Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Khâu Sa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Khâu Sa


“Ta thật sự mong muốn nghe những gì ngài đã trải qua, thưa Di Đà. Nếu có thể ta mong được chiêm ngưỡng cuốn kinh phép màu cứu giúp người dân của chúng ta nữa.” Sa Đế nói nhỏ.

Sa Đế thấy họ đã tới nơi, ông ta lấy lại tinh thần hẳn, tươi cười đứng dậy bước tới phía trước.

Nghe những lời nói của Sa Đế, A Nan cảm thấy có gì đó nặng nề trong lòng.

Một Vạn Đà với gương mặt phúc hậu đi tới bên cạnh Sa Đế, ông ta cúi người sau đó nói.

Ôn Lỗi nghe anh Sóc Tâm nói vậy cũng chẳng biết nói gì được nữa chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của anh ta. Dù sao cậu đây cũng coi như là đã có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con từ đứa em gái Ôn Kha của mình. Tuy rằng, họ cách nhau có 4 tuổi và điều duy nhất cậu nhớ rằng họ đánh nhau từ bé đến lớn. Tranh nhau từ đồ chơi tới quần áo tới cả việc ai là người học cưỡi ngựa trước dù hiển nhiên người đó là cậu. Nhưng cậu cũng không nghĩ rằng mình sẽ đánh nhau hay giành giật gì với nhóc này. Dù sao anh cũng không phải thằng nhóc con bảy tám tuổi như năm xưa nữa rồi mà là cậu thiếu niên mười lăm tuổi rồi.

“Anh không đi vào với bọn em sao?” Ôn Lỗi hỏi.

Ôn Lỗi đồng ý xong ngồi thấp xuống nói với cô bé con:

Ôn Lỗi đưa đoàn người Khâu Sa tiến thẳng qua cầu. Dọc theo đường sông tiến tới khu thành chính.

“Hoá ra ba A Mộc cũng tới đây rồi.” Ôn Lỗi gượng cười nhìn tới bóng người nghiêm túc ở đằng xa.

Khi nắm lấy tay cô bé Ôn Lỗi đột nhiên phát hiện ra tay cô bé ươn ướt và khi cậu giở tay con bé lên thấy trên những ngón tay của cô bé đỏ hồng và rớm máu. Ôn Lỗi lo lắng nhìn cô bé miệng méo xệch, rưng rưng vì đau. Vậy là cậu chỉ có thể gọi người mặc lại cho cô bé bộ váy cũ, được mặc lại bộ váy cũ cô bé vui vẻ hẳn lên. Cô bé con không sợ người lạ nhìn ai cũng cười nụ cười đẹp như một thiên sứ. Tuy rằng, đoàn của họ toàn là nam nhìn trông thì thô lỗ nhưng đối với một cô bé dễ thương và xinh đẹp như vậy thì ai cũng thích thú mà bế bé trên tay. Người này qua người khác đều muốn được chơi với con bé còn tranh nhau quyền chăm sóc bé con.

“Em ở lại với Di Đà ngoan nhé! Chờ tiệc kết thúc xong anh sẽ đến thăm. Được không?” Cô bé con chăm chú nhìn Ôn Lỗi một lúc sau đó nhả ngón tay đang ngậm trong miệng ra. Rồi từ bàn tay dính đầy nước miếng đó giơ ngón út ra. Ôn Lỗi bật cười sau đó cũng giơ lên ngón út, móc ngoéo xong mới rời đi tiến tới chỗ gia đình mình.

Đoàn người vừa mới tới cổng thánh địa đã nhìn thấy một đám người rất đông, không chỉ có Di Đà có cả hoàng tộc và tuỳ tùng của họ, Sa Đế và có cả hai vị gia chủ.

Chỉ có thể nói là những truyền thuyết về sông Đai càng truyền đi thời gian càng lâu càng trở nên kỳ quái. Sông Đai làm sao xuất hiện có lẽ cũng chỉ có thánh Khâu Sa và những người hầu cận ngài mới rõ được mà thôi. Cho dù câu chuyện về dòng sông Đai có huyền bí bao nhiêu và có bao nhiêu dị bản thì họ cũng chỉ chắc chắn một điều rằng. Mọi thứ mà họ có được đều bắt nguồn từ vị thánh mà họ tôn kính nhất - thánh Khâu Sa.

