Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 83: Chương 83

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Chương 83


Anh ngồi xuống bên cạnh: “Mấy giờ?”

Rõ ràng cảm nhận được cơ bụng anh siết chặt vào trong, hơi thở cũng rối loạn.

Ôn Nhiễm bất giác nghĩ, nếu sau này họ có con liệu mái tóc của đứa trẻ có phải cũng là màu này? Đôi mắt có nhạt màu giống anh không?

“…” Thói quen ngủ khỏa thân à?

Ôn Nhiễm tự nhủ, vốn dĩ là do cô gây ra.

Không biết anh bị kích thí.ch từ đâu, bàn tay siết chặt sau gáy cô, cằm cũng bị giữ chặt không cho né tránh.

“Không cần phải thay đổi vì em…”

Nhưng cuối cùng, khi anh mất kiên nhẫn gạt tay cô ra, áp cô lên bức tường gạch trong phòng tắm mà hôn sâu, thì lại là anh tự giải quyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh bật cười trêu chọc: “Sáng nay anh cũng như vậy.”

Đầu mũi bị véo đau, Ôn Nhiễm đẩy tay anh ra, lẩm bẩm: “Anh hôn đến mức đau rồi này.”

Cô dậy rửa mặt, thay đồ mặc ở nhà rồi ngồi xem tin tức.

Ôn Nhiễm lại nhớ đến chuyện anh điều chỉnh chế độ ăn uống, anh vẫn luôn thay đổi sinh hoạt vì cô.

Ôn Nhiễm muốn nói gì đó nhưng Nhan Vọng Thư hôn quá vội, quá sâu, khiến cô không kịp thở, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư khe khẽ.

Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, hơi hé môi, hơi thở nặng nề.

“Chưa.” Giọng anh trầm hơn lúc nãy, quyến rũ đến lạ.

Nhan Vọng Thư thức dậy rất sớm.

Cô nhìn vào đôi mắt lấp lánh của anh, đôi môi đỏ mọng còn vương hơi ẩm.

Nhan Vọng Thư nhắm mắt, hít sâu một hơi, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Anh gật đầu, ngồi xuống cùng Ôn Nhiễm, múc cháo cho cô.

Anh siết chặt eo cô kéo cô lên một chút, giọng nói trầm thấp mập mờ: “Muốn hôn chỗ nào?”

“Vậy sau này ăn sáng lúc tám rưỡi nhé?”

Cô vội vươn tay kéo ngón tay anh, nửa ngồi dậy, thốt ra một câu đầy ngượng ngùng: “Anh… tự giải quyết được không?”

Ôn Nhiễm khẽ dang chân, đặt cong bên eo anh.

“Cuối tuần sao không ngủ thêm chút nữa?”

Nhưng cô vẫn không buông tay.

Cơ thể anh cứng đờ.

Mục tin về “Mộng Quy” chiếm diện tích rất lớn, được giới thiệu rất nhiều.

Lần đầu tiên Nhan Vọng Thư không trêu chọc cô vì chuyện này.

Lúc này dì Vương đã dọn xong bữa sáng.

Ôn Nhiễm tự thấy vô tội, cô có làm gì đâu, rõ ràng là anh tự chuốc lấy!

Tối qua đã nói chuyện với dì Vương một lúc, bây giờ Ôn Nhiễm cũng không còn ngại ngùng nữa, bước tới chào:

Ôn Nhiễm thổi nhẹ mặt cháo nóng hổi, thổi tan lớp hơi nước, tò mò hỏi: “Tại sao anh phải đợi lát nữa mới ăn?”

Cô cúi đầu chạm nhẹ vào khóe môi anh, sau đó mới đặt lên môi anh một nụ hôn.

Đang xem thì Nhan Vọng Thư từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ đồ rộng rãi ở nhà.

Một tay cô chống lên lồng ngực anh, tay còn lại từ từ trượt lên, dọc theo bờ vai vững chắc lần đến động mạch cổ của anh.

Ôn Nhiễm đỏ mặt, đầu óc như ngừng hoạt động, không suy nghĩ được câu trả lời.

“???” Chơi?

Tất nhiên, cũng có người tò mò về thân phận của nhà thiết kế bí ẩn này.

