Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Cảm thấy ủy khuất
Sau khi Hoắc Kiêu rời đi, Đinh Dao nhìn Ngô Vân San, người vẫn đang thất thần: “Ngô Vân San, đúng không?”
Thái độ và giọng điệu của cô bây giờ hoàn toàn không xem anh là cấp trên.
Anh lại nhớ tên cô? Ôn Nhiễm suy nghĩ hai giây, rồi quay lại bước tới.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy sơ mi trắng dài đến bắp chân, thắt lưng được nhấn bằng một chiếc dây da màu nâu.
Ôn Nhiễm biết Lý Uyển coi trọng công việc này thế nào vậy mà cô ấy vẫn chọn đứng về phía mình.
“Ừm.”
Nhan Vọng Thư vẫn giữ nguyên ánh mắt, khẽ cười: “Thế chẳng phải rất tốt sao?”
Ánh nắng xuyên qua tán cây, khiến màu mắt anh trông nhạt hơn bình thường, có chút dịu dàng.
Trạch Tâm Di mơ màng đáp “Ừm” một tiếng.
So với những kẻ rụt rè, chí ít cô ấy cũng đáng khen vì có dũng khí! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cúi đầu đi dọc hành lang, rút điện thoại ra gọi cho Trạch Tâm Di.
“Cô ấy nắm rõ thông tin của ba tổ trưởng thiết kế.”
Chương 13: Cảm thấy ủy khuất
Cô đứng dậy, sắc mặt vẫn không tốt lắm: “Tớ ra ngoài một lát.”
Ánh mắt Đinh Dao quét một vòng, dừng lại trên Vương Húc Dương, người đứng cách cô không gần lắm. Cô khẽ nhếch môi: “Vương Húc Dương?”
Lý Uyển hỏi: “Lợi hại thế nào?”
Vị tổng giám đốc nổi tiếng không chịu được một hạt cát trong mắt, vậy mà khi chứng kiến màn kịch này lại không hề khó chịu. Thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên, trông như đang khá hứng thú.
Vương Húc Dương giơ tay lên ra hiệu.
Đinh Dao thấy trêu Hoắc Kiêu không có tác dụng, bèn chuyển mũi nhọn sang Nhan Vọng Thư: “Sư huynh… à không, tổng giám đốc Nhan.”
“Ôn Nhiễm—” Anh gọi cô, giọng trầm thấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Đinh Dao mới dẫn người vào phòng họp.
Khuôn mặt Lý Uyển không giấu được nụ cười, cô gật đầu.
Hoắc Kiêu không đáp lời Ngô Vân San mà giới thiệu cô gái bên cạnh: “Mọi người, để tôi giới thiệu. Đây là trưởng bộ phận mới của phòng thiết kế quầy trưng bày mà công ty vừa tuyển dụng. Mọi người hãy chào đón cô ấy.”
Những người còn chưa phản ứng kịp, khi thấy Hoắc Kiêu đi theo sau cô liền vội vàng chào hỏi: “Giám đốc”
Ôn Nhiễm không né tránh nữa, đứng song song với anh, cũng nhìn về phía chân trời: “Đúng là có ý kiến.”
“Lời này của anh…” Đinh Dao tặc lưỡi lắc đầu.
Thì ra cô ấy thực sự coi cô là bạn.
Đinh Dao bước lên, trông cô trẻ trung, dường như tuổi không lớn lắm nhưng lại chẳng hề e dè, toát lên sự tự tin và thoải mái: “Chào mọi người, tôi là Đinh Dao, tôi thích người khác gọi tôi là Mona. Có thể mọi người chưa hiểu rõ tôi, không sao, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu nhau.”
Nhan Vọng Thư: “Cảm thấy ủy khuất?”
Một bông nhài mềm yếu, thực sự không thích hợp với hoang mạc, mà phù hợp với khu vườn trong lâu đài hơn.
Anh ta buông hộp diêm xuống một cách tùy ý, nâng tay châm điếu thuốc, nhíu mày hít một hơi.
Nhưng mà, tuổi trẻ mà!
Nghĩ đến dáng vẻ bướng bỉnh của cô khi bị ức h**p mà vẫn không cúi đầu, chân mày Nhan Vọng Thư hơi nhíu lại.
Chiếc đĩa ngọc xanh đặt trên tường rào có khắc hoa văn ở đáy, que diêm chỉ mới cháy phần đầu nằm ngang bên trong, hương tuyết tùng nồng nàn khi đến gần.
Cô đi dọc hành lang, xuyên qua những bóng nắng loang lổ.
Chưa đầy một tháng vào làm, cô đã nắm bắt chính xác vấn đề của công ty.
