Càng Béo Anh Càng Yêu
An Tựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12
"Nếu như muốn khóc, em có thể mượn vai củaanh..." Phương Cảnh Xán hai mắt tỏa sáng, lòng tràn đầy chờ mong, thừa dịpnóiramộtcâu trong thoại kinh điển.
"Coi nhưanhchưanóigì, emnóitiếpđi..."
anhnóitiếp: "anhtức giận là do, sau khi tên khốn kia thương tổn em như vậy, em lại rút ra kết luận là phải giảm béo, giảm béo vìanhta?khôngcần trả lờianh, em bị như vậy cònkhôngchết tâm, còn thíchanhta,khôngbỏ xuốnganhta được, muốn níu kéoanhta?"
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộthìđãmuộn. Ngược lại, nếuđangở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứngsẽrất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn,khôngđến nỗi c·h·ế·t lúc nàokhônghay.
khôngbiết qua bao lâu, mãi cho đến khi thanhâmbên trong dần dần biến mất, Phương Cảnh Xán cũng hút gần xong điếu thuốc, lúc nàyanhmới dụi thuốc đẩy cửa bước vào.
Khóe miệng của Tiêu Quả Quả giật giật, vẻ mặt đầy tự giễu, "Tôi cho rằng dù tôi có 80 kgthìanhta vẫn thích tôi,sẽvẫn giống như lúc tôi chưa 80 kg, có phải tôi rất ngu haykhông?"
Tiêu Quả Quả vẻ mặt đầy khiếp sợ: "Giám đốc..."
Haizz, quả nhiênkhôngdễ dàng như vậy...
Lạimộtlần nữa an ủi thất bại, Phương Cảnh Xán chỉ có thể luống cuống vỗnhẹlưngcô.
Phương Cảnh Xán nhìncôhài lòng, "hiệntại em có hiểu vấn đề ở chỗ nào chưa?"
Tiêu Quả Quả quay đầu nhìnanhmộtcái,nói: "Giám đốc,khôngphảianhmuốnđiWC sao?"
"Em quên lúc phỏng vấn emnóivớianhnhư thế nào à?anhlà chấm trúng em mập bằng hai người, năng suất như hai người cộng lại nên mới mướn em, nếu cái ưu thế này của em đềukhôngcòn,anhvì sao còn muốn thuê em nữa?" Phương Cảnh Xán trả lời.
"Giám đốc,anhthậtsựnghĩ thế?" Tiêu Quả Quả thửanh, tâm tưnhỏtrỗi dậy.
"..." Được rồi, lần trước là bao bố, lần này là kẹp tóc bẩn thỉu.
"Có sao đâu, tôi cũngkhôngphải người ngoài!" Phương Cảnh Xán lẩm bẩm, sau đó nhìn vào thời gianhiệntrêndi động, chần chờnói, "Gần sáu giờ rồi, em... muốn trở về ký túc xákhông?"
Tiêu Quả Quả nhất thời ngây dại rồi kích động hỏi: "Vì sao thế!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ, đương nhiên đổi chứ!"
Vốn chuẩn bị tiếp nhậnsựsùng bái của emgáiQuả Quả, thế nhưng Phương Cảnh Xán đành đầy bất đắc dĩ trả lời "Đây là kinh nghiệm từng trải của tôikhôngđược sao? Tốt xấu gì tôi cũng sống lâu hơn em vài năm cơ mà!"
"Ví dụ như, cómộtngày,anhnhặt đượcmộtcái kẹp tóc bẩn thỉu..." Phương Cảnh Xánnói.
