Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Vượt khỏi tầm kiểm soát
Cô không thực sự muốn “Carllyle”, chỉ là muốn chứng minh rằng anh không thích cô đến vậy.
Ôn Nhiễm liếc nhìn Lý Uyển, chào cô ấy một tiếng rồi đi sang toa khác để nghe máy.
“Em xem, tôi mời em bao nhiêu lần, cũng giúp em không ít chuyện, chỉ nhờ em đến ngồi một chút, góp ý vài câu, có gì quá đáng đâu?”
Giang Vi Chỉ có vẻ không hòa nhập lắm, chỉ lười biếng ngồi một góc nghịch điện thoại, như thể sự náo nhiệt này chẳng liên quan gì đến mình.
“……”
Trên tàu cao tốc, Trạch Trình Kính đột nhiên gọi điện đến.
Anh vỗ vai người bên cạnh, nghiêng người bước vào ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiễm, vắt chân lên, tỏ rõ thế áp đảo: “Lớn đầu rồi mà còn ức h**p con gái nhà người ta?”
Ôn Nhiễm không nói gì nữa, sải bước đi thẳng.
Cô không tin có chuyện trùng hợp như vậy.
Hôm sau, sức khỏe của Lý Uyển đã khá hơn nhiều.
Cô cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
Nữ y tá nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Cô Ôn, tôi đến đưa một số đồ cho cô.”
“Ừ.”
Ở giữa bàn đã xếp đến mười ly rượu.
Ôn Nhiễm cũng không giúp được gì, bèn vào quán cà phê bên cạnh gọi một chút bánh ngọt, lấy iPad mang theo bên người ra bắt đầu vẽ thiết kế.
Anh vội nói: “Là tôi! Thi Trạch đây!”
Thi Trạch dựa vào lan can: “Đợi đến tối sẽ còn đẹp hơn nữa.”
Ôn Nhiễm nắm lấy vai cô ấy, dùng lý lẽ của mình để an ủi: “Tiểu Uyển, cậu không làm gì sai cả! Đừng như vậy! Sai là tên khốn đó! Chúng ta báo cảnh sát để hắn ta bị bắt, để hắn…”
Cô nàng sảng khoái uống cạn ly rượu, nhìn Ôn Nhiễm: “Cậu được đấy, chơi tiếp nào!”
Khí thế đã thua rồi, còn cá cược gì nữa chứ?
Mấy ngày không gặp anh, Ôn Nhiễm vô thức hỏi: “Anh ấy bận lắm à?”
Lý Uyển khựng lại rồi ôm chặt lấy Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm…”
Lý Uyển nghẹn ngào đáp một tiếng “Ừm”, giọng đầy van nài: “Nhiễm Nhiễm, đừng nói với ai cả, tớ xin cậu…”
Cô gái đối diện hô: “Bốn con ba.”
Sau một hồi an ủi, cuối cùng Lý Uyển cũng bình tĩnh lại, không khóc nữa.
Vì là cuối tuần nên ga tàu đông đúc người qua lại.
Lúc đó cô hoảng hốt, nên mới hỏi anh liệu có thể cho cô “Carllyle” hay không.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, để nước chảy xuống gột rửa khuôn mặt mình.
Ba ngày này Ôn Nhiễm không hề nhìn thấy bóng dáng Nhan Vọng Thư.
Lúc tắm cô không dám để nước chảy quá lớn, sợ làm ồn đến Lý Uyển, cũng sợ nếu cô ấy đột nhiên gọi mà mình không nghe thấy.
Nhưng người thực sự bị tổn thương, trái tim họ đã vỡ vụn.
Không ngờ lại gặp anh ta ở đây, Ôn Nhiễm vô thức nhìn thêm vài lần.
Nhân lúc cô ấy nghỉ ngơi, Ôn Nhiễm lấy điện thoại nhắn tin WeChat cho Nhan Vọng Thư.
Mãi sau Ôn Nhiễm mới nhận ra mình đã bị khích tướng.
Anh ta là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng, tên Giang Vi Chỉ.
Thi Trạch hiểu ngay: “Ý em là muốn hỏi xem anh Nhan có đi không?”
Ôn Nhiễm đứng bên cửa sổ bệnh viện, nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, lòng trĩu nặng.
