Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Chỉ cần mặt dày

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chỉ cần mặt dày


Ôn Nhiễm đi đến cửa, dừng lại.

Chưa từng ăn thịt heo, nhưng đã thấy heo chạy rồi!

Cúp máy, ánh mắt Ôn Nhiễm dán chặt vào cửa phòng họp, khẽ lẩm bẩm: Mặt dày… Mặt dày?

Mình…

Một lúc sau, cô chớp mắt hai lần, liếc nhìn sang bên cạnh, thấy người đàn ông kia đang thoải mái bắt chéo chân dài.

Trạch Tâm Di cười khúc khích, sau đó hỏi: “Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì à?”

“Sao đột nhiên đổi ý vậy?”

Thấy Ôn Nhiễm chưa phản ứng, Lý Uyển nói tiếp: “Cậu không biết cuộc thi này à? Nếu lọt vào top 10, tác phẩm sẽ được đăng trên tạp chí chuyên ngành! Làm ngành này, mục tiêu cuối cùng chẳng phải là có tầm ảnh hưởng rồi chuyển sang con đường thiết kế độc lập sao?”

Nếu chỉ dựa vào bản thân có lẽ cô sẽ không thể tiếp tục đi trên con đường này.

Ngày mai có còn kịp không?

Ôn Nhiễm hạ quyết tâm, trong đầu toàn là hình ảnh Trạch Tâm Di từng làm nũng giả vờ.

Nói xong cô còn cảm ơn thêm mấy lần, lúc quay về văn phòng vẫn không quên quay đầu lại cười với Đinh Dao.

Bản thân Ôn Nhiễm cũng không tin nổi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi.

Nỗi sợ hãi đó đến từ việc cô hiểu rõ rằng, rời xa thầy cô, rời xa gia đình, cô chẳng là gì cả.

Đinh Dao không hiểu nổi sự thay đổi trước sau của Ôn Nhiễm. Rõ ràng lúc trước còn kiên quyết như thế, bây giờ lại quay ngoắt 180 độ. Nhưng cô cũng không để tâm, chỉ nhún vai:

Ôn Nhiễm vừa định nói thì Đinh Dao đã nhanh hơn một bước: “Đừng vội, tôi cho cô một đêm để suy nghĩ.”

Điện thoại trên bàn rung lên.

Đột nhiên nụ cười trên mặt cô cứng đờ, trông vô cùng buồn cười.

Ôn Nhiễm thực sự rất thắc mắc. Trước đó khi cô đề nghị báo cảnh sát Hướng Tiêu Nguyệt không chịu thừa nhận, vậy mà bây giờ lại nói ra toàn bộ sự thật.

Tại sao lại ngồi ngay cạnh mình chứ?!

Ôn Nhiễm chạy nhanh, đuổi theo bước chân của Đinh Dao: “Mona, em… em…”

Cửa phòng họp không đóng, Ôn Nhiễm trực tiếp đi vào: “Mona, chị tìm em?”

Cách xử lý vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, thật là chu toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đinh Dao: “Còn chuyện gì sao?”

Ôn Nhiễm cảm thấy mình giống như mảnh đất khô cằn, bỗng chốc được tưới dòng suối mát.

“……”

“Tớ thấy cậu nói đúng đấy.”

Mọi người ổn định chỗ ngồi, máy chiếu cũng đã sẵn sàng.

Ôn Nhiễm lặp lại lời của Trạch Tâm Di, nói rất nhanh:

Cuối cùng, Đinh Dao nhìn Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, chuyện hôm nay tôi sẽ yêu cầu Hướng Tiêu Nguyệt viết bản kiểm điểm trong tổ bộ phận, đồng thời khấu trừ 30% tiền thưởng cuối năm của cô ấy.”

Ngô Vân San bất ngờ bước ra từ phòng làm việc, mọi người lập tức im bặt, không dám bàn tán nữa.

Ôn Nhiễm không muốn đoán bừa:

Một mùi tuyết tùng thoang thoảng len vào chóp mũi Ôn Nhiễm.

“Sao lại nghĩ vậy?”

Đinh Dao liếc nhìn Ôn Nhiễm, dừng lại, dịu dàng nói: “Có chuyện gì thì mai hẵng nói, được không?”

Cơ chế thăng tiến cũng được điều chỉnh, tăng thêm cơ hội thăng tiến công bằng cho nhân viên.

Tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Apollo ư?

Cô nghe máy, giọng đầy tuyệt vọng: “Cậu không phải đi ngủ rồi sao?”

Dù gì lúc nãy cũng thấy cô ấy tan làm cùng giám đốc.

