúcđiđến lầu trệt của ký túc xáđãbiết được đáp án.

"Quả Quả, mặc kệ em biến thành bộ dáng gìanhđều thích em..."

Tống Kiêm Gia liếccômộtcái, "Ai bảo trông cậu như bị thất thân ấy!"

Vừa dứt lời, sắc mặt của Tiêu Quả Quả nháy mắt xấu hẳnđi.

"Cậu tìm nó có chuyện hả?" Hùng Bảo Đình có chút kỳ quái nhìncô, "Quả Quả, sắc mặt của cậu nhìnkhôngđược tốt lắm, còn nữa, sao lại có thâm quầng như vậy..."

Tiếng kinh hô của Hùng Bảo Đình khiến hai người kia tách nhau ra, hai người nhìn về phía bên này.

Tiêu Quả Quả lắc đầu, giận dữ bật cười,cônhìn về phía Thẩm Nhanđangđứng bên cạnh Diệp Vi, giờcôđãhiểurõcâunóicủa Phương Cảnh Xán, câunóikia quảthậtlà lời vàng lời ngọc. Tất cả lý do này nọ đều là giả, tất cả dịu dàng ân cần cũng là giả,côcho rằng chính mình là vật được quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay,thậtracôchỉ là ‘hàng dự phòng’ củaanhta!

"Đúng làkhôngcó chuyện gì đểnóithật." Ngườinóilà Diệp Vi.

"Sao ạ?" Tiêu Quả Quả còn chưa hiểu saoanhgọicôthìđãbịmộtcánh tay mạnh mẽ kéo lại ôm vào lòng...

Tựa má vào bờ vai thoang thoảng mùi thuốc lá, bên phần hông nhạy cảm bịmộtbàn tay nóng rực giữ lấy, thân thể dán chặt vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông...

Bình thủy vỡ nát, Diệp Vi hét lênmộttiếng, gào khóc.

Nhất thời sắc mặt của Tống Kiêm Gia và Hùng Bảo Đình đều trở nên nghiêm trọng, nhìncôchằm chằm.

Tiêu Quả Quả trầm mặcmộtlúc lâu mới gật đầu. Cái gì cần đối mặtthìphải đối mặt.

Diệp Vi thấy bộ dáng điên cuồng của Tiêu Quả Quả cũng có chút sợ hãi.

Thẩm Nham thất kinh nhìn hai châncôbị bỏng trở nên đỏ hồng, "Quả Quả, emthậtquá đáng!"

Diệp Vi trốn sau lưng Thẩm Nham, sắc mặt trắng bệch,mộtchữ đềukhôngdámnóinữa.

"Quả Quả, cậu về rồi à! Tối qua tăng ca ngủ ở đâu vậy?" Hùng Bảo Đình dụi dụi mắt hỏi.

Được khen là người tốt, nhưng lại bị coi nhưanhtrai, trái tim của Phương Cảnh giống như trúngmộttên,anhxoa xoa mi tâm, "Quả Quả..."

Cho dù tối quađãbiết đượcsựthật, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn làm chocôhứng chịu đả kích lớn hơn nhiều.

Hùng Bảo Đình honhẹmộttiếng, cúi đầuđitheo.

Bịnóitrúng tử huyệt Diệp Vi hét lênmộttiếng, "Tống Kiêm Gia!!!"

[1]

Bánh trứng cuộn quẩy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Kiêm Gia còn muốnnóinữa, lại bị Tiêu Quả Quả kéo kéo góc áo, "Nhị Nha, thôi,khôngcó gì đáng đểnóicùng bọn họ hết."

Thẩm Nham kéo Diệp Vimộtphen, thấp giọng trách mắng: "Tiểu Vi, đừngnóinữa!"

Tống Kiêm Gia gặm bánh trứng quẩy[1], "Quả Quả, cậukhôngăn à? Mua chút gì ăn sáng rồi ngủ tiếp!"

Tống Kiêm Gia nắm chặt tay Tiêu Quả Quả, quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hùng Bảo Đình.

"Quá đáng?" Tiêu Quả Quả lập tức muốn đoạt lấy bình thủy trong tay Hùng Bảo Đình và Tống Kiêm Gia.

Sắc mặt Tống Kiêm Gia vô cùng khó coi, "Đừng nhìn Quả Quả..."

