Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Cưng chiều
Ôn Nhiễm mải chơi quá mức, còn đang do dự có nên mở hay không, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Nhan Vọng Thư.
Lúc này cửa nhà vệ sinh nữ mở ra, Ôn Nhiễm bước ra ngoài.
Ôn Nhiễm vội lao tới, tiếp tục uống.
Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hơn nữa anh lại rất thông minh.
Trần Vũ bước đến, ra vẻ nghiêm túc: “Lúc cậu đến tôi đã đặt cược rồi.”
Thực ra, nếu yêu đương với anh có lẽ sẽ là một trải nghiệm rất tuyệt vời…
Hơn nữa xung quanh có nhiều người vây lại xem náo nhiệt như vậy, làm sao cô có thể nhận ra được.
Vừa rồi cô rửa mặt bằng nước lạnh, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được vậy mà bây giờ lại bắt đầu rối loạn.
Ôn Nhiễm lại nhớ đến khoảnh khắc dưới ánh đèn mờ ảo khi nãy, hơi thở anh phả vào vành tai cô, nói: Anh có thể để em uống nhiều như vậy sao?
Ôn Nhiễm cũng không hiểu sao mình lại tự tin như vậy, liền mạnh dạn hô: “Tám con năm.”
Ôn Nhiễm gật đầu nhưng khóe mắt lại thoáng thấy Nhan Vọng Thư đang đi tới, liền vội vàng ngồi lại xuống sofa.
Ôn Nhiễm không nói hai lời, cúi người cầm ly rượu nhỏ lên, ngửa đầu uống cạn.
Vừa dứt lời, những người bên cạnh lập tức thêm sáu ly rượu vào bàn.
“Nếu không thế làm sao khiến anh đích thân đến được?”
Ôn Nhiễm siết chặt hai tay quanh chén xúc xắc của mình, đôi mắt không chớp nhìn chăm chăm vào chén xúc xắc trước mặt Trần Vũ.
Muốn ‘Carllyle’, được…
Cô nghĩ, chắc là do uống rượu.
Trong suốt, tinh khiết.
Sau khi lùi lại, đôi mắt cô sáng long lanh, nghiêm túc nhìn anh.
Nhan Vọng Thư nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Mặt đỏ quá, có muốn về không?”
Mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh, vành tai cong mềm mại kéo xuống đôi tai tròn nhỏ nhắn. Trên tai cô đeo một chiếc khuyên kim cương hồng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Ôn Nhiễm không ngờ là chuyện này, tim lập tức thắt chặt, đôi mắt mở to hơn hẳn.
Nhan Vọng Thư: “Nếu chúng ta kết hôn, anh có thể chuyển cho em 16%, nhưng phải ký kết thỏa thuận công chứng, không được tự ý chuyển nhượng, bán hoặc tặng…”
Ôn Nhiễm đặt hai tay lên mép bàn: “Thi Trạch, anh có thể tìm tài xế đưa tôi về nhà không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, mơ màng nhìn anh: “Gì cơ?”
Nói xong cô liền chạy đi.
Tim Ôn Nhiễm như bị bóp nghẹt, đập loạn nhịp.
Cô chỉ cảm thấy ghế sô pha hơi lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh, sau đó nghe thấy giọng nói của Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm giống như một đứa trẻ, dùng hai tay làm loa nhỏ che miệng, ghé sát vào Nhan Vọng Thư.
Nắp mở ra, toàn bộ xúc xắc đều là năm!
Ôn Nhiễm không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giữa những người ở đây, anh là người duy nhất có thể bàn bạc được.
Ôn Nhiễm không tin Trần Vũ có đến năm con năm, liền giơ tay mở chén xúc xắc của mình, trực tiếp nói: “Mở!”
Có thể cho em 16%…
Nhan Vọng Thư lắc đầu, giọng trầm thấp có chút mê hoặc: “Không chỉ đơn thuần là quen biết.”
Ôn Nhiễm cảm thấy tim mình tê dại trong thoáng chốc. Khi hoàn hồn lại, bàn rượu trước mặt đã bị Nhan Vọng Thư uống gần hết.
Cô tự mình muốn chơi, tất nhiên phải chịu trách nhiệm.
Ôn Nhiễm không nói gì.
Dù sao, con số này là anh đã tính toán rất lâu mới đưa ra, hơn nữa còn kèm theo vô số điều khoản, không thể nói rõ trong một hai câu.
Thấy vậy, Ôn Nhiễm kéo tay Nhan Vọng Thư, ngăn anh lại: “Anh làm gì thế?”
Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Tửu lượng tôi không tệ.”
“Oh~” Những người xung quanh lập tức hiểu ra, bắt đầu ồn ào, cười trêu chọc.
Trần Vũ không trả lời câu hỏi của Nhan Vọng Thư, chỉ liếc mắt nhìn Ôn Nhiễm với một ý vị sâu xa rồi hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Anh nắm giữ 51%…
Ánh mắt Nhan Vọng Thư trầm xuống, yết hầu chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Lần trước em hỏi anh có thể cho em ‘Carllyle’ không, anh đã suy nghĩ rồi.”
Ly cuối cùng Nhan Vọng Thư giành trước, uống xong anh đặt mạnh ly xuống bàn sau đó quay đầu nhìn Ôn Nhiễm.
Trần Vũ cầm ly rượu, giơ tay vỗ vai anh: “Cô gái này là ai thế?”
Ôn Nhiễm không muốn ở riêng với anh: “Tôi có thể tự gọi xe…”
Người xung quanh nói chuyện gì cô hoàn toàn không nghe vào tai. Trong đầu dường như vẫn văng vẳng giọng nói của anh.
Chạy được vài mét cô mới quay đầu nhìn lại.
Anh ta từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một chai rượu màu hồng nhạt, trông có vẻ hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra.
Nhan Vọng Thư hiểu rõ tâm tư của cô nhưng cố tình giả vờ không biết, trêu chọc: “Sao thế?”
Mím môi nhẹ, chớp mắt một cái, lộ vẻ đáng thương.
Cùng lúc đó, Trần Vũ mặt không đổi sắc: “Chín con năm.”
“…”
Sợi tóc bên tai cô vẫn còn đọng chút nước, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt trong veo, đôi môi hơi hé mở, thấp thoáng lộ ra hàm răng trắng ngần.
Nhan Vọng Thư rất thích phản ứng này của cô, khẽ cong môi: “Cơ cấu cổ phần của ‘Carllyle’ khá phức tạp. Hiện tại anh nắm 51%, chị anh giữ 23%, ba anh 17%, phần còn lại thuộc về họ hàng, mỗi người đều chỉ có một lượng nhỏ.”
Bởi vì cô biết, anh rất nghiêm túc.
Trần Vũ nghiêng người về phía trước, cúi xuống mở chén xúc xắc.
Nhan Vọng Thư khẽ thở dài, cúi xuống cầm lấy ly rượu, không chút biểu cảm, từng ly từng ly, uống như nước lã.
Nhưng giữa không gian này, Nhan Vọng Thư lại có một cảm giác tách biệt.
Rất rõ ràng, anh không phải tùy tiện hứa hẹn.
Nhan Vọng Thư lười đôi co, chỉ về phía nhà vệ sinh nữ: “Tìm ai đó vào xem thử, Ôn Nhiễm vào trong lâu rồi.”
Ôn Nhiễm bỗng cảm thấy bức bối, như thể đang đứng trước một vực sâu chưa từng có.
Bàn này toàn là nữ, cô không tin anh ta có thể mặt dày mà theo đến tận đây.
Thi Trạch quay đầu nhìn một chút rồi cười nói với cô: “Tôi mới học được cách pha chế rượu, mau đến nếm thử đi.”
Âm nhạc, tiếng cười nói, tất cả đều trở nên hỗn loạn.
Trần Vũ đặt lại chén xúc xắc, đối mặt với Nhan Vọng Thư, đẩy một ly rượu qua, giọng điệu hòa nhã: “Chơi vui là được, uống một ly tượng trưng thôi.”
Câu này…
Cuối cùng cũng hiểu vì sao cô có thể lọt vào mắt xanh của Nhan Vọng Thư.
Ngón tay cô cứng đờ, siết chặt, rồi đẩy tay lên ngực anh: “Tôi không cần.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chỉ là cử chỉ, Ôn Nhiễm biết rõ, trên người anh còn có rất nhiều điều đáng để học hỏi, đáng để ngưỡng vọng.
Nhan Vọng Thư khẽ cười.
Dưới ánh đèn chiếu xuống, mặt bàn phản chiếu những đường vân lấp lánh.
Bảo cô làm sao có thể bình tĩnh được?
Nhan Vọng Thư nghiêng đầu, chỉ thấy cô cố ý tránh né ánh nhìn của anh.
Ôn Nhiễm nhìn anh, dùng tay còn lại đẩy tay anh ra, dứt khoát nói: “Đã chơi thì phải chịu!”
