Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107: Chương 107

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Chương 107


Bạch Vĩ Lương ngồi trên xe lăn, trong tay cầm hai viên ngọc tròn cỡ quả trứng gà xoay tròn tạo ra âm thanh lách cách.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Nhan Vọng Thư im lặng hai giây rồi nói: “Ông Bạch, ông có thể gom được bao nhiêu tiền mặt?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào một đêm nọ, cửa phòng đột nhiên bị mở từ bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“?” Ôn Nhiễm không hiểu.

Họ Hoàng không dám làm gì Ôn Nhiễm nhưng những kẻ đó thì…

Ông ta chộp lấy bộ trà cụ trên bàn ném thẳng về phía Ôn Nhiễm.

Thi Trạch tỉnh táo hơn nửa, giọng vẫn khàn: “Xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông bên kia bật cười sảng khoái, giọng nói đầy thích thú: “OK!”

Ôn Nhiễm hoàn hồn nhìn xuống hai tay mình.

Đầu óc Ôn Nhiễm trống rỗng, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.

Sắc mặt tổng giám đốc Hoàng hòa hoãn hơn một chút, quay người dặn dò người đàn ông nước ngoài: “Không được thất lễ với khách của tôi.”

Ôn Nhiễm quan sát xung quanh sau đó bước tới ngồi xuống.

— Bảo bối, khi gặp khó khăn, đừng vội trút giận. Điều đầu tiên cần nghĩ đến là giải quyết vấn đề một cách hiệu quả. Nếu tạm thời không có cách giải quyết, lùi một bước không có nghĩa là thua.

Chợt nhớ về một cuối tuần rất lâu trước đây, trong thư phòng tại ‘Đàn Uyển’ anh đã dạy cô cách bật diêm bằng một tay.

“Sao ông biết sư huynh tôi hợp tác với Nhan Vọng Thư?”

Nhìn màn hình, lại là một số lạ từ nước Mỹ.

Anh chậm rãi điều hòa hơi thở: “Tôi có thể đưa anh 20 triệu. Điều kiện là anh không được chạm vào cô ấy dù chỉ một sợi tóc. Con tin duy nhất của anh chính là cô ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhan Vọng Thư bật dậy, tưởng là Thi Trạch.

Ông ta bỗng bật cười, nụ cười có chút dữ tợn: “Nghe nói là cô đã đánh lạc hướng người của tôi? Cô cũng khá lợi hại đấy!”

“Muốn làm gì ư?” Ngũ quan ông ta bỗng vặn vẹo, quát lớn: “Trạch Trình Kính lại dám hợp tác với Nhan Vọng Thư để chơi tôi! Muốn đá tôi khỏi BNile hoàn toàn, cô còn hỏi tôi muốn làm gì?! Tôi muốn hỏi ngược lại, bọn họ muốn làm gì?!”

Cô chạm nhẹ vào tai mình, chỉ là lướt qua thôi mà đã đau đến tê dại. Nếu lúc nãy bị ném trúng đầu có lẽ sẽ là một lỗ máu.

Bộ trà vụt qua bên tai cô mang theo một luồng gió, đập mạnh vào bức tường phía sau, vỡ vụn ngay lập tức.

Cuộc gọi kết thúc.

Dù có anh hỗ trợ cô vẫn không bật cháy được.

Sau khi tổng giám đốc Hoàng rời đi, Ôn Nhiễm bị giam trong một căn phòng trên tầng ba.

Tổng giám đốc Hoàng im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh lại đôi chút: “Tất nhiên, tôi không những không làm hại cô mà còn sẽ tiếp đãi cô thật chu đáo. Dù sao, Ôn thị và BNile là đối tác thân thiết nhất, không thể tách rời, đúng không?”

Nhan Vọng Thư quay người, sải bước rời đi: “Tìm người.”

Ôn Nhiễm ngước mắt lên, hàng mi khẽ run, khẽ thở dài: “Những thứ ông muốn có thể bàn bạc. Nhưng nếu ông làm hại tôi thì không có gì để nói nữa.”

Trong bóng tối, cô thấy người đàn ông nước ngoài tiến lại gần, đè lên giường, bàn tay to lớn ấn chặt vai cô.

Nhan Vọng Thư dứt khoát đồng ý: “Được.” Giọng điệu anh lạnh lùng và kiên quyết: “Tôi muốn nghe giọng cô ấy.”

Thái dương anh giật liên hồi, hơi thở gấp gáp. Hai giây sau anh cúi đầu, hạ giọng hoàn toàn chịu thua: “Tôi không cần nghe giọng cô ấy nữa.”

Ôn Nhiễm vội đứng dậy: “Tôi muốn hỏi một câu.”