Lúc này cô mới hiểu ra—vì bản thân không trải qua nỗi đau đó nên cô mới phẫn nộ, mới muốn trừng phạt kẻ khốn kia.
“Được! Tớ sẽ không nói với bất kỳ ai! Cậu yên tâm đi!”
Ôn Nhiễm liếc qua, thấy đó là giao diện tin nhắn WeChat với Tưởng Vũ Bác.
Ôn Nhiễm: [Lý Uyển không muốn báo cảnh sát, cũng không muốn ai biết chuyện này.]
Vì buổi tối có bạn bè đến chơi, Thi Trạch phải tự mình kiểm tra rất nhiều thứ.
Lý Uyển nức nở hai tiếng, giọng đột nhiên run rẩy hỏi: “Còn ai biết nữa không?”
Tính ra cũng mấy tháng rồi.
Ôn Nhiễm không để Lý Uyển tiếp tục suy nghĩ, cắt ngang lời cô ấy: “Tiểu Uyển, nghe tớ nói, cậu không bị xâm hại. Khi bọn tớ đến nơi cậu vẫn ổn, thực sự rất ổn.”
Chương 44: Vượt khỏi tầm kiểm soát
Anh ta tinh ý nhận ra sắc mặt Lý Uyển không được tốt, liền hỏi cô có chuyện gì.
Ôn Nhiễm lắc xúc xắc, nhìn điểm số của mình rồi gọi số mình không có: “Ba con ba.”
Ôn Nhiễm vừa lấy điện thoại ra định gọi xe thì đột nhiên có người từ phía sau lao tới giật lấy chiếc vali trong tay cô.
Cô ấy lại trở nên kích động, Ôn Nhiễm chỉ có thể ôm lấy vai cô, trấn an: “Được rồi! Không báo! Không báo!”
Nhận ra điều đó, Ôn Nhiễm từ chối lời đề nghị đưa mình về của Tưởng Vũ Bác: “Em còn phải đi trung tâm thương mại mua chút đồ, tự về được.”
Đi vào trong, có một cầu thang xoắn dẫn lên trên.
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra, ông nói sẽ tiếp tục theo dõi thêm một thời gian nữa.
“Cô Ôn, đây là một số đồ dùng cá nhân. Nếu cô cần thêm gì cứ nói với tôi. Ngoài ra trong tủ quần áo có sẵn đồ bệnh nhân đã được khử trùng, cô có thể mặc.”
Nhưng cánh cửa lập tức bị đẩy ra. Là một y tá trong bộ đồng phục màu hồng.
Ôn Nhiễm không muốn tiếp tục đề tài này nữa, chủ động đổi chủ đề: “Quán bar của anh sao sửa lâu vậy?”
“Không phải.” Ôn Nhiễm lập tức phủ nhận: “Tôi đâu có nói là không đi.”
“Tôi thấy đi đi về về cũng tốn thời gian, hay là chúng ta qua đó luôn đi?”
Vé tàu là công ty đặt, nên chắc chắn là Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm: “……”
Cô vào nhà vệ sinh làm ướt khăn, mang ra lau nhẹ trán, cổ và lòng bàn tay của Lý Uyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thi Trạch gật đầu, đứng giữa sảnh chính, dang tay ra: “Em nhìn xem, trần cao thế này, có hoành tráng không?”
Vì có tiếng nhạc nên Thi Trạch phải lớn giọng giới thiệu: “Đây là Ôn Nhiễm, mọi người chiếu cố cô ấy nhiều một chút nhé.”
Ổn định lại tâm trạng, Ôn Nhiễm quay sang nhìn Lý Uyển, thấy trán cô ấy lấm tấm mồ hôi.
Từ đây có thể nhìn toàn cảnh Bến Hộ Thành của Hộ Thành.
Ôn Nhiễm không trả lời câu hỏi của anh ta, nghiêm túc nhắc nhở: “Anh đi đàng hoàng, cẩn thận đụng trúng người khác.”
Nghe cô ấy nói, Ôn Nhiễm đau lòng vô cùng.
Ôn Nhiễm cười: “Em chỉ nghe một nghệ nhân điêu khắc ngọc nói qua thôi, cũng không chắc lắm.”
