Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77
“Trời ơi! Quả nhiên là có ông già trốn trong cầu thang, đáng sợ quá!”
Chương 77
Một cô gái khác nhanh chân hơn, đẩy cửa cầu thang ra xem.
[Mẹ ơi, Dung Ngộ ngông thật đấy, dám vả Hà Kỳ Kỳ giữa livestream luôn, đỉnh thật.]
Khán giả trong phòng livestream đều ngơ ngác:
Anh Bảo nhà cô, sau khi trung niên mất vợ, chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh, cả đời sống trong sạch, vậy mà già rồi còn bị chửi như vậy?
“Cô nói tôi sàm sỡ cô, có chứng cứ không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các thí sinh đang luyện tập trong phòng tầng 9 nghe thấy tiếng khóc, một nhóm người chạy tới vây quanh Hà Kỳ Kỳ, sốt sắng hỏi han:
“Hình như là Hà Kỳ Kỳ… bị một ông già sàm sỡ. Nghe nói… ông ấy là… là fan của cô…”
Dù sao thì… cầu thang không có camera.
[Mấy người tin mỗi lời Hà Kỳ Kỳ thôi à?]
Hà Kỳ Kỳ chỉ khóc, không đáp lời.
Cô ta nói sao thì là vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không nói một lời, trực tiếp đi thẳng lên cầu thang.
Có người đến an ủi, Hà Kỳ Kỳ càng khóc to hơn.
Chỉ vì muốn bảo vệ ông.
Bên cạnh anh, còn có tổng đạo diễn của chương trình tuyển chọn.
Chuyện này… thật sự quá phi lý rồi…
“Chủ tịch!”
[Tên cầm thú này là fan của Dung Ngộ à? Fan không biết xấu hổ, Dung Ngộ cũng mặt dày y như thế, buồn nôn!]
Không cần phải cô độc một mình gánh chịu mọi giông bão nữa.
Mọi người đồng loạt trừng to mắt.
Nhân viên lo lắng nhìn cô:
Kỷ lão gia cũng đứng hình luôn.
[Khoan đã, nãy còn ở tầng 8 mà? Sao giờ lại từ cầu thang tầng 9 đi ra? Quá kỳ lạ.]
Cái ông già kỳ quái kia… là Chủ tịch Tập đoàn Kỷ thị ư?
Dù gì khi còn làm chủ tịch Kỷ thị, mỗi lần họp cổ đông là lại chửi khóc vài người, ông đúng là nổi tiếng… mặt lạnh tim sắt.
Các cô gái không biết Trợ lý Khương, nhưng đều nhận ra đạo diễn, nên nhanh chóng nhường đường.
Dung Nhược Dao đứng bên cạnh, giọng lạnh băng:
“Cô xác nhận là ông cụ này đã sàm sỡ cô chứ?”
Hà Kỳ Kỳ nhào vào lòng Dung Nhược Dao, gần như ngất đi vì khóc.
Trong ký ức của ông, mẹ là một người rất điềm đạm, rất ít khi xảy ra xung đột với người khác.
“Mọi người đừng làm lớn chuyện…” Hà Kỳ Kỳ lau nước mắt “Ông ấy là fan của Dung Ngộ, chỉ là khán giả chương trình thôi. Có lẽ… ông ấy nhất thời hồ đồ, tuổi cũng cao rồi, giao cho cảnh sát thì tội quá… Hay cho ông ấy một cơ hội đi…”
Một cái tát như trời giáng vả thẳng vào mặt Hà Kỳ Kỳ, khiến đầu cô ta lệch sang một bên, sững sờ không kịp phản ứng.
Vậy mà bây giờ, trước mặt bao nhiêu người, bà lại tát Hà Kỳ Kỳ một cái thật mạnh.
[Tởm lợm thật! Chắc fan của Dung Ngộ cố tình trả thù Hà Kỳ Kỳ chứ gì!]
