Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Chương 82
Nhan Vọng Thư tiếp tục nói: “Vì vậy lần này sẽ không sắp xếp cho em nhận phỏng vấn từ các tạp chí và kênh truyền thông trong ngành như trước. Công ty sẽ chỉ đẩy sản phẩm của em ra công chúng. Phòng kế hoạch đã đề xuất phương án hợp lý nhất là trước tiên tạo dựng sự thần bí cho nhà thiết kế của ‘Mộng Quy’, sau đó anh sẽ giúp em tham gia các cuộc thi trong ngành, đợi đến khi em có thành tích, có…”
Ôn Nhiễm cúi mắt, mặt hơi đỏ, giọng nhỏ đi: “Nhưng tối nay anh không được… làm cái đó với em.”
Nhan Vọng Thư nhìn chiếc túi da màu đỏ sẫm trong tay, vài giây sau mới thu lại ánh mắt.
Hai người đi trên con phố lạnh giá, cơn gió từ dòng sông thổi tới mang theo hơi lạnh thấu xương.
Còn anh, ánh mắt cụp xuống, nhìn sang bên, cũng đang dõi theo cô.
Nhìn ngón tay thon dài của anh cầm đôi đũa gỗ đàn hương gắp thức ăn từ chiếc đĩa sứ xanh trắng đặt vào chén cô.
Ôn Nhiễm chợt nhớ đến Trạch Tâm Di, cô ấy thích đi khắp nơi, cũng từng mời cô đi cùng nhưng cô không thích nên đã từ chối.
Ôn Nhiễm quay đầu, dịu dàng cười một cái: “Ngày mai là cuối tuần, em có thể ở bên anh nên tối nay sẽ về ‘Đàn Uyển’ với anh, tối mai anh đưa em về ‘Lam Ngữ Phong’.”
Phòng khách được bày trí đơn giản, trên bàn trà chỉ có một hộp khăn giấy và một lọ tinh dầu khuếch tán.
Anh có mặc quần mà!
“Chúng ta đi một vòng rồi về lại điểm này, sau đó về nhà.”
Ôn Nhiễm nói: “Nên hôm nay chỉ lấy một ít đồ qua đó thôi.”
Nhan Vọng Thư giấu đi những cảm xúc phức tạp trong lòng, đưa tay ôm cô vào ngực.
Cô nói gì cũng được hết.
Dưới màn đêm, trong khung cảnh này, trông giống như một thước phim điện ảnh.
Nhưng cô không phải đóa hoa yếu đuối, những gì anh làm thực ra đều là dư thừa, chỉ là cô không thể nói ra điều đó.
Đặc biệt là từ khi yêu Ôn Nhiễm, thông qua cách cô hành xử, thói quen sinh hoạt và cách đối nhân xử thế, anh dần nhận ra nhiều điều trái ngược với suy nghĩ ban đầu của mình.
Cô “a” lên một tiếng, tóc bên mai rối loạn dính lên mặt, dường như còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Nhan Vọng Thư.
Cô gái phía trước quay lại, khuôn mặt đầy áy náy, vội vàng kéo khăn về và liên tục xin lỗi.
Về đến “Lam Ngữ Phong” Ôn Nhiễm bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Anh luôn chờ cô nói, cũng từng ám chỉ để cô nói nhưng cô cứ giả vờ hồ đồ hoặc chuyển sang chủ đề khác, thậm chí thẳng thắn bảo hãy chờ thêm một thời gian nữa.
Ôn Nhiễm lắc đầu, vô thức lùi lại một bước: “Chẳng phải đã nói… không… không…”
Bỏ lỡ chuyến này thì vẫn còn chuyến sau.
Khi cô tắm xong thay đồ ngủ bước ra liền thấy Nhan Vọng Thư cởi tr.ần ngồi trên giường.
Ánh mắt Nhan Vọng Thư sắc bén khi thấy động tác lùi bước của cô, anh lập tức hất mền bước xuống giường.