Thẩm Nham lập tức thất kinh đem Diệp Vi đẩy ra, bước nhanh đến trước mặtcô, "Quả Quả, em cuối cùngđãtrở lại! Vì saokhôngnhận điện thoại, em có biếtanhlo cho em lắmkhông?anhcòn tưởng rằng emđãxảy ra chuyện gì..."

Tiêu Quả Quả chỉ cảm thấy buồn cười, mười mấy năm cảm tình củacôvà Thẩm Nham lại đến phiênmộtngười ngoài có thểnóiđược.

"Quả Quả, đời này chỉ thíchmộtmình em..."

"Quả Quả,khôngphải là..."

Tiêu Quả Quả ngệch ra vài giây, vừa kinh ngạc lại vừa kích động, đỏ mặt trốn tránh, "Giám đốc...?"

Thẩm Nham nhận racôđangnhìnanhchăm chú, đôi mắt run rẩy, luống cuống lảng tránh ánh mắt củacô.

"À."

Tiêu Quả Quả sắc mặtkhôngchút thay đổinói: "khôngcó chuyện gì đểnóicả, cái gì cầnnóitối qua tôiđãnóihết rồi, còn có cái gì so với lờianhnóitối qua thànhthậthơn sao?"

Haizz, Boss là người rất tốt, chỉ là đôi khi có những hành động quá thân mật khiến cho người khác hiểu lầm, có khi chínhanhấy cònkhôngnhận ra, cho dù có kháng nghịyêucầuanhchú ý hành động của mình cũng vô dụng, thôi, có Boss nàođinhân nhượng nhân viên đâu,côchỉ phải cố gắng thích ứng mới được...

Ba ngườiđangchuẩn bị rờiđi, Diệp Vi lại đột nhiên lên cơn điên đuổi theo, gắt gao giữ chặt Tiêu Quả Quả, "khôngcho màyđi, mày phải cam đoan về saukhôngđược quấn lấy Thẩm Nham nữa,khôngđược hèn hạ khiến trong nhà gây áp lực choanhấy! Thẩm Nham là bạn trai của tao, Tiêu Quả Quả, mày đừng nênđãkhôngbiết thẹn cònkhôngbiết xấu hổ là gì nữa!"

"khôngcó việc gì, thức đêm chơi game, hôm nay nghỉ bù, mà sao cậu lại dậy sớm vậy?" Tiêu Quả Quả chuyển đề tài.

"Ở quán nét gần trường mình. Tiểu Vi cũngkhôngvề à?" Tiêu Quả Quả hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Vi kích động ngắt lờicô, "Tao biết nó thích Thẩm Nhamthìsao? Thanh mai trúc mãthìsao? Biết nhau trướcthìsao? Thẩm Nham căn bảnkhôngphải là người đàn ông của nó, chính miệnganhấy có thừa nhận nó là bạngáicủaanhsao? Tao cùng Thẩm Nhamđãkết giao hơn ba tháng, tao mới là bạngáidanh chính ngôn thuận củaanhấy, muốnnóiai là tiểu tamthìđó chính là Tiêu Quả Quả, xen giữa tụi tao mới là tiểu tam!"

Tiêu Quả Quả lòngkhôngyên, cũngkhôngchú ý chung quanh cúi đầuđi, chỉ nghe Hùng Bảo Đình ở bên cạnh đột nhiên la lênmộttiếng, sau đó Tống Kiêm Gia dùng sức kéo tay củacôlại, muốn đemcôlôiđi.

"Cònkhôngphải là bởi vì nó ỷ vào gia thế của nó gây áp lức cho Thẩm Nham!" Diệp Vi chán ghét nhìn Tiêu Quả Quả, "Tiêu Quả Quả, mày có cái gì, chẳng qua là trong nhà mày cómộtđống tiền dơ bẩn sao? Mày cho rằng tiền có thể mua được cảm tình sao?khôngcó tiền mày cái gì cũng đềukhôngcó! Thẩm Nham là chủ tịch hội học sinh, gia thế lại tốt như vậy, mặc kệđiđâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người, mọi chuyện liên quan tớianhấy đều bị chú ý, soi xét; mày có nghĩ tớianhấy mà ở cùng màythìphải đối mặt với bao nhiêu áp lựckhông? Béo thành như vậy, lại còn trách người khác chướng mắt mày?"

Lờinóicủa Diệp Vi như làmộtcon dao đâm vào timcô, Tiêu Quả Quả run rẩy đứng ở nơi đó, cườinhẹ, "Bố thí..."

"Tròn Tròn, xảy ra chuyện gì thế?"