Lý Uyển nắm tay Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, đừng buồn… Nếu cậu thật sự muốn báo cảnh sát, tớ chắc chắn sẽ làm chứng cho cậu.”
Cô hơi ngẩng cằm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thực tập sinh của ‘Carllyle’ các anh, tính tình cũng cứng đầu thật đấy?”
Cô mặc một chiếc áo sơ mi organza trắng có đính ánh nhũ tinh tế, kết hợp với quần âu ống rộng gọn gàng, tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Đồng nghiệp có chút ngượng ngùng gật đầu.
Có người vui mừng, có người lo lắng.
Nhan Vọng Thư chậm rãi đáp: “Tôi cũng chẳng giỏi chịu ấm ức đâu.”
Đinh Dao nghiêng đầu, khóe môi nở nụ cười tinh quái: “Giám đốc”
Giọng cô nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc oán giận, giống như một người ngoài cuộc thuật lại: “Ngày đầu tiên đi làm, tôi thấy trước cửa bộ phận có một hàng chữ vàng, ‘Sản phẩm của nhà thiết kế chính là tác phẩm.’ Nhưng cũng trong ngày đầu tiên, tôi phát hiện quy chế của bộ phận hoàn toàn đi ngược lại câu khẩu hiệu đó. So với tác phẩm của nhà thiết kế, mọi người coi trọng bằng cấp, xuất thân hơn. Hơn nữa, dù công ty có cơ chế thăng tiến hoàn chỉnh nhưng quyền lực của lãnh đạo lại có thể đứng trên tất cả. Còn chuyện hôm nay… tôi không muốn nói nữa.”
Không chỉ riêng anh ta mà cả Nhan Vọng Thư cũng bị vả.
Theo Đinh Dao, Nhan Vọng Thư thuộc loại thứ nhất, còn cô thực tập sinh kia—chính là kẻ ngốc nghếch ngây thơ của loại thứ hai.
“Đến tìm tôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rẽ vào một góc.
Giọng cô mềm mại yếu ớt, ngữ điệu dịu dàng, nhưng lại mang theo sự kiên định.
Trần Tinh gật đầu: “Ừm.”
Nhan Vọng Thư ném hộp diêm vào đĩa ngọc xanh, cầm lấy đĩa bằng một tay, xoay người bước đi: “Chúc cô tiền đồ rộng mở.”
Hôm nay trời rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, trong xanh như một viên đá aquamarine khổng lồ.
Đinh Dao mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, cứ gọi tôi là Mona.”
Nghe vậy, hàng mi Ôn Nhiễm khẽ run, cô quay sang nhìn Lý Uyển: “Chuyện với bà Vương thế nào rồi?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Đinh Dao lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
“…” Ôn Nhiễm không hiểu lắm ý anh.
Giờ nhìn cái cảnh tượng đầy kịch tính này, chẳng khác nào bị vả thẳng vào mặt.
Vậy nên, tình bạn không nhất thiết phải cần một khoảng thời gian dài để xây dựng.
“Phòng họp ở đâu?” Đinh Dao nhìn quanh: “Làm phiền ba vị này cùng tôi họp một chút.”
“Thế thì tốt.” Đinh Dao cất bước đi vào văn phòng, lẩm bẩm: “Đang lo không biết phải lập uy thế nào đây!”
Hoắc Kiêu bất lực dời ánh mắt đi.
Lúc này Ôn Nhiễm mới sực nhớ, bây giờ ở nước Mỹ đang là nửa đêm.
Nhan Vọng Thư thu lại biểu cảm, ánh mắt rơi lên người Ôn Nhiễm: “Tùy cô ấy.”
“Cái mà cô cho là không công bằng, thực chất chỉ là quy luật sinh tồn nơi công sở, không khác gì quy luật kẻ mạnh nuốt kẻ yếu trong tự nhiên.” Nhan Vọng Thư nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn có công bằng, cô phải đứng ở vị trí có tiếng nói, vị trí mà khi cô lên tiếng, bọn họ buộc phải nghe theo.”
“Nhưng mà… chuyện này lại có lợi cho chúng ta.” Ái Vi nhướn mày phân tích: “Dù sao tổ của chúng ta cũng đã ở vị trí chót bảng rồi, không thể tệ hơn được nữa. Tớ nghĩ cục diện sắp bị xáo trộn lại rồi.”
Nghĩ đến Nhan Vọng Thư, Hoắc Kiêu quét mắt nhìn sang.
Ôn Nhiễm cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục bước về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thôi được rồi.
Hoắc Kiêu quay sang: “Cô ấy định sa thải người?”
Không xa phía hành lang, Nhan Vọng Thư đứng nghiêng người bên bức tường, trên môi ngậm một điếu thuốc.
