Bắc Vũ Hệ Liệt - Khâu Sa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Cây Sinh Mệnh
“Thung lũng đó không an toàn, em thấy rồi đó.” Ly Nặc thở dài. “Em nghĩ chiến thần đại nhân sẽ ở đó được bao lâu. Nếu tới một ngày bức tường sụp đổ sẽ không còn ai có thể che chắn nữa.”
“Là sao?” Ôn Lỗi ngạc nhiên hỏi lại.
“Em định lấy cái gì à? Lá sao?” A Nan hỏi nhìn lên trên nếu là lá thì cô bé đã bắt được rồi sao còn phải vứt bỏ. Nhưng cậu chẳng thấy cái gì cả chỉ thấy những mảnh vải được gắn những chiếc chuông nhỏ được buộc lên trên đó theo lệnh của Khâu Sa từ thời xa xưa.
“Tự tôi có thể.” Mộc Sinh tức giận đưa bát nước thuốc cho Ly Nặc, quay người về hướng ngược lại, dỗi nói.
“Đúng thật là, đã đi đường dài như vậy rồi. Vẫn còn sức để đi nghịch ngợm được.” - Mộc Sinh thầm trách.
Bà v·ú khi đã nghe Di Đà đã nói vậy rồi thì cũng không dám làm cãi lại chỉ có thể quay đầu đi rời khỏi. Đợi khi bà v·ú đã đi xuống hẳn, A Nan cũng ngồi xổm xuống nhìn cô bé cứ đang nhảy lên nhảy xuống. Cậu tò mò ngước nhìn lên trên chỉ thấy một chiếc lá đang rơi xuống, cô bé bắt được nhưng trước khi chiếc lá khô héo đi thì cô đã vứt nó đi rồi. A Nan thấy điều này thì hơi sốc bởi ai cũng trân quý lá cây Bạch Qủa và luôn cảm thấy tiếc thương khi chiếc lá vàng đi khi nó rơi xuống tay họ như một sinh mệnh biến mất ngay trong tay họ vậy. Nhưng cô bé hoàn toàn không cảm nhận thấy có gì kỳ quái chỉ tiếp tục nhảy lên như thể cố gắng với lấy cái gì đó.
Ly Nặc vươn tay ra ôm lấy Mộc Sinh, cười lấy lòng.
“Sbha" Cô bé vui vẻ nói.
“Ta mà không đến có phải anh sẽ giấu tiệt việc này đi rồi phải không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta cũng không biết. Nó chỉ nói là trên đường nhặt được. Có khi nó tự nhặt về cho mình một đứa con luôn.”
“Ly Nặc, anh thử nghĩ lại mình xem! Hắn ta cho dù c·h·ế·t cũng là đáng lắm. C·h·ế·t rồi còn muốn gặp lần nữa làm gì. Rồi lại nghe lời làm đủ trò ở đây nữa chứ. Người đâu chẳng có chút kiên định gì cả. Hồi xưa, lúc kêu rời đi ai từng thề quả quyết kêu không quay lại. Giờ thì sao người ta chỉ cần gửi một bức thư thôi đã quay lại rồi.” Mộc Sinh không khỏi lên án.
Cây Bạch Quả mọc ngay cạnh hồ Sinh Tử từ thời kỳ thánh điện được xây dựng. Cây cối theo quy luật tự nhiên thường có sự phát triển theo mùa. Mùa xuân chúng đâm chồi nảy lộc, mùa hạ xanh tươi mơn mởn, mùa thu ngả vàng và mùa đông thì lá rụng. Thường là vậy nhưng đối với vùng sa mạc thuộc lục địa Tây thì vẫn có sự khác biệt bởi nhiệt độ nóng quanh năm như mùa hè vào ban ngày và buổi đêm thì lạnh giá như mùa đông. Như thể một ngày có hai mùa riêng biệt vậy.
“Nơi này không phải nơi có thể chạy chơi như thế đâu nhé nhóc.” Bà ta cau mày lớn tiếng quát con bé từng lớp mỡ trên cơ thể bà ta đều đùn đẩy theo mỗi lời nói.
“Cô bé nói chuyện không phải bằng tiếng của chúng ta, từ mà cô bé đã nói có nghĩa là “ngôi sao” thì phải. Đây là tiếng cổ của thuỷ tộc, tôi cũng chỉ biết những từ đơn giản như thế này mà thôi.” A Nan giải thích.