“Đừng làm thế nữa. Hỏng bây giờ. Váy cũ của em bẩn rồi em mà làm hỏng cái này thì em không có đồ gì để mặc đâu." Ôn Lỗi nói và cố ngăn cho con bé tiếp tục làm hỏng áo.

Có bản nói nó xuất hiện từ một trận bão lớn chưa từng có, những trận mưa kéo dài những một năm khiến toàn bộ Khâu Sa ngập trong nước suốt chín năm liền mới rút. Thánh Khâu Sa đã biết trước được điều này liền sai người đào một cái hố sâu và rộng. Nhờ đó họ có một nguồn nước vĩnh viễn không cạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mong rằng mọi thứ sẽ ổn.” Ôn Lỗi nhìn vào bé con đang ngủ say trong vòng tay mình mà thầm cầu nguyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tốt thôi, vậy làm phiền rồi.”

“Đừng làm thế nữa.” Ôn Lỗi bắt đầu nói giọng giận giữ hơn và cậu nắm chặt hai tay của cô bé lại.

Có bản lại nói là do thánh Khâu Sa tạo ra cơn bão đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi đoàn xe ngựa dừng hẳn lại, A Nan bước xuống từ xe ngựa tất cả mọi người đều reo hò lên. Đây vốn dĩ là một điều vui mừng khi được về nhà nhưng trong lòng A Nan lại có chút hổ thẹn. Cậu bước từng bước chân lên phía trước tới trước những bước chân chậm rãi. Sa Đế cũng tới khi cậu đứng trước mặt ngài, Sa Đế quỳ một chân xuống, nâng một phần đuôi áo butan của cậu và hôn lên đó. A Nan cũng ngại ngùng đáp lễ với ông.

“Thôi đủ rồi đó. Về ngủ ngay đi cho tôi.” Sóc Tâm nói với họ.

“Cô bé này vẫn là nên để cho người tại thánh điện chăm sóc thì hơn. Ở đây có v·ú nuôi, như vậy tốt hơn nhiều.” A Nan nhìn vào cô nhóc đang hiếu kỳ tới mức vừa nhìn ngó xung quanh vừa mút tay bên cạnh Ôn Lỗi.

Mọi việc trôi qua êm ả hơn những gì cậu mong đợi, họ rất nhanh đã tụ tập với những người lính Khâu Sa và Di Đà. Bọn họ vẫn ổn chỉ có vài người trong số họ bị thương nhẹ ở chân và tay. Đoàn binh yêu nhân hộ tống họ một đoạn đường dài cho tới tận lưu vực sông Đai. Sóc Tâm dừng lại trước cây cầu dẫn qua con sông.

Có bản càng ly kỳ. Nói là khi thánh Khâu Sa được sinh ra, nơi sinh ra ngài xuất hiện một cái hố và nước cứ như vậy từ đó dâng lên và họ có được nguồn nước vô tận từ đó.

Nhưng cô bé vẫn tiếp tục như không nghe hiểu Ôn Lỗi nói cứ tiếp tục kéo áo ra khỏi người mình.

Cô bé con được bọn họ đưa trở về trại. Con bé được mọi người lau mặt sạch sẽ và được thay bằng “chiếc váy” đơn giản (thật ra một chiếc áo trong mỏng của một người trong đoàn). Nhưng con bé thì lại không thích “chiếc váy” này cho lắm, nó phụng phịu cứ nắm lấy áo mà giật như muốn cố gắng giật “chiếc váy” ra khỏi người.

“Về đến nơi rồi cậu sẽ biết thôi. Cẩn thận con người đó.” Anh Sóc Tâm vỗ vai cậu.

“Đây là ranh giới rồi.” Sóc Tâm dừng ngựa lại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Lỗi định dắt theo đứa bé đi về phía cha mẹ mình thì bị A Nan chặn lại.

Tại lục địa phương Tây vốn là vùng ít mưa và trải đầy là sa mạc. Mọi người đều nói lục địa Tây là lục địa Quỷ vốn không phù hợp với con người sinh sống nên không hề có một quốc gia nào có thể sống sót qua 100 năm. Nhưng Khâu Sa lại khác biệt và tồn tại tới hơn 1000 năm. Nhiều người nói Khâu Sa vốn dĩ có thể tồn tại như vậy chính là nhờ dòng sông Đai bất diệt hầu như không bao giờ cạn này. Nhưng chính người Khâu Sa vốn không biết tại sao nơi này lại có dòng sông Đai huyền bí như vậy bởi ban đầu nó vốn không hề xuất hiện tại đây.

