Bất Quy Lai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Thiên Nhân Hợp Nhất
Ngô Đỉnh sau khi bị Lý Chính tìm được kẽ hở liền phải ăn một vài thua thiệt nên đã lui về phía sau đợi những kẻ khác mài mòn hắn. Bên phía Lâm Thiên gặp phải Bàn Sơn cũng đã vô cùng mệt mỏi bởi không chỉ phải ra đại chiêu để t·ấn c·ông Bàn Sơn mà còn phải tránh né và bảo vệ bản thâ khỏi lũ tu sĩ xung
Sau khi đã chắc Lâm Thiên rời đi Lý Chính liền lẩm bẩm:
Do đã đánh liên tục mấy ngày trời vì vậy khổ hải của tất cả đều đã cạn kiệt đặc biệt là Lâm Thiên hiện chỉ có thể vung đao theo sức mạnh cơ thể chứ không còn linh lực để điều động. Lý Chính liền khấm khá hơn do đã quen với cường độ chiến đấu cao và nội lực trong ở thể hắn vẫn đang không ngừng bổ sung nguyên khí vì vậy hắn vẫn còn đủ sức để giao chiến.
“Ngươi điên sao một mình ngươi mà đòi đấu với cả trăm người bọn hắn”
Nghe vậy Lâm Thiên cũng hiểu được bản thân hiện tại chính là gánh nặng của Lý Chính vì vậy cũng quay người bỏ đi nhưng vẫn quay lại nhìn Lý Chính một cái nhìn vô cùng cảm kích rồi mới rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mau đi đi đừng cản trở ta ra chiêu”
Cảnh tượng ấy đã được những tên tu sĩ từ bên trong tế đàn lao ra nhìn thấy. Là những thiên kiêu hàng đầu của thế hệ bọn hắn vẫn phải kh·iếp sợ trước cảnh tượng trước mắt. Có thể coi là núi thi biển máu của vài ngàn vị tu sĩ. Dù những kẻ đ·ã c·hết đều không phải thiên kiêu mạnh mẽ như bọn hắn nhưng số lượng nhiều như vậy dù cho toàn bộ bọn hắn gộp lại cũng không phải đối thủ.
Lời hắn vừa dứt thân thể liên co quắp lại máu huyết trên cơ thể hắn như đang bị thứ gì đó tàn phá mà liên tục chui ra bên ngoài. Vì vậy hắn liền hoảng sợ cầu xin Đỗ Minh Đức cứu mình. Nhưng dù cho Đỗ Minh Đức đã cố gắng cứu giúp cũng không thể chống lại môn ma công kinh khủng của Thái Dịch kẻ được cho là người sẽ đứng đầu ma đạo trong tương lai bởi hiện tại hắn đã ngộ ra huyết sát đạo và tiến xa trên con đường đó chỉ là vẫn chưa muốn xung kích vào đạo đài cảnh quá sớm mà thôi.
“Ngươi chạy trước vào tế đàn đi một lúc sau ta mang mai vào cho ngươi”
Một lúc sau linh hồn hắn cũng đã dần không thể chịu nổi áp lực quá lớn của thiên địa đang đè lên trên. Cuối cùng ngay khi vừa dùng hắc thương xuyên thủng tên thứ năm tư hắn cũng liền bị ép trở về thân thể đã bị nứt toác khắp nơi một cách quỷ dị. Nhưng lúc này hắn cũng đã thành công cầm được một mảnh mai rùa trên tay mặc dù tình trạng thân thể hiện tại có lẽ việc đi đến tế đàn là một việc vô cùng bất khả thi với hắn.
Vốn sẽ là chuyện vô cùng nhẹ nhàng nhưng đột nhiên Lý Chính liền động. Một thương đâm ra phá hủy toàn bộ đất đá xung quanh khiến bụi bay mù mịt. Ngô Đỉnh vốn còn sợ hãi Lý Chính có đại chiêu vì vậy liền lùi lại một nhịp khi thanh thương đấm đến. Nhân lúc đó Lý Chính liền dùng thương kéo mảnh mai rùa cuối cùng kia về tay rồi dùng toàn bộ nguồn nguyên lực vốn đang bị mất kiểm soát trong thân thể để bước ra một bước Hồng Trần Bộ. Bước chân hắn vừa bước ra liền khiến toàn bộ tu sĩ ở đó phải giật mình kh·iếp sợ bởi hiện tại hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ mà dừng lại trước mặt Bàn Sơn rồi tung ra một kích Bá Vương Thương đâm xuyên cánh tay trái của hắn.