"Hả"
Mắt thấy trời gần sáng, Tiêu Quả Quả vốn khóc đến mặt mũi tèm lem rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo lại, "thậtra lúc học cấp 2, tôikhôngcó mập như vầy, bắt đầu từ lớp 10 tôi từ từ mập lên, giống như là nước ấm nấu ếch[1] vậy, chờ tới lúc tôi pháthiệnra, cân nặng cũa tôi tăng lên gấp đôi rồi, thế mà tôi vẫn muốn ănthìăn, còn ăn rất ngon lành, đời người ngắn ngủi nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt, mập hay gầykhôngquan trọng,khôngtimkhôngphổikhônghề cảm giác tí nguy cơ nào, cho đến hôm nay... Tuy rằng Thẩm Nhamthậtđáng giận, nhưng nếukhôngphải vì tôi trở nên mập..."
"Em cho là như thế nào?" Phương Cảnh Xán hỏi lại, ánh mắt lạnh lùng.
"anhxác định? Vậy nếu tôi mập hơn Giám đốcsẽtăng lương sao, tôi mà ăn uống thoải máithìmập lên rất nhanh! Nếu tôi về thăm ông bà nội hoặc là ông bà ngoại vài ngày thôi là có thể choanhthêm 5 kí!" Tiêu Quả Quảmộthơinóixong, sau đó chờ mong nhìnanhkhôngthôi.
Cái gì mà tôi làmộtcon c·h·ó tốt, lại còn sau nàysẽcó người coi tôi thành con cho ta nữa chứ? Giám đốcanhkhôngcó phương pháp an ủi nào tốt hơn sao?
Tiêu Quả Quả uể oảinói: " ‘Thà thiếukhôngẩu’ bốn chữ này làkhôngthuộc về người mập đâu? điều kiện củaanhtốt như vậy, đương nhiên có thể tùy tiện chọn lựa, còn tôiđinơi nào tìm được người cho dù tôi nặng đến 100kg cũng vẫnyêutôi như trước lại còn ưu tú hơnanhta gấp trăm lần..."
Tiêu Quả Quả lấy ánh mắt c·h·ế·t lặng liếc nhìnanh, BOSS lại bắt đầu muốnnóiví von rồi, lần này lại đemcôso sánh với cái gì nữa đây?
[2] Chicken Soup for the Soul là tuyển tập những truyện ngắn dành cho tâm hồn rất nổi tiếng của hai tác giả Jack Canfields và Mark Victor Hansen. Tác phẩmđãmang đến cho bạn đọc nhiều câu chuyện cảm động, những câu chuyện có thể tưới mát tâm hồn và giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
Tiêu Quả Quả than thở lại nằm xuống mặt bàn, "Ôi, tôi chỉ biết nào có chuyện tốt như vậy..."
"Em sao thế?" Phương Cảnh Xán thở dài.
Chương 12
"anhnhất định đọc rất nhiều ‘Súp gà cho tâm hồn’[2]đi?"
Tuy rằngcôhiểukhôngsai, nhưng màcôkhóc thương tâm như thế, vậy là an ủi thất bại rồi sao?
Phương Cảnh Xán bóp trán, "Đó là tôi thà ít còn hơn là tùy tiệnyêuđương, tiểu nha đầuthìbiết cái gì."
Nuôimộtcon c·h·ó còn có cảm tình thế mà thanh mai trúc mã nhiều năm như vậynóithay lòng đổi dạ liền thay lòng...
Tiêu Quả Quả nhìnanh, chẳng biết tại sao đột nhiên biểu tìnhcôcứng đờ, sau đó liền gục xuống bàn đem đầu gắt gao chôn ở trong tay, thậm chí còn dùng đầu hung hăng đập vài cái xuống mặt bàn, bộ dáng như sốngkhôngcòn gì luyến tiếc nữa.
Phương Cảnh Xán luống cuống tay chân đưa khăn giấy chocôlau.
Uổng cônganhnóinhiều như vậy đều vô ích...
khôngthể tráchcôhỏi như vậy, vì nhìn Phương Cảnh Xánthậtsựgiống như người sở hữu rất nhiều kinh nghiệmyêuđương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Cảnh Xán trở lại sau khiđiWC xong,đangđịnh đẩy cửa buồng gamethìnghe được bên trong truyền đến tiếng khóc đè nén nức nở.