Đinh Dao đi được hai bước, bỗng quay lại nhìn Ôn Nhiễm, giọng nhẹ nhàng: “Trước tiên đừng báo cảnh sát vội, chuyện chúng ta tự giải quyết được thì cứ tự giải quyết. Nếu cô không hài lòng với kết quả xử lý, lúc đó báo cảnh sát cũng chưa muộn.”
Lòng bàn tay phải anh ta cầm một hộp diêm, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một que diêm. Đốt ngón tay khẽ động, đầu diêm sượt qua cạnh hộp.
Hoắc Kiêu mặt không mấy vui vẻ: “?”
Trái tim Ôn Nhiễm khẽ rung động, sự chán nản ban nãy dần tan biến. Cô nhìn Lý Uyển, chân thành nói: “Chúc mừng cậu.”
Đinh Dao lại liếc nhìn Trần Tinh: “Trần Tinh?”
Mái tóc hơi xoăn được buộc đuôi ngựa thấp, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật khí chất thanh lịch và trẻ trung.
Có chút thất vọng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn, ngái ngủ: “Alo~”
Nhan Vọng Thư im lặng vài giây: “Định rời đi?”
Cô ngước lên nhìn anh: “Không có.”
Đinh Dao hít một hơi: “Tổng giám đốc Nhan, anh nói quyền bổ nhiệm nhân sự của bộ phận này thuộc về tôi, vẫn giữ lời chứ?”
Nhan Vọng Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt cô lảng tránh, khóe mắt hơi cụp xuống, đôi môi đỏ mọng, trông vô cùng đáng thương.
Ôn Nhiễm không muốn nghe.
Cô nói rất rõ ràng.
Ôn Nhiễm chớp mắt không thể tin nổi, chuyện lúc nãy nhanh như vậy đã truyền đến tai anh?
Dù sao cũng sắp rời đi.
Có người không chịu được ấm ức vì họ sinh ra đã đứng trên mây.
Ôn Nhiễm không ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Nhan”
Anh kẹp điếu thuốc sang tay bên kia: “Muốn khóc à?”
Cô vội nói: “Không có gì đâu, cậu ngủ đi.”
Tất cả sự chú ý trong văn phòng đều dồn về phía Ôn Nhiễm nên chẳng ai để ý đến họ.
Khóe môi Ngô Vân San hơi run run: “…Ừm.”
Cửa phòng họp vừa đóng lại, văn phòng lập tức rộ lên những cuộc bàn tán khe khẽ.
!!!
Ôn Nhiễm bị anh nhìn chằm chằm, mí mắt bất giác giật nhẹ. Cô phản ứng lại, hơi gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay người rời đi.
Ôn Nhiễm nghiền ngẫm lời anh: “Đó cũng là một kiểu không công bằng.”
Ba người đứng ngoài văn phòng đã được một lúc, kể từ khi Ôn Nhiễm nói muốn báo cảnh sát.
Ái Vi kéo Ôn Nhiễm về chỗ ngồi, còn Lý Uyển thì không yên tâm, cũng kéo ghế lại gần.
Vậy nên trên thế giới này không có cái gọi là công bằng thực sự.
Công bằng là quy tắc do kẻ mạnh đặt ra cho mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm còn chưa kịp nhìn rõ động tác, ngọn lửa đã lóe lên.
“Hả?” Ôn Nhiễm phản ứng lại, cuối hành lang bên kia là văn phòng của anh, cô vội vàng xua tay: “Không có.”
Rồi vẩy que diêm tắt ngấm, ném vào chiếc chén ngọc xanh phía trước, một làn khói mỏng bay lên.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Ôn Nhiễm lại nhớ về hai năm trước—đêm hôm ấy, chẳng phải anh ta không có bật lửa sao? Vậy ra dùng diêm châm thuốc là thói quen đặc biệt của anh ta.
Bước chân cô bỗng khựng lại.
Một đồng nghiệp chủ động đứng dậy dẫn đường: “Cô Đinh, bên này.”
Quả thực là vậy, vừa rồi cô ấy nhanh chóng xác định ba người giữa đám đông, còn gọi đúng tên họ. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.
Nhan Vọng Thư nhướng mày: “Không hài lòng chỗ nào?”
Ánh mắt Nhan Vọng Thư khẽ động, thu lại tầm nhìn từ Ôn Nhiễm rồi nhìn Đinh Dao: “Thuộc về cô.”
Thực tập sinh này làm sao có thể so sánh với anh ta?
Ái Vi nhắm mắt thở dài: “Lý Uyển, cậu đừng làm rối thêm nữa có được không? Thực tế chút đi! Cậu làm chứng thì có ích gì? Hơn nữa, cậu cũng không muốn làm nữa à?”
