Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Chương 108
C·h·ế·t đi có khi còn tốt hơn.
Chiêu này chính là do Thi Trạch dạy, anh ta dễ dàng né được.
A: “Hahaha――”
Mà người đàn ông trước mặt lại muốn tiền.
Nhưng cô vẫn bấu chặt ngón tay không muốn mất ý thức.
Bộ não Ôn Nhiễm trống rỗng, tứ chi mềm nhũn run rẩy rồi bắt đầu trốn chạy.
Kyle Ben: “Lo giữ mạng mình trước đi.”
Ôn Nhiễm ngừng khóc, lập tức siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay theo ánh mắt của hắn.
Ngay sau đó, một con dao găm dài 6.5 inch đâm thẳng vào mu bàn tay hắn.
Gã đàn ông quay đầu nhìn cô nhưng không ngăn cô nói tiếp.
Trước mặt là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, vừa bước xuống đã nghe thấy âm thanh nắm đấm va chạm vào da thịt.
Kyle Ben ra lệnh: “Mày đưa con bé này ra khơi trước, bọn tao lấy tiền xong sẽ hội ngộ. Có người tiếp ứng, chỉ cần ra khỏi khu vực này là an toàn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng khóc nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, cô vừa bò vừa khóc.
Mặt biển nổi lên những cơn gió nhẹ, con tàu khẽ chao đảo. Ở phía xa, đường chân trời bùng lên một tia sáng, chẳng bao lâu sau mặt trời đỏ rực ló dạng, cuộn mây cuộn sóng.
Cô cảm nhận được khuôn mặt mình bị một bàn tay thô ráp vỗ nhẹ nhưng cô chẳng còn sức phản ứng.
Đến khi thuyền dừng lại trời đã tờ mờ sáng.
Bên trong căn phòng không quá tối, hai gã đàn ông cao to đang dùng nắm đấm ‘chào hỏi’ một người đàn ông khác.
Nhưng lời đe dọa, sự giãy giụa của cô chẳng có chút tác dụng.
Kyle Ben lớn tiếng chất vấn: “Bert tại sao còn chưa quay lại?”
Khi anh đến nơi Thi Trạch đã đứng đợi sẵn trước cửa.
Kyle Ben: “Bert tại sao còn chưa quay lại?”
“Hút.”
Lời vừa dứt, Nhan Vọng Thư lập tức ra tay đánh vào khuỷu tay anh ta.
Thấy hắn dao động, Ôn Nhiễm biết lời nói của mình có tác dụng nên giọng càng nhẹ đi: “Anh nhìn xung quanh đi, có ai đến tiếp ứng đâu? Nếu cảnh sát biết chúng ta ở đây, biển cả mênh mông thế này, anh chạy không thoát đâu. Anh có nghĩ đến chuyện bọn họ lấy được tiền rồi sẽ lộ vị trí của anh để thu hút sự chú ý của cảnh sát, còn họ thì an toàn rời đi không?”
Thi Trạch đứng ngoài cửa, không nhìn vào trong, chỉ rút thêm một điếu thuốc nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thi Trạch trầm giọng: “Anh Nhan, giao cho em.”
Gã đàn ông nhìn cô, cười khẩy một tiếng. Mấy trò ly gián vặt vãnh này hắn chẳng thèm để tâm.
Bên cạnh, cô nghe thấy tiếng bọn đàn ông nói chuyện.
Ôn Nhiễm bị quăng ở cửa khoang tàu vẫn không hề động đậy.
Kẻ bị đánh chính là Bert Sally.
Anh dụi tắt điếu thuốc, chân mày căng chặt cũng giãn ra, khói phả ra từ miệng.
Ôn Nhiễm nói thêm: “Anh có thể một mình lấy hơn 20 triệu đô.”
Gã đàn ông không nghe rõ, bước lại gần hơn: “Cái gì?”
Gã đàn ông trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nhìn cô cười: “Đúng là một người phụ nữ thông minh và quyến rũ, chúc mừng, tao bị mày thuyết phục rồi.”
Hắn bị đánh đến mức máu mũi và máu miệng chảy ròng ròng nhưng vẫn không chịu hé răng.