Hướng Tiêu Nguyệt cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau dưới bàn họp: “Là tôi quên bỏ vào túi hồ sơ, đến khi nhớ ra đi tìm, không biết tại sao, nhưng khuôn sáp đã có một vết nứt rất sâu. Để trốn tránh trách nhiệm, tôi đã đổ lỗi cho Ôn Nhiễm.”

Ôn Nhiễm suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra người mà Đinh Dao nói đến—chính là Ngô Vân San.

Trước kết quả này, Hướng Tiêu Nguyệt không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu. Có lẽ cô ấy đã sớm biết sẽ bị xử phạt như vậy.

Đinh Dao bị cô làm cho ngơ ngác, ngẩn ra hai giây rồi khóe môi giãn ra gần đến tận mang tai:

“Chắc chắn cô ấy về ‘Carllyle’ là vì giám đốc.”

“Bắt đầu đi.”

Mọi người khách sáo đáp lại nhưng không ai rời đi.

“Hửm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Hôm nay đã muộn rồi, không chiếm dụng thời gian tan làm của mọi người. Sáng mai họp tôi sẽ giải thích cụ thể về tài liệu này.]

Nhan Vọng Thư bước vào, giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta nói một câu:

Ví dụ như cuộc thi thiết kế trang sức Apollo, một cơ hội để các nhà thiết kế có thể vươn lên, sẽ tăng số suất tham gia cho bộ phận thiết kế sản phẩm. Số lượng suất tham gia được cạnh tranh công bằng, không phân biệt chức danh.

Ôn Nhiễm lắp bắp: “Chỉ là… tớ đã đưa ra một quyết định trong lúc bốc đồng, nhưng giờ tớ muốn hối hận, phải làm sao đây?”

“Cảm ơn chị!”

Ôn Nhiễm và Ái Vi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Ái Vi dùng sổ ghi chép che miệng, nói nhỏ:

Ôn Nhiễm nhắm mắt rồi mở ra, cắn răng siết chặt tay, đứng dậy chạy theo.

Hình như…

A a a a a a a a!!!

Ôn Nhiễm phối hợp hỏi:

Có cơ hội được tham gia rồi!!!

Đinh Dao tiếp lời:

Ái Vi chỉ về phía phòng họp: “Cô ấy đang đợi cậu trong đó.”

Ôn Nhiễm cảm thấy từng phút từng giây chờ Đinh Dao lên tiếng đều dài như cả năm trời.

Cô không có công việc nào cần bàn giao, phần lớn đồ trên bàn là của cô, chỉ cần đến HR trả lại tài khoản công ty và thiết bị điện tử là xong.

Ôn Nhiễm mở tin nhắn của tổ, thấy Đinh Dao gửi một tập tin.

Nội dung đại khái là từ nay về sau, các dự án trong bộ phận sẽ được chia đều cho ba tổ, tạo cơ hội cạnh tranh công bằng.

Đinh Dao đang tựa vào ghế xem điện thoại, thấy Ôn Nhiễm thì hơi hất cằm lên: “Ngồi đi, chờ một chút.”

“……”

“Chắc là vì giám đốc.” Ôn Nhiễm nói.

Sau khi vui vẻ xong, Lý Uyển lại nói một câu làm cụt hứng: “Nhưng cậu phải nỗ lực để giành suất tham gia đấy!”

Rõ ràng cô có năng lực nhưng lại không có chỗ để phát huy.

Một lát sau, Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt bước vào.

Ái Vi dứt khoát nói: “Tự cậu xem đi.”

Đinh Dao nhìn khuôn sáp rồi lại nhìn Ôn Nhiễm.

Đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên.

Mai ư?

Ôn Nhiễm trầm tĩnh lại, đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng.

Mặt dày?

“Monna, em hối hận rồi, em không muốn nghỉ việc nữa”‘Carllyle’ là một công ty rất xuất sắc, em tin rằng dưới sự dẫn dắt của chị, em sẽ học hỏi được rất nhiều điều. Những trải nghiệm này chắc chắn sẽ tô điểm thêm sắc màu cho cuộc đời bình thường của em! Em xin hứa, sau này sẽ không bao giờ có những hành động bốc đồng như buổi chiều hôm đó nữa. Em sẽ làm một người tử tế, làm việc chăm chỉ!”

Hóa ra đi hóng chuyện thật.

Vì quá kích động, đầu gối Ôn Nhiễm đập vào cạnh bàn.

Thì ra cô cũng có thể kiên quyết tranh luận trước mặt mọi người, cũng có thể nhịn xấu hổ mà mặt dày làm nũng.

Cô ôm đầu gối, đau đến ch** n**c mắt, nhưng trong đầu chỉ có một câu: Làm sao đây? Cứu với!

Giám đốc cũng có mặt.

Cô vô thức ngồi thẳng lưng, cả người cứng đờ.