Lý Chính xoay thương một vòng rồi nhảy lùi lại phía sau một đoạn tạo thành một cảnh tượng mà bất cứ ai đứng ở vị trí của hắn cũng đều phải sợ hãi mà ngất đi. Toàn bộ tu sĩ phía trước tụ hợp lại thành một đoàn sau đó liền liều mạng tiến thẳng đến chỗ của Lý Chính.
Nhưng như vậy cũng không phải là cách vì hiện tại chỉ còn những kẻ khổ hải viên mãn ở lại chiến đấu nên sẽ vô cùng khó khăn cho hai người.
Lý Chính vốn muốn dùng sức của bản thân liều một phen để có thể lấy được một viên mai rùa cho Lâm Thiên rồi gục ngã nhưng hiện tại có lẽ chưa thể mang đến tay Lâm Thiên hắn đã phải ngã xuống rồi.
“Haha cơ thể ta đã đến cực hạn rồi ư năm đó liền cũng là cảm giác này a” Vừa nói Lý Chính vừa cắm chiếc thương xuống đất để có thể đứng vững với cơ thể đã hỏng bét của bản thân.
Ngô Đỉnh quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên như một tên hề rồi ngay lập tức bảo Bàn Sơn vốn đang bị trọng thương do đều bị Lý Chính và Lâm Thiên t·ấn c·ông qua để có thể giúp hắn chặn tên Lâm Thiên kia lại. Còn bản thân Ngô Đỉnh lại cười cượt mà đi thẳng đến chỗ của hai mảnh mai rùa muốn cầm nó lên.
“Kẻ đang cõng người không quá đặc biệt chỉ là khổ hải tứ vạn trượng mà thôi nhưng tên kẻ cầm thương kia lại khiến ta rùng mình khi nhìn hắn đấy”
Những kẻ bên cạnh liền không dám nói gì bởi không chỉ Thái Dịch mà huyết sát tông ở bên ngoài cũng như một con c·h·ó điên không ai dám động đến.
Đột nhiên từ phương xa Lâm Thiên đang xách đại đao dùng toàn lực mà chạy đến nơi đây. Vừa đi hắn vừa hét lên:
Từng đòn đánh của thân thể hắn càng đáng càng được sát đạo cường hóa nhưng lại có linh hồn đang dung nhập với thiên địa ổn định lại ở mức an toàn. Thậm chí mức an toàn càng ngày càng có thể tăng lên khiến hắn càng đáng càng lộ ra sự đáng sợ của bản thân.
Cuộc chiến càng về phía sau càng trở nên vô cùng đặc sắc bởi lúc này chỉ còn hơn một trăm người có để đứng vững mà chiến đấu.
“Cút xa ra khỏi lão đại nhà ta nếu không ai cũng phải c·hết”
Hồng trần đạo bao phủ ngũ giác giúp hắn nhìn thấu và cảm nhận toàn bộ mọi thứ trên thế gian kể cả những sai sót trong những đòn t·ấn c·ông của kẻ thù.
“Ta liền gọi nó là thiên nhân hợp nhất đi chỉ là không biết loại trạng thái này làm sao để mở ra và khống chế nó ổn định ra sao” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta đã đi đến đêm đen cuối cùng nhưng lại không nhìn thấy ánh sáng của bình minh”
Nói xong hắn liền dùng hắc thương chặn đứng toàn bộ những kẻ muốn đuổi theo và đang ở trước mặt. Hiện tại toàn bộ bọn hắn kẻ nào cũng đều đã mệt nhừ người và thương tích chồng chất nhưng vẫn chưa thể tìm ra được chủ nhân của hai chiếc mai rùa.
quanh.
“Vậy sao không ngờ Thái công tử để nhất thiên kiêu của huyết sát tông cũng như thiên kiêu hàng đầu của giới ma đạo lại phải rùng mình trước một kẻ chỉ mới khổ hải viên mãn đó” Đỗ gia một vị thiên kiêu lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng thứ gì cũng có hai mặt lợi hại của nó vì vậy mỗi giây trôi qua thân thể hắn cũng dần xuất hiện những vết nứt còn đan điền hiện tại liền đã vỡ vụn chỉ còn một khổ hải nhỏ bé đang điên cuồng như một cơn đ·ại h·ồng t·hủy muốn san bằng mọi thứ.