Khi màn đêm buông xuống, nhân viên đã đến gọi cô hai lần, nói có thể sang quán bar chơi rồi, nhưng cô đều từ chối, bảo đợi thêm chút nữa.
Thua liên tiếp ba ván, cô gái không cam tâm, bèn tìm viện trợ, hướng sang bàn bên cạnh gọi lớn: “Anh Vũ, qua đây chơi xúc xắc nào——”
Ôn Nhiễm gật đầu, nhận lấy giỏ đồ.
Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh quan sát.
Tim Ôn Nhiễm bỗng siết chặt—Nhan Vọng Thư vẫn chưa đi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lối vào là một cổng vòm bằng đá mang phong cách tinh tế. Bước vào là một sảnh đón khách nhỏ, men theo cầu thang bên phải sẽ dẫn xuống tầng hầm.
Trần Vũ cười: “Nghĩ kỹ đi nhé.”
Thi Trạch cũng không ngờ chỉ định trêu một chút mà lại dọa cô sợ đến thế.
Cúp điện thoại, Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Một khi tập trung cô liền quên hết mọi thứ xung quanh.
Lý Uyển bật điện thoại lên, vừa nhìn màn hình liền rơi nước mắt.
—”Em muốn gì anh đều cho em.”
“……”
Trốn tránh không phải là yếu đuối mà là một cơ chế tự bảo vệ bản thân vào thời điểm hiện tại.
Lúc này Ôn Nhiễm mới để ý, trong tay cô ấy có một chiếc giỏ nhỏ và một lọ thuốc màu vàng.
Lý Uyển đột ngột vùng vẫy, co chân ôm lấy mình: “Không được! Không được báo cảnh sát!”
Lúc Ôn Nhiễm đến nơi, mọi người đã chơi rất náo nhiệt.
“Không sao đâu, khi trở về Hộ Thành, gặp bác sĩ tâm lý rồi cậu sẽ không còn cảm giác này nữa. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Ôn Nhiễm không hiểu vì sao Lý Uyển lại có cảm giác tự hổ thẹn.
Ngày trở về Hộ Thành là chiều thứ Bảy.
Không lâu sau, Nhan Vọng Thư đã trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm đưa cho cô ấy: “Tớ đã sạc pin giúp cậu rồi, nhưng chưa mở máy.”
Bàn này đang chơi xúc xắc.
lune: [Được.]
Lý Uyển nói là do quá mệt, lại hơi cảm lạnh.
Dù chưa chính thức khai trương, nhưng nhân viên đã có mặt. Nhìn thấy Thi Trạch, họ chào hỏi: “Chào ông chủ.”
“Tôi dám sao?” Anh ta cười tự giễu đầy ẩn ý, rồi nói tiếp: “Quán bar của tôi sửa sang xong rồi, tối nay gọi bạn bè đến chơi, khai trương lấy hên, thêm một người thêm náo nhiệt, em có đến không?”
Cô cứ tưởng Trạch Trình Kính đã về Hộ Thành và muốn hẹn cô đi ăn nhưng không ngờ anh nói bên Mỹ có chuyện gấp nên sẽ bay thẳng từ Bắc Đô sang Mỹ, không thể đến Hộ Thành gặp cô được.
Nói rồi anh còn tháo kính râm xuống.
Ôn Nhiễm lại một lần nữa ngắt lời cô: “Cậu là do uống phải thuốc gây ảo giác nên mới có cảm giác này. Tin tớ đi, tớ sẽ không lừa cậu!”
Trạch Trình Kính không nghi ngờ lời cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô quay lại, thấy đó là Thi Trạch.
Ôn Nhiễm vội nói: “Sư huynh, không sao đâu, anh cứ lo công việc của mình đi.”
Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cô ấy đến kiểm tra tình trạng của Lý Uyển, liền bước tới nhắc nhở nhỏ nhẹ: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh.”
Trần Vũ ngả đầu ra sau một chút, có người lại đẩy thêm năm ly nữa, thành mười lăm ly.
Anh bước đến, với lợi thế chiều cao, liếc mắt đã thấy Ôn Nhiễm và Trần Vũ đang đối đầu căng thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau hai ván, một cô gái bất ngờ nhìn về phía Ôn Nhiễm: “Cậu có muốn chơi một ván không?”