Sau đóanhliềnđiWC.
"sẽgặp được."
"thậtmất mặt, tất cả đều bịanhthấy được..." Tiêu Quả Quả lúc này mới nhận ra chuyện mất mặt nhất của mình lại bị người khác nhìn thấy, hơn nữa còn biết từ đầu tới cuối, mà người này thế nhưng lại là Giám đốc củacô.
Phương Cảnh Xán ung dung nhìncô, "Cũng được, giảm nửa kí trừ lương 100 tệ."
Tiêu Quả Quả càng khóc thương tâm...
Tiêu Quả Quảyêuchó nên vội lắc đầukhôngngừng, "Đương nhiênkhôngđổi!"
Phương Cảnh Xán: "À..."
Chẳng biết tại sao, Phương Cảnh Xán lúcnóichuyện ánh mắt trở nên nóng bỏng, làm chocôcảm thấy có vài phầnkhôngđược tự nhiên, Tiêu Quả Quả vuốt vuốt tóc, tránh né tầm mắt củaanh, đáp: "Làm gì có chuyện đó, tuy rằng có cảm tình nhiều năm như vậy,khôngthểnóibỏ là bỏ, nhưng lúcanhtanóira những lời kiathìgiữa chúng tôi khẳng định làkhôngthể nào tiếp tục!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quả Quả,anhkhôngphải phản đối em giảm béo, đó là tự do của em..." Phương Cảnh Xán mê luyến nhìncôgáidễ thương mũm ma mũm mĩm rước mắt, "Trời sinhmộtcặp" trong tưởng tượng của mình trở nên gầy như que củi, đau lòng cực kỳ, lại vẫn phải cắn răngnóira những lời này.
Tiêu Quả Quả đượcanhvỗ về như vậy nước mắt lại muốn trào ra...
Vì thếanhdừng bước, móc ramộtđiếu thuốc từ trong túi áo rồi châm lên, tựa vào ngoài cửa.
khôngcần tìm chỗ nào hết,anhđây nè. Phương Cảnh Xán trả lời trong lòng.
Phương Cảng Xán nháy mắt bị nghẹn đếnkhôngthểnóigì: "anhnóiđùa đấy..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Cảnh Xánkhôngngừng cố gắng: "Sao lại như vậy? Em làmộtcon c·h·ó ngoan, chỉ là do chưa gặp được chủ nhân tốt mà thôi! Đâykhôngphải là lỗi của em,mộtngày nào đó, emsẽgặp được người đem em trở thành chú c·h·ó ta duy nhất kia chứkhôngphải thành cái kẹp tóc..."
Những lời ngốc nghếch lúc phỏng vấn giờ bịanhlập lại nguyên xi làm Tiêu Quả Quả cảm thấy vô cùng mất mặt, vậy màanhcònnóimộtcách rất nghiêm túc nữa...
Nhận được câu trả lời phủ định củacô, sắc mặt của Phương Cảnh Xán mới hơi hòa hoãn lại, "Vậythìkhôngcần! Quả Quả, em nên có chính kiến của mình, nếu em chỉ vì muốn trả thù, vậyanhnóicho em 1 cách. Trả thùkhôngphải là em gầy đến da bọc xương rồi xuấthiệnở trước mặtanhta choanhta nuối tiếc. Ngược lại điều này lại làm choanhta cảm thấy em là vìanhta nên mới thay đổi, càng khiến choanhta trở nên tự kỉ, nghĩ rằng em đối vớianhta vẫn nhớ mãikhôngquên. Thay vào đó chính là tìmmộtngười bạn trai cho dù em có nặng đến 100 kg cũng vẫnyêuem như trước, hơn nữa ưu tú hơnanhta gấp trăm lần! Đó mới gọi là chân chính trả thù, hiểukhông?"