Nhưng cô biết nếu làm vậy, trong mắt người khác chẳng khác nào đang v* v*n, thế nên đành nhịn, quay mặt đi.
Mặt Ôn Nhiễm nóng bừng.
Không được tự ý chuyển nhượng, bán hoặc tặng…
Lần này đặt lớn.
Đám đông reo hò phấn khích, trên bàn lại có thêm bảy ly, tổng cộng hai mươi tám ly rượu.
Chuyện chính?
Thi Trạch liếc qua một cái rồi quay đầu đi: “Đợi đấy.”
Nhan Vọng Thư nhếch môi cười, phối hợp nghiêng đầu lắng nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà đã suy đi nghĩ lại, tính toán mọi rủi ro và hậu quả sau đó mới đưa ra quyết định.
Rượu không quá mạnh, mọi người chơi vẫn có chừng mực.
Cô nhìn Trần Vũ, lại nhìn chồng ly rượu trên bàn, cuối cùng nghiêng đầu nhìn Nhan Vọng Thư.
Một cô gái tốt bụng đưa cho Ôn Nhiễm một ly nước ép: “Vừa rồi cậu uống nhiều rượu lắm, giờ uống nước ép đi!”
Ôn Nhiễm nói cảm ơn, nhận ly nước uống một ngụm, cố gắng trấn tĩnh lại.
Ánh sáng lờ mờ trong quán bar phủ lên mọi người một lớp sắc màu mơ hồ.
Ôn Nhiễm quay đầu nhìn Nhan Vọng Thư, vẻ mặt đầy khó hiểu: Anh ta điên rồi sao?
Chính vì vậy Ôn Nhiễm mới thấy sợ.
Đám đông vốn sắp tản ra, thấy cảnh này lại có cái nhìn khác về cô gái nhỏ trông có vẻ yếu đuối này.
Nhan Vọng Thư nhìn cô hai giây, giọng điệu lười nhác: “Được.”
Dù gì, trong giới của họ, những cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, thông minh đâu có thiếu.
Nên thua cũng lớn.
Ôn Nhiễm run nhẹ mí mắt, ngồi thẳng người dậy.
Nhan Vọng Thư một tay đút túi, thần sắc thoải mái, bước chân ung dung.
Thậm chí còn sẵn sàng cho cô cổ phần của Carllyle.
Cũng coi như một bài học!
Quả nhiên, Nhan Vọng Thư ngồi xuống bàn bên cạnh.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Mỗi chữ anh nói ra đều như một nhát búa nện thẳng vào tim Ôn Nhiễm.
Nhan Vọng Thư đẩy tay Trần Vũ ra, cúi xuống lấy một ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với anh: “Sau này nếu cậu chơi với cô ấy, nhớ phải nhường nhịn.”
Ôn Nhiễm thật muốn đấm anh một cú, bảo anh đừng có nói linh tinh.
Cô đặt ly xuống, không chút ngập ngừng lại cầm lấy một ly khác.
Cô nghe thấy có người bên cạnh cười trêu: “Chậc~ cái mùi vị ngọt ngào của tình yêu.”
Toàn thân Ôn Nhiễm cứng đờ, tim như bỏ lỡ một nhịp, ngay cả hơi thở cũng vô thức nín lại.
Lọn tóc trước trán anh hơi rũ xuống, che bớt hàng chân mày, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng ánh nhìn nồng nàn.
Xung quanh lập tức bùng nổ tiếng reo hò, thậm chí có cô gái còn phấn khích giơ tay xoay một vòng.
Câu nói này, sao mà mập mờ quá vậy.
Ánh mắt anh hẹp lại, khóa chặt lấy cô, trực tiếp nói: “Em muốn ‘Carllyle’, được; em muốn cảm giác an toàn, cũng có.”
Giống như người gây chuyện rồi hoảng hốt bỏ chạy là cô vậy.
Nhan Vọng Thư liếc Trần Vũ một cái rồi quay sang nhìn Ôn Nhiễm, giọng điệu cưng chiều: “Muốn chơi thì cứ chơi, đừng sợ.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Nhan Vọng Thư mới thoải mái tựa người vào ghế.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng mà kiên nhẫn.
Nhan Vọng Thư khẽ nhếch môi, cười nhẹ: “Ôn Nhiễm, hỏi em mở hay không kìa?”
Nói xong anh ta giơ chai rượu trong tay lên, chỉ về phía Nhan Vọng Thư: “Dẫn cả anh ấy theo nữa.”