Và cô lại thấy mong chờ điều đó vô cùng.
Nhan Vọng Thư gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Mà lại ôm thế này để nói chuyện chính sự?
Nhưng lúc này anh đã ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Tư thế ngồi như một vị đại gia, hai tay gác lên thành ghế đầy kiêu ngạo.
Ôn Nhiễm hài lòng với bức ảnh này, cất điện thoại đi.
Nhưng anh đang đeo khẩu trang.
Quả nhiên vừa nghe câu này, chân mày Nhan Vọng Thư khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Cô hơi mấp máy môi, chậm rãi quay sang nhìn anh: “Tạm thời chưa dọn đâu.”
Anh cúi mắt xuống, hàng mi dài in bóng trên mí mắt, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn có phần ngây ngốc của cô.
Nhan Vọng Thư quan sát biểu cảm của cô: “Họ có ý kiến gì về anh không?”
Cô không nên nhốt mình trong phòng làm việc nhỏ bé ấy mà nên đi khắp nơi ngắm nhìn non nước tươi đẹp, cảm nhận vẻ đẹp rồi sáng tạo ra cái đẹp.
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Bên tổng giám đốc Hồng đã gần như chốt phương án, nếu cần chỉnh sửa thì cũng chỉ là chỉnh sửa nhỏ.”
Ôn Nhiễm nhìn cảnh sắc ấy, tự nhiên dựa đầu lên vai Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra, mở camera selfie, đưa mình và Nhan Vọng Thư vào khung hình, nhấn nút chụp để lưu giữ khoảnh khắc lãng mạn này.
Nói chuyện chính sự?
Anh nói, những quán quân trước đây của cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo” đều là những nhà thiết kế đã có thành tựu trong ngành, còn cô chỉ là một tân binh vô danh, bây giờ nếu công khai sẽ không có ý nghĩa quá lớn, thậm chí có thể phản tác dụng.
Anh nắm chặt tay cô, trầm giọng: “Anh không muốn em bị hạ thấp, bị chỉ trích, hay chịu những lời buộc tội vô căn cứ.”
Ngón tay nhẹ ấn, chụp lại khoảnh khắc này trong điện thoại.
Ôn Nhiễm chậm rãi gắp một miếng nấm đầu khỉ vị tiêu đen đặt vào đĩa nhỏ trước mặt anh, dịu dàng nói: “Anh thử đi, giòn ngon lắm.”
Lưng cô dán chặt vào lồng ngực anh, cánh tay anh vòng qua giữ chặt cô trong lòng, ngón tay mân mê đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng v.uốt ve móng tay hơi dài của cô.
Về nhà…
Những tòa nhà phong cách châu Âu ven đường lấp lánh ánh vàng, ánh đèn dát lên đường phố một tầng sắc vàng rực rỡ, phảng phất như một giấc mộng xa hoa.
Gương mặt Ôn Nhiễm lập tức hiện lên vẻ cảnh giác, cô gật đầu: “Ừm.”
Trong ảnh, tóc cô bị gió thổi bay, đôi mắt phản chiếu ánh đèn rực rỡ vô cùng. Đôi môi hồng hào hơi nhếch lên, để lộ một chút răng trắng, còn Nhan Vọng Thư bên cạnh đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, lộ ra đường nét xương mày sắc sảo, nhưng đôi mắt nhạt màu lại ánh lên vẻ dịu dàng vô tận.
Quả nhiên anh ném cô xuống giường, không cho cô kịp phản ứng, liền trực tiếp đè xuống.
Cô kéo Nhan Vọng Thư đứng dậy khỏi sofa, mỉm cười rạng rỡ: “Đi thôi, về nhà nào.”
Lần trước bảo cô mang đi thi cô không chịu, giờ lại đem đi tặng người khác?
Nhan Vọng Thư nén cười mấy giây, giọng trầm thấp dỗ dành: “Bảo bối, anh đâu phải cầm thú.”
Chương 82: Chương 82
Sao lại c** đ* rồi???