“Vẫn còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra nữa. Còn cô bé mà nó đưa về nữa. Con nhà ai vậy?” Mộc Sinh hơi tức, hơi dùng sức dí thìa vào miệng Ly Nặc khiến ông không khỏi kêu đau.
“Vốn dĩ không nên đến đây. Chẳng hiểu sao phải nghe lời như vậy. Còn sai bảo con trai mình như kẻ hầu vậy. Rốt cuộc thì vẫn không thay đổi nổi tính cách.”
“Thôi, không cần đâu.” A Nan quay ra nhìn cô bé dường như chẳng quan tâm có việc gì xảy ra. Vẫn tiếp tục nhảy lên nhảy xuống không biết tính làm cái gì. “Được rồi, thím xuống trước đi. Ở đây có ta trông nom là được rồi.”
Người Khâu Sa và toàn bộ người lục địa Tây có tiếng nói chung là Tây Ngữ, Di Đà sử dụng thêm tiếng Tạng do thánh Khâu Sa truyền dạy. Theo lời dặn của thánh Khâu Sa đây là thứ tiếng của thần, họ - những truyền nhân của thánh, phải học thứ tiếng này để chuẩn bị cho sự ghé thăm của những người bạn của thánh tới từ vùng biển xa. Chín năm trước, có ba người đàn ông kỳ lạ tự xưng là người thuộc thuỷ tộc tới từ vùng biển xa Vô Vạn Hải đã ghé thăm Khâu Sa, họ sử dụng tiếng Tạng để giao tiếp khiến toàn bộ Di Đà đều tin rằng họ chính là những người mà thánh Khâu Sa đã nói đến.
“Nhưng…” Bà v·ú ngập ngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Lỗi hạ tay cô bé xuống sau đó theo thói quen mà bế cô bé lên.
“Nó mới mấy tuổi mà có con.”
Không biết giải thích thế nào, A Nan nghĩ một lúc sau rồi chỉ vào cây Bạch Qủa.
“Hả?” A Nan ngạc nhiên khi nghe cô bé cất tiếng.
“Sbha." Cô mở lời nói, tay chỉ lên cây.
“Không phải. Ta cũng chỉ mới biết khi quay lại đây thôi.” Ly Nặc bị Mộc Sinh dùng sức véo chỉ có thể nhăn mặt nhưng lại không dám kêu lên một câu nào.
“Ăn nói vớ vẩn gì đó. Tôi chỉ có một quê hương mà thôi là đầm Hắc Trạch.” Mộc Sinh tức giận nói.
“Không thì cứ đưa tạm cái này ra. Dù sao cũng đâu có ai biết quyển sách kinh đó nó như thế nào đâu.”
“Chúng ta cần nghĩ xa hơn.” Ly Nặc trầm ngâm, ôm lấy Mộc Sinh.
Điều này cũng khiến Ôn Lỗi vô cùng ngạc nhiên. Ôn Lỗi nâng cô bé lên cao trước mặt mình, trên mặt không giấu được vui mừng. Suốt quãng đường trở về đây tuy họ đã vô cùng cố gắng dạy cô bé cách nói chuyện nhưng cô bé hoàn toàn không nói được. Anh còn nghĩ rằng cô có khi nào bị bọn chúng làm bị thương ở đâu đó nên mới không nói được và có khi còn bị câm, còn có thể là không nghe được. Điều này đã khiến anh lo lắng suốt.
“Hay là em nói cho anh biết em muốn lấy cái gì được không? Anh lấy hộ cho nhé?”
Ai cũng nói như vậy nhưng A Nan lại cảm thấy nó là một linh hồn ấm áp.
“Đâu có đến mức thế.”
Mộc Sinh lườm ông, tay véo lấy tai Ly Nặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao, tí nữa cô bé mệt rồi thì ta sẽ đưa cô bé về.” A Nan trấn an bà v·ú.
A Nan thở dài, quay người định rời đi thì phát hiện cô nhóc mà công tử Ôn Lỗi nhặt về đã đứng bên cạnh từ khi nào. Con bé sau khi được ăn uống no nê thì sung sức hẳn. Không chỉ bắt đầu chạy loạn khắp thánh điện, còn nhảy lên nhảy xuống không biết mệt. Lúc A Nan phát hiện cô bé thì bà v·ú A Bồ cũng đang tất bật chạy đến. Trên trán bà ta thấm đầy mồ hôi, tạo thành từng hạt chảy trên khuân mặt béo tròn.