Kyle Ben: “Muốn có tiền mà vẫn giữ được mạng thì nghe tao.”
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ cô, sững sờ.
Nhưng cô chẳng còn sức, chỉ có thể bò đi từng chút một, đến nỗi thậm chí không biết phải bò đi đâu.
“Làm gì?”
A: “Hay là vui vẻ với cô ta trước rồi vứt đi?”
Bàn tay đang nắm chặt chuôi dao, những ngón tay thon dài, xương tay gồ lên rõ ràng.
A nhìn Ôn Nhiễm cười cười: “Yên tâm.”
Anh nắm chặt chuôi dao, chậm rãi xoay nó theo chiều ngược kim đồng hồ. Anh có thể cảm nhận được lưỡi dao cọ vào xương, tiếng xương vỡ vang lên.
A: “Sao? Sợ cô ta c·h·ế·t à? Chẳng phải chỉ lấy tiền, không giao người sao?”
Bert Sally tưởng rằng mình đã đe dọa thành công, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi hắn vừa động ngón tay, một cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn rú lên thảm thiết.
Xa xa không thấy bờ, sâu thẳm không thấy đáy.
A: “Không đợi Bert sao?”
Nhan Vọng Thư hơi nghiêng đầu.
Nhưng Ôn Nhiễm đã không còn nghe rõ nữa.
Bước ngoặt của sự việc xảy ra sau 36 giờ kể từ cuộc gọi đòi tiền chuộc.
C·h·ế·t rồi.
Ôn Nhiễm: “Anh có thể đưa tôi về, yêu cầu tiền chuộc lại, gia đình tôi… chắc chắn sẽ trả.”
Ánh mắt Nhan Vọng Thư hơi nheo lại, quai hàm khẽ giật, lực tay anh dần thả lỏng.
B: “Mày không sợ cô ta c·h·ế·t trên người mày à, xui xẻo!”
Gã đàn ông bắt đầu bồn chồn, đứng trên boong tàu nhìn xung quanh mấy lần.
Ôn Nhiễm nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn chúng. Khi nhắc đến Bert, gã này nói Bert đi tìm tình nhân, cuối cùng cũng chính hắn hỏi một câu: “Không đợi Bert sao?”
Nhan Vọng Thư từng nói, phải hiểu rõ bản chất con người và chấp nhận nó một cách thản nhiên, có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề.
Nói rồi giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ cô, sợi dây lập tức đứt đoạn.
Chẳng bao lâu sau Ôn Nhiễm bị vác lên xe.
A: “Hahaha, chắc lại bị con hồ ly nhỏ nào quấn lấy rồi. Đến đi cũng phải ngủ thêm một trận mới chịu đi!”
Một trong bốn tên cướp, Bert Sally, có một người tình lâu năm. Dưới sự giám sát suốt ngày đêm của người bên Thi Trạch, cuối cùng cũng bắt được hắn.
Kyle Ben: “Cô ta đáng giá hơn chúng ta tưởng.”
Sau lưng cô chính là biển cả.
Nhan Vọng Thư xuống xe, liếc nhẹ Thi Trạch một cái rồi sải bước đi vào trong: “Sao cậu cũng tới?”
Nhan Vọng Thư không trả lời, định tiếp tục đi thì bất ngờ bị Thi Trạch khống chế, ép sát vào tường.
Chỉ lấy tiền? Không giao người?
Trong lúc cô vùng vẫy, đôi chân rời khỏi mặt đất, bị hắn bế về boong tàu.
Tên cầm đầu trong số đó là Kyle Ben.
Kyle Ben: “Sợ là không về được rồi. Thu dọn đồ đạc, đi ngay.”
Không biết bao lâu sau, Ôn Nhiễm chỉ biết trời lại tối.
Hành lang vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang lên.
Ôn Nhiễm nuốt nước bọt: “Bert không phải đã bị bỏ lại rồi sao?”
Hơi thở ghê tởm, hơi ấm đáng sợ.
Cô quan sát sắc mặt hắn.
Một ánh nhìn lạnh lẽo, không chút tình cảm, không chút h.am muốn.
Muốn dò hỏi tin tức từ thế giới ngầm, cách nhanh nhất chính là qua con đường của bọn họ.
B: “Nghe Kyle! Nghe Kyle!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thi Trạch tiến lại gần, anh đưa tay: “Cho tôi điếu thuốc.”
Ôn Nhiễm lắc đầu, tiếp tục lùi lại cho đến khi chạm vào lan can, không còn đường lui nữa.
Hắn dừng lại một chút, giọng lạnh lẽo: “Cảnh cáo mày, con bé này mà xảy ra chuyện thì mày cũng đừng mong sống.”
Nước biển lạnh giá lập tức bao bọc lấy cô, kéo cô xuống nơi sâu thẳm tăm tối hơn.
Giọng Bert Sally yếu ớt: “Tao nói… tao nói…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã bị gã đàn ông từ phía sau lao đến ôm chặt lấy.
A bất ngờ bật cười, vuốt má cô: “Cô ta chưa ngất.”
Ôn Nhiễm hé mắt nhìn sang, lúc này mới nhận ra tên cầm đầu đã giao cô cho A đưa ra khơi trước.
Giữa tiếng hét tuyệt vọng của cô, gã đàn ông bỗng khựng lại.
Nhát dao thứ hai lại đâm xuống rồi lại rút ra.
Cô bị ném lên một con thuyền, rời khỏi bờ.
Bert Sally bị đâm xuyên xương ba lần, cơn đau kéo tới dồn dập, hắn cắn răng rên r.ỉ, thở d.ốc từng hơi mạnh.
Trong mắt anh ánh lên sát khí lạnh lùng, lồng ngực khẽ rung khi nói: “Ôn Nhiễm đang trong tay bọn chúng, tôi không thể chờ thêm dù chỉ một giây.”
Thi Trạch nhìn động tác của anh, ánh mắt hơi co lại rồi xoay lưng đi sang một bên.
Nhan Vọng Thư đẩy cửa bước vào, vài bước đã đến trước mặt Bert Sally.
***
Cuối cùng cô không còn ngồi vững nữa, cơ thể nghiêng sang một bên, yếu ớt ngã xuống sàn.
Ôn Nhiễm quay đầu nhìn một cái, càng không thể kìm được tiếng khóc. Cô vịn vào bệ cạnh đó, run rẩy đứng dậy, loạng choạng chạy về phía sau khoang tàu.
Ôn Nhiễm quay đầu, tránh ngón tay ghê tởm của hắn.
Thi Trạch giơ tay đặt lên vai Nhan Vọng Thư từ phía sau.
Bước chân dừng lại.
A lại giơ tay bóp chặt cô, vẫn chưa chịu từ bỏ: “Kyle, thật sự không cho tao chơi trước à? Tao chưa từng chơi loại này.”
Cô siết chặt chiếc nhẫn trong tay.
Xe dừng lại, Ôn Nhiễm bị lôi xuống và ném xuống đất.
Ôn Nhiễm nhân cơ hội đứng dậy lùi ra sau.
Gã đàn ông quát lên: “Đưa cho tao!”
Gã đàn ông không hề chậm lại, cởi áo rồi đến quần.
Hắn đè cô xuống boong tàu, túm lấy áo cô giật mạnh, bả vai lộ ra.
Nói xong hắn rút s·ú·n·g chĩa thẳng vào cô: “Mày nói thêm một câu nữa tao sẽ cho mày không bao giờ mở miệng được nữa.”
Thi Trạch hất điếu thuốc, bước theo sau: “Em sợ anh c·h·ế·t ở đây.”
Lần này, không ai cười đùa nữa.
Cô đã hơn một ngày chưa ăn gì, dạ dày co thắt đau đớn suốt thời gian dài, cơ thể run rẩy, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ.
Cô dần dần chìm xuống, cảm thấy khó chịu.
Những kẻ tàn bạo Bert Sally đã thấy nhiều rồi.
Cô nhìn mặt biển rất lâu, sau đó chuyển ánh mắt sang người đàn ông kia, dùng giọng nói yếu ớt hỏi: “Anh chắc chắn bọn họ sẽ quay lại chứ?”
Ôn Nhiễm nói: “Tôi đáng giá hơn nhiều so với 20 triệu đô.”
Vấn đề hiện tại của cô là không thể rời khỏi vùng biển này, nếu rời đi cô sẽ hoàn toàn mất hy vọng.
Bert Sally bị đánh đến mụ mị đầu óc, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một cái bóng đen ập tới.
A: “Bây giờ? Còn mấy tiếng nữa là nhận được tiền chuộc, giờ đi đâu?”
Thi Trạch lùi một bước, nhưng ngay giây tiếp theo cổ áo đã bị Nhan Vọng Thư túm lấy, kéo lại gần.
Chỉ cần không rời khỏi thành phố này, cô vẫn còn hy vọng.
Cô khó nhọc nâng tay lần mò sợi dây chuyền trên cổ, ngón tay siết chặt chiếc nhẫn, hơi thở mong manh.
Chỉ trong nửa ngày, toàn bộ thông tin về bốn người đã được làm rõ.
Gã không trả lời, chỉ nắm lấy cổ chân cô kéo cô ra khỏi khoang tàu, đi về phía boong tàu: “Tao có thể chờ bọn họ thêm nửa tiếng, nếu họ vẫn không đến tao sẽ làm theo lời mày… Nhưng nửa tiếng này, thực sự quá khó chịu.”
Lần này con dao không rút ra nữa, cắm thẳng vào xương tay hắn.
Hai người giằng co hai giây, cuối cùng Nhan Vọng Thư buông tay, nhanh chóng bước về phía trước.
Nhan Vọng Thư đứng ở cửa.
Ôn Nhiễm kinh hãi kêu lên: “Anh muốn làm gì?”
Trong phòng, tiếng nắm đấm vẫn vang lên, còn bên ngoài Nhan Vọng Thư đã hút xong một điếu.
Kyle Ben: “Cho cô ta chút nước, không được để c·h·ế·t.”
Lại tiếp tục: “Bọn họ đi lấy tiền rồi, bỏ Bert trước, rồi bỏ lại anh, như vậy có thể chia nhiều hơn, anh chưa từng nghĩ đến điều đó sao?”
Hắn từng là lính đánh thuê của HSJT sau đó do bị thương nên trở về nước Mỹ. Những phi vụ hắn nhận đều là những phi vụ lớn hoặc những kẻ khác không dám nhận.
Một tràng cười bẩn thỉu vang lên.
Thời gian dần trôi, bầu trời chuyển sang màu xanh nhạt, mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi mặt biển, mặt nước bao la lấp lánh ánh sáng.
Đột nhiên có tiếng động cơ tàu lại gần, ngày càng rõ, ngày càng gần…
Ôn Nhiễm tuyệt vọng.
Kyle Ben: “Đợi xong chuyện muốn làm gì cũng được, bây giờ thì không!”
B: “Mặc kệ.”
Ba người còn lại đều là tù nhân mãn hạn trong vài năm gần đây, có tiền án chồng chất, không có kế sinh nhai, vì thế phải lang bạt trong thế giới ngầm để kiếm sống.
Cô ngửa người về phía sau, nhìn thấy bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng muốt và mặt trời chói chang.
Gã đàn ông nghiến răng: “Tao bảo mày câm miệng!”
Đột nhiên cằm cô bị nắm chặt, miệng bị bóp mạnh buộc phải mở ra, nước lạnh ộc vào cổ họng. Cô sặc hai ngụm, nuốt xuống không ít.
Nghe thấy câu này Ôn Nhiễm cảm thấy trời đất đảo lộn.
A: “Có nên cho cô ta ăn chút gì không?”
Gã đàn ông kéo cô đến giữa boong tàu, buông cổ chân cô ra, giơ tay bắt đầu cởi q/uần áo: “Chuyện tao muốn làm đã nghĩ đến rất lâu rồi!”
Chỉ trong nháy mắt hắn chớp mắt, ánh dao lóe lên, lại một nhát đâm xuống.
Sắc mặt gã đàn ông dịu đi một chút, hắn bước vài bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống: “Mày rốt cuộc muốn nói gì?”
A là kẻ mà cô ghê tởm nhất, ánh mắt hắn nhìn cô đầy d.ục vọng dơ bẩn.
Bên trong xe ấm hơn nơi vừa rồi một chút.
A lúc này mới chịu rút tay lại.
Anh cúi nhẹ mắt, gương mặt lạnh lẽo vô cùng, bắt đầu đeo găng tay.
Hắn còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì con dao đã bị rút ra, kéo theo máu bắn lên mặt.
Ôn Nhiễm không dám lên tiếng, cô ôm bụng, đau đớn nhắm mắt lại.
Gã đàn ông gằn giọng cảnh cáo: “Câm miệng!”
Toàn thân Ôn Nhiễm run lên.
Nơi này lạnh lẽo thấu xương nhưng Ôn Nhiễm vẫn toát mồ hôi từng lớp, đến mức tóc cũng ướt sũng.
Bert Sally bị đưa đến một câu lạc bộ ngầm, Nhan Vọng Thư nhận được tin liền lập tức đến đó.
“A――”
Ôn Nhiễm gào khóc, điên cuồng giãy giụa, cào loạn: “Anh sẽ chẳng nhận được một xu nào đâu! Một xu cũng không có!”
(Ghé truyen ngon tinh .id .vn để đọc thêm nhiều truyện khác)
Nhưng chính sự tàn nhẫn, cao ngạo như đang trêu đùa một con thú trong lồng này khiến hắn bất giác rùng mình.
Chương 108: Chương 108
Cô nhắm mắt lại, rơi xuống biển.
Ôn Nhiễm nghĩ rằng đây là thời cơ, cẩn thận lên tiếng: “Thật ra có một câu người đó nói đúng.”
A: “Hình như ngất rồi!”
Hắn chớp mắt liên tục, tầm nhìn mới dần rõ ràng.
Bởi vì trong mắt kiểu người này, cái c·h·ế·t chẳng có ý nghĩa gì, quá trình mới là điều thú vị nhất.
Sợi dây chuyền bị gã giật lấy, hắn cầm lên nhìn, nhưng chỉ còn lại sợi dây, viên đá quý trông cực kỳ đắt giá vẫn nằm trong tay Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm khẽ thở phào, đề nghị: “Vậy mau quay tàu lại đi.”
Ngay sau đó Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng mở nắp chai nước khoáng.
Khuỷu tay của Thi Trạch đè lên cổ họng anh nhưng không dùng toàn lực. Giọng anh ta trầm hơn trước, vang vọng trong hành lang chật hẹp: “Những kẻ đó liều mạng đấy.”
Chỉ cần liếc qua hắn đã chắc chắn, người này không cùng tầng lớp với hắn.
Ánh mắt Nhan Vọng Thư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Bert Sally. Vì dùng sức, cơ bắp trên cánh tay anh căng chặt, lộ rõ qua lớp áo.
Lần này, máu tràn kín cả mắt hắn.
Gã đàn ông cười, quay đầu đi vài bước về phía tiếng động cơ, hưng phấn nhìn quanh: “Bọn họ quay lại rồi.”
Bả vai hắn bị giẫm mạnh xuống, cổ tay bị vặn lên đập mạnh xuống sàn, cơn tê dại lập tức ập đến.
Nhan Vọng Thư không đáp, tiếp tục đi vào.
B: “Đồ vô dụng!”
Ôn Nhiễm lùi về sau một chút, lặp lại: “Anh chắc chắn… bọn họ sẽ quay lại chứ?”
Bert Sally hoảng sợ, dùng tiếng Anh đe dọa: “Nếu tao có chuyện, cô ta cũng sẽ c·h·ế·t.”
Nhưng vì máu dính trên mắt, thứ hắn thấy chỉ toàn một màu đỏ thẫm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã đàn ông đứng lên, đưa tay: “Đưa nó cho tao!”
Điều đó chứng tỏ trong bốn người, hắn và Bert có quan hệ thân thiết.
Ánh mắt hắn dần dịch lên chạm phải đôi mắt màu nhạt của người đàn ông đối diện.
Anh ta mặc áo đen quần đen, mang giày chiến đấu, tựa vào cửa hút thuốc, dưới chân đã vương vãi hai ba đầu lọc thuốc lá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.