Đột nhiên anh chống một tay lên chiếc ghế sofa mềm mại, phần lưng ghế lõm xuống sâu, sau đó cả người đổ về phía Ôn Nhiễm. Nhưng khi hơi thở hai người gần kề, anh lại bình thản nghiêng đầu, ghé sát vào vành tai cô.
Câu… trả lời?
Cô sợ người khác nghe thấy nên cúi sát lại, hơi thở nóng hổi xen lẫn chút men rượu, toàn bộ truyền thẳng vào tim Nhan Vọng Thư.
Âm nhạc lại vang lên, ánh đèn bắt đầu luân chuyển.
Nhan Vọng Thư khẽ cười nhạt.
“…”
Muốn cảm giác an toàn, cũng có…
Nhan Vọng Thư thu lại vẻ hờ hững, nói: “Không cần uống.”
Nhan Vọng Thư có chút khó chịu: “Tôi bảo cậu đi đón người, cậu lại đưa cô ấy đến đây?”
Anh đột nhiên dừng lại, cảm thấy có lẽ cô sẽ không hiểu hết.
Quay về đại sảnh, Thi Trạch đang pha chế rượu ở một chiếc bàn vuông riêng biệt, trước mặt bày đầy ly rỗng, mỗi ly đều có một lát đào nhỏ treo bên miệng.
“…”
Ôn Nhiễm lại cảm thấy da gà nổi lên từng mảng.
Nhưng giọng anh bên tai cô lại vô cùng rõ ràng: “Anh có thể để em uống nhiều như vậy sao?”
Chương 45: Cưng chiều
“Uống nhiều như vậy,” anh cắt ngang, bước lên một bước: “Anh có thể để em tự về sao?”
Vừa hay gặp Thi Trạch.
Cô vừa định đưa lên miệng cổ tay đã bị kéo lại.
Thi Trạch đuổi theo Nhan Vọng Thư, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới, trêu ghẹo: “Chà! Tổng giám đốc Nhan bận rộn, vừa xuống máy bay đã đến đây luôn à?”
Trần Vũ cười, gật đầu: “Hiểu rồi.”
Cô hơi sững sờ quay đầu lại.
Ôn Nhiễm hạ giọng, thì thầm: “Tôi có bốn con năm, muốn gọi tiếp, nhưng nếu gọi nữa thì sẽ thành hai mươi mốt ly rượu mất… nhưng tôi vẫn muốn đánh cược một ván.”
Có lẽ vì anh vẫn mặc sơ mi và quần tây chỉnh tề. Dù cổ áo có cởi một cúc, anh vẫn mang dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt. Ngay cả khi ngồi đây, anh cũng giống như đang bàn chuyện làm ăn hơn là vui chơi.
Nhan Vọng Thư nghiêng đầu, ánh đèn lướt qua những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh, mang theo một sức hấp dẫn khiến người ta mê đắm.
Nhan Vọng Thư đợi một lúc không thấy Ôn Nhiễm quay lại, liền đứng dậy đi tìm.
Cô chỉ thấy anh lại tiến thêm một bước, bóng dáng cao lớn phủ xuống, che kín cả người cô.
Nhan Vọng Thư ngồi giữa đám đàn ông, dáng vẻ thảnh thơi, đường nét khuôn mặt mang phong thái quý tộc Tây Âu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người ta say mê.
Nhan Vọng Thư thản nhiên nhún vai.
Ôn Nhiễm cắn môi, quay đầu lại, chạy càng nhanh hơn.
Tim Ôn Nhiễm đã sớm loạn nhịp, cô đứng bật dậy: “Tôi đi vệ sinh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lùi lại, cả người tựa sát vào tường, khẽ lắc đầu: “Tôi không hiểu.”
“Còn em, câu trả lời của em là gì?”
Anh đổi chủ đề: “Vậy anh nói chuyện chính sự với em.”
“Loại này có vị đào, con gái chắc chắn sẽ thích.”
Rất nghiêm túc thích cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm nhìn anh, tim khựng lại một nhịp, cứng đờ thu tay về, vô thức xoa xoa ngón trỏ.
Ôn Nhiễm ôm ly nước ép, lại uống thêm hai ngụm, vô thức nghiêng đầu nhìn về bàn bên cạnh.
“Được chứ.” Thi Trạch vẫn chăm chú vào ly rượu trong tay: “Nhưng em phải đợi tôi pha xong đã, nếm thử rồi mới được đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.