***
“Cô bé nói chuyện rồi.” A Nan nói.
“Đã không biết uống rồi còn cố uống nhiều như vậy. Đúng là tự tìm khổ cho mình mà.” Mộc Sinh vừa đút thuốc cho Ly Nặc vừa nói.
Mộc Sinh nhìn Ly Nặc được đưa về tới nơi đã không nhận rõ ai với ai thì cũng chỉ biết thở dài. Mộc Sinh đưa người dẫn y vào phòng ngủ dù nằm trên giường vẫn tiếp tục nói mơ linh tinh. Những người theo lệnh nhà vua đưa ông trở về thấy ông như vậy cũng không dám ở lại làm phiền lâu. Khi họ đã dời đi xa, Mộc Sinh mới yên tâm bê nước thuốc quay về phòng. Ly Nặc đã ngồi dậy và bắt đầu nôn thốc nôn tháo vào trong cái bình trong phòng.
A Nan sống ở trong thánh điện từ khi sinh ra tới nay đã là mười ba năm. Cậu mỗi ngày đều ở trước cây học kinh mỗi lần cậu đến cây đều rụng lá, khi lá chạm vào tay cậu nó đã ngả màu vàng và héo đi ngay lập tức như thể cậu đã hút hết đi sinh mệnh của nó vậy. Nhưng khi thầy bảo cậu hãy nhìn lên trên cành cây thì cậu thấy được một mầm nhỏ đang chồi lên trên đó.
“Nó đã sớm trốn về trước rồi.”
“Không phải cũng đã mười lăm rồi sao. Sa Đế từ mười ba tuổi đã cưới vợ rồi còn đâu tuy rằng chẳng lập hoàng hậu. Với cả Ôn Lỗi có vẻ như thích con nhóc đó lắm. Nó cứ đứng ngồi không yên suốt cả buổi kêu là “lo lắng cho em bé”. Sau đó, nhân lúc ta không chú ý lắm đã chuồn đi rồi.”
A Nan hơi buồn, cậu từ nhỏ tôn sùng Khâu Sa, tin rằng Khâu Sa là đáp án giải quyết tất cả mọi việc, chỉ cần tin vào ngài là có thể vượt qua mọi việc, có thể thay đổi suy nghĩ tất cả mọi người nhưng mọi việc dường như không phải như vậy. Nếu không phải cái suy nghĩ ngây thơ của chính mình thì cũng không hại các thầy vào tình cảnh sắp tới này.
“Không uống nhiều chút thì sao qua mắt được bọn họ.” Ly Nặc mệt mỏi, đảo mắt xung quanh tìm kiếm. “A Lỗi đâu?”
Ly Nặc vẫn hơi lơ mơ, ông nôn khan một lần cuối. Đỡ lấy cốc nước mà Mộc Sinh đưa tới ông uống một ngụm rồi mới thấy thoải mái hơn. Mộc Sinh hơi nhíu ngươikhi nhìn ông như vậy, bê bát thuốc lên Mộc Sinh bắt đầu đút cho Ly Nặc.
“Diễn đạt đấy nhỉ?” Mộc Sinh bê bát thuốc đặt xuống chiếc bàn bên cạnh.
“Em muốn lấy cái gì nào?” A Nan hỏi
“Tôi không thể. Dối trá có thể gian dối được một lúc nhưng không bao giờ giải quyết được việc gì.”
A Nan ngước nhìn lên trên cây Bạch Qủa, làn gió từ phía ngoài biển làm lay động những chiếc chuông tạo thành những âm thanh như đang nhảy múa bên tai họ. Những chiếc lá như những giọt mưa đua nhau rơi xuống đất trở thành những âm thanh xào xạc. Con bé ngước lên nhìn cây Bạch Quả, ngắm nhìn những chiếc lá đang rơi từ trên cây xuống. Lắng nghe từng âm thanh trong gió, con bé đưa tay lên vỗ theo nhịp chuông vang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Coi như vì Ly Vũ đi. Với lại, ai khiến anh là họ Tháp Na cơ chứ.” Ly Nặc nở nụ cười, nói như đùa. “Có khi rồi đến một ngày em cũng sẽ về quê hương của chính mình mà thôi.”