Lên đến nơi là khu vực sân thượng.
Chờ bác sĩ rời đi, Lý Uyển liền ngồi dậy tìm điện thoại.
Sau đó anh ta sắp xếp cô vào ghế sô pha dành cho các cô gái.
Tổng cộng hơn hai mươi người, chia thành ba bàn.
“Ư… tớ…”
Ôn Nhiễm nãy giờ quan sát rất lâu, lúc này liền ngọt ngào mỉm cười: “Mở.”
Ôn Nhiễm vừa thua một ván, nhận ra đối phương rất lợi hại, bây giờ có hơi chột dạ, nhưng đến nước này lại không muốn bỏ cuộc.
Ôn Nhiễm theo phản xạ quay lại, nhón chân phải lên nhìn gót chân mình.
Không ngờ lại nhanh như vậy, cô gái ngẩn ra một chút, mở ly xúc xắc, quả nhiên thua.
Lý Uyển nằm viện ba ngày, đến ngày cuối cùng, kết quả xét nghiệm máu xác nhận không có vấn đề gì cô ấy mới làm thủ tục xuất viện.
“Anh Nhan nói gót chân cô bị trầy xước.”
Nhắc đến chuyện này Thi Trạch có vẻ không vui, cười giễu cợt: “Bị quán cà phê bên cạnh khiếu nại, phải tạm ngừng thi công một thời gian.”
Có lẽ vì nói dối, cộng thêm những gì đã trải qua, cả người Lý Uyển trông vô cùng mất tự nhiên.
Thi Trạch dừng xe lại khi gặp đèn đỏ, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, kéo dài giọng: “Anh Nhan không đến được, nói là có việc.”
Đúng lúc này một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Liếc mắt qua, ngay cả dầu tẩy trang và đồ dưỡng da cũng có đủ.
Thi Trạch sải chân dài hai bước đã đi trước mặt cô, lùi lại phía sau, giọng điệu lười biếng trêu chọc: “Ý cô là nếu anh ấy không bận thì nhất định phải đích thân đến đón sao?”
“Được.”
“Hả?” Ôn Nhiễm hoảng hốt, giả vờ kinh ngạc: “Ông Hướng Chi thực sự ở Bắc Đô sao?”
Một người như anh lại nói ra những lời như vậy.
“Tôi đâu có quen bạn anh.”
Trần Vũ thong thả nói: “Bảy con năm, mở không?”
“Vậy thì tốt.”
Cuối cùng, vẫn là Thi Trạch đích thân đến “mời” cô sang.
Cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ sắp hết hạn nộp bài. Ôn Nhiễm không có thời gian để hoàn thiện một tác phẩm mới ưng ý, chỉ có thể chọn một thiết kế cũ mà mình hài lòng rồi sửa đổi lại.
Tất cả mọi người đều vây quanh bàn trong cùng.
Nhan Vọng Thư thấy Ôn Nhiễm bặm chặt môi, khẽ lắc đầu.
Quán bar tên là S’CLUB.
Vì còn sớm nên Thi Trạch đưa Ôn Nhiễm đi dạo một vòng.
Bất chợt Ôn Nhiễm nhớ lại những lời của Nhan Vọng Thư trong triển lãm:
Nhưng cô cũng phải thừa nhận, chính vì để ý nên mới dễ dàng rơi vào “bẫy” như vậy.
Thi Trạch cũng không giấu diếm, đi theo sau Ôn Nhiễm: “Tất nhiên là có người nhờ tôi đến đón em rồi.”
Vừa rồi anh nói đó chỉ là phản xạ tự nhiên, giọng điệu bông đùa, nhẹ tênh như đang trêu cô.
Lý Uyển nghẹn ngào: “Tớ phải nói sao đây? Anh ấy hỏi tối qua sao tớ không trả lời tin nhắn, hỏi có phải tớ quá mệt nên ngủ quên không. Tớ nên nói sao? Phải nói thế nào đây?”
Quả thật có một vết trầy, vậy mà cô không hề để ý.
Nhưng tại khách sạn, khi tổng giám đốc Đỗ vung chiếc bình sứ về phía cô, anh đã dùng cơ thể mình để che chở cho cô.