Đinh Dao trước tiên xác định trách nhiệm: “Hướng Tiêu Nguyệt, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này.”

Ái Vi hỏi tiếp:

Nói xong, cô ấy rời khỏi chỗ ngồi không biết đi đâu.

Trở lại bàn làm việc, Ôn Nhiễm quét mắt qua chiếc bàn của mình.

Giọng Trạch Tâm Di tỉnh táo hơn trước, mang theo chút ngái ngủ: “Tớ nằm mơ thấy cậu gọi cho tớ, thế là tớ tỉnh dậy luôn!”

Thì ra là có mối quan hệ này.

Nói sao nhỉ?

Đinh Dao cũng bảo họ ngồi xuống.

Ái Vi bĩu môi:

Thấy Ôn Nhiễm vẫn không lên tiếng, Đinh Dao tiếp tục: “Hình phạt tôi có thể đưa ra chỉ đến vậy, còn lại là lựa chọn của cô. Cô muốn báo cảnh sát, quyết định ở lại hay rời đi, tôi đều tôn trọng.”

Ôn Nhiễm nhìn màn hình, là Trạch Tâm Di gọi đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm không phải người hay trốn tránh, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi quay về văn phòng.

Đây là những điều mà trước đây Ôn Nhiễm không bao giờ dám nghĩ tới.

Hai tay Ôn Nhiễm vô thức siết chặt, nói xong thì th* d*c vì xúc động.

Ôn Nhiễm lễ phép gật đầu: “Em hiểu rồi, cảm ơn chị.”

ĐÃ XIN NGHỈ VIỆC RỒI!!!

Khi Ôn Nhiễm trở về văn phòng, một số đồng nghiệp đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, vừa làm vừa lẩm bẩm về chuyện Đinh Dao tan làm đúng giờ, nghi ngờ liệu có phải chỉ là hành động thể hiện khi vừa nhậm chức hay không.

“???” Ôn Nhiễm cảm thấy mình dường như đã hiểu sai lý do khiến Ái Vi phấn khích. Cô mở điện thoại ra, tiện miệng hỏi: “Tham gia cái gì?”

“……”

Trạch Tâm Di cố nín cười, an ủi cô: “Chuyện này nhỏ xíu thôi! Chỉ cần mặt dày, muốn hối hận kiểu gì cũng được.”

“Vậy nhớ đi làm đúng giờ.”

Ôn Nhiễm lấy ra xem, là tin nhắn của Ái Vi.

Đây là cơ hội để các nhà thiết kế bình thường tỏa sáng nhanh nhất.

Trạch Tâm Di ngáp một cái: “Còn chuyện gì nữa không? Tớ buồn ngủ lắm rồi.”

Sau khi về nhà, tắm rửa xong, Ôn Nhiễm nằm trên giường nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay.

Đinh Dao không ngờ Ôn Nhiễm sẽ quyết định như vậy nhưng cô không giữ lại, chỉ mỉm cười: “Được, bàn giao công việc xong thì đến HR làm thủ tục.”

“Cảm ơn.”

“Cậu nói xem, cô ấy về ‘Carllyle’ là vì giám đốc,hay vì tổng giám đốc Nhan?”

Đinh Dao thản nhiên tiếp tục lướt điện thoại.

Ôn Nhiễm cúi người cảm ơn:

Cô cũng được trải nghiệm cảm giác rơi từ trên trời xuống đáy vực.

Thật là một hiện thực tàn nhẫn.

“Em còn nhỏ, mong chị tha thứ cho sự non nớt của em.”

Ôn Nhiễm không mở ra xem, chẳng có gì đáng quan tâm.

“Hửm?”

Bỗng nhiên, cửa phòng họp bật mở.

“…Rồi phát hiện không phải nằm mơ, đúng không?”

Hôm sau, vừa đến công ty không lâu, Đinh Dao đã triệu tập cuộc họp toàn bộ bộ phận.

Ôn Nhiễm quay đầu nhìn theo bóng lưng Nhan Vọng Thư cho đến khi anh bước vào văn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm nuốt nước bọt, lặp lại câu nói kinh điển của Trạch Tâm Di:

Chương 14: Chỉ cần mặt dày

Ôn Nhiễm: “Đừng trêu tớ nữa, chỉ là mọi chuyện dồn dập xảy ra, thế nên… tớ bốc đồng thôi.”

“Chỉ là cảm giác thôi, cảm giác thôi mà.”

Sau khi Lý Uyển rời đi Ôn Nhiễm vẫn chưa hết phấn khích.

“Thời gian có hạn, thông tin thu thập cũng có hạn.”

Vài giây sau, Ái Vi xoay ghế lại, nắm lấy cánh tay Ôn Nhiễm: “Cậu có muốn tham gia không?”