Ngón tay Ôn Nhiễm khẽ run, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, nhắc nhở: “Anh nói anh không phải cầm thú mà.”

Ôn Nhiễm mơ màng, cảm giác an toàn khiến cô gật đầu: “Ừm, em.”

“Ừm.”

“???” Cô hơi ngơ ngác, mơ màng nhìn anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ngẩng đầu trong bóng tối, nhìn bóng hình mơ hồ: “Em từng nói rồi mà… em đã xem qua… em có thể giúp anh.”

Cô đi tìm Nhan Vọng Thư, đứng trước cửa thư phòng nhìn vào một chút, không thấy ai.

Nhan Vọng Thư ôm cô sang bên cạnh, ngón tay xoay nhẹ d** tai cô: “Ngủ trước đi.”

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Chưa bao giờ đổi ý sao?

Cô bất ngờ, cả người ngã lên người anh, tai áp vào lồng ngực rộng rắn chắc, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ.

Nhan Vọng Thư nằm xuống ôm cô vào lòng, vươn tay tắt đèn.

Nhan Vọng Thư hơi khó chịu, vừa định hé môi cuốn lấy cô nhưng đúng lúc ấy môi cô đột ngột rời đi.

Có được tình yêu thế này, cô vừa tràn đầy biết ơn lại vừa ngày càng lo lắng—lo anh giận, lo mất đi anh.

Giây tiếp theo anh lùi lại.

Nhịp đập mạnh mẽ, rõ ràng.

Sợ cô lạnh, Nhan Vọng Thư ngồi dậy, một tay ôm cô lên, một tay kéo mền ra rồi đặt cô vào trong.

“Không phải em bảo ngủ sớm sao?” Nhan Vọng Thư bật cười, lồng ngực khẽ rung. Không đợi cô lên tiếng, anh nghiêng người, bàn tay xoa nhẹ sau gáy cô, trêu chọc: “Đúng là hơi sớm thật, em muốn làm gì? Hửm?”

Cô ngồi xuống lướt điện thoại, chủ yếu xem bình luận về “Mộng Quy”.

Thần kinh Ôn Nhiễm run lên một chút, chợt hiểu ra anh định làm gì.

Lại xuống lầu bằng cầu thang.

“Vừa tập thể d·ụ·c xong không nên ăn ngay.”

Dì Vương đang chuẩn bị bữa sáng, gần như đã làm xong hết.

“…” Ưm~ bị anh đoán trúng rồi.

Trong bóng tối, từng hơi thở, từng lời nói, từng cử động đều phủ một tầng ám muội.

“Thói quen rồi.”

Ôn Nhiễm nhớ lại lúc sáng, anh chỉ hôn cô nhẹ nhàng, dịu dàng kiềm chế, sợ làm cô thức giấc.

Cô định đi tìm Nhan Vọng Thư ở phòng tập, mới bước được hai bước lại quay đầu: “Dì Vương, bình thường anh ấy tập mấy giờ?”

Chương 83: Chương 83

Đẹp đến mê hoặc.

Ánh mắt này Ôn Nhiễm từng thấy rồi—giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Tối qua anh cũng như vậy.

Ôn Nhiễm điều chỉnh tư thế ngủ trong vòng tay Nhan Vọng Thư, khẽ thì thầm: “Anh ngủ chưa?”

“Ở đâu?”

Ôn Nhiễm đáp lại bằng chính câu khen của dì Vương: “Em có đồng hồ sinh học khỏe mạnh.”

Cô chưa nói xong đã bị Nhan Vọng Thư ngắt lời: “Dạ dày em không tốt.”

Nhưng cô không tính toán, thậm chí còn cảm động.

Nghĩ đến đây cô siết chặt ngón tay anh: “Để em giúp anh.”

Nhan Vọng Thư dời mắt đi, trầm giọng bổ sung: “Không có búa kim cương, đừng nhận việc đồ sứ.”

Cô nghĩ mình bị từ chối.

“Không vội đâu ạ. Dì Vương, Nhan Vọng Thư đâu rồi?”

Ôi, trễ rồi!

Anh không đáp lại, trong bóng tối Ôn Nhiễm không thể thấy biểu cảm của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm không buồn ngủ, cô lần mò trong bóng tối tìm ánh mắt anh: “Anh đã rửa mặt chưa?”