Viền mắt của Kỷ lão gia lập tức đỏ hoe.
Cô ta run rẩy chỉ về phía cầu thang:
“Dung Ngộ! Sao cô lại đánh người hả?” Dung Nhược Dao hít một hơi lạnh.
Còn chưa kịp nói thêm câu gì, đột nhiên một luồng gió mạnh quất đến!
Đúng vậy…
Dung Nhược Dao nhếch môi lạnh lùng, đánh người ngay trên chương trình, Dung Ngộ xem như tiêu rồi.
Chưa kịp tới nơi, cô đã nghe thấy tiếng Kỷ Thuấn Anh vang lên:
Sao có thể được chứ?!
Đường đường là Chủ tịch, mà lại trốn trong cầu thang, mang cơm cho Dung Ngộ?!
Nhiệt độ phòng livestream tăng vọt đến hàng triệu lượt xem.
Trợ lý Khương đi đến cạnh Kỷ lão gia, giọng nghiêm nghị:
[Chuyện gì vậy trời?]
Đúng lúc này.
Khán giả livestream nổi giận đùng đùng:
Vừa nãy ông còn đang nghĩ, có khi nào mặt mình dữ quá dọa cô gái kia khóc rồi không.
Nhưng chỉ một câu xưng hô từ đạo diễn, khiến tất cả mọi người tại hiện trường sững sờ.
[Tôi chứng thực ông già đó đúng là fan của Dung Ngộ. Tôi gặp ở cổng khu ghi hình rồi.]
Kỷ lão gia đang đứng ở đó.
[Già mà không biết điều! Sống đến từng tuổi này để làm gì? Biến đi cho rồi!]
[Dung Ngộ đúng là kinh tởm, fan cũng kinh không kém…]
Chủ tịch của Kỷ thị, người có quyền lực tối cao trong công ty, đầu óc cô ta đúng là bị úng nước rồi, lại còn hùa theo Hà Kỳ Kỳ đi chỉ trích ông ấy…
[Hà Kỳ Kỳ là nạn nhân mà, bị sàm sỡ rồi còn bị vả, thật sự thảm quá đi…]
Dưới ống kính livestream, Hà Kỳ Kỳ bỗng nhiên òa khóc như sụp đổ tinh thần.
Cùng lúc đó, Dung Ngộ và các thành viên trong đội vừa bàn xong về hình thức biểu diễn, đi ra ngoài thì nghe được chuyện xảy ra ở tầng 9.
[Tôi có cảm giác bất lực đến mức muốn thò tay qua màn hình mà tát ngược lại Dung Ngộ…]
“Không một cô gái nào trên đời lại lấy chuyện này ra để nói đùa. Hà Kỳ Kỳ thậm chí còn muốn cho ông một cơ hội, vậy mà ông ngay cả xin lỗi cũng không chịu, tôi thấy vẫn nên giao cho cảnh sát thì hơn…”
Mặt Hà Kỳ Kỳ đỏ bừng vì cái tát, cố nén nước mắt, nghiến răng nói:
Ông chỉ muốn đến đưa cơm trưa cho mẹ ruột, ai ngờ lại bị bôi nhọ một cách vô lý như vậy…
“Cô sao vậy? Ngã à?…”
“Lớn tuổi như vậy mà còn dám sàm sỡ cô gái trẻ, thật đúng là không biết liêm sỉ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở đây có vô số máy quay, đang livestream nữa kìa, Dung Ngộ điên rồi sao?
“Ông ta làm gì cô? Nói rõ ra đi!”
Chửi cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm con trai cô.
Nhưng càng điên, lại càng có lợi cho cô ta. Cô ta liền chỉ trích:
[Cô ta khóc cái quái gì thế? Ai đó đ.ấ.m cho con bạch liên hoa này một cái đi.]
Vừa thấy cô, Kỷ lão gia đầy uất ức như muốn trào nước mắt.