“Cậu chủ nhỏ, cậu là người phát hiện ra nó đầu tiên vậy thì sau này cậu chăm sóc nó. Không biết nhóc này là con của ai bị bắt tới đây thế này. Đợi chúng ta trở về Khâu Sa mới có thể đi tìm hiểu được. Tạm thời chỉ có thể đi cùng chúng ta mà thôi. Dù sao hiện tại chân cậu cũng bị sái rồi có đi được đâu đâu. Để cậu chăm sóc nó vừa hay không cảm thấy buồn chán.” Sóc Tâm cười nói.

Ôn Lỗi dắt cô nhóc đứng ngay bên cạnh, nghe thấy hết những gì Sa Đế nói. Cậu hơi lo lắng nhìn sang phía A Nan.

Vương quốc Khâu Sa, nằm trải dài xung quanh dòng sông Đai suốt gần một nghìn năm. Dòng sông Đai có khởi điểm từ một cái hồ rộng nằm ở trong khu Thánh Điện. Từ chiếc hồ đó nó phân thành ba nhánh, một nhánh đâm thẳng vào khu rừng Độ xanh tốt quanh năm, một nhánh biến vùng đất đai khô cằn thành ngập nước không chỉ với những cây lau mọc lên rất đẹp còn là vùng sản xuất lương thực chủ yếu tại Khâu Sa và một nhánh cuối đâm thẳng ra biển cũng là nhánh dài nhất đâm xuyên qua cả cung điện và vùng đất trung tâm của Khâu Sa.

“Anh Sóc Tâm có phải có chuyện gì xảy ra rồi phải không?” Ôn Lỗi hoài nghi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Lỗi cảm thấy lời A Nan nói có vẻ đúng bảo một thằng nhóc như cậu chăm sóc một đứa trẻ con. Quả thật sẽ không được chu đáo bằng những bà v·ú tại thánh điện Khâu Sa. Huống hồ họ sống bên ngoài thành chốc chốc sẽ bị lũ quái vật chạy trốn từ Ma Vực tới náo loạn quả thật quá nguy hiểm.

Di Đà không cần phải tiếp kiến nhà vua họ chỉ xuất hiện trong cung điện của quốc vương khi đó là chuyện quan trọng liên quan đến vận mệnh quốc gia. Cung đình cũng là một điều cấm đối với các Di Đà. Di Đà có thể tự do đi vào nơi ở của những người dân thường nhưng đi vào vùng cung điện thuộc hoàng tộc là điều cấm kỵ của họ. Kể cả thánh Khâu Sa đã là truyền thuyết và tín ngưỡng từ xa xưa qua bao đời vua cũng không một vị Sa Đế nào dám đối với họ bất kính hay dùng hoàng quyền ép buộc họ.

“Và đương nhiên cảm ơn những người hùng của chúng ta.” Sa Đế nói và một dàn người reo lên bên tai họ nhưng mọi lời reo hò càng khiến họ cảm thấy hổ thẹn hơn nhiều.

“Chào mừng ngài trở về với đất thánh Khâu Sa, thánh thần bảo vệ Khâu Sa ta.” Sa Đế nói lớn.

Đoàn người của Ôn Lỗi không đi về phía trung tâm mà một đường đi thẳng về thánh điện Khâu Sa. Đó là đặc ân dành cho các Di Đà - họ không chỉ là học trò mà còn được biết đến như truyền nhân của ông.

Sóc Tâm bế cô bé lên sau đó đưa lại cho Ôn Lỗi.

“Mọi người đi chặng đường dài như vậy rất là mệt rồi. Đức vua chẳng phải mở tiệc tiếp đãi các vị anh hùng hay sao? Hãy là nên quay trở về mở tiệc sớm thì đúng hơn. Di Đà cũng cần phải trở về thánh điện tiếp kiến các Phúc Đà nữa. Mong đức vua hiểu cho.”

Chương 8: Khâu Sa

Anh lắc đầu, sau đó chỉ vào chiếc nhẫn trên tay mình. Ôn Lỗi hiểu đó là lệnh nhưng là lệnh của ai? Là vị gia chủ nào?

“Ồ...Ồ...Xem ta kìa. Thật không phải rồi. Quả thật nên về thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Khâu Sa