Vì hơi nóng, cô từ chối đội mũ.
“Vậy em có thể bắt đầu lên ý tưởng cho bộ sưu tập ‘Mộng Quy’ rồi.”
Một loạt hình ảnh kích thí.ch hiện lên trong đầu cô. Khi anh hành động chắc chắn sẽ đầy kiềm nén, từng thớ cơ căng cứng, cô vừa không đẩy nổi lại cũng không nỡ buông tay…
“Ừm.” Nhan Vọng Thư sững lại một chút: “Ừm?”
Sắp xếp lại đâu vào đấy, anh kéo khẩu trang xuống, dưới ánh trăng, nhẹ nhàng hôn cô.
Anh đã dày công tìm cho cô con đường an toàn nhất, bỏ ra không ít công sức.
Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Anh không cần giải thích, em đều hiểu. Bao gồm cả việc anh từ chối lời đề nghị của Trần Quyết cho em lên chương trình, tất cả đều là để bảo vệ em, em hiểu mà.”
Câu nói này như có ma lực khiến Ôn Nhiễm muốn hôn Nhan Vọng Thư.
Là khăn choàng của cô gái phía trước bị gió thổi trúng mặt Ôn Nhiễm.
…
Ôn Nhiễm thông minh, lại có một sự bình thản vượt xa tuổi tác.
Nhan Vọng Thư lên tiếng: “Em không gửi cho anh sao?”
Trong thang máy, giọng anh bình thản: “Lần trước em nói đã nhắc đến anh với gia đình rồi?”
Nhan Vọng Thư chẳng quan tâm cô muốn hay không, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô kéo cô ngồi lên đùi mình, giọng điệu nghiêm túc: “Nói chuyện chính sự với em.”
Về đến “Đàn Uyển” trời đã khuya, Nhan Vọng Thư bảo Ôn Nhiễm đi tắm trước.
Phía trước họ là một đôi bạn thân đi du lịch, không ngừng tạo dáng thời trang hoặc hài hước để chụp ảnh, chụp suốt dọc đường mà không thấy chán.
Nhan Vọng Thư xoa nhẹ ngón tay cô: “Chiến thắng lần này là cơ hội đầu tiên để em tỏa sáng nhưng lại bắt em phải chờ, em không thấy bức bối sao?”
Nhan Vọng Thư dang tay, ra hiệu: “Lại đây ngồi.”
Ôn Nhiễm hiểu ý anh.
Hai người quẹt vé lên xe đi lên tầng hai, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “Hả?”
Nhan Vọng Thư thở dài một hơi, hai tay nâng cằm cô lên, trán tựa vào trán cô, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại mang theo chút oán trách: “Được——”
Trong bức ảnh ấy cô nhắm mắt khi hôn anh, trông giống như đang rất thích, rất thích anh.
Ôn Nhiễm lắc đầu ra hiệu không sao cả.
Ngày mai Nhan Vọng Thư phải làm việc nên cô cũng muốn đến phòng làm việc của mình để mang theo dụng cụ vẽ. Hiện tại cô có cảm hứng, rất muốn vẽ bản thiết kế.
Lọ tinh dầu có đế gỗ hình chữ nhật, trên đó khắc hai cành trúc. Bên trái là ống tre, bên phải là lọ tinh dầu màu xanh.
Dư luận cũng vậy.
Ôn Nhiễm thu dọn xong, đưa chiếc túi xách cho anh: “Anh giúp em cầm một lát, ra phòng khách đợi em, em vào phòng lấy thêm ít đồ nữa.”
Động tác thu dọn của Ôn Nhiễm khựng lại, cô không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Anh đưa tay vén gọn những sợi tóc vương trên trán cô.
Giọng anh bị khẩu trang che mất, còn bị gió cuốn đi, Ôn Nhiễm không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: “Gì cơ?”
Ba chữ “về nhà nào” khiến những bực bội trong lòng Nhan Vọng Thư tiêu tan một nửa.