“Không suy nghĩ lại sao?”
Ôn Nhiễm không thể phản bác câu này. Điều đó hoàn toàn khác với thế giới mà cô từng tưởng tượng từ bé. Nhưng dù vậy, cô vẫn chân thành cảm kích Nhan Vọng Thư: “Cảm ơn lời anh nói, tôi đã học được nhiều điều.”
Ôn Nhiễm ngắt lời anh: “Tôi không thích nơi này.”
Dù sao anh cũng đã biết, Ôn Nhiễm cũng không ngại nói thẳng.
“Đây là bất ngờ dành cho tôi à?” Cô kéo dài giọng, mang theo ý trêu chọc.
Nhan Vọng Thư thu lại ánh mắt, nhìn về phía chân trời.
Có người không chịu được ấm ức chỉ khiến bản thân rơi vào con đường hủy diệt.
Ôn Nhiễm cảm thấy dù có thay đổi thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến mình nữa.
Cuối cùng là, Ngô Vân San—người hung hăng suốt thời gian qua, tự tin rằng ghế trưởng phòng chắc chắn thuộc về mình—giờ phải làm thế nào?
Có ba chủ đề chính.
Tiếng vỗ tay kéo dài khoảng bảy, tám giây rồi dừng lại.
Một là vị trưởng phòng đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai, thân phận thế nào, sao trông có vẻ rất thân với tổng giám đốc?
Ôn Nhiễm không đáp, chỉ nhìn cô ấy hai giây, sau đó khẽ gật đầu.
Ngô Vân San lấy lại bình tĩnh, vội vã bước lên che giấu sự bối rối: “Giám đốc, anh về rồi? Đã thúc giục bên tổ điêu khắc rồi, sẽ không chậm trễ tiến độ đâu.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Không suy nghĩ lại.”
Ái Vi liếc nhìn cửa phòng họp, nhăn mặt: “Vị trưởng phòng mới này trông thì có vẻ không nổi bật nhưng thực ra rất lợi hại.”
Anh ta đã dốc công thuyết phục Đinh Dao nhận chức trưởng phòng thiết kế của ‘Carllyle’. Ngoài những điều kiện hấp dẫn anh ta còn hết lời khen ngợi bộ phận này.
“Cũng không đến nỗi ngốc.” Nhan Vọng Thư bật cười, để lộ hàm răng trắng đều.
Ôn Nhiễm rất cảm kích họ, dù là lúc nãy hay bây giờ, nhưng cô chỉ mỉm cười lắc đầu: “Tớ muốn yên tĩnh một chút.”
Câu này… Ôn Nhiễm cảm thấy hơi lạ.
Nhan Vọng Thư chẳng qua là đang nói với cô, thế giới này vốn dĩ như vậy, đi đâu cũng thế.
Nhan Vọng Thư giơ tay cầm hộp diêm, vô thức xoay trong lòng bàn tay: “Ôn Nhiễm, so với những công ty khác, ‘Carllyle’ đã được coi là công bằng. Ở đây, chúng tôi coi trọng tác phẩm hơn…”
Hai là nghe cách cô nói thì rõ ràng biết chuyện vừa xảy ra, và có vẻ định tự xử lý—vậy cô sẽ xử lý ra sao?
Lý Uyển lo lắng: “Tớ đi cùng cậu.”
“Tốt?” Hoắc Kiêu nhíu mày, chỗ nào tốt?
Lời này đối với cả bộ phận mà nói chẳng khác nào một quả bom nổ tung.
Đinh Dao gật đầu.
Buổi trưa cô ấy đã nói họ là bạn.
Hoắc Kiêu thấy cô nói xong, liền dùng giọng điệu thân thuộc: “Đi đây.”
Có lẽ vì cô còn trẻ, vẫn còn chút bướng bỉnh ngây ngô, vẫn có chút ngốc nghếch mơ mộng, tin rằng vẫn có một nơi không giống như vậy.
Nhan Vọng Thư đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt giao với Ôn Nhiễm.
Ái Vi cũng nói: “Tớ cũng đi.”
Khóe môi anh hơi cong, giọng điệu như đùa cợt: “Cô có vẻ có ý kiến lớn với ‘Carllyle’ nhỉ? Công ty tệ hại!”
Nhan Vọng Thư giơ tay dập điếu thuốc vào đĩa ngọc xanh: “Thấy không công bằng?”
Nhan Vọng Thư im lặng, nghiêng đầu nhìn cô, làn gió nhẹ khẽ thổi tung lọn tóc bên má cô.
“Ừm.”
Mặc dù không nghe thấy cuộc tranh cãi trước đó nhưng họ vẫn có thể hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.