Nhưng cô bé chẳng trả lời mà cứ tiếp tục nhảy lên như cái lò xo. Theo từng nhịp nhảy lên của cô bé những chiếc lá cũng đua nhau mà rơi xuống, A Nan thấy hơi lạ khi thấy cảnh tượng nhiều lá rơi như vậy.
Nghe thấy tiếng nói của Ôn Lỗi, A Nan mới định lại thần, cậu luống cuống cúi chào Ôn Lỗi. Ôn Lỗi tuy từng nói với A Nan là không cần lần nào gặp mặt cũng như vậy nhưng quả thật đây là điều khó mà sửa được đối với một Di Đà như A Nan.
“Dù sao nó cũng thông minh hơn nhiều là ông bố không biết uống rượu còn ngồi lại chịu trận này. Chẳng hiểu nghĩ gì nữa.”
“Vẫn tức đó à?”
Ôn Lỗi từ bên ngoài đi vào thấy A Nan đang nhìn cô bé như hoá đá còn cô bé mà anh mang về thì đang đứng một dáng người kỳ quái, tay chỉ lên trời mặt quay về phía A Nan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bữa tiệc chưa kết thúc, Ly Nặc đã trở về, ông đã say tuy chưa phải là bất tỉnh nhưng phải có tới tận hai người đỡ mới về được đến nhà. Lãnh chúa đầm Hắc Trạch không ở lại trong cung điện hay ở trung tâm thành phố mà sống ở bên ngoại ô. Theo dọc con sông Đai hướng về phía rừng Độ tại đó có một khu đất trống, bên kia dòng sông là khu khai thác gỗ của người Khâu Sa. Bên khu đất trống là đối mặt với khu vực nô lệ và khu dân nghèo mà hồi nhỏ Ly Nặc vẫn thường hay đưa theo đám bạn tới đây chơi.
“Này này… nói đi gọi tên anh đi. ÔN LỖI....” Ôn Lỗi nịnh.
“Trẻ tuổi.” Ly Nặc cười nói.
“Đó là quy luật của thế giới mà thần linh cũng không thay đổi được.” Thầy đã nói vậy đó.
“Đây là?”
Tuy bọn họ ở đây chỉ có vỏn vẹn một tháng nhưng họ đã nói rất nhiều về những chuyện trong tương lai vì vậy mà họ đã biết về sự cố tại Ma Vực và cũng nhờ vậy họ cũng biết cách tìm ra Quy đảo của Huyền Diễu Đại Nhân. Tuy rằng, cho dù đã biết trước cũng chẳng thay đổi được gì. Khâu Sa vẫn bị tấn công, người dân của họ vẫn sống trong đau khổ và họ vẫn chẳng thể mang về được cuốn sách kinh của thánh Khâu Sa.
“Không phải ở tiệc rượu cùng anh sao?”
“Ôi, Di Đà, tôi thật sự xin lỗi, làm phiền tới ngài rồi. Là do cô nhóc này nghịch ngợm quá! Nó cứ chỉ chạy loạn khắp nơi thôi. Tôi sẽ đưa nó đi ngay lập tức.”
Khi bà ta nhận ra ở đây còn có sự góp mặt của Di Đà, bà ta liền luống cuống giải thích:
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Lỗi cất tiếng hỏi.
“Sbha.” Cô bé sợ anh không nghe thấy liền lặp lại nói to và rõ hơn.
Ôn Lỗi ngạc nhiên nhìn cô nhóc.
“À...điều đó không phải thế.” A Nan ngập ngừng.
Chương 9: Cây Sinh Mệnh
Thấy A Nan bỗng dưng trở nên buồn rầu và im lặng như vậy, Ôn Lỗi cảm thấy hơi bối rối. Ôn Lỗi nhìn cô bé một chút sau đó sờ vào cuốn sách mà cậu nhặt được trong cái hang có đầy vàng. Tuy rằng, bọn họ đã cùng tìm hiểu suốt thời gian trên đường đi nhưng cả hai đều không rõ cái được viết trong đó là gì.
Cô bé lúc này dừng nhảy quay sang nhìn A Nan đang bối rối không biết phải làm thế nào để biết được điều cô muốn, trong mắt cô bé loé lên sự vui mừng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.