Ôn Nhiễm: “Ồ.”
Nhan Vọng Thư nhìn cô, hỏi: “Em còn dự án nào đang làm à?”
Ôn Nhiễm ăn gần xong, đặt đũa xuống.
Ôn Nhiễm chớp mắt nhìn anh: “Trưởng bối trong nhà.”
Nhan Vọng Thư có cười hay không cô không thấy được vì anh đang đeo khẩu trang.
Nhan Vọng Thư nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình rồi nói một câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng Nhan Vọng Thư không nói gì, chỉ phối hợp cùng cô chạy theo chiếc xe buýt trên đường phố.
Nhìn thành phố xinh đẹp này, cô bỗng cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều cảnh sắc.
Bỗng nhiên một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ chạy ngang qua ven đường, ánh mắt cô sáng lên, kéo tay Nhan Vọng Thư chạy nhanh: “Đến rồi! Xe đến rồi!”
Giống như cô bạn gái của Trần Quyết vừa rồi, chỉ nghe qua một chút về xuất thân của cô đã lập tức đưa ra những suy đoán đầy định kiến.
Dọc theo con đường này, những tòa nhà hai bên đều có quy mô đồ sộ, ánh đèn vàng rực rỡ phản chiếu khiến con người trở nên nhỏ bé.
Ôn Nhiễm nhìn vòng eo rắn chắc của anh, do dự hai giây rồi lắc đầu: “Không muốn.”
“Mẹ em nói chỉ cần em thích là được.” Cô khẽ ngẩng đầu, ánh sáng từ trần thang máy phản chiếu trong mắt cô, sáng ngời lấp lánh. “Mà em thì rất thích anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đặc biệt nếu quan hệ giữa cô và Nhan Vọng Thư bị lộ ra e rằng cô sẽ lập tức bị gán nhãn, không còn ai quan tâm đến tài năng thực sự của cô nữa.
Cô dịu dàng nói rằng mình hiểu tất cả khiến trái tim Nhan Vọng Thư như tan chảy.
Do vận động, tim đập nhanh, Ôn Nhiễm lại cảm thấy cảm giác này khá tuyệt.
Nhan Vọng Thư không phải kẻ ngốc.
Anh đi đến phòng khách ngồi xuống.
Suy ra, có lẽ sau này cô sẽ còn yêu anh nhiều hơn nữa.
“Về nhà rồi gửi.” Ôn Nhiễm nói.
Cô đột nhiên nghĩ, có lẽ cô không thể yêu anh nhiều hơn hôm nay nữa, nhưng tối qua, khi cô trao bản thân cho anh cô cũng đã nghĩ như vậy.
Cô đã thay áo khoác lông vũ từ trước, nón và khăn quàng nhét trong túi áo, còn Nhan Vọng Thư cầm giúp cô.
Ôn Nhiễm chưa từng chạy như thế này bao giờ, thở hổn hển, trong khi Nhan Vọng Thư vẫn ung dung như không có gì.
Nhan Vọng Thư đã từng thấy loại khuếch tán tinh dầu này, đây là quà lưu niệm của một thương hiệu cao cấp dành cho khách hàng VIP.
??? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô là một cô gái đặc biệt và anh thực sự rất thích cô.
Ôn Nhiễm không dám đối diện với ánh mắt anh, ngồi thẳng người: “Không đâu. D·ụ·c tốc bất đạt, tham lợi nhỏ thì không thành đại sự, em không phải người nóng vội.”
Ôn Nhiễm khẽ ngả người ra sau rồi hôn lên vành tai anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc áo khoác kẻ caro màu xám đậm của anh đã được cởi ra, bên trong là áo len cashmere màu xám khói cổ lửng.
Hai chân anh tách ra quỳ bên đùi cô, tay phải vòng ra sau gáy nâng lên nhẹ nhàng, tay trái nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống.
Một lúc sau Nhan Vọng Thư lại hỏi: “Còn ngọc điêu khắc của em đâu?”