Nhưng hành độngrõràng có ý là:anhkhôngphải làanhtrai em, nhớ kỹ đó.

"Quả Quả, ăn nhiềumộtchút, mập lên mới tốt, như vậysẽkhôngcó ai tranh em vớianh..."

Thẩm Nham lúng túng liếc nhìn Diệp Vi, "Quả Quả, chúng ta tìmmộtchỗnóichuyện đượckhông?”

Tiêu Quả Quảkhôngnóinữa, cầm bình thủy chuẩn bịđixuống dưới lầu lấy nước ấm, tắm rửamộtcái lại ngủ tiếp. Nếu Diệp Vikhôngở đây, chuyện kia đành chờ cậu ta trở lại rồinóisau.

Thẩm Nham mặt lạnh lùng, cẩn thận lui về phía sau, xác định Quả Quảsẽkhônghành động thiếu suy nghĩ nữa mới ôm lấy Diệp Vi chânđangbị thương, nhanh chóng rờiđi.

Trở lại ký túc xá, Tiêu Quả Quả quét mắt nhìn cả phòng, Hùng Bảo Đìnhđangnửa tỉnh nửa mê nhắm mắt mặc quần áo ởtrêngiường, Tống Kiêm Gia ngồi trước máy tính gõ chữ, xem ra lại là cả đêm thức trắng để viết truyện rồi, mà Diệp Vithìkhôngcó ở trong ký túc xá.

Hùng Bảo Đình cười đùa: "Thất thân cũngkhôngphải chuyện xấu nha! Đặc biệt là với Thẩm Nham mà cậu tha thiết ước mơ..."

"Làm sao thế?" Tiêu Quả Quả ngẩng đầu, thấy được ở lầu trệt ký túc xá cómộtđôi nam nữđanghôn nhau.

Tiêu Quả Quả đứng yên tại chỗ, như bị đóng băng, vẫnkhôngnhúc nhích.

Tiêu Quả Quả nhìncôgáixinh đẹp đứng trước mắt,trênkhuôn mặtcôgáiđó là biểuhiệnhoàn toàn xa lạ, cho đến hôm naycômới pháthiệndường như mình chưa từng hiểurõcôta.

Hùng Bảo Đình vỗ vỗ vào kế hoạch giảm béo dán ởtrêntường, "Dậy sớmđisân thể d·ụ·c chạy bộ đó! Lần này nhất định phải kiên trì! Từ nay về sau châm ngôn của mình là: Giảm béo là chính đạo!"

Thẩm Nham vội vàng đem Diệp Vi kéo đến sau lưng, vẻ mặt khẩn trương, "Quả Quả, em bình tĩnhmộtchút, em nghĩ kĩ nếu làm như vậysẽcó hậu quả như thế nào!"

Hôm nay Tiêu Quả Quảthậtsựrất cảm động, Bosskhôngchỉ giúpcôxả giận, còn luôn luôn ở bên cạnh kiên nhẫn an ủicô, giúpcôthêm tự tin, Tiêu Quả Quả chân thành cảm ơn: "Giám đốc,anhthậtlàmộtngười tốt, giống nhưmộtngườianhcủa tôi vậy."

Tiêu Quả Quả tức giận đến toàn thân phát run, cầm bình thủy trong tay ném xuống chân Diệp Vi.

Chương 13

Tiêu Quả Quả hít sâumộthơi, "Cútđicho tôi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Kiêm Gia biết tiếp tục tranh cãi, người bị tổn thương nhất chỉ có thể là Quả Quả, nên phải cố nén giậnkhôngcó nổi cơn nữa.

Tống Kiêm Gia giận dữ vô cùng, "Ha, ý của mày là Thẩm Nham là con cưng của trời, tài hoa hơn người, Tròn Trònkhôngtự lượng sức mình, trèo cao đúngkhông?thậtlà buồn cười, lấy gia thế nhân phẩm tướng mạo của Tròn Tròn, nếu gầyđi, còn đến phiênanhta - Thẩm Nham xứng sao? Trong nhà có tiềnthìlàm sao, đó cũng là cha mẹ người ta làm lụng ra được,khôngphải ăn trộm mà có! MàynóiTròn Trònkhôngxứng vớianhta, ai mới xứng đôi vớianhta? Diệp Vi, mày sao?mộtđứa con rơikhôngđược thừa nhận!"

"Rạng sáng nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài rồi." Tống Kiêm Gia trả lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13