Sảnh chính sử dụng gỗ sồi làm vật liệu chủ đạo, kết hợp với hệ thống đèn tạo bầu không khí ấm cúng và thoải mái.
Là vì thích cô nên mới bảo vệ cô.
Thi Trạch liếc nhìn Ôn Nhiễm qua gương chiếu hậu, khích cô: “Chẳng lẽ là vì anh Nhan không đi nên cô cũng không muốn đi?”
Dòng nước nhỏ nhẹ rơi xuống, dịu dàng xoa lên làn da.
Bởi vì cô cảm thấy, có một số thứ… đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trạch Trình Kính ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Nhiễm Nhiễm, sao em biết ông Hướng Chi đang ở Bắc Đô và nhà họ Nhan đang tiếp đón ông ấy?”
Rõ ràng cô ấy nên giận dữ mới đúng.
Ôn Nhiễm làm gì có suy nghĩ đó, lập tức phủ nhận: “Không có.”
Điều này khiến Ôn Nhiễm có chút bực bội.
Hai bàn tiệc ngổn ngang ly rượu nhưng lại không một bóng người.
Lúc Nhan Vọng Thư đến, nhạc trong quán bar tạm dừng, cả hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Bỏ luôn tầng một, trực tiếp đập bỏ vách ngăn giữa tầng một và tầng hầm, sao mà không hoành tráng được chứ?
“Đúng vậy. Tôi mua lại quán cà phê rồi mới tiếp tục sửa quán bar.”
“???” Ôn Nhiễm cảnh giác: “Anh nói trước đi, có chuyện gì?”
Trong đó có một người đàn ông mà Ôn Nhiễm nhận ra.
Anh nghe thấy thông báo lên máy bay ở sân bay, bèn nói: “Nhiễm Nhiễm, anh phải lên máy bay rồi, lần sau về Hộ Thành sẽ gặp em.”
Nhưng cô hiểu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hành động đó chỉ có thể là phản xạ tự nhiên.
Cũng để anh hiểu rằng—không phải thứ gì anh cũng có thể cho cô.
“Không có ai khác!” Ôn Nhiễm trấn an cô: “Chỉ có tớ và tổng giám đốc Nhan. Anh ấy đã giữ bí mật, nói với người ngoài rằng cậu chỉ bị ốm thôi.”
Lý Uyển dần bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn nức nở: “Nhiễm Nhiễm, cậu không hiểu đâu, chỉ cần nhắm mắt lại tớ lại cảm giác hắn đang chạm vào mình, ghê tởm lắm! Rất ghê tởm…”
Lên xe, Thi Trạch điều khiển vô lăng từ từ lái ra khỏi khu vực đông đúc của ga tàu rồi hỏi: “Tối nay em có bận gì không?”
Ôn Nhiễm mím môi, bước lên lấy lại vali rồi tự mình kéo đi: “Sao anh lại ở đây?”
Ôn Nhiễm khá rành trò này nên gật đầu.
Thi Trạch hỏi ngược lại: “Anh ấy bận hay không, cô hỏi tôi?”
“……”
Ôn Nhiễm hoảng hốt xoay người chạy vào phòng bệnh như một cách che giấu sự bối rối của mình. Cô kéo tấm rèm sau cửa lại, như thể làm vậy có thể ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Chờ Tưởng Vũ Bác và Lý Uyển rời đi, Ôn Nhiễm mới kéo vali nhỏ ra ngoài.
“Nếu không anh ấy đã tự mình đến đón em rồi.”
“Được.”
Thi Trạch “chậc” một tiếng: “Tôi còn có thể bán em chắc?”
Tưởng Vũ Bác đến ga tàu đón Lý Uyển, đứng đợi ở cổng ra.
Mọi người nhường chỗ, cô ngồi vào.
“Quán cà phê bên cạnh?” Ôn Nhiễm thắc mắc: “Chẳng phải cũng là của anh sao?”
Thi Trạch bật cười khẽ nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Ôn Nhiễm giật mình hoảng sợ, hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nữ y tá lại đưa lọ thuốc xịt màu vàng tới: “Đây là thuốc xịt chống nhiễm trùng. Sau khi cô rửa sạch vết thương, để khô tự nhiên rồi xịt một chút, sẽ nhanh lành hơn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.