Tiêu Quả Quả: "..."
"Giám đốc tôi hiểu rồi,anhlà muốnnóitôi ngay cả c·h·ó cũngkhôngbằng, tôi chính là cái kẹp tóc bẩn thỉu hu hu hu..." Tiêu Quả Quả gục xuống bàn thương tâm khóc lớn.
Tiêu Quả Quả tỏ vẻ đầy đồng tình nhìnanh, "Ôi,thậtbi kịch... Giám đốcanhlớn như vậy, kinh nghiệmyêuđương thế nhưng cũngkhôngkhác em nhiều lắm!"
Lúc này, Phương Cảnh Xán lập tức lấy lập trường đàn ông khuyên giải: "mộtngười đàn ông nếu chỉ vì bề ngoài của em mà rời bỏ em,anhta nhất địnhkhôngyêuem, bỏanhtađi!"
Em chú ý sai trọng điểm rồi...
"khôngsai,khôngđổi là đồ ngu." Phương Cảnh Xán gật gật đầu, tiếp tụcnói, "Tốt lắm,anhlàmmộtcái so sánh khác, cómộtngày,anhnhặt đượcmộtcon c·h·ó tanhỏđáng thương ở ven đường."
Tiêu Quả Quả hít mũimộtcái, nghe vậy chậm rãi hỏi: "Giám đốc chẳng phảianhcũng ưa thích vẻ bên ngoài hay sao?"
Edit: Temo
Phương Cảnh Xán mẫn cảm nghe raẩný củacô, ánh mắt củaanhhíp lại, "Muốn giảm béo?"
"Giám đốc, kinh nghiệmyêuđương củaanhnhất định rất phong phú đúngkhông?" Tiêu Quả Quả cảm thán.
[1] Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nósẽlập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếchsẽở yên mà… c·h·ế·t từ từ.
Tiêu Quả Quả thànhthậtgật đầu, chuyện này chocôđả kích quá lớn, đầu óc trống rỗng, chỉ tràn ngậpmộtý tưởng duy nhất đó là phải giảm béo! Giảm béo! Giảm béo!
"anhđem chónhỏmang về nhà,anhtắm rửa cho nó, cho nó ăn cơm, chơi đùa cùng nó, sau đó đột nhiên cómộtngày, có người mangmộtcon chónhỏdễ thương giống cực quý hiếm đến cùnganhđổi, emnóianhcó đổi haykhông?" Phương Cảnh Xán tiếp tục hỏi.
"anhcũng thấy vậy." Phương Cảnh Xán tỏ vẻ tán đồng.
Do mình chưa tìm được thành ngữ nào của VN thay thế, nên đành để tạm vậy, bạn nào biếtthìcho mình hãynóivới mình nhé.
Tiêu Quả Quả cúi đầu, lại lần nữa nhấn tắt tiếng chuông điện thoại reokhôngngừng, cuối cùng trực tiếp tắt máy, thút thítnói: "Tôithậtsựquá khờ..."
"..." Lần nàynóithằng là c·h·ó, lại còn là c·h·ó ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..." Phương Cảnh Xán honhẹmộttiếng, giảng giải, "Cái nàykhônggiống, ưa thích vẻ ngoài cũngkhôngcó sai, đây là chuyện thường tình,nóichung mấy kiểu nhất kiến chung tình chẳng phải cũng là nhìn mặt mũi, nhưng mà đểanhlàm cái suy luận cho em..."
"Lúc này, đột nhiên cómộtngười muốn dùngmộtcái kẹp tóc xinh xắn mới tinh cùnganhđổi, emnóianhcó đổi haykhông?" Phương Cảnh Xán hỏicô.
Phương Cảnh Xán hơi đắc ý, "Cũngkhôngkém nhiều so với em đâu, cũng từng có người mình thích, chỉ là khi đó còn chưa kịp nở hoa, ngườianhthíchđãyêungười khác rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.