Anh chỉ định hôn cô một chút nhưng cô lại quá đáng yêu, tay cứ loạn động.

“Dì Vương, chào buổi sáng ạ.”

Khi Ôn Nhiễm tỉnh dậy trong phòng chỉ còn lại một mình cô. Cô lăn qua bên cạnh như một con lươn nhỏ, chỗ anh nằm đã không còn hơi ấm nữa.

“!!!” Ôn Nhiễm mở to mắt, môi mấp máy mà không thốt nên lời, chỉ nuốt nước bọt một cái.

Cô còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng cảm giác eo mình bị siết chặt.

Anh xoay người rời khỏi người cô, ngả người ra phía sau, thở dài chán nản.

Cô nghiêng người nằm cạnh anh, hai tay đặt dưới má, nhìn nhịp thở phập phồng của anh, dịu dàng trách móc: “Anh hung dữ quá, em cứ tưởng anh đổi ý rồi.”

Ôn Nhiễm nghĩ một lúc, không tìm ra trường hợp nào anh nuốt lời.

Nhan Vọng Thư sững người, cúi xuống hôn lên trán cô, vì thấy câu nói ấy quá buồn cười nên kéo dài giọng: “Được chứ——”

Ôn Nhiễm ngước lên nhìn: Đại kim mao, muốn ôm quá.

Ôn Nhiễm không cần công chúng biết “Mộng Quy” thuộc về cô, cô chỉ cần mọi người công nhận nó là đủ vui rồi.

“Phòng tập.”

Ôn Nhiễm gật gù.

“Đúng như em nghĩ đó.”

Lời vừa dứt căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

“Hầu như đều từ bảy rưỡi đến tám rưỡi.”

Nhan Vọng Thư: “…”

Rất cảm động trước dáng vẻ kìm nén vì cô của anh lúc này.

Căn phòng im ắng đến mức Ôn Nhiễm có thể nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.

Giọng anh khàn đặc như đang cố kiềm chế: “Không chơi với em nữa.”

Ngón tay cô khẽ run, lướt nhẹ qua cằm góc cạnh của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cô không nhúc nhích.

Anh cảm thấy như tim mình rơi vào khoảng trống, chưa kịp lấy hơi đôi môi mềm lại tiếp tục áp xuống, lần này là ở cổ anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh có thể tập sớm hơn.”

Lặng im hai phút.

Nhan Vọng Thư lặng lẽ thở dài, cầm đũa gắp thêm đồ ăn vào đĩa của cô: “Ăn thêm chút nữa.”

Những ngón tay đặt trên cổ anh cảm nhận được yết hầu khẽ trượt.

“Hả?” Nhan Vọng Thư thực sự không nghe rõ, giọng cô quá nhỏ.

Chắc anh ấy đang tắm rồi!

Ôn Nhiễm lại vào phần bình luận, thấy công chúng rất công nhận “Mộng Quy”, thậm chí có cả chuyên gia vào giải thích về kỹ thuật thủ công truyền thống.

Anh đặt đũa xuống, dựa nhẹ vào ghế, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn cô: “Ăn nhiều vào, tay mới có sức.”

Anh nhẹ nhàng vén tóc mai cô ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào vành tai nóng rực của cô, bật cười: “Em chủ động sao?”

Bà nhắc nhở Nhan Vọng Thư: “Cậu Nhan, lát nữa hãy ăn nhé.”

Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v.e môi cô: “Anh đã nói với em điều gì thì chưa bao giờ đổi ý.”

Ôn Nhiễm nhìn đồng hồ.

Ôn Nhiễm liếc nhìn đồng hồ, hơn tám giờ.

Ôn Nhiễm cắn môi: “Có phải hơi sớm không?”

Cô nói có thể giúp anh, đã cố gắng hết sức dưới sự hướng dẫn của anh.

Tóc anh rất mượt, có màu nâu nhạt tự nhiên, không phải nhuộm mà là bẩm sinh.

“Sao anh không mặc áo?”

“Giờ này chắc đang ở phòng tập.” Dì Vương dừng tay, nói thêm: “Cậu Nhan cũng là người sống rất kỷ luật, sinh hoạt có giờ giấc, ăn uống cũng vậy. Trước khi cô đến cậu ấy tuân thủ chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt do chuyên gia đề ra. Nhưng từ khi có cô cậu ấy bảo không cần theo nữa, chủ yếu hỏi cô muốn ăn gì.”