Trạch Tâm Di không nhịn được: “Cậu mà cũng bốc đồng á?”

Ôn Nhiễm trong lòng gào thét:

Khóe môi Đinh Dao nhếch lên: “Tôi đương nhiên không trị được cô ta nhưng có người hiểu cô ta, có người trị được cô ta.”

“Ôn Nhiễm, tham gia nhé?” Lý Uyển hào hứng đặt tay lên vai Ôn Nhiễm, lắc nhẹ hai cái.

“Em có thể hỏi một câu, tại sao Hướng Tiêu Nguyệt…”

“Không có gì.”

Xung quanh yên tĩnh, gió khẽ thổi.

“Ôn Nhiễm.” Ái Vi ngạc nhiên gọi cô, có chút kích động: “Cậu mau xem tin nhắn trong tổ bộ phận đi.”

Nói xong cô ta giơ tay đặt lên bàn, mở lòng bàn tay ra, đặt xuống một khuôn sáp nhẫn đã nứt.

Ôn Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.

Cảm giác đúng kiểu thấy được ánh sáng cuối đường hầm và bay vút lên trời

Đèn trong phòng họp được điều chỉnh mờ đi, Đinh Dao bắt đầu trình bày kế hoạch cải tổ và định hướng của bộ phận.

Ôn Nhiễm im lặng, chờ cô tiếp tục.

Cô đặt điện thoại xuống, thản nhiên nhìn Hướng Tiêu Nguyệt: “Cô nói đi.”

Nhưng Đinh Dao không bắt đầu ngay, cô nhìn đồng hồ như đang đợi ai đó.

Ôn Nhiễm cau mày.

“Đinh Dao và tổng giám đốc Nhan học cùng trường đại học, còn từng làm chung công ty với giám đốc bộ phận thiết kế. Lần này chính giám đốc đã tự mình bay ra nước ngoài, thuyết phục suốt hơn một tháng mới mời được cô ấy về nước.”

Ái Vi: [Cậu mau quay lại đi, Đinh Dao tìm cậu, tớ nói cậu đi vệ sinh, sắp quay lại rồi.]

“Vừa kịp lúc.”

Sau đó, cô nhắc nhở Ngô Vân San: “Ngô Vân San, việc này vốn dĩ là do Hướng Tiêu Nguyệt phụ trách, chưa bàn đến chuyện cô ấy nhờ đồng nghiệp giúp đỡ, nhưng dù sai sót ở bất cứ khâu nào, người chịu trách nhiệm chính vẫn phải là cô ấy.”

Ôn Nhiễm cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu, cô đứng bật dậy, ôm chầm lấy Lý Uyển: “Được! Chúng ta cùng tham gia!”

Cô muốn nở hoa quá!

Lý Uyển phản ứng kịp, vui mừng ôm lấy Ôn Nhiễm quay một vòng.

Chắc là bản kiểm điểm của Hướng Tiêu Nguyệt.

“Thông tin gì?”

Sau đó, cô thấy Đinh Dao đi cùng giám đốc.

Ôn Nhiễm đặt điện thoại xuống, trong văn phòng bàn tán xôn xao, nhìn hành động của đồng nghiệp có thể thấy ai cũng vui mừng và hào hứng.

Sợi dây trong đầu Ôn Nhiễm đứt đoạn.

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa về đến bàn làm việc, Ôn Nhiễm đã bị Ái Vi kéo lại để buôn chuyện:

“Không có gì…” Ôn Nhiễm lưỡng lự, rồi đổi giọng: “Không đúng, có chuyện.”

Lý Uyển cầm điện thoại chạy tới, phấn khích nói: “Ôn Nhiễm, chúng ta cùng tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Apollo đi!”

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Cậu ngủ đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhan Vọng Thư đi đến cuối phòng họp, ngồi xuống, bình thản nói:

Nhưng ngay lập tức nối lại, vì trong tổ lại có một tin nhắn khác do Đinh Dao gửi.

Cô vò đầu, cảm thấy mình làm không nổi.

Trong lúc Ôn Nhiễm còn đang rối rắm, Đinh Dao từ phòng họp đi ra, vẫy tay chào đồng nghiệp: “Hết giờ làm rồi, ai không có việc gì thì mau đi ăn, đi hẹn hò đi!”

Từ đầu đến cuối Ngô Vân San không nói một câu, dắt theo Hướng Tiêu Nguyệt—lúc này đang co ro như rùa rút đầu—rời đi.

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không cần, em nghỉ việc.”

Lúc này vừa tan làm, bên ngoài không có nhiều người.

Ôn Nhiễm: “……”

“Được rồi, mọi người ra ngoài đi.”

Chưa nói được gì, mặt đã đỏ bừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chỉ cần mặt dày