Hà Kỳ Kỳ tràn đầy hy vọng, chờ đạo diễn đứng ra giúp cô đòi lại công bằng.
Ông vẫn còn mẹ, ông cũng có thể trốn sau lưng mẹ để được bảo vệ, giống như hồi bé.
Trợ lý Khương từ đầu hành lang chạy tới, vốn đang đi làm việc gần đây, thấy hình ảnh của Kỷ lão gia xuất hiện trong livestream, liền lập tức chạy qua.
Dung Ngộ bước thẳng đến trước mặt Hà Kỳ Kỳ:
Cô ta còn chưa nói hết câu thì Dung Ngộ đã chen qua đám đông bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dù ông cụ đó là fan của cô, nhưng Hà Kỳ Kỳ là nạn nhân, sao cô có thể đánh người mà không phân biệt đúng sai như vậy được?”
Hà Kỳ Kỳ mặt đỏ bừng:
Sắc mặt Dung Ngộ lập tức thay đổi.
“Không thể nào!” Lisa khó tin “Cô có nhầm không đấy?”
“Ông ta sàm sỡ tôi… Ông ta nắm tay tôi, còn định ôm tôi, tôi sợ quá nên bỏ chạy…”
“Còn mấy người nãy giờ mồm miệng bẩn thỉu, chửi loạn lên, ai là người nói trước thì tự mình đứng ra xin lỗi, không thì tôi đi kiểm tra camera, tôi sẽ tát lại đủ từng người.” Dung Ngộ lạnh lùng liếc quanh đám đông.
“Người phụ trách của Kỷ thị đâu rồi! Gọi cảnh sát mau! Phải bắt lão già này lại!”
Ai ngờ, nghe được lời vu cáo động trời như vậy.
Hà Kỳ Kỳ như bị sét đánh trúng.
Ông còn đang chần chừ xem có nên xin lỗi không…
Một miệng một câu “lão cầm thú”.
Dù cuối cùng không thể kết tội được ông ta, nhưng cô ta đã có được độ hot rồi, thế là đủ.
Hà Kỳ Kỳ thấy ông liền co rúm người lại, tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Chân cô ta mềm nhũn, ngã nhào về phía Dung Nhược Dao.
“Đây là ông Kỷ Thuấn Anh, người sáng lập Tập đoàn Kỷ thị. Lần này ông ấy đến đây là để bí mật thị sát chương trình, nào ngờ lại bị người có dã tâm lợi dụng, dựng nên một vở kịch nhằm câu view, Hà Kỳ Kỳ cố ý vu khống bôi nhọ, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự cá nhân của ông Kỷ. Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ đang trên đường tới. Mong cô Hà Kỳ Kỳ chuẩn bị tinh thần.”
“Bốp!”
Dung Nhược Dao lập tức tránh sang một bên.
Hà Kỳ Kỳ cắn môi, nước mắt ròng ròng gật đầu.
Lisa sốt ruột:
“Dung Ngộ, cô không thể vì ông ta là fan của cô mà ức h.i.ế.p người khác như vậy được…”
Cửa bị đẩy ra, ông thấy một đám cô gái đang vây quanh Hà Kỳ Kỳ an ủi.
Cái gì? Chủ tịch??
Ánh mắt của Dung Ngộ sắc bén như dao, khiến mọi người không dám nhìn thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi… tôi áp lực quá nên ra đó hóng gió, ai ngờ… gặp một ông già kỳ quái, ông ta… ông ta…”
[Thương Kỳ Kỳ của tôi quá! Mất suất đội trưởng đã đành, giờ còn bị quấy rối nữa! Đáng thương quá!]
Nói đến đây, cô bật khóc nức nở dữ dội hơn.
“Chính là ông ta sàm sỡ tôi! Nếu không thì một người không liên quan, làm sao có thể xuất hiện trong cầu thang?”
Một trận bước chân gấp gáp vang lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.