Nói đến đây ông ta kích động đứng bật dậy: “BNile là do tôi và Bạch Vĩ Lương cùng sáng lập, giờ Bạch Vĩ Lương không còn nữa, BNile phải là của tôi!”

Ôn Nhiễm tức giận, cười lạnh: “Thầy tôi vô tình? Ông nói ra lời này mà không thấy ngượng sao? Những năm qua, những việc ông làm trong công ty, kết bè kết phái, ông tưởng thầy tôi không biết sao? Chính vì còn tình nghĩa nên thầy tôi mới nhắm một mắt mở một mắt cho ông cơ hội!”

“Dù cô không bằng Bạch Vĩ Lương nhưng cũng có thể lợi dụng.” Ông ta đặt ấm trà xuống, nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiễm, vẻ mặt ngạo mạn: “Vậy thì đừng trách tôi, có lẽ cô sẽ phải ở đây một thời gian.”

Là một tầng hầm.

Ôn Nhiễm im lặng, khẽ gật đầu.

Nói xong ông ta định rời đi.

“……”

“Ôn Nhiễm bị b·ắ·t· ·c·ó·c, tôi cần cậu giúp tôi tra thông tin về Kyle Ben và Bert Sally trong chợ đen.”

Ý thức cuối cùng của cô là cảm giác mình bị vác lên vai, rời khỏi biệt thự.

Tiếng va chạm hỗn loạn, sau đó là âm thanh khe khẽ của một cô gái.

Bạch Vĩ Lương liếc nhìn Nhan Vọng Thư, bật loa ngoài: “Trình Kính, sao rồi?”

Tay cô quá nhỏ, làm động tác này cần anh giúp đỡ để diêm không trượt mất.

Ôn Nhiễm li.ếm môi, cố giữ bình tĩnh: “Ông muốn làm gì?”

Ở đầu dây bên kia, một giọng đàn ông khàn và thô cất lên: “Vợ của mày đang ở trong tay tao. Trong vòng 48 giờ, tao muốn 10 triệu đô tiền mặt.”

— Nhiễm Nhiễm, em phải hiểu rõ bản chất con người và chấp nhận nó một cách thản nhiên, có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề.

“……”

Cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một cảm giác bị uy h**p mãnh liệt đâm xuyên vào tim anh, như thể có một chiếc búa nện mạnh vào lồng ngực. Cổ họng anh nghẹn lại, không biết phải đáp lời ra sao.

Ôn Nhiễm bị kéo đi vào bên trong, bước vào thang máy.

Khi chìm trong bóng tối, nỗi sợ hãi càng lớn hơn, cảm giác về thời gian cũng trở nên hỗn loạn. Ôn Nhiễm không biết chiếc xe đã chạy bao lâu, có thể là nửa tiếng, cũng có thể là hơn một tiếng?

Ôn Nhiễm sững sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm. May mà không phải người bên cạnh Trạch Trình Kính hay Nhan Vọng Thư tiết lộ tin tức.

Tiếp đó, trong điện thoại vang lên tiếng người đàn ông ra lệnh: “Mang cô ta lại đây.”

Nhan Vọng Thư bình tĩnh nói: “Mạng lưới quan hệ của cậu ở Nước Mỹ, bất kể trắng hay đen, tôi cần tất cả!”

Anh nhíu chặt mày, gạt điếu thuốc khỏi miệng vứt sang một bên, cúi đầu, trán tựa lên vô lăng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhan Vọng Thư giơ tay lấy từ hộp đựng đồ bên ghế lái một bao thuốc và hộp diêm.

Thi Trạch im lặng hai giây, không nói gì.

“Cậu định đi đâu?”

Sợi dây trên cổ tay cô lập tức lỏng ra, máu lưu thông lại, cảm giác tê rần chạy dọc theo cánh tay.

Tổng giám đốc Hoàng nói: “Sao vậy? Không nhớ tôi à? Chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở bệnh viện.”

Tổng giám đốc Hoàng: “Cô có biết Ngô Vân San không?”

Dường như cô bị bịt miệng, không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng rên khe khẽ từ mũi.

Xe dừng lại, tấm vải đen trên mắt cô bị giật ra ngay lập tức.

— Em không thể lấy suy nghĩ của mình để áp đặt cả thế giới, khi gặp chuyện không như ý liền phản ứng gay gắt, không màng hậu quả.”

Tổng giám đốc Hoàng nghiêng người: “Chuyện gì?”

Ngô Vân San?

Chương 107: Chương 107

Nhan Vọng Thư mất kiểm soát, thở gấp: “Nhanh lên!”