Chương 14: Thiên Nhân Hợp Nhất
Sát đạo quấn thân giúp hắn ra chiêu nào cũng đều mang lực sát thương gấp nhiều lần bình thường.
Đặc biệt là sự hiện diện của Ngô Thiên và Bàn Sơn ở tuyến đầu khiến sĩ khí của bọn chúng càng lớn hơn nữa. Đứng trước áp lực to lớn như vậy Lý Chính cười lạnh một cái rồi nâng hắc thương lên quanh thân là toàn bộ đạo vận của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão đệ coi như là trả ơn ngươi cõng nồi giúp ta bấy lâu nay đi”
Vậy mà cảnh tượng trước mắt lại nói lên rằng chỉ bằng hai người Lý Chính liền có thể g·iết c·hết nhiều kẻ như vậy mà vẫn còn sống với mai rùa mà chạy về phía tế đàn.
Những kẻ còn lại khi thấy như vậy vẫn chưa hề dám tiến lên vì bọn hắn thực sự đã kính phục và sợ hãi kẻ đang đứng trước mặt này dù hiện tại hắn cần phải chống đỡ bằng một thanh thương mới có thể đứng vững. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắc thương liên tục t·ấn c·ông vào những kẻ tiến đến gần hắn đồng thời hắn cũng điều khiển cơ thể tiến thẳng đến vị trí trung tâm nơi tồn tại hai chiếc mai rùa. Trên đường hắn đi bất kỳ kẻ nào muốn lại gần liền bị luồn nguyên lực cuồng bạo trong cơ thể hắn bắn trúng mà c·hết.
Lý Chính và Lâm Thiên hiện tại đã hoàn toàn tiến vào trạng thái hai đấu một trăm. Mặc dù thực lực của cả hai vô cùng mạnh nhưng phỉa đối địch lâu như vậy cũng đã khiến bọn hắn xuống sức hiện tại liền chỉ có thể sử dụng thế vô địch của bản thân mà đối chiến với những cường giả bên kia.
Lâm Thiên nhân cơ hội đó liền chạy lên ôm lấy Lý Chính rồi quay trở vào bên trong tế đàn. Chúng tu sĩ dù chưa hiểu chuyện gì nhưng khi Ngô Đỉnh gào lên thì bọn hắn liền phóng thẳng đuổi theo hai người Lý Chính.
Chính thời khắc đó Lý Chính như bước vào một trạng thái kì diệu đến cực điểm. Thân thể của hắn vẫn đang chiến đấu với kẻ địch một cách vô cùng dũng mãnh và đáng sợ. Còn linh hồn hắn như được lột xác một cách hoàn hảo mà dung nhập với thiên địa xung quanh giúp hắn như có thể điều động cả lực lượng của thiên địa thế gian.
Nhưng lời nói của hắn hiện tại đâu thể làm gì được những tên tu sĩ đã từng phải đứng trước ranh giới sinh tử khi phải chiến đấu cùng với tên điên như Lý Chính chứ.
Không gian xung quanh liền bị Lý Chính dùng linh hồn bao tỏa lại bởi những làn sóng linh lực cuồng bạo mà hắn đang lôi kéo từ trong thiên địa tiến vào nơi khổ hải đang khô cạn của thân thể. Ngay khi tiến vào liền kết hợp với nội lực tạo ra làn sóng nguyên khí cuồn cuộn từ trong đan điền. Chúng như một vòng xoáy khổng lồ đang luôn phá tan đan điền của Lý Chính. Nhưng hắn vẫn không hề dừng lại mà lại điên cuồng hấp thu hơn nữa bởi hắn biết một khi dừng lại thế công hoàn hảo đang diễn ra này liền xụp đổ hoàn toàn mà không thể nào tìm lại ngay được.
Thái Dịch một thân hồng y nheo mắt lại, lưỡi hắn liếm mép một vòng rồi lạnh giọng nói:
Nhìn lên bầu trời vẫn còn đang tối đen của bí cảnh hắn cảm thán:
Thương đạo, kiếm đạo,... toàn bộ những loại đạo vận về v·ũ k·hí và toàn bộ những đạo vận ngũ hành tụ tập lại thành một mối dung nhập vào hắc thương một cách vô cùng hài hòa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.