Ôn Nhiễm đột nhiên quay đầu, ngẩng lên hôn nhẹ lên cằm anh, cắt ngang lời.
Dù có cưng chiều cô đến đâu, mỗi khi nghĩ đến chuyện này trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.
Ôn Nhiễm không để ý đến anh, quay người sang hướng khác, nhưng giây tiếp theo đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại vào lòng.
Ôn Nhiễm chỉ cầm một túi giấy nhỏ bước ra.
Ôn Nhiễm lại giơ điện thoại lên, một tay kéo khăn quàng xuống, nghiêng đầu muốn hôn lên má Nhan Vọng Thư.
Trong lúc Ôn Nhiễm còn sững sờ Nhan Vọng Thư đã bước nhanh tới bế cô lên gọn gàng, giọng trầm thấp: “Ngủ.”
Cô cảm động, cũng có chút áy náy.
Anh nới lỏng lực trên tay, trán cũng dịu đi: “Được thôi, đều nghe theo em.”
Gió thổi tung mái tóc cô khiến cả người trông thật dịu dàng.
Không khí ám muội đến tận cùng.
Lúc này Ôn Nhiễm vẫn còn t.hở dốc: “Em… em chưa từng… chạy như vậy trên đường phố bao giờ…”
Ôn Nhiễm tựa đầu vào anh, khẽ cọ cọ: “Để một thời gian nữa rồi tính.”
Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào cổ anh, vừa định ghé môi tới thì bị một chiếc khăn choàng quấn ngang mặt.
Nhưng Ôn Nhiễm cảm thấy chữ “ngủ” trong miệng anh không giống với chữ “ngủ” trong suy nghĩ của cô.
Anh bảo vệ cô như một đóa hoa mỏng manh, sợ cô tỏa sáng quá mức sẽ trở thành tâm điểm công kích nhưng cũng sợ cô bị lu mờ.
Câu trả lời này không hẳn là từ chối, Nhan Vọng Thư cũng chẳng tìm được lý do phản bác, chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng lại bị cô mềm mại ôm lấy.
Nhan Vọng Thư lấy khăn quàng cổ từ trong túi giúp cô quàng lên: “Còn anh thì đã chạy rồi đấy à?”
Nhan Vọng Thư không nhịn được, hỏi: “Tặng ai?”
Trái tim Ôn Nhiễm khẽ run lên: “Được.”
Quần xám đàng hoàng!!
Cô hiểu, cô đều hiểu.
Ôn Nhiễm ngẩn ra một chút, lập tức hiểu rằng anh muốn cô dọn đến “Đàn Uyển”.
Nhan Vọng Thư khẽ “ừ”, ôm lấy vai cô, cách lớp khẩu trang đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngày mai anh sắp xếp để chuyển đồ của em sang.”
Nhan Vọng Thư hơi cúi xuống: “Anh nói, cách 200 mét phía trước có trạm dừng.”
Lúc này sắc mặt của Nhan Vọng Thư mới dịu xuống.
Nhan Vọng Thư nghẹn lời, sau vài giây mới nói: “Anh giận gì chứ? Anh chỉ muốn biết vì sao?”
Sau bữa ăn Nhan Vọng Thư lái xe đưa Ôn Nhiễm đi xe buýt tham quan thành phố.
Ôn Nhiễm vừa định vùng ra thì Nhan Vọng Thư mở miệng, quả thực là chuyện chính sự.
Ôn Nhiễm nhìn bóng mình in dưới đất, khẽ nhếch môi cười.
Ôn Nhiễm giơ tay vòng qua ôm lấy anh: “Anh sẽ không giận em đấy chứ?”
“À, em đem tặng người ta rồi.”
Nhan Vọng Thư gật đầu, đưa tay lấy đũa, Ôn Nhiễm nhân cơ hội đứng dậy ngồi trở lại chỗ của mình.
Cô cầm đũa tiếp tục ăn, trong đầu vẫn vang vọng những lời của anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.