Thân thể nhỏ bé của cô bị anh hoàn toàn áp chế, cô cảm thấy mình thật yếu ớt.

Khi cưng chiều, bảo vệ cô thì đầy cảm giác an toàn, còn khi siết chặt, trêu chọc cô thì lại mang đến cảm giác nguy hiểm.

Còn cả tối qua anh cũng vì cô mà cố gắng kiềm lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Ôn Nhiễm không mấy muốn ăn.

Ôn Nhiễm mím môi, chột dạ hỏi: “Em nghĩ gì cơ?”

Nhan Vọng Thư đi thẳng tới, đặt bàn tay lớn lên đầu cô xoa nhẹ: “Anh vào phòng tìm em, không ngờ em dậy rồi.”

Dì Vương cười, quan tâm hỏi:

Cô vốn ăn ít, chưa được bao lâu đã đặt thìa xuống, nói đã no rồi.

Nhan Vọng Thư mở mắt đưa tay kéo cô vào lòng, véo nhẹ mũi cô: “Em có lương tâm không đấy?”

Cô khẽ run giọng: “Hôn… một chút?”

“Nếu ngủ đúng giờ thì tầm tám giờ em sẽ tự thức dậy. Ngủ muộn thì trễ hơn một chút.”

Ôn Nhiễm cảm thấy mình trong tay anh chẳng khác gì một con búp bê làm từ bông mềm mại.

Ôn Nhiễm nghĩ lại, hình như đúng thật, lần nào cũng được hỏi muốn ăn gì.

Cô hơi ngẩng đầu, hơi thở rối loạn, nhìn vào đường nét mơ hồ trong bóng tối: “Hửm?”

Ôn Nhiễm chìm đắm, như đang khám phá điều gì đó. Ngón tay khẽ lướt đến d** tai anh, nhẹ nhàng xoay xoay rồi luồn vào mái tóc mềm mại của anh.

“Cô Ôn, chào buổi sáng.” Dì Vương quay đầu cười: “Tối qua cô nói muốn ăn cháo, tôi nghĩ dạ dày cô không tốt nên nấu cháo kê. Cậu Nhan nói cô không thích ngọt, tôi chỉ cho thêm ít bách hợp và táo đỏ thôi.”

Cô chỉ có thể đưa tay chống lên lồng ngực nóng rực của anh cố sức đẩy ra nhưng anh chẳng hề nhúc nhích.

“Ngủ khỏa thân.”

Cô không có nhiều kinh nghiệm hôn, chỉ học theo cảm giác, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát, thỉnh thoảng hé mở, ướt át ngậm lấy môi anh.

Ôn Nhiễm hiểu rồi—anh đang nhắc đến chuyện tối qua.

Cô thu tay lại, lần xuống dưới, đẩy vào vùng bụng anh.

“Đúng là đồng hồ sinh học khỏe mạnh, bây giờ ít người trẻ làm được lắm.” Dì Vương cảm thán rồi lại hỏi: “Cô có đói không? Hay ăn chút gì trước nhé? Cháo vẫn cần thêm chút thời gian.”

Mấy giây trôi qua mà không thấy anh phản ứng, Ôn Nhiễm cảm giác tai mình nóng bừng. Cô định xoay lưng lại giả vờ như chưa từng nói gì nhưng anh đã nhanh hơn một bước—ôm lấy cô, xoay người nằm thẳng.

“…Ừm.” Ôn Nhiễm phản ứng lại: “Nhưng anh tám rưỡi mới tập xong mà?”

Cô mím môi, thả lỏng ngón tay chuẩn bị nằm xuống, nhưng bất ngờ bị anh bế bổng lên hướng thẳng về phía phòng tắm.

Nói xong anh định đứng dậy.

Cô lúc nào cũng giở trò này nhưng đúng là anh rất hưởng thụ.

“Con thường dậy vào giờ này rồi ạ.”

Anh nhẹ nhàng đẩy cô xuống một chút để cô cảm nhận rõ ràng: “Có phản ứng rồi.”

Anh dường như có sức mạnh tuyệt đối.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Chương 83