Ôn Nhiễm không nhịn được, đứng bật dậy: “Hơn nữa, khi nào thầy tôi muốn đá ông ra khỏi công ty? Chính ông trong lúc thầy tôi hôn mê đã muốn độc chiếm BNile. Nếu là cạnh tranh công bằng thì còn có thể nói, nhưng ông lại không tiếc thủ đoạn bỉ ổi, bán rẻ lợi ích công ty, hợp tác với Nhan Vọng Thư để đối phó sư huynh tôi! Ông đúng là con sói vong ân bội nghĩa! Kết cục ngày hôm nay của ông chính là gieo gió gặt bão, đáng đời!”

Người đàn ông nước ngoài thò tay qua cửa sổ xe vỡ, mở cửa xe từ bên trong và lôi mạnh Ôn Nhiễm xuống xe.

Cổ tay có vài vết hằn sâu chồng chéo, ngoài ra không có vết thương nào khác.

Đi đến phòng khách Ôn Nhiễm nhìn thấy tổng giám đốc Hoàng.

Ở trong nước lúc này là ban đêm, Thi Trạch đang ngủ, giọng điệu đầy khó chịu: “Chậc! Giờ này là mấy giờ rồi hả?!”

“Cùng sáng lập? Nên phải là của ông?” Ôn Nhiễm cảm thấy nực cười, phản bác: “BNile làm sao lại thành của ông được? Năm đó ông chỉ là một nhà đầu tư bình thường, BNile chỉ là một trong rất nhiều khoản đầu tư của ông. Theo tôi biết, ông vốn không đánh giá cao BNile, số tiền đầu tư cũng không nhiều, hoàn toàn không tham gia vào việc vận hành và quyết sách của công ty. BNile sau này phát triển đều nhờ vào thầy tôi. Ông thấy BNile lớn mạnh mới đòi rót thêm vốn để tham gia điều hành công ty. Khi đó thầy tôi có thể chọn nhà đầu tư phù hợp hơn nhưng vẫn chọn ông, chỉ vì ông là người đầu tiên rót vốn cho BNile. Chính vì tình nghĩa này mà ông mới được giữ lại.”

Tên cầm đầu gọi là Kyle Ben, còn một người khác tên là Bert Sally, hai người còn lại không rõ danh tính.

— Ghen tị, ganh đua, hẹp hòi, lười biếng, tham lam, nóng vội, tự ti, kiêu ngạo… những mặt tối này của con người, sau này em sẽ còn gặp rất, rất nhiều.

Trạch Trình Kính qua điện thoại nói rằng, tổng giám đốc Hoàng khai với cảnh sát rằng ông ta đã thuê bốn người từ chợ đen.

Cô cũng đã thử mở cửa vào đêm khuya khi xung quanh yên tĩnh.

Cô bị kéo lên một chiếc xe khác, hai tay bị trói ngược ra sau eo, mắt bị bịt kín bằng một tấm vải đen.

Nhan Vọng Thư đứng bên cửa sổ nhìn ra vườn hoa nhài không nói một lời nhưng đôi mắt nhạt màu lại cuộn trào sự u ám.

Tổng giám đốc Hoàng bước lên hai bước: “Cô thì biết cái gì? BNile đã phát triển gần ba mươi năm mới có được vị trí như hôm nay, đáng lẽ tôi phải nhận được nhiều hơn chứ không phải chỉ có chút ít này! Nếu Bạch Vĩ Lương đã vô tình thì đừng trách tôi bất nghĩa!”

Bạch Vĩ Lương cúi đầu suy nghĩ: “Trong 48 giờ, tối đa 20 triệu.”

Sau đó ông ta quay sang người đàn ông nước ngoài bên cạnh, giả vờ nói bằng tiếng Anh: “Đây là khách quý của tôi, mau thả ra.”

“Vậy làm phiền ông chuẩn bị ngay.” Gân xanh nơi thái dương của Nhan Vọng Thư giật mạnh, anh nghiêm mặt gật đầu nhẹ: “Bất cứ tin tức nào, xin hãy lập tức báo cho cháu.”

Hóa ra là cô ta!

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Tổng giám đốc Hoàng cười lạnh: “Tôi cũng tình cờ biết được chuyện cô và Nhan Vọng Thư… Ha ha ha… Xem ra ngay cả ông trời cũng đứng về phía tôi.”

Hắn nhìn Ôn Nhiễm một cái: “Cháu gái.”

Cũng vào lúc này, Ôn Nhiễm chợt nhớ đến những lời Nhan Vọng Thư từng nói:

Nhan Vọng Thư lập tức đứng dậy, bước tới.

Bảng hiển thị tầng cao nhất là “3”, cô đoán đây là một căn biệt thự.

Cứ như vậy trôi qua hai ngày.

Tổng giám đốc Hoàng chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn trà: “Ngồi đi.”

Tổng giám đốc Hoàng thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Ôn Nhiễm, cảnh cáo gay gắt: “Im miệng!”

Thi Trạch: “Chờ chút.”

Anh úp ngược bao thuốc rũ ra một điếu, cắn vào môi rồi bật hộp diêm, kẹp que diêm giữa ngón trỏ và ngón giữa. Xương ngón tay khẽ động nhưng diêm không cháy mà trượt khỏi tay rơi xuống ống quần.

Những kẻ đó ra tay là vì tiền, chắc chắn sẽ gọi điện đòi tiền chuộc.

Cửa thang máy mở ra, Ôn Nhiễm chưa kịp bước đi thì vai bị đẩy mạnh một cái suýt nữa ngã nhào xuống đất. Sau đó lại bị giật mạnh tay kéo lên, chân chưa kịp đứng vững đã bị lôi đi theo hướng khác.

Lưỡi dao sắc bén kia chưa từng cắt vào da thịt cô.

Quả nhiên là ông ta.

Không ngờ Ôn Nhiễm lại hỏi điều này, tổng giám đốc Hoàng ngừng lại hai giây, đột nhiên bật cười: “Nói ra thì đúng là một bất ngờ.”

Không có ánh sáng chói lóa, xung quanh khá tối tăm.

Ôn Nhiễm vốn ngủ không sâu, vừa nghe thấy tiếng động liền tỉnh ngay.

Tổng giám đốc Hoàng rót trà cho cô, nước trà từ miệng ấm chảy nhẹ vào chén: “Chắc cô cũng biết rồi chứ? Mục tiêu của tôi không phải là cô.”

Nhan Vọng Thư nghiến răng, gằn giọng quát: “Dừng lại!”

Cùng lúc đó tiếng cô gái khóc nghẹn vỡ òa, giãy giụa trong tuyệt vọng và bất lực.

Người đàn ông cười nhạt, giọng châm chọc, kéo dài từng chữ: “Thật sao? Mày chắc chứ?”

Ôn Nhiễm cảnh giác nhìn ông ta không động đậy.

Cô vùng vẫy kịch liệt.

Anh có linh cảm không lành, hít sâu một hơi rồi bắt máy, dùng tiếng Anh: “Hello.”

“Tao bảo mày im miệng!” Tổng giám đốc Hoàng gầm lên.

Hắn bật cười, nhấn mạnh từng chữ: “Đang—đi—xuống—dưới…”

Ông ta lại hơi ngẩng cằm, ra hiệu: “Ngồi xuống đi.”

Bạch Vĩ Lương sững lại, hai giây sau liền hiểu ra.

Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ bên ngoài, một cái bóng to lớn đã phủ xuống. Giây tiếp theo, cô nghe thấy âm thanh lên đ·ạ·n, rồi cảm nhận được nòng s·ú·n·g lạnh lẽo ép vào trán mình, dùng lực nhấn xuống.

Một chiếc khăn có mùi hương lạ áp chặt vào miệng mũi cô, chân tay cô lập tức mất hết sức lực.

“Cảnh sát và con đến hiện trường… không có ai cả.” Giọng của Trạch Trình Kính run lên không kìm được, nói ra tin tức mới nhất: “Tổng giám đốc Hoàng… bị chính người của ông ta chơi lại.”

Một lúc lâu sau điện thoại của Bạch Vĩ Lương vang lên.

Nhan Vọng Thư siết chặt quai hàm, chân mày co giật, ngón tay siết lại.

Nhan Vọng Thư khép mắt tựa đầu vào ghế lái, yết hầu khẽ lăn.

Ôn Nhiễm lập tức lui vào trong phòng đóng cửa lại, không dám manh động nữa.

Rõ ràng chỉ mấy ngày trước thôi, cô còn nhẹ nhàng thủ thỉ trong điện thoại…

Trong phòng có một cửa sổ, nhưng bên ngoài là vùng hoang vu, lại quá cao, cô không thể thoát ra từ đó.

Trước mặt ông ta có một bộ trà cụ, ông ta đang chậm rãi thưởng trà.

Anh cúi mắt nhìn que diêm rơi.

Giọng người đàn ông trở nên rõ ràng: “Để tao miêu tả nhé. Ở đây không có gì tốt đẹp cả, có bốn gã đàn ông, có một cái bàn. Cô ta đang bị tao đè lên bàn, tay tao đặt trên lưng cô ta. Eo cô ta đúng là rất nhỏ, còn tay tao thì…”

Anh lên xe nhưng không khởi động ngay mà rút điện thoại gọi cho Thi Trạch.

Tay anh siết chặt phần trên vô lăng, gân tay khẽ run, ngón trỏ cũng mất đi kiểm soát